Thái Cổ Thần Vương

Chuyện xưa của Diệp Tịch

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Ánh mắt Tần Vấn Thiên dời về phía Sở Mãng, nhìn thấy phủ pháp của Sở Mãng, mới nhìn bình thản không có gì lạ, nhưng cẩn thận quan sát tìm hiểu, lại phát hiện như chất chứa một quỹ tích kỳ diệu.
- Là bộ phủ pháp nọ.
Tần Vấn Thiên mắt sáng ngời. Trong Vọng Long sơn bích có một bộ phủ pháp phi thường kỳ diệu, nhìn như hỗn độn, lại chất chứa đại khí, thậm chí có thể đủ làm cho Luân Mạch hộ tống phủ pháp trong cơ thể cùng nhau vận chuyển, công pháp thần thông một thể.
- Hắn cũng là bạn của các người?
Diệp Tịch sửng sốt, Tần Vấn Thiên gật gật đầu.
- Một đám quái nhân.
Diệp Tịch bĩu môi, nhưng bên cạnh lại có người cười nói:
- Kẻ to mồm không biết ngượng, thế mà dám mở mồm ăn nói ngông cuồng, chẳng lẽ tên thần ngủ này ngủ cũng có thể quan sát tìm hiểu Vọng Long sơn bích?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn quét đám người kia một cái, người nơi này phần lớn đều là tu vi Nguyên Phủ, hơn nữa người trên Nguyên Phủ tam trọng cũng không nhiều, ngẫu nhiên còn có thể có vài nhân vật Luân Mạch.
Tùy ý cười, Tần Vấn Thiên cũng không tranh cãi gì, an tâm tu hành.
Chớp mắt đã tới mùa đông, mưa tuyết cũng trở nên bình thường, ngẫu nhiên có gió lạnh gào thét, võ tu ở Vọng Long sơn bích dần dần giảm đi chút, không có nhiều như ngày đó.
Bông tuyết phất phới trên hư không, Tần Vấn Thiên vươn tay, một bông tuyết rơi ở lòng bàn tay, sau đó hòa tan. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trong bông tuyết đầy trời, giống như lại xuất hiện bóng người xinh đẹp kia.
Lại một năm nữa, Khuynh Thành ở Đan Vương điện có khỏe không.
Sở quốc, phụ thân, Tần Dao tỷ, sư phụ Mạc Thương, sư tỷ Nhược Hoan, bọn họ đều có khỏe không.
Sắp đến ngày tế năm của Sở quốc, Sở quốc hẳn là rất náo nhiệt, mà hắn hôm nay, đã mười chín tuổi, ba năm qua giống như qua rất lâu, như là đã trải qua rất nhiều rất nhiều.
- Thời tiết lạnh, ăn chút điểm tâm nóng.
Cách đó không xa một thiếu nữ cầm giỏ trúc đi tới, bên trong có đồ ăn nhẹ nóng hôi hổi, nhìn thấy ý tưởng niệm mơ hồ trong mắt Tần Vấn Thiên, nàng cười nói:
- Vấn Thiên ca, ngươi có phải đang nhớ nữ hài tử mình thích.
Tần Vấn Thiên nhìn nụ cười thuần phác của thiếu nữ, vươn tay xoa xoa đầu nàng, những ngày qua hắn cùng Diệp Tịch cũng đã thân quen.
- Lại có đồ ăn ngon rồi.
Mập mạp đi tới, nhếch miệng cười, tuy võ tu không cần ăn cơm, nhưng ngẫu nhiên thỏa mãn khẩu vị của mình một phen, cũng là một việc rất là tuyệt vời.
Ba người ngồi ở trên đài đá, không khí cũng phi thường hòa hợp.
Ngay lúc này, như có một ánh sáng màu trắng hiện lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển qua, sau đó thấy Sở Mãng vung đại phủ, trong tích tắc, bông tuyết bay xuống trong hư không thế mà lại hội tụ thành rồng tuyết, bay múa trong tuyết.
- Thật đẹp.
Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch lóe lên.
Mắt của Tần Vấn Thiên cũng sáng lên, khuôn mặt mang một nụ cười mỉm, Sở Mãng, đã đột phá!
- Tuyết này, rơi thật tốt.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, hôm nay thực lực của bọn họ đều đã tinh tiến!
Chương 302: Chuyện xưa của Diệp Tịch
Sở Mãng sau khi chém ra một nhát phủ, rốt cuộc dừng múa đại phủ, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời rống:
- Thống khoái, ha ha.
Sở Mãng lúc này chỉ cảm thấy cả người vô cùng thông thuận, bông tuyết quanh thân giống như đang quay quanh hắn mà bay múa.
- Mãng ca, một lần tu luyện đã lâu như vậy, đến ăn một chút.
Tần Vấn Thiên hô, ánh mắt Sở Mãng lúc này mới nhìn về phía Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, nhếch miệng cười nói:
- Được.
Cất một bước, Sở Mãng đi đến đài đá chỗ Tần Vấn Thiên, nhìn Diệp Tịch nói:
- Nha đầu này là ai?
- Sở Mãng đại ca, ta tên là Diệp Tịch.
Diệp Tịch mỉm cười ngọt ngào nói, khiến Sở Mãng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Diệp Tịch, đây là điểm tâm muội làm à, ta nếm thử.
Nói xong, Sở Mãng cầm lấy điểm tâm, để vào miệng, mắt sáng rực lên, cười nói:
- Thật ngon.
- Đúng vậy, tay nghề Diệp Tịch rất tốt.
Tần Vấn Thiên cũng mỉm cười nói.
- Tuyết lại rơi rồi.
Sở Mãng ngẩng đầu, nhìn bông tuyết phất phới, nói:
- Không biết đại ca thế nào rồi.
- Yên tâm đi, Sở đại ca sẽ thống trị rất tốt Sở quốc.
Tần Vấn Thiên cũng nhớ về Sở Vô Vi, thanh niên đó tựa như vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, giống như tất cả đều nắm giữ trong lòng bàn tay.
- Ừm.
Sở Mãng gật gật mạnh đầu, mắt có chút đỏ hồng, thật sự, rất nhớ đại ca.
- Diệp Tịch, người nhà muội đâu?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Tịch, mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt Diệp Tịch ảm đạm xuống, miễn cưỡng cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Ở hoàng thành Tề Vân quốc.
- Vậy sao muội lại ở đây.
Sở Mãng tương đối vụng về thật thà, cũng chưa nhìn ra vẻ mặt của Diệp Tịch, tiếp tục truy hỏi.
- Muội không thích nơi đó, liền đi ra.
Diệp Tịch miễn cưỡng cười cười, Sở Mãng cái hiểu cái không gật gật đầu.
- Không nói chuyện với bọn huynh nữa, muội về đây.
Diệp Tịch cầm cái giỏ trúc chạy bước nhỏ rời khỏi, Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng của thiếu nữ, nha đầu này, tựa như có tâm sự.
Cũng đúng, thiếu nữ mười sáu tuổi mỗi ngày đến Vọng Long sơn bích, lại không giống như là đến tu hành, chỉ sợ có nguyên nhân đặc biệt gì đó.
- Vấn Thiên, chúng ta bao giờ đi thành Thương Châu?
Sở Mãng nhìn Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Ta gặp phải bình cảnh, muốn tu hành thêm một đoạn thời gian, xem có thể đột phá bình cảnh hay không, nếu như không được mà nói, chúng ta liền khởi hành.
Tần Vấn Thiên cười nói, hắn đã kẹt ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm được một đoạn thời gian.
- Được, vậy ta tiếp tục xem xem có thần thông gì khác thích hợp để ta tu hành hay không.
Sở Mãng gật đầu nói.
Trận tuyết này rơi đủ bảy ngày, tuyết rơi thật sự lớn, sau khi tạnh, ánh mặt trời đặc biệt sung túc, tuyết đọng tan đi, vạn vật sống lại, trong thiên địa tràn đầy ấm áp và sinh cơ, đại địa mênh mông, lộ ra cảnh trí rực rỡ hẳn lên.
Tần Vấn Thiên vẫn ở đó ngủ ngon, ánh sáng lười biếng rơi ở trên người, cảm giác rất thoải mái, khóe miệng của hắn luôn treo ý cười tủm tỉm, ngủ cũng giống như ngủ đặc biệt an tường.
Vọng Long sơn bích lại náo nhiệt hẳn lên, trong tuyết đầu mùa, Tề Vân quốc rất nhiều võ tu đều đi tới Vọng Long sơn bích tu hành.
Sở Mãng vẫn đắm chìm ở trong tu hành của hắn, hắn tuy không phải quá thông minh, nhưng là võ si, một khi đắm chìm vào trong thế giới của mình, bất luận kẻ nào việc gì cũng không thể quấy rầy đến hắn, đây cũng là nguyên nhân ở đất Sở quốc, hắn là hạng nhất của kinh thành thập tú.
Có lẽ chính bởi vì loại trạng thái lòng không tạp niệm này của Sở Mãng, hiệu suất tu hành của hắn cao hơn người thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận