Thái Cổ Thần Vương

Khúc Thần

Tiên Vực rộng lớn vô tận, giữa các không biết cách nhau bao xa, nhưng mà thái cổ Tiên Vực lại không thiếu đại trận không gian siêu cấp tồn tại, có thể trực tiếp vượt vực mà đi.
Bên trong Thiên Đạo Thánh viện có trận pháp đi thông tới các vực. Đương nhiên không chỉ có Thiên Đạo Thánh viện mới có.
Cho nên, sau khi tin tức thiên quật đã mở được truyền ra, các cường giả đều vượt vực tới thiên quật. Phong ba Tiên Vực do Nguyệt Trường Không dẫn tới đã nhạt đi nhiều, bị thiên quật di dời chú ý.
Thiên quật, một trong những bí cảnh nổi danh nhất thái cổ Tiên Vực. Đến bây giờ thái cổ Tiên Vực vẫn không biết thiên quật là tồn tại như thế nào, cũng không biết thiên quật mở ra có quy luật gì không. Có lời đồn, thiên quật nối với thế giới vực ngoại, cũng có lời đồn, thiên quật là di tích mà một vị Thần Vương thời đại viễn cổ lưu lại.
Các loại lời đồn đều làm tăng thêm sắc thái thần bí cho thiên quật, nhưng có một điểm là không thể nghi ngờ, trong thiên quật có cơ duyên, cũng có nguy hiểm, mỗi lần mở ra, đều sẽ có người đạt được cơ duyên lớn. Tương tự, cũng có cường giả vẫn lạc, thậm chí, thiên thần nếu quá mạo hiểm ở bên trong thì đều sẽ vẫn lạc, từng gây náo động nhất vào rất nhiều năm trước là tuyệt đại tiên lữ phu phụ Tần Thiên Cương của Tần tộc vẫn lạc ở đó. Hai vị tiên lữ tuyệt đại oai phong một cõi biến mất trong thiên quật, từ đó dẫn tới nhất mạch của bọn họ hiu quạnh, dẫn tới Tần Viễn Phong trở thành phản nghịch của Tần tộc, có một số lão nhân còn sống mỗi lần nhớ tới đoạn lịch sử này đều sẽ than thầm một tiếng đáng tiếc.
Nơi thiên quật mở ra nhằm ở Vô Nhai hải, phiến hải vực này thật sự có thể nói là vô nhai chân chính, không biết rộng lớn bao nhiêu. Ở một bên của Vô Nhai hải là Vô Nhai thành, hùng thành được dựng ở vùng duyên hải, cường giả như mây.
Hiện giờ, tòa cổ thành đứng sừng sững qua vô số năm tháng này không biết có bao nhiêu cường giả hàng lâm, chắc hẳn nhân vật thiên thần đều sẽ có cường giả đến, muốn vào thiên quật xem thử.
Vô Nhai thành có một vị tồn tại thiên thần, hắn tuy rằng không sáng lập thế lực, chỉ làm thiên thần tán tu, nhưng địa vị ở Vô Nhai thành vẫn rất siêu nhiên, rất nhiều người tới Vô Nhai thành đều sẽ đến bái phỏng. Có điều vị thiên thần này không thích náo nhiệt, rất ít tiếp kiến nhân vật hậu bối, rất ít người có thể thật sự nhìn thấy vị thiên thần này.
Nhưng hôm nay, vị thiên thần này lại đang ở trong nhà chuẩn bị rượu ngon đón khách.
Vị thiên thần này chính là Khúc Thần.
Mà khách nhân hắn nghênh đón là gia chủ của Tần tộc, Tần Chính.
Thân là gia chủ của Tần tộc cường đại, Tần Chính rất ít khi bái phỏng người khác. Nhưng hôm nay, hắn lại tới Vô Nhai thành bái phỏng Khúc Thần.
Bên trong phủ đệ của Khúc Thần, trên tiệc rượu, không chỉ có Tần Chính, mà còn có cả con của hắn, thiên tuyển chi tử của Thiên Vực Tần Đãng Thiên.
Khúc Thần hiện giờ không có con nối dòng, năm đó lúc xông vào thiên quật đã táng mạng, để lại một đứa con gái, chính là cháu gái của Khúc Thần, đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vực, thần nữ nghê thường.
Thần nữ nghê thường cũng có mặt trong tiệc rượu.
- Rất lâu rồi không tới vấn an Khúc thúc, hiện giờ thấy Khúc thúc mạnh khỏe, Tần Chính cũng yên tâm. Trước khi ta đến đã bái kiến phụ thân, gia phụ bảo ta tiện thể gửi lời hỏi thăm Khúc thúc.
Tần Chính mở miệng nói, phụ thân của hắn chính là Tần Đỉnh.
- Ngươi có tâm là được rồi.
Khúc Thần hơi gật đầu, tuy nói Tần Chính hiện giờ dùng lễ vãn bối với hắn, nhưng trong lòng hắn minh bạch, vị thanh niên trước mắt này, bất kể thân phận thân phận, địa vị, hay thực lực đều vượt trên hắn.
Gia chủ của Tần tộc, chỉ bằng vào thân phận này, có thể đến thăm hắn đã là rất nể mặt rồi. Một câu của Tần Chính có thể khiến Tiên Vực rung chuyển.
- Đây là điều nên làm mà. Đúng rồi Khúc thúc, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Tần Chính quan tâm hỏi. Nếu như người ngoại giới biết, tất nhiên sẽ kinh ngạc, thân là thiên thần Khúc Thần, trên người hắn không ngờ có thương tích, hơn nữa, nhiều năm rồi vẫn chưa khỏi.
- Vẫn thế, chẳng qua là áp chế, cái này vẫn phải cảm tạ Tần Đỉnh huynh, hàng năm đều gửi thần dược tới cho ta.
Khúc Thần gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi.
Tần Chính gật đầu, sau đó ánh mắt hắn hướng sang người thần nữ Nghê Thường, mỉm cười nói:
- Nghê Thường càng lớn càng đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vực ta. Hơn nữa thiên phú cũng là nhất lưu, lại thêm là hậu đại của Khúc Thế huynh. Thiên Vực người có thể xứng với ngươi thật sự là không có mấy ai.
Nghe thấy lời khen này, khiến Khúc Thần hiểu rằng, chỉ sợ chính đề tới rồi. Tần Chính, vị gia chủ của Tần tộc này tự mình đến bái phỏng không thể chỉ là đơn giản thăm hắn.
- Đãng Thiên con ta được gọi là thiên tuyển chi tử, thiên tư của hắn thì không cần phải nhiều lời. Tiểu tử này mắt để trên đỉnh đầu, cả Tiên Vực rộng lớn khó có mấy ai được hắn để mặt, chỉ đọc có đối với nữ nhi của Khúc Thế huynh là nhớ mãi không quên. Đây chắc cũng là duyên phận. Hiện giờ Đãng Thiên đã đắc đạo nhiều năm, Nghê Thường cũng đã đến đỉnh phong của cảnh giới giới chủ. Khúc thúc, Tần Chính mặt dày hướng tới Khúc thúc cầu hôn.
Tần Chính cười bảo, hắn nâng chén rượu với Khúc Thần, mục đích hắn tới đây chính là vì chuyện cầu hôn. Dù sao, hôn sự của Tần Đãng Thiên con hắn cũng là đại sự, hắn vẫn phải nể mặt Khúc Thần.
Khúc Thần cũng không cảm thấy bất ngờ đối với chuyện này. Hắn sớm đã đoán được là vì chuyện này rồi. Nếu không thì Tần Chính cũng sẽ không chạy một chuyến tới thăm hắn.
Ánh mắt nhìn về phía cháu gái Nghê Thường, Khúc Thần than thầm trong lòng. Tuy rằng từ cảm tình mà nói, hắn cũng không hy vọng Nghê Thường sẽ gả cho Tần Đãng Thiên, nhưng phân tích từ lý tính thì có lẽ đây là chốn quy túc tốt cho Nghê Thường.
Tần Đãng Thiên là thiên tuyển chi tử, thiên tài tuyệt thế, tương lai sẽ là người đứng đầu tương lai.
Nghê Thường gả cho Tần Đãng Thiên, chính là chủ mẫu của Tần tộc trong tương lai, hiển hách một đời, tương lai, tiền đồ của nàng ta không nghi ngờ gì nữa sẽ được đảm bảo. Hắn cũng tin rằng, Tần Đãng Thiên sẽ không bạc đãi hắn cháu gái bạc đãi hắn, dù sao đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vực cũng không phải là hư danh. Người trong thiên hạ cho dù tu vi cao tới đâu, có ai mà không thích mỹ nhân. Huống chi, Tần Đãng Thiên hắn không phải lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, Tần tộc chính là một mảng giang sơn rồi, đối với hắn mà nói thì vươn tay ra là có. Về phần mỹ nhân, đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vực - thần nữ Nghê Thường không nghi ngờ gì nữa là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Cho nên hắn để lại quyền lựa chọn cho cháu gái của mình.
Thần nữ Nghê Thường thần sắc rất bình tĩnh, không bất ngờ, không kinh hỉ, vẫn bình thản như nước, dung nhan của nàng ta là đẹp như vậy, giống như việc giống như rất khó khiến nàng ta động lòng.
Tần Đãng Thiên mắt nhìn về phía thần nữ Nghê Thường, hắn phong hoa tuyệt đại, thế gian ít có người có thể lọt được vào mắt hắn. Nhưng nhìn nữ tử trước mắt, hắn vẫn luôn nghĩ, khi nào thì có thể giành được nụ cười của hồng nhan. nếu nàng ta cười lên thì trông sẽ thế nào? hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.
Có lẽ nàng ta từ nhỏ đã như vậy rồi, thánh khiết, hoàn mỹ, vĩnh viễn không cười. Tần Đãng Thiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà hắn không biết, thần nữ Nghê Thường, nàng ta từng cười rồi, có đã từng nhìn thấy nụ cười của nàng ta.
Ngày đó, ở thế giới luân hồi, dưới cầu vồng, đáng tiếc, Tần Đãng Thiên hắn không được thấy cảnh đẹp đó.
Thấy thần nữ Nghê Thường không tỏ thái độ, Tần Chính mở miệng nói:
- Lúc trước, Tần tộc ta mấy tên đệ tử từng nói ra những lời không sạch sẽ với Nghê Thường, nhắc tới tử tôn của vị tộc đệ kia của ta. Giờ ta cũng mang họ đến.
Tần Chính dứt lời, quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Còn không mau lăn tới quỳ xuống xin lỗi đi.
Bên cạnh, có ba nhân vật giới chủ thiên kiêu của Tần tộc, sắc mặt tái nhợt sắc mặt tái nhợt, nhưngvẫn đi ra, không ngờ quỳ xuống nói với thần nữ Nghê Thường:
- Ba người chúng ta đắc tội đắc tội với Nghê Thường tiểu thư, xin Nghê Thường tiểu thư tha thứ.
Bọn họ từng vì tu hành tà pháp trong thế giới luân hồi mà sinh tà niệm, không hề tôn kính với thần nữ Nghê Thường. Sau khi đi ra lại cố ý ở trước mặt Tần Đãng Thiên nói thần nữ Nghê Thường cấu kết với Tần Vấn Thiên, nhưng bọn họ hiển nhiên đã thất bại, hơn nữa phải gánh chịu hậu quả vô cùng thảm thiết. Gia chủ của Tần tộc Tần Chính tự mình tới cầu thân, thần nữ Nghê Thường chính là nữ chủ nhân tương lai của Tần tộc.
Thần nữ Nghê Thường lãnh đạm liếc ba người một cái, nàng ta tất nhiên không tố cáo với Tần Chính là ba người đối phương có ý đồ bất chính với nàng ta, đó không phải là tính cách của nàng ta, nàng ta chỉ lạnh lùng nói:
- Đi ra.
Ba người sửng sốt, nhìn về phía Tần Chính, chỉ nghe thất Tần Chính nói:
- Còn không mau cút đi.
- Vâng.
Ba người khom người rời đi, trong lòng vô cùng khuất nhục, nhưng biết làm sao. Trước mặt bọn họ thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên ra, còn có gia chủ của Tần tộc Tần Chính, người có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Sự uy nghiêm của Tần Chính ở Tần tộc không có bất kỳ ai dám khiêu khích.
Thần nữ Nghê Thường bình tĩnh nhìn một màn này, mắt đẹp của nàng ta dừng ở trên người Tần Đãng Thiên, lại nhìn thoáng qua gia gia của mình. Nàng ta biết rõ chuyện giữa gia gia và Tần tộc, gia gia không giấu diếm gì nàng ta cả. Hơn nữa, nàng ta cũng biết gia gia có thái độ như thế nào với việc này, gia gia trên cảm tình là không muốn, nhưng vẫn hy vọng nàng ta có thể có chốn quy túc tốt. Nếu không thì sẽ là hồng nhan họa thủy.
Nàng ta sau khi biết tất cả những chuyện đó thì trong lòng cũng không muốn. Nhưng mà, nàng ta khi nhìn về phía Tần Đãng Thiên thì vẫn khẽ gật đầu.
Thấy nàng ta gật đầu, Tần Chính và Tần Đãng Thiên đều mỉm cười.
- Tốt tốt...
Tần Chính nâng chén cười nói:
- Ta mặc dù không có duyên kết giao với Khúc sư huynh, nhưng thường xuyên nghe gia phụ nhắc tới hắn. Ta tin, nếu như Khúc Thế huynh có thể thấy chuyện hôm nay thì tất nhiên cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Sau tiệc rượu, Tần Chính cáo từ, Tần Đãng Thiên cũng đi theo.
Sau khi Bọn họ đi, trên tiệc rượu lộ ra vẻ im lặng, chỉ có Khúc Thần và thần nữ Nghê Thường ở lại. Khúc Thần nhìn mình cháu gái, nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng cho ta.
Thần nữ Nghê Thường thần sắc bình tĩnh, không đáp lại, chỉ nghe Khúc Thần lại nói:
- Ngươi đã gặp con của Viễn Phong rồi, cũng từng kết giao ở thế giới luân hồi, giữa hắn và Tần Đãng Thiên, ngươi thích ai hơn?
Thần nữ Nghê Thường mắt đẹp chớp chớp, nhìn gia gia của mình, thích ai hơn à? Câu này bảo nàng ta phải trả lời thế nào.
- Là ta hồ đồ, ngươi thích tính tình của ai hơn?
Khúc Thần cười cười lắc đầu hỏi.
Thần nữ Nghê Thường nhớ tới thanh niên từng quen ở thế giới luân hồi, lại nghĩ tới Tần Đãng Thiên, nhẹ giọng nói:
- Tần Đãng Thiên khiến cho người ta sinh ra ra cảm giác xa cách.
Khúc Thần nghe thấy lời nói của thần nữ Nghê Thường thì sững người, lập tức bật cười:
- Đúng vậy, dùng từ rất chuẩn, cảm giác xa cách. Tần Đỉnh và Tần Chính cũng vậy thôi, so với họ, Thiên Cương và Viễn Phong...
Nói xong, hắn thở dài trong lòng, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc.
Rất rõ ràng, Khúc Thần không chỉ quen Tần Đỉnh và Tần Chính, hắn cũng quen Tần Thiên Cương và Tần Viễn Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận