Thái Cổ Thần Vương

Về nhà

Thanh Huyền nhất thống, Thiên Đế đại hôn, Tiên Vực chấn động, ánh mắt của cả Thanh Huyền đều tập trung vào hoàng thành của Trường Thanh Tiên Quốc.
Hiện nay, tòa hoàng thành này đã có tên mới.
Đây là ý của Trường Thanh Đại Đế, hiện tại, trong tòa thành trì này, không chỉ có cường giả Tiên Quốc, còn có rất nhiều thế lực như Nam Hoàng thị, cường giả Vạn Ma đảo, Bắc Minh Tiêu Triều…, đều được kiến tạo bên trong tòa thành trì này, nếu tiếp tục lấy tên là hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc, rõ ràng không được thỏa đáng cho lắm, sẽ cho người ta cái cảm giác những thế lực khác ăn nhờ ở đậu ở đây, thêm vào đó lão là nhạc phụ của Tần Vấn Thiên, càng phải tránh những hiềm nghi, cũng để tránh người của các thế lực nảy sinh ra những ý nghĩ không hay.
Do đó, Trường Thanh Đại Đế chủ động đề xuất đổi tên, rất nhiều người không phản đối, hiện nay Tần Vấn Thiên có danh xưng là Thiên Đế, trở thành nhân vật số một Thanh Huyền, thiên cổ nhất đế, hắn đặt đại bản doanh ở tòa thành này, còn kêu các thế lực di chuyển nơi ở tới đây, tòa thành trì này trở thành trung tâm của cả Thanh Huyền, nhận được sự quan tâm chú ý, quả thật nên đổi tên.
Bởi thế Tần Vấn Thiên cũng đồng ý, cửa thành của hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc, chính thức treo lên tên thành mới, thành Thiên Đế.
Thành Thiên Đế được xây dựng mở rộng, lãnh thổ kéo dài tới thành trì tám phương, đem tất cả nhập vào trong thành Thiên Đế, cả Tiên Vực có vô số vô tận cường giả đều đang đi tới thành Thiên Đế, tất cả đều là vì đại hôn của Thiên Đế, bọn họ không dám tưởng tượng, hôn lễ của Thiên Đế, sẽ rầm rộ thịnh thế ra sao, các đại nhân vật của cả Tiên Vực có lẽ đều tới.
Những việc liên quan đến hôn lễ, đương nhiên có người giúp Tần Vấn Thiên trù bị, Nữ Đế nam Hoàng Yêu Nguyệt, Cơ Đế, các cường giả của Ly Hỏa cung đều bận rộn, nếu như là trước đây thật khó để tưởng tượng rằng bọn họ sẽ giúp người khác chuẩn bị hôn lễ, trước đây những việc thế này đối với bọn họ mà nói chỉ là một việc thế tục, căn bản không đáng để hao tâm, nhưng lần này thì khác, đây là hôn lễ của Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, được cả thiên hạ quan tâm.
Trong một tích tắc thời gian này, Đế Thiên đi mở phong ấn của thế giới Lạp Tử, năm đó phong ấn thế giới Lạp Tử, là do bất đắc dĩ, đến nay Đông Thánh đã chết, hắn nắm trong tay Thanh Huyền, ngày đại hôn, làm sao có thể không mời nghĩa phụ tới, hơn nữa, bất kể là Tần Vấn Thiên hay là Mạc Khuynh Thành, có đến mấy trăm năm không gặp người nhà rồi, đương nhiên vô cùng nhớ mong.
Đại Hạ, vùng đất nước Sở, Tần phủ, tới nay đã là gia tộc thế lực đệ nhất Sở quốc, năm dó Tần Vấn Thiên rời đi phong ấn thế giới Lạp Tử, Đế Thiên đã phong ấn tu vi của tất cả những người tới xâm phạm vào thế giới Lạp Tử, để bọn họ ở lại giáo hóa cho thế nhân, hơn nữa còn để lại rất nhiều bảo vật ở Tần phủ, thêm vào đó Tần Vấn Thiên là thiên hạ đệ nhất nhân, nên sự phát triển của Tần phủ là điều có thể tưởng tượng được, những năm nay, Tần phủ đã thay da đổi thịt, trở thành thế lực bật nhất ở thế giới Lạp Tử.
Đương nhiên, tới nay người trưởng quản Tần phủ đã không còn là Tần Xuyên rồi, lão đã sớm lui xuống an dưỡng tuổi già, giao lại Tần phủ cho Tần Hà quản lý.
Lúc này, thân ảnh Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành hạ xuống, hạ xuống ngay bên ngoài Tần phủ, Thanh Nhi không tới, lần đại hôn này Thanh Nhi là tân nương, nên phải chuẩn bị rất nhiều, còn hắn lần này tới thế giới Lạp Tử, ngoài việc đón người nhà của mình, đương nhiên còn phải đón người nhà Khuynh Thành đi, còn như sau này bọn họ chọn ở lại thế giới Lạp Tử hay là đi cùng với bọn hắn, Tần Vấn Thiên sẽ không miễn cưỡng, sẽ do các vị trưởng bối tự lựa chọn.
Mỗi một người, đều có cuộc đời của riêng mình, y sẽ không đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác.
Ánh mắt nhìn về nơi ngày càng to lớn huy hoàng hơn trước, Tần phủ, Tân Vấn Thiên nở ra nụ cười tươi rói rạng rỡ, hắn tưởng rằng năm đó phong ấn thế giới Lạp Tử, phải rất lâu hắn cũng không thể quay lại, không ngờ lại nhanh như vậy, hắn một lần nữa trở về nhà.
Bất luận hắn có đi về phương trời nào, có đi bao xa, nơi này, vĩnh viễn là ngôi nhà nơi hắn trưởng thành.
Người canh cửa của Tần phủ thấy xuất hiện hai người, khí chất quá xuất chúng, cho dù Tần vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành có thu khí tức của mình lại, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy kinh diễm, hoặc có thể bọn họ không có quá nhiều cảm giác đối với khí chất của Tần Vấn Thiên, nhưng với một nữ tử tuyệt sắc như Mạc Khuynh Thành, bất luận là ai, đều không kiềm chế được mà phải liếc mắt vài lần.
- Đẹp quá, đệ nhất mỹ nữ nước Sở mà ở trước mặt nàng, cũng đều tự cảm thán vì không bằng.
Bảo vệ canh cửa Tần phủ thầm nghĩ.
Chỉ thấy lúc này, một nhóm người đi ra khỏi Tần phủ, người đi đầu dáng vẻ hiên ngang khí phách, anh tuấn bất phàm, trên người mặc trang phục hoa lệ, tu vi Thiên Cương Cảnh giới, phía sau có không ít người theo sau, đều là thị vệ của hắn.
Đây là con cháu đời sau của Tần Phủ, Tần Dương.
Khoảnh khắc Tần Dương nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, ánh mắt của hắn không thể rời khỏi nàng, quá đẹp, hắn thân là con cháu Tần Phủ, lại có thiên phú xuất chúng, địa vị ở Sở Quốc cực cao, cho dù là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở hắn cũng từng theo đuổi, nhưng nếu so với nữ tử trước mặt này thì, đệ nhất mỹ nữ nước Sở rõ ràng quá tục.
- Tại hạ Tần Dương, không biết danh tính tiểu thư là gì.
Tần Dương cười nói, còn như Tần Vấn Thiên, hoàn toàn bị Tần Dương bỏ qua như không thấy.
Tần Vấn Thiên cười, với dung mạo khí chất của Mạc Khuynh Thành hiện nay, người bình thường đúng là khó có thể chống cự lại, y mìm cười nắm tay Mạc Khuynh Thành, nhìn Tần Dương, mới trẻ tuổi thế này mà dã có tu vi Thiên Cương Cảnh, cũng là một hạt giống tốt đấy.
Tần Dương thấy hành động đó của Tần Vấn Thiên thì nheo nheo mắt, hỏi:
- Không biết tiểu thư tới Tần phủ ta có gì dặn dò?
- Bọn ta tới Tần phủ để bái kiến lão gia tử Tần Xuyên.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Hỗn xược.
Tần Dương đột nhiên quát lên lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, lạnh như băng nói:
- Tên của lão thái gia là thứ ngươi có thể gọi hay sao, người đâu, bắt lấy hắn.
Lời của hắn vừa dứt, có không ít người lao lên vây lấy Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên sửng sốt, tâm trạng vui mừng tốt đẹp khi được về nhà vừa rồi đã bị phá hỏng, nhìn Tần Dương hỏi:
- Tần Hà là gì của ngươi?
- Bắt lấy.
Tần Dương phất tay nói, ánh mắt của hắn lại nhìn Mạc Khuynh Thành cười nói:
- Tiểu thư nếu có chuyện gì, ta có thể cống hiến hết sức lực.
Sắc mặt Mạc Khuynh Thành cũng trở nên lạnh lùng, nàng nhìn Tần Dương, năm đó gia môn Tần gia với những nam nhi nhiệt huyết kiên cường, đến nay, không ngờ lại sinh ra một kẻ công tử không ra gì như thế này.
Một luồng uy thế tràn ngập phát ra từ người Tần Vấn Thiên, trong phút chốc, cơ thể những người bao vây quanh hắn cứng đơ lại, sắc mặt của Tần Dương biến đổi, nhìn Tần Vấn Thiên chăm chăm, chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiến tới từng bước từng bước, hỏi thêm lần nữa:
- Tần Hà là gì của ngươi?
- Ngươi dám làm càn ở Tần phủ?
Tần Dương cảm nhận được khí tức trên người Tần Vấn Thiên, mạnh hơn hắn rất nhiều.
Tần Vấn Thiên không nhiều lời với y, tiên niệm của hắn trong nháy mắt bao trùm Tần phủ, ở một nơi sâu thẳm bên trong Tần phủ, Tần Xuyên đang nằm phơi nắng trong một khu vườn, Tần Dao thì đang ngồi bên nói chuyện với lão.
- Con nha đầu nhà ngươi, hoàng triều Đại Hạ có bao nhiêu nam nhi ưu tú theo đuổi ngươi, ngươi không chịu gả, ngươi muốn lão già ta đợi ngươi tới bao giờ?
Đôi mắt Tần Xuyên lộ ra vẻ cưng chiều, lắc đầu cười khổ.
- Cha, nữ nhi luôn ở bên cha còn không tốt sao?
Tần Dao nũng nịu nói.
- Hừ, đều tại tên tiểu tử Tần Vấn Thiên kia chiều làm hỏng con, tên nhóc đó thiên phú như thế cơ mà, thì con coi thường tất thẩy nam nhi khác là phải rồi.
Tần Xuyên vờ giận nói.
- Đúng, đều tại tên nhóc đó, lần sau gặp hắn có cần đánh cho một trận không.
Tần Dao cười nói.
- Phải, nhất định phải đánh nó một trận
Tần Xuyên cười gật dầu, trong ánh mắt hiện ra nỗi nhớ, khẽ lẩm bẩm:
- Cũng không biết thằng nhóc đó giờ sao rồi.
- Phụ thân, tỷ, ta dâng tới cửa cho hai người đánh đây.
Một đạo thanh âm đột nhiên truyền tới, Tần Xuyên và Tần Dao run người, trái tim cũng theo đó mà chấn động, Tần Xuyên chợt tỉnh đứng lên, kêu:
- Vấn Thiên sao?
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu, bao nhiêu năm nay không quay lại thăm người.
Một đạo âm thanh kết thúc, liền dó thấy hai thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Xuyên, vào thời khắc nhìn thấy hai người, cơ thể Tần Xuyên và Tần Dao lại càng run lên bần bật, chỉ thấy Tần Xuyên cười phá lên, mắt hơi đỏ lên, cơ thể run run bước về phía trước, đỡ vai của Tần Vấn Thiên, tay của lão hơi run rẩy, sau đó dùng sức vỗ lên bờ vai của Tần Vấn Thiên nói:
- Tốt, tốt, trở về là tốt rồi…
- Phụ thân.
Tần Vấn Thiên ôm lấy Tần Xuyên, bàn tay Tần Xuyên vỗ mạnh lên lưng hắn, sau khi hai cha con buông nhau ra, Tần Vấn Thiên lại nhìn Tần Dao, chỉ thấy đối mắt Tần Dao đỏ cả rồi, nước mắt lăn xuống, nàng đang dùng tay lau đi, Tần Vấn Thiên kêu lên:
- Tỷ.
- Ừ.
Tần Dao gật đầu thật mạnh, bất giác nhớ về những chuyện thời thơ ấu, khi đó, nàng luôn bắt nạt Vấn Thiên, bắt hắn cõng mình, không ngờ, mới đó thoáng cái đã mấy trăm năm rồi.
Tần Vấn Thiên đi tới bên Tần Dao, ôm lấy Tần Dao thật chặt, nước mắt của nàng không thể ngưng lại, không ngừng không ngừng chảy xuống.
- Phụ thân.
Khuynh Thành khẽ khom người trước Tần Xuyên.
- Khuynh Thành, tốt, rất tốt.
Tần Xuyên ra sức gật đầu, chỉ thấy từng bóng từng bóng người vội chạy tới, Tần Hà, Tần Dã, còn đó đời thứ hai là Tần Thương, Tần Chí, và cả thế hệ sau của bọn họ, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, tất cả lũ lượt kéo nhau tới, nhanh chóng, khu vườn đã đông nghịt người, những tiếng bàn luận khẽ khàng xôn xao không dứt, mọi người nhìn hai con người tuyệt đại đang đứng trong vườn, đã biết bọn họ là ai, nhân vật được ngưỡng mộ trong Tần phủ, Tần Vấn Thiên, hắn đã trở về.
- Thúc thúc.
Một giọng nói vang lên, ánh mắt Tần Vân Thiên hướng nhìn qua, liền đó một đại mỹ nữ chạy tới bên hắn, lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngừng, ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn.
- Ngươi là Hinh Nhi?
Tần Vấn Thiên cười nói
- Dạ.
Hinh Nhi ra sức gật đầu
- Ha ha, tiểu nha đầu lớn thế này rồi cơ à.
Tần Vấn Thiên ôm chầm lấy Tần Hinh, lần trước trước khi rời khỏi thế giới Lạp Tử, Tần Hinh con gái của đại ca Tần Thương mới chỉ tám tuổi, đến nay đã lớn lên duyên dáng yêu kiều thế này, đã là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong rồi.
Khuôn mặt Tần Hinh xấu hổ đỏ bừng, có điều vẫn cảm thấy ấm áp, hồi đó tuy nàng mới chỉ tám tuổi, nhưng không thể nào quên được phong thái năm đó của thúc thúc nàng.
- Vấn Thiên.
Tần Hà bước tới gọi lớn, đến nay trên người y đã có vẻ uy nghiêm.
- Nhị thúc.
Tần Vấn Thiên cười kêu lên.
- Tần Dương, cút ra đây, quỳ xuống.
Tần Hà đột nhiên quát lên lạnh lùng, Tần Dương nơm nớp lo sợ từ đám đông bước ra, sợ đến độ chân mềm nhũn, không ngờ hắn lại là Tần Vấn Thiên, là nhân vật truyền kỳ trong cả thiên hạ, mà tín ngưỡng của Tần phủ, là thần linh của nước Sở.
- Tần Dương hồ đồ.
Tần Dương quỳ trên đất nói.
- Bình thường chiều ngươi thì thôi cũng không sao, nhưng không ngờ lại không biết thế nào là tốt xấu tới mức vậy, càng ngày càng hỗn xược, nếu hôm nay người ngươi gặp phải không phải là thúc phụ ngươi, Tần phủ ta chẳng phải đã gặp nạn rồi, lôi ra ngoài, đánh gãy một chân của hắn.
Tần Hà lạnh như băng nói.
- Có chuyện gì?
Tần Xuyên hỏi tới, Tần Hà đem hết sự tình xảy ra trước đó nói với Tần Xuyên, khiến cho sắc mặt Tần Xuyên cũng trở nên lạnh băng.
- Đánh gãy hai chân.
Tần Xuyên lạnh lùng nói, Mạc Khuynh Thành là người nào, là thê tử của Vấn Thiên, đứa tử tôn bất hiếu này, lại dám mạo phạm.
- Phụ thân, nhị thúc, thôi bỏ đi.
Tần Vấn Thiên gượng cười nói, khó khăn lắm mới về nhà, nên hắn không muốn làm mọi thứ trở nên mất vui.
- Vấn Thiên, Tần phủ xuất hiện kẻ không ra gì, đã là một chuyện mất mặt, đến nay còn mạo phạm tới con, làm sao có thể tha thứ, lôi ra ngoài, đánh gẫy hai chân.
Tần Hà lạnh lùng phất tay, Tần Vấn Thiên cũng không ngăn cản, gãy chân thì có thể chữa khỏi, nhưng hậu nhân của Tân phủ nếu đều như vậy, tuyệt đối không phải một chuyện tốt, để cho những hậu nhân của Tần phủ lấy đó làm gương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận