Thái Cổ Thần Vương

Tiên Hải

Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc hừ lạnh một tiếng, không đáp lại nữa. Mấy ngàn người ở đây ai không là nhân vật yêu nghiệt thuộc cảnh giới Tiên Đài của Tiên Vực, ai mà không phải người tâm cao khí ngạo.
Chỉ là có vài người biểu hiện bằng lời nói, nhưng phần đông là giữ yên lặng từ đầu tới cuối. Trong số họ không thiếu người kinh tài tuyệt diễm, danh chấn một phương, chỉ là bình tĩnh nhìn mọi chuyện xảy ra.
Cuối cùng, mấy ngàn cường giả cũng kết thúc kiểm tra, hư ảnh trên đài cao tinh không nhìn bọn họ nói:
- Các ngươi cũng coi là tạm thời thông qua khảo hạch, bước tới lối vào thánh viện trước đi.
Hắn vừa nói xong, bàn tay cầm quyền trượng vung lên, một luồng phù quang bao phủ thân thể những cường giả kia, khiến cho vô số người thầm giật mình. Những người có đủ tự tin bước ra này đương nhiên đều vô cùng xuất chúng, nhưng không ngờ rằng toàn bộ đều thông qua. Xem ra bóng dáng trên đài cao kia tự có tính toán của mình, tận lực để cho những nhân vật thiên kiêu nhất tạo thành một nhóm trước, tránh việc lựa chọn sau này bị bỏ sót.
Bàn tay hắn vung lên, phía trước lập tức xuất hiện một mảnh không gian, hắn nói:
- Người muốn vào thánh viện, trước sau theo thứ tụ đứng vào mảnh không gian này, thả tinh hồn Tiên Đài và huyết mạch của các ngươi ra. Người được ta chọn thì vào thánh viện, người không được chọn thì vui lòng lui về phía sau nhường vị trí. Hiện tại bắt đầu.
Lời vừa dứt, từng bóng người lập tức lóe lên, đi tới phía trước. Trong khoảnh khắc, cường giả kéo tới ùn ùn, toàn bộ thả ra tinh hồn, Tiên Đài, huyết mạch, làm cho người xem hoa cả mắt.
Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì liếc nhìn nhóm người bên cạnh mình một cái. Nhóm của bọn họ là tinh chọn, còn tình cảnh hiện tại nhiều người như vậy, liếc mắt là chọn người, sợ rằng chỉ có thể gọi là chọn thô, thậm chí còn có khả năng bỏ sót, dù sao cũng quá nhiều người. Nhưng lúc trước đã để cho bọn họ chủ động đứng ra, chính là cho những người có thiên phú trác tuyệt đó một cơ hội, tự mình đề cử, thì sẽ không bị bỏ sót.
- Chúng ta đi vào trước đi, bọn họ tự có chừng mực.
Đám người Tần Vấn Thiên, Thanh nhi, Nam Hoàng Vân Hi đứng chung một chỗ, người nhìn Thiên Biến Tiên Môn, người nhìn Trường Thanh Tiên Quốc, người nhìn Nam Hoàng thị, sau đó tự mình đi về phía trước, tiến vào thánh viện. Còn những người còn lại, tự xem tạo hóa của bọn họ đi.
Từng bóng người chậm rãi đi về phía thánh viện, trên thân bọn họ đều có ánh sáng kỳ diệu bao phủ, lần lượt bước vào cửa thánh viện. Nhìn từng bóng người bước vào trong đó, Tần Vấn Thiên nhấc chân lên, đi vào trong. Giờ khắc này, hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, tựa như một bước này là nhảy qua một cánh cửa hư vô.
Một bước đi vào, trong phút chốc, cảnh tượng thiên địa biến ảo, Tần Vấn Thiên nhìn hoàn cảnh trước mắt, nội tâm sinh ra từng trận dao động.
- Nghe nói bên trong thánh viện Thiên Đạo này là một không gian, một thế giới tu di. Hiện ra xem quả nhiên là thật.
Quân Mộng Trần lên tiếng, gió thổi qua người bọn họ, lay động quần áo trên người bọn họ.
Lúc này, mấy ngàn bóng người xuất hiện bên một bờ biển, phía trước là một mảnh biển khơi mênh mông vô tận. Trong lòng biển tựa như có khí tức kỳ diệu, hình như là tiên uy.
Biển này, không thấy điểm cuối, giống như kéo dài ra vô tận, những người đứng đây không ai biết được biển này thông tới nơi nào.
Tiếng sóng vỗ truyền tới, trên mặt biển phía trước, ánh sao lấp lánh, một hư ảnh hội tụ lại, đứng giữa bầu trời biển khơi, nhìn về phía mọi người.
- Biển này gọi là Tiên Hải, cũng có thể gọi là Đạo Hải, các ngươi tới thánh viện Thiên Đạo là để cầu tiên vấn đạo, vậy thì phải qua Tiên Hải, nếu không thể qua, thì sẽ mãi trôi lơ lửng trong Tiên Hải.
Bóng người kia chậm rãi mở miệng:
- Tiên Hải không có bờ bến, muốn vượt Tiên Hải cần chư vị hiển lộ thần thông. Chư vị chờ người phía sau một chút, rồi đồng loạt vượt biển.
Mọi người vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn ra phía trước xa xa. Trong giọng nói của đối phương ẩn chứa huyền ảo, khó mà hiểu thấu đáo, cũng không biết là có ý gì. Tiên Hải đã không có bờ bến, thì sao mà vượt?
Phía sau, không ngừng có cường giả xuất hiện, tất cả đều là cường giả Tiên Đài tiến vào sau. Theo thời gian trôi qua, số người từ từ nhiều lên, đội hình không lồ, thậm chí hình như còn vượt qua số lượng hai chục ngàn người.
- Vẫn còn người đi vào?
Mọi người có chút nghi ngờ, nhìn Tiên Hải trước mắt, sau đó bọn họ chợt nhớ lại. Cường giả kia chỉ nói là thánh viện Thiên Đạo thu hai chục ngàn đệ tử Tiên Đài, nhưng lại không nói chỉ có hai chục ngàn người tiến vào nơi này.
Muốn vào thánh viện, còn phải vượt qua Tiên Hải không bờ bến. Giờ phút này, bọn họ vẫn không chưa được coi là vào thánh viện. Tiên Hải này, cũng là một cửa khảo nghiệm.
Người đi vào ít dần, đại quân Tiên Đài đứng bên bờ biển, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phương xa. Tất cả bọn họ đều là thiên kiêu bất phàm, định lực mạnh mẽ, sẽ không đến mức sốt ruột.
Thời gian qua đi, người nơi này càng ngày càng nhiều, nhưng người đi vào cũng dần dần giảm bớt, cho đến khi không còn có người đặt chân vào nữa.
Trên mặt biển? Hư ảnh kia lặp lại lời nói một lần nữa, sau đó bổ sung thêm:
- Tiên Hải không có bờ bến, dùng thần thông vượt biển, phương pháp khác nhau. Mỗi người các ngươi tự tạo một thuyền, không thể đi cùng nhau, con đường vượt biển khác nhau, cũng sẽ đưa các ngươi tới những nơi khác nhau trong thánh viện.
- Hai chục ngàn người thành công vượt biển đầu tiên mới được vào thánh viện. Sau hai chục ngàn người, những người còn lại đều sẽ bị đưa ra. Nếu trong một trăm năm không có đủ hai chục ngàn người, thì những người không thành công cũng sẽ bị đưa ra.
Hư ảnh kia nói xong, thì búng ngón tay một cái, trên mặt biển lập tức xuất hiện một chiếc thuyền lá cô độc. Hắn bước chân lên thuyền lá, sau đó đi về phía trước, biến mất không thấy.
- Độ Tiên Hải cầu đạo.
Mọi người nhìn Tiên Hải mênh mông phía trước. Tiên Hải, còn được gọi là Đạo Hải, làm sao tìm bến bờ.
Tiên lực trên thân đám người tản ra, hóa thành thuyền nhỏ, sau đó bước chân lên con thuyền cô độc, đi về phía trước.
Bên cạnh Tần Vấn Thiên, Thanh nhi đưa mắt nhìn về phía hắn.
- Tiên Hải cầu đạo, các loại thần thông, mọi người có cảnh ngộ khác nhau. Nghe ý người đó nói, hình như con đường vượt biển khác nhau cũng sẽ bị đưa tới địa phương khác nhau, cũng có thể là tới địa phương thích hợp với mình nhất. Thanh nhi, có lẽ trên đường chúng ta sẽ tách ra, nếu là vậy thì hẹn gặp nhau trong thánh viện.
Tần Vấn Thiên nhìn Thanh nhi ôn nhu nói.
- Ừ
Thanh nhi gật đầu. Đi thánh viện là để tăng thực lực, chuyện tình cảm, tạm thời để qua một bên.
Lúc trước, Thiên Lam Tiên Quốc chèn ép Trường Thanh Tiên Quốc khắp nơi, chuyện này đã khiến cho bọn họ cực kỳ xúc động. Hiện giờ thánh viện Thiên Đạo trong truyền thuyết xuất hiện, phải tự mình nắm chắc cơ hội.
- Chỉ là, có lẽ chúng ta vẫn có thể ở chung một chỗ.
Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó trên người hắn lấp lánh tiên quang, một chiếc thuyền lá nhỏ xuất hiện phía trước. Hắn bước chân lên nhìn mọi người phía trước nói:
- Lên đường đi.
Mọi người vội vàng dùng tiên lực ngưng tụ ra thuyền nhỏ, bước chân lên, đi về phía trước Tiên Hải.
Giờ khắc này, trên Tiên Hải, vạn thuyền xuất phát, đi về phía Tiên Hải bát ngát vô tận.
Sau mấy ngày, mọi người đã đi vào trong Tiên Hải mênh mông vô tận, bọn họ chấn động phát hiện ra, Tiên Hải này như tự có một quy tắc, giống như một cỗ sức mạnh pháp tắc đại đạo bao phủ từng người, vô cùng huyền diệu, nhưng khó mà hiểu thấu đáo, chỉ cảm thấy Tiên Hải này vô cùng phiền.
Lại qua mấy tháng, mọi người đã sớm đi sâu vào trong Tiên Hải, đại quân cuồn cuộn cũng đã phân tán, chỉ có những người quen nhau mới tụ chung một chỗ, tìm kiếm con đường của mình, đi tới bờ Tiên Hải.
- Tiên Hải mờ mịt, không thấy điểm cuối, làm sao vượt?
Nam Hoàng Vân Hi lẩm bẩm nói nhỏ, nàng điều khiển một chiếc thuyền lá cô đọc, bay vùn vụt, mà bên cạnh nàng đám người Tần Vấn Thiên có đủ cả, cùng hướng mà tiến. Nhưng mà, bọn họ tựa như lâm vào trong Tiên Hải vô biên vô tận, hoàn toàn không thấy bờ bến.
Tiên Hải này, thật sự là không có bờ, chứ không phải chỉ là lời nói suông.
- Tốc độ của chúng ta đã rất nhanh, nhưng vẫn không thấy bờ, có lẽ cách này không tìm được bờ. Tiên Hải này rất huyền diệu, người kia đã nói, cần phải tham ngộ mới được.
Quân Mộng Trần cũng nhận ra, mà không chỉ hắn, thật ra thì mọi người đều có loại cảm giác này. Nhưng phương pháp đơn giản nhất, chính là một đường đi về phía trước, cho tới khi đến bờ bên kia, luôn phải thử một chút. Nhưng sau khi thử rồi mới phát hiện, con đường này hình như không dễ đi.
- Tiên Hải chắc là không có cuối thật, mà phải dựa vào chúng ta tự mình lĩnh ngộ, mới có thể thoát ra.
Nam Hoàng Sanh Ca đứng bên cạnh cách Nam Hoàng Vân Hi không xa. Nàng làm người khiêm tốn, thông minh hơn so với Nam Hoàng Vân Hi và những thánh nữ thủ hộ khác. Nam Hoàng Vân Hi đối với nàng giống như tỷ muội, vô cùng tín nhiệm.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói, đồng ý với lời của Nam Hoàng Sanh Ca, nói thêm:
- Có lẽ, cần phải cảm thụ tốt quy tắc của Tiên Hải này.
- Nhưng, hoàn toàn không có chút đầu mối nào, làm sao mà cảm ngộ.
Quân Mộng Trần gãi đầu một cái nói:
- Thật là phiền toái, không biết là ai nghĩ ra chủ ý khỉ gió này, sao không để cho chúng ta chiến một trận cho thống khoái.
- Mộng Trần, tính tình của ngươi phải mài giũa một chút. Xem ra Tiên Hải này rất thích hợp với ngươi, nhất định phải bớt nóng nảy bớt kiêu ngạo lại, nếu không sẽ lật thuyền trong mương. Nếu ngươi không nằm trong hai chục ngàn ngươi, thì ngay cả tư cách bước vào thánh viện cũng không có đâu.
Tần Vấn Thiên nhắc nhở một tiếng.
- Ừ, người có thể vào Tiên Hải không có ai làm tầm thường, cho dù thiên phú không bằng các ngươi, nhưng vẫn là nhóm thiên kiêu xuất chúng nhất của Tiên Vực, phải chú ý một chút.
Nam Hoàng Sanh Ca nhẹ giọng nói.
Tần Vấn Thiên thấy Thanh nhi một mình trầm tư, bèn hỏi:
- Thanh nhi, nàng đang suy nghĩ gì đấy?
- Ta đang suy nghĩ, từ lúc vào Tiên Hải, chúng ta vẫn luôn ở chung một chỗ, chiếu cố đối phương, cùng nhau đi tới trước, nên không có thời gian nào tĩnh tâm.
Giọng nói thanh thúy của Thanh nhi vang lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, lắc đầu cười nói:
- Thanh nhi nói đúng, có lẽ ngộ đạo Tiên Hải lại phải tâm vô tạp niệm. Chúng ta, có lẽ nên tách ra thật.
- Nếu chúng ta đoán sai thì sao, bến bờ chân chính, là phải một đường đi tới trước là đến thì sao?
Quân Mộng Trần nói.
- Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, thì ngươi cứ tự mình làm thế đi. Thất bại, thì làm lại từ đầu.
Tần Vấn Thiên nói với Quân Mộng Trần, khiến cho mọi người có chút hiểu ra, lời của Tần Vấn Thiên có đạo lý.
- Chúng ta, gặp lại ở thánh viện.
Tần Vấn Thiên mỉm cười mở miệng, thuyền cô đọc dưới chân hắn đi về phía xa xa. Khi hắn đưa mắt nhìn về phía Thanh nhi, thì thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu với hắn, cũng quay thuyền đi về một hướng khác.
- Không hổ là tình nhân.
Quân Mộng Trần lẩm bẩm một tiếng.
- Bảo bảo cũng đi.
Ngay cả tiểu hỗn đản cũng tự cưỡi một thuyền nhỏ, đi về một hướng. Thân thể nhỏ trắng như tuyết của nó nhảy lên tới đầu thuyền, ngó nghiêng có vẻ rất đáng yêu, mặc cho thuyền nhỏ lơ lửng trôi theo gió.
Sau đó, đám người Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca cũng vội vàng rời đi.
- Tình Hiên tỷ, Hoa Thái Hư, các ngươi...
Lời Quân Mộng Trần còn chưa dứt, thì đã thấy Tử Tình Hiên và Hoa Thái Hư tự mình rời đi. Hoa Thái Hư bạch y bay bay, Tử Tình Hiên cũng không quay đầu lại, chỉ còn một mình hắn lưu lại nơi đây, không nhịn được ngửa đầu nhìn bầu trời, sau đó ngã thẳng ra thuyền, nằm trên thuyền nhỏ thở dài một hơi. Xem ra, phải tĩnh mịch trên Tiên Hải này rồi. Thánh viện đáng chết này ở nơi nào chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận