Thái Cổ Thần Vương

Tâm tình phức tạp của Mai Sơn Kiếm Chủ

Tần Vấn Thiên từ nhỏ theo Hắc bá ở trong Tần phủ lớn lên, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có thân thế phi phàm như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến phụ mẫu của mình lại loá mắt như thế, nam nhi kia đội trời đạp đất giết cho Tiên Ma than khóc, nữ tử giống như cửu thiên thần nữ lại dịu dàng như nước đó, Tần Vấn Thiên vì cha mẹ như thế mà cảm thấy kiêu ngạo.
- Cuộc đời này nếu không thể giẫm đạp tiên ma, hổ thẹn đối với hai người, vô luận hai người đã trải qua cái gì, con đều sẽ làm rõ.
Tần Vấn Thiên giống như thấy được phương hướng xa hơn, trước kia tuy hắn hướng tới cường đại, nhưng đối với tương lai vẫn mông lung mơ hồ, mà hôm nay, hắn đã có phương hướng thuộc về mình, lần này là mượn dùng lực lượng trong tấm giới bi mới có thể cởi bỏ những ký ức này, nếu là dựa vào chính hắn, chỉ sợ phải tới cảnh giới trong truyền thuyết, mới có khả năng mở ra toàn bộ ký ức phụ thân lưu lại.
Mở mắt ra, trong đôi mắt thâm thúy tối đen kia của Tần Vấn Thiên có thần thái hút tâm phách người ta, hắn không có bi thương, không có mất mát, càng không có suy sút, có chỉ là tín niệm cứng cỏi vô cùng.
- Thời gian, qua thật nhanh.
Tần Vấn Thiên thầm than, hắn lấy ra rượu bên cạnh Lâm Tiên Nhi chuẩn bị cho hắn, trút mạnh vào trong miệng, một hơi uống cạn, lại giống như vẫn chưa hết thèm.
Đứng dậy, hắn cất bước đi đến trước bàn rượu, Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên đi tới, nàng mơ hồ cảm giác Tần Vấn Thiên tựa như đã có chút thay đổi, đó là khí chất thay đổi, giống như hôm nay hắn càng thêm sâu không lường được, đôi mắt thâm thúy kia, mơ hồ cho người ta một loại ảo giác thẳng tiến không lùi, muốn giẫm đạp chư thiên tiên ma, loại ánh mắt này, thế mà lại khiến Lâm Tiên Nhi nhịn không được trong lòng khẽ run.
- Có lẽ là nhìn lầm rồi.
Lâm Tiên Nhi thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên cảnh giới tiến bộ, khí chất tự nhiên cũng sẽ theo đó biến hóa, chỉ là không biết hôm qua hắn phát điên cùng với một giọt nước mắt kia, là vì sao mà chảy, chẳng lẽ là trong tấm giới bi có lực lượng kỳ lạ gì khiến Tần Vấn Thiên lâm vào trong ảo cảnh?
- Ta giúp ngươi rót rượu.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên không khách khí, mang chén rượu đưa cho Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, nghiêm túc rót rượu cho Tần Vấn Thiên, dẫn tới không ít người ghé mắt trông lại.
- Cảm ơn ngươi Tiên Nhi.
Tần Vấn Thiên nhìn cái mỉm cười giữa nét mặt Lâm Tiên Nhi, bàn tay nhỏ mềm mại không xương kia cầm chén rượu đưa tới, hắn mỉm cười tiếp nhận, lông mi Lâm Tiên Nhi chớp lên, lộ ra một nụ cười kinh diễm, giống như mỗi một đường cong trên mặt nàng đều là sáng lạn ôn nhu như vậy.
- Ngươi nếu thích, về sau Tiên Nhi mỗi ngày rót rượu cho ngươi như thế nào?
Lâm Tiên Nhi ‘đùa giỡn’ nói, cùng lúc nói chuyện trên mặt còn có một rặng mây đỏ mờ mờ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
- Ta lại không thỏa mãn được điều kiện của Tiên Nhi ngươi.
Tần Vấn Thiên cười ngồi xuống, uống một ngụm, điều kiện hắn chỉ tự nhiên là Lâm Tiên Nhi nàng ở đêm đó từng nói muốn tìm một lang quân thiên kiêu như ý cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng, nếu không cả đời không lấy chồng.
Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt hờn dỗi, kiều mỵ nói:
- Nếu Tiên Nhi nguyện ý cùng người khác cùng nhau hầu hạ công tử thì sao.
- Khụ khụ...
Một ngụm rượu của Tần Vấn Thiên thiếu chút nữa trực tiếp phun ra, chỉ cảm thấy ‘soạt soạt’ vô số ánh mắt rơi ở trên người hắn, hiển nhiên mọi người đều bị một câu của Lâm Tiên Nhi làm kinh ngạc, nhất là loại thần thái kiều mỵ xấu hổ kia của Lâm Tiên Nhi giờ phút này, còn nói ra lời lớn mật như vậy, đủ khiến bất cứ nam nhân nào lâm vào điên cuồng.
- Phốc.
Nhìn thấy nét xấu hổ của Tần Vấn Thiên, Lâm Tiên Nhi cười tươi, Tần Vấn Thiên biết mình bị ‘đùa giỡn’, cười khổ lắc đầu, Lâm Tiên Nhi này dung nhan động lòng người đã kinh người, lúc nàng cố ý thi triển sức quyến rũ của mình càng khó có thể chống lại, quả thật là vưu vật trời sinh, cũng không biết tương lai ai sẽ lấy được nữ tử như vậy.
- Các ngươi ở nơi này hưởng thụ rượu ngon món ngon, khanh khanh ta ta, người ở bên trong thì lại thảm, bị nhốt bảy ngày, ta cũng nên thả bọn họ ra ngoài rồi, ha ha.
Ánh mắt của Tiên Vũ giới giới chủ Võ Mục tựa cười mà không cười nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, sau đó lại nhìn về phía sau Cổ Bi Tiên Vũ giới.
- Đúng rồi, đám người Lăng Sương sư muội còn ở trong Tiên Vũ giới đó, mấy ngày qua chỉ sợ sốt ruột muốn chết rồi.
Đoạn Hàn nhìn về phía sau Cổ Bi, sau đó chỉ nghe tiếng vang ầm ầm truyền ra, mọi người chỉ thấy được tấm giới bi chỗ bọn họ giống như đang dâng lên, tiếp theo, từng cái bóng người không ngừng lao ra bên ngoài, bảy ngày qua, người bị nhốt ở Tiên Vũ giới ở bên trong quả thực nghẹn hỏng rồi, càng thêm buồn bực là, đến bây giờ bọn họ còn không biết ba hạng đầu là ai.
Đám người Tần Vấn Thiên xuyên thấu qua tấm giới bi nhìn phía trước, các nhân vật thiên kiêu khôi phục tu vi đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cùng người tông môn với gia tộc hội tụ ở cùng chỗ, sau đó nhìn về phía Cổ Bi, sau khi nhìn thấy ba hạng đầu của Cổ Bi, mỗi người đều trực tiếp chấn động ngẩn ra, tuy bọn họ tận mắt thấy Tần Vấn Thiên cường thế, nhưng lúc nhìn thấy tên của hắn xuất hiện ở phía trên cùng, trong lòng vẫn nhịn không được run rẩy dữ dội.
Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng thấy được đám người Phàm Nhạc và Diệp Lăng Sương, chỉ thấy Diệp Lăng Sương ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự hưng phấn không chút nào che giấu, Phàm Nhạc càng hưng phấn tới mức nhảy loi choi, giống như còn đang thị uy một số người nào đó, mặc dù là đôi mắt đẹp như băng tuyết kia của mỹ nhân lạnh lùng Vân Mộng Di cũng giống như hòa tan, lộ ra một nụ cười nhẹ kinh tâm động phách, tuy chỉ là trong nháy mắt.
Từng màn này, Tần Vấn Thiên đều thấy ở trong mắt, có lẽ bởi vì tu hành, bọn họ cùng mình sẽ càng lúc càng xa, nhưng những người này, đều là bạn tốt nhất của mình, phần tình nghĩa này, sẽ không theo thời gian mà phai màu.
Nhưng rất nhanh Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy một số người bên ngoài bắt đầu giằng co với bọn Phàm Nhạc, những người đó, là người của Đế thị gia tộc, bọn họ ở bên trong từng có ma sát với đám người Phàm Nhạc, ở phía sau bọn họ, lục tục có cường giả xuất hiện, là cường giả Đế thị gia tộc cùng cường giả Diệp Thanh Vân phái tới đi theo, hai bên cũng mơ hồ có tư thái đối chọi, chiến đấu chung quy chưa bộc phát ra.
Mắt Tần Vấn Thiên hơi nheo lại, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn từng nghe nói, nếu không phải Lâm Tiên Nhi, Đế Thí ở trong Tiên Vũ giới đã giết chết bọn Phàm Nhạc.
- Được rồi, các ngươi cũng nên đi ra ngoài, hy vọng tương lai, còn có cơ hội gặp lại.
Tiên Vũ giới giới chủ Võ Mục nói, khiến cho không ít người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong cùng với Hoa Thái Hư ba người lại rõ, câu này, là nói với bọn họ, ba người bọn họ thu được lời mời từ giới chủ Tiên Vũ giới, chỉ cần bọn họ muốn, liền có thể đến Tiên Vũ giới.
Tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, Cổ Bi lại lần nữa rơi xuống đất, sau đó các sứ giả Tiên Vũ giới thu hồi tiệc rượu, toàn bộ rút lui, Võ Mục cũng rời khỏi bên này, rất nhanh trong tấm giới bi này liền chỉ còn lại một đám người.
Tiếp theo, tấm giới bi mở ra hai bên, nơi đó xuất hiện một cầu thang, đi thông bên ngoài Tiên Vũ giới, trong phút chốc, vô số ánh mắt nhìn vào bên trong, lộ ra vẻ nóng rực.
Mười năm một lần, chuyến đi Tiên Vũ giới lần này rốt cuộc hạ xuống màn che.
- Đã kết thúc.
Tần Vấn Thiên thở sâu, khoảnh khắc tấm giới bi mở cửa, hắn liền phát hiện nữ tử khuynh thành kia khẽ cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp có vô hạn thâm tình đang ngóng nhìn hắn, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi trên người mình, mấy tháng rồi, nàng cứ đứng đó không nhúc nhích, chờ đợi hắn đi ra ngoài.
Bóng người trong tấm giới bi ùn ùn lấp lóe mà ra, Tần Vấn Thiên nâng bước chân, mang theo nụ cười ôn hòa, bước chậm ra bên ngoài, ánh mặt trời rơi ở trên người, mang theo từng tia ấm áp, trà trộn trong đám người, giờ phút này hắn là loá mắt như vậy.
- Hắn chính là Tần Vấn Thiên, xếp hạng nhất trên Cổ Bi của Tiên Vũ giới.
- Thật trẻ tuổi, hắn cũng chưa tới ba mươi tuổi nhỉ, thế mà hạng nhất Tiên Vũ giới, quá mức không thể tưởng tượng.
Có người run rẩy trong lòng nói.
- Tỷ, ngươi tin tưởng nhất kiến chung tình sao, ta yêu rồi, làm sao bây giờ?
Thiếu nữ xinh đẹp toàn thân mặc đồ đỏ nói với tỷ tỷ của nàng.
- Trước kia không tin, bây giờ đã tin.
Tỷ tỷ bên cạnh nàng ánh mắt không dời đi chút nào nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên bên kia, lộ ra biểu cảm mê mẩn, muội muội của nàng trực tiếp ngây người.
- Tỷ, ngươi quá già rồi, đừng tranh với ta, ta quyết định, phải sinh con với hắn.
- Cút, lão nương mới hai mươi tư tuổi, ngươi mười sáu tuổi nha đầu lừa đảo. Bản thân cũng là đứa nhỏ, có thể sinh con sao?
Hai vị nữ tử mỹ nữ hung hăng đối thoại khiến trưởng bối phía sau các nàng hoàn toàn há hốc mồm.
Giờ khắc này, vô số ánh mắt tập trung ở trên thân Tần Vấn Thiên, ở trước khi hắn đi ra, tuy có không ít người từng nghe nói tên của hắn, nhưng cực ít người từng thật sự gặp hắn, ở trong đầu bọn hắn từng ảo tưởng rất nhiều lần dung mạo của Tần Vấn Thiên, lại không ngờ, Tần Vấn Thiên thế mà lại là một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như thế, hơn nữa trên dung mạo trẻ tuổi tuấn tú kia còn mang theo vài phần kiên cường kiên nghị, lúc này hắn đang mang nụ cười tủm tỉm tươi sáng, lực sát thương đối với nữ tử trẻ tuổi khó có thể tưởng tượng mạnh bao nhiêu.
Đương nhiên, tất cả cái này đều là thành lập ở trên cơ sở hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới, nếu như hắn chỉ là một người tầm thường, mặc dù tuấn tú vô song, vẫn không có bao nhiêu nữ tử ưu tú sẽ động lòng, nam nhân cùng nữ nhân, chung quy là có chút khác nhau.
- Ta cảm giác áp lực rất lớn nha.
Có nữ tử chú ý tới Lâm Tiên Nhi cùng với Lâu Băng Vũ mỉm cười bên cạnh Tần Vấn Thiên, đều là tuyệt sắc nhân gian đó.
Mai Sơn Kiếm Chủ cũng thấy được một màn này, nàng nhíu mày, sau đó liền nhìn thấy Lâu Băng Vũ đi về phía nàng, sau khi tới bên người thì hơi cúi đầu, thấp giọng nói:
- Để sư tôn thất vọng rồi.
Mai Sơn Kiếm Chủ nhìn thấy vẻ mặt của Lâu Băng Vũ, mơ hồ cảm giác cảm xúc của nàng như có chút không đúng, khuôn mặt nghiêm khắc kia không khỏi trở nên nhu hòa, xoa xoa đầu Lâu Băng Vũ, thấp giọng nói:
- Băng Vũ, ngươi đã rất khá rồi.
Thân thể Lâu Băng Vũ khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Mai Sơn Kiếm Chủ, nhìn thấy hào quang nhu hòa trong ánh mắt đối phương, mắt của nàng trong phúc chốc có chút đỏ, không biết vì sao, lúc này nàng có xúc động muốn khóc, điều này làm Mai Sơn Kiếm Chủ thở dài trong lòng, chung quy là đứa nhỏ.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lâu Băng Vũ, Mai Sơn Kiếm Chủ dịu dàng nói:
- Thiên phú tu hành của ngươi đã rất kiệt xuất, dù sao ngươi so với tám người kia còn trẻ tuổi hơn, là sư tôn quá hà khắc đối với ngươi rồi.
Nước mắt Lâu Băng Vũ chảy xuống, ở trong lòng Mai Sơn Kiếm Chủ nhẹ nhàng nói:
- Sư tôn, con và hắn từng chính diện giao thủ, con đã thua hắn, hắn không làm khó đệ tử, cũng không có muốn bảo vật trong cơ thể con, còn đối đãi với đệ tử như bằng hữu.
Mai Sơn Kiếm Chủ sửng sốt, lập tức biết hắn mà Lâu Băng Vũ chỉ là ai, ánh mắt nhìn về phía thanh niên dưới ánh mặt trời kia, ánh mắt Mai Sơn Kiếm Chủ có chút phức tạp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận