Thái Cổ Thần Vương

Sống trên đời cũng có vài lần rơi lệ

- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thân thể Nhiếp Vân Thường đập mạnh lên người Thanh Nhi. Lực lượng đáng sợ khiến cho cả hai cùng bay ra ngoài.
Thân thể Hoàng Hữu Địch rơi xuống đất khiến cho ba đại cường giả khiếp sợ. Giờ phút này, khi đón lấy thân thể Hoàng Hữu Địch, trong lòng bọn họ đều dâng lên sợ hãi.
Không ngờ nàng lại bất chấp mọi hậu quả giết chết Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc.
Giờ phút này, người được thiên hạ xưng là thiên hạ có địch, thiên kiêu của thánh viện lại cứ thế chết đi.
Sợ rằng người kiêu ngạo như hắn lại chưa từng nghĩ đến mình sẽ chết trong tay một nữ tử tên là Thanh Nhi.
Hắn từng rất cuồng ngạo, đứng trước mặt Quân Mộng Trần, tuyên bố Thanh Nhi chính là nữ nhân của hoàng huynh hắn, cho nên không chưa từng quan tâm nàng là ai.
Nhưng đến trước khi chết kia, hắn mới biết được nữ tử tên Thanh Nhi này có thể lấy mạng của hắn. Một khắc kia, hắn đã hối hận vì sự cuồng ngạo của hắn khiến hắn phải để lại mạng ở thánh viện.
Hoàng Vô Địch cùng Mạc Tử Yên ngừng chiến đấu, thân thể bọn họ lóe lên bay về hai phía khác nhau. Hoàng Vô Địch đi tới trước người Hoàng Hữu Địch còn Mạc Tử Yên đi tới trước người Nhiếp Vân Thường.
Hoàng Vô Địch ôm lấy thi thể của Hoàng Hữu Địch, mắt lộ ra sự bi thương nồng đậm. Tuy hắn không thích vị hoàng đệ kiêu ngạo hống hách, luôn không tôn trọng hắn, trong mắt chỉ có huynh trưởng Hoàng Sát Thiên. Nhưng Hoàng Hữu Địch và hắn là thân sinh huynh đệ. Hai người cùng phụ cùng mẫu, còn Hoàng Sát Thiên chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Cho nên hai người bọn họ, một người là có địch, một người là vô địch.
Hoàng Hữu Địch luôn tự đại, cho rằng một ngày nào đó hắn sẽ sớm vượt qua vị huynh trưởng này bởi vậy hắn chưa từng tôn trọng Hoàng Vô Địch. Trong mắt hắn chỉ có sự kính nể đối với Hoàng Sát Thiên. Nhưng hắn vẫn là đệ đệ ruột thịt của Hoàng Vô Địch, bây giờ lại chết đi như vậy.
Không ngờ con gái của Trường Thanh lại thật sự dám giết.
Nhiếp Vân Thường chưa chết, trên người nàng vẫn còn một hơi thở. Tiên Thai nàng bị nghiền nát, sinh cơ bị chặt đứt, mất đi khí tức điên cuồng. Nàng mỉm cười nhìn Thanh Nhi cùng Mạc Tử Yên.
- Cuối cùng ta cũng đã đưa ra lựa chọn.
Nhiếp Vân Thường cười thảm nói. Sau khi nghe những lời Mạc Tử Yên nói, nội tâm nàng liền sinh ra sự chất vấn mãnh liệt. Nàng từng nghi ngờ chính mình nhưng sự oán hận không thể nào biến mất. Mãi đến khi nàng nhìn thấy Thanh Nhi không tiếc bất cứ giá nào muốn giết Hoàng Hữu Địch, cho có ba đại cường giả phía sau công kích cũng muốn vì nàng mà giết hắn.
Giờ phút này, Nhiếp Vân Thường rốt cuộc đã hiểu rõ cái gì gọi là dối trá. Tất cả những điều đó chỉ là suy đoán của nàng mà thôi. Cho dù nàng có đem đao sắc cắm vào trái tim Thanh Nhi thì Thanh Nhi cũng không hận nàng. Nếu như vậy, những thứ nàng làm lúc này có là gì.
- Người đã lựa chọn đường sống thì cần gì quay đầu lại.
Mạc Tử Yên đau lòng nói.
- Ta chung quy vẫn là đệ tử của sư tổn. Nếu như lão nhân gia mang ta đuổi khỏi sư môn, chỉ sợ là đến chết ta cũng không cam lòng.
Nhiếp Vân Thường ngẩng đầu nhìn trời. Hình như nàng thấy được khuôn mặt hiền từ của sư tôn. Nàng nhìn Thanh Nhi, trong mắt lộ ra ý cười. Sau đó Nhiếp Vân Thường nhìn lên không trung, nụ cười càng ngày càng sáng lạng, giống như được giải thoát. Nàng cả đời huy hoàng, từng là thiên kiêu chói mắt, tuy có ngắn ngủi nhưng cũng đã phát sáng.
- Sư tỷ, vì sao?
Thanh Nhi thống khổ nhắm mắt lại, lòng nàng đau như cắt.
Nhiếp Vân Thường không trả lời. Sinh cơ của nàng dần dần biến mất nhưng đôi mắt của nàng vẫn rất đẹp. Không có Tiên Thai chống đỡ, lục phủ ngũ tạng bị nghiền nàng, tiên lực mất đi, người nàng tất nhiên đã không còn gì chống đỡ được, cái chết đã đến rất gần với nàng.
Trên mặt đất xuất hiện từng hồi chấn động. Hướng chân trời phía xa, xuất hiện một thân ảnh to lớn. Nhìn thấy bóng người khổng lồ này, Nhiếp Vân Thường nói nhỏ:
- Tình lang của ngươi đã tới tìm ngươi.
Dứt lời, hai mắt nàng từ từ nhắm lại, khí tức sinh mệnh liền biến mất không lưu lại một giấu vết.
Hoàng Vô Địch ngầng đầu nhìn về phía xa. Hắn cũng đã thấy được một thân ảnh cự nhân. Trong mắt hắn xuất hiện sát ý rất mạnh nhìn về phía Thanh Nhi, lạnh lùng nói:
- Giết không tha.
- Ầm!
Một chưởng ấn khủng khiếp đánh ra, che lấp cả bầu trời. Cường giả Đấu Chiến Thánh tộc đi tới bên cạnh Mạc Tử Yên nói:
- Đi.
Mạc Tử Yên tiếp lấy thân thể Nhiếp Vân Thường. Lực lượng không gian đáng sợ bao lấy thân thể nàng, sau đó thân thể các nàng lóe lên, hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía xa.
Khí tức trên người Hoàng Vô Địch đáng sợ tới cực điểm. Hắn lao nhanh như một tia chớp, điên cuồng đuổi giết đám người Mạc Tử Yên.
Hiển nhiên đám người Mạc Tử Yên muốn nhanh chóng tụ họp với người khổng lồ kia. Như vậy làm sao hắn có thể để như vậy được. Một khi Tần Vấn Thiên và những người này cùng hội tụ thì bọn họ càng khó giết chết những người này.
Là người am hiểu lực lượng không gian nên tốc độ của các nàng rất nhanh, nhất là nhân vật cường đại như Mạc Tử Yên. Lực lượng không gian không ngừng chớp động, bọn họ càng đi càng xa, chỉ có Hoàng Vô Địch cùng ba đại cường giả mơ hồ có thể theo kịp bước chân của đám người Mạc Tử Yên.
Tiếng nổ lớn vẫn vang lên, mắt đất càng lúc càng run rẩy lợi hại. Mạc Rử Yên nhanh chóng đi về phía thân ảnh cự nhân. Một lúc sau, hình như cự nhân cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của các nàng, liền chạy một đường thẳng tắp đến vị trí của Mạc Tử Yên.
Quả nhiên, Tần Vấn Thiên đã biết phương hướng của Thanh Nhi và Mạc Tử Yên. Bên cạnh hắn còn có ba đại cao tăng của Vấn Tâm tự. Những vị cao tăng này nắm giữ phật môn bí pháp vô cùng uy năng và kỳ diệu.
Cuối cùng, Tần Vấn Thiên đã cùng các nàng hợp lại. Khi nhìn thấy Thanh Nhi, trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười sáng lạn. Mặc dù có chút tiều tụy nhưng nàng không bị thương nên hắn rất vui vẻ.
Chỉ có điều sau khi nhìn thấy thi thể của Nhiếp Vân Thường được Mạc Tử Yên ôm bên cạnh hắn liền biến sắc, lập tức phi đến trước người Mạc Tử Yên, nhìn thi thể trên tay nàng không biết nói gì.trầm mặc không nói gì.
- Vân Thường sư muội chết trận.
Mạc Tử Yên mở miệng nói một câu. Nàng không có nhắc đến việc Nhiếp Vân Thường phản bội. Dù sao người cũng đã chết, nàng không hy vọng Nhiếp Vân Thương bị người đời phỉ nhổ.
Nàng sẽ không nói, Thanh Nhi cũng sẽ không nói, kể cả với Tần Vấn Thiên.
Thậm chí cường giả Đấu Chiến Thánh tộc cũng sẽ không nói ra, bởi bọn họ biết vì sao Nhiếp Vân Thường chết nên bọn họ sẽ tôn trọng nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn thi thể Nhiếp Vân Thường. Một nữ tử phong hoa tuyệt đại lại vì cuộc chiến tranh này mà chết. Cuối cùng thì ai đã sai?
- Chúng ta cần tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vấn Thiên trầm mặc chốc lát nói:
- Không thể có tổn thất nữa. Khoản nợ này chúng ta sẽ cùng nhau thanh toán sau.
Đương nhiên Mạc Tử Yên hiểu rõ, việc cấp bách nhất là mang tất cả mọi người chạy thoát thân để tụ hợp với những người còn lại.
Thậm chí Tần Vấn Thiên chưa kịp nói chuyện cùng với Thanh nhi đã trực tiếp hóa thành người khổng lồ, đi về phía trước. Từng tiếng nổ lớn vẫn vang lên, bọn họ một đường tiến về phía trước. Dọc đường có rất nhiều người chạy đến tụ hợp, mãi đến khi chạy đến nơi thâm uyên này mới quyết định dừng chân nghỉ ngơi.
Đã trải qua không ít ngày.
Đứng trên cổ sơn, nhìn ra phía xa, có thể thấy được thế giới sông băng vô tận, giống như không có điểm kết thúc vậy. Bọn họ quyết định không thâm nhập vào sâu bên trong nữa, nếu đã chạy đủ xa thì đối phương sẽ không truy sát vào sâu như vậy.
- Thanh Nhi tỷ tỷ, hình như có cái gì không đúng.
Lúc này, Mạc Khuynh Thanh đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn bóng người tuyệt mỹ trên ngọn núi phía xa.
Mấy ngày này, Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được Thanh Nhi có điều khác thường. Thanh Nhi vẫn luôn lạnh lùng vì đơn giản trước nay nàng vẫn thế, nhưng sau đó hắn lại dần dần phát hiện ra có chút không đúng.
- Ngươi đi xem.
Mạc Khuynh Thành lôi tay Tần Vấn Thiên ôn nhu cười nói.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, thân hình lóe lên, đi tới phía đỉnh núi. Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Thanh Nhi, cùng nàng lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Hắn tận lực không quấy rầy nàng. Gió lạnh thổi qua khiến quần áo của bọn họ bị thổi tung nhưng hai người cũng không cảm nhận được. Tần Vấn Thiên dựa sát vào Thanh Nhi để cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Thân thể Thanh Nhi hơi nghiêng vào vai Tần Vấn Thiên, muốn tìm một vị trí thoải mái để dựa.
Tần Vấn Thiên ôm eo nàng, để đầu của nàng gối lên vai mình.
- Thanh Nhi, chúng ta cùng ngồi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói. Thanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, hai người ngồi xuống. Thân thể Thanh Nhi dựa sát vào người của Tần Vấn Thiên. Hắn thuận thế ôm nàng vào lòng. Giờ phút này, trong lòng hắn không hề bình tĩnh như hắn biểu hiện bên ngoài.
Thanh Nhi vẫn lạnh như băng. Nàng là người kiên cường, độc lập. Từ trước đến nay chưa từng đối với hắn như vậy, một tích tắc nàng, hắn đã cảm nhận được sự yếu đuối của nàng.
- Vấn Thiên, chúng ta đã sai lầm sao?
Thanh Nhi khẽ nói. Nàng gối lên đùi Tần Vấn Thiên, đối mắt xinh đẹp nhìn về phía xa.
- Thế giới này vốn không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu. Một số việc căn bản chúng ta không thể khống chế được. Trong Thánh viện không ít người giống như hổ đói nhìn chằm chằm vào ngươi. Nhưng sư tỷ, sư muội trong sư môn đều đứng bên cạnh ngươi, chiến đấu vì ngươi. Ngươi chắc chắn biết ơn đồng thời quý trọng phần tình cảm này, nhưng cũng không cần tự trách bản thân mình. Bởi vì đó là các nàng đối với ngươi có tình cảm. Nếu như các nàng gặp khó khăn, ta tin rằng ngươi cũng không hề khước từ mà đứng bên cạnh. Không phải sao?
Tần Vấn Thiên là người tâm tư nhạy cảm, làm sao hắn lại không biết Thanh nhi nghĩ đến điều gì. Cái chết của Nhiếp Vân Thường đối với nàng là một chấn động lớn.
- Nhưng cuối cùng các nàng bởi vì ta mới bị cuốn vào cuộc chiến tranh này.
Thanh Nhi vẫn luôn tự trách. Nàng không thể quên được lời nói của Nhiếp Vân Thường. Nàng không quên được dáng vẻ tươi cười trước khi chết của sư tỷ mình.
Tần Vấn Thiên biết rằng hắn có khuyên như thế nào cũng không có tác dụng. Bản thân điều này cũng chính là vấn đề khó giải quyết. Trên thực tế, hắn cũng đã từng tự hỏi chính mình, nếu như sau này xảy ra chuyện tương tự hắn có thể làm tốt hơn không? Không để cho bằng hữu của mình bị dồn ép như vậy không? Hắn không biết và cũng không ai trả lời được câu hỏi này.
Hắn chỉ có thể khiến bản thân trở nên cường đại hơn. Như vậy không ai dám bắt nạt người bên cạnh hắn. Nếu hắn không đủ cường đại thì phải luôn duy trì cảnh giác.
Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn Thanh Nhi, phát hiện trong con ngươi xinh đẹp của nàng đã lệ ngân trong suốt. Nàng kiên cường như vậy, nhưng lúc này nằm trong ngực của hắn lại để lộ ra sự yếu đuối của mình.
- Thanh Nhi, nước mắt cũng có lúc là thuốc trị thương tốt nhất.
Tần Vấn Thiên ôn nhu nói, mang Thanh Nhi ôm chặt hơn chút nữa. Nước mắt Thanh Nhi không ngừng rơi xuống, thân thể giật giật đổi lại tư thế. Cuối cùng chui vào trong lòng Tần Vấn Thiên, ôm chặt lấy hắn. Có lẽ, chỉ khi ở trước mặt người mình thương nàng mới có thể buông bỏ tất cả ngụy trang, buông bỏ sự kiên cường của mình.
Tần Vấn Thiên ôm thân thể mềm mại trong lòng, dường như trái tim hắn đã dung hòa với sự bi thương của nàng lúc này. Hắn ngắm nhìn phong cảnh phía xa, thế gian này dù bất kỳ cảnh sắc nào cũng không thể đẹp bằng nước mắt của Thanh Nhi. Nước mắt của nàng chứa đựng tình cảm thắm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận