Thái Cổ Thần Vương

Tuyệt thế thái tử

Kiếm quang sáng chói nở rộ, lúc Hoàng Cửu Thiên đang thu hồi uy áp của mình thì đột nhiên có biến. Kiếm như kinh hồng, vô cùng nhanh, bên trong kiếm quang còn xuất hiện hình bóng đại bàng, còn có vô thượng thánh ý, nhảy múa theo đại bàng. Một kiếm đảo lộn trời mây.
Hoàng Cửu Thiên sực tỉnh, con ngươi co lại, kinh hãi nhìn một màn trước mặt. Sao có thể như vậy, cảnh giới của hắn là Tiên Vương đỉnh phong, uy áp không gì sánh được, tuyệt đỉnh cao thủ, triệu hoán cổ hoàng kêu vang trời đất, vững vàng áp chế Tần Vấn Thiên. Một kích vừa rồi, rõ ràng đã giết được Tần Vấn Thiên, nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán. Nhưng sao bây giờ lại thế này?
- Huyễn cảnh, với tu vi của hắn, sao có thể mê hoặc được ta.
Suy nghĩ của Hoàng Cửu Thiên thay đổi thật nhanh, khí hung mãnh bộc phát, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn không hiểu. Mà lúc này không phải là lúc đi tìm câu trả lời, một kiếm tất sát đánh tới, uy hiếp tính mạng của hắn.
Quy tắc nhanh chóng lưu động trên thân thể, phòng ngự thân thể mạnh mẽ vô biên, Hoàng Cửu Thiên hét lớn một tiếng, tựa như một cổ hoàng nhất tôn vô thượng, thân thể hắn đột nhiên trở nên khổng lồ. Hoàng Cửu Thiên biết, một kiếm mà đối phương đánh tới này quá nhanh, chắc chắn không thể tránh được, chỉ có thể cứng đối cứng, đương nhiên trong lúc phòng ngự không thể quên công kích, làm suy yếu kiếm thuật của đối phương.
Nhưng Hoàng Cửu Thiên vừa bị hao tổn lực lượng, Tần Vấn Thiên lại ngưng tụ một kích tất sát, sao có thể đánh đồng cả hai với nhau.
Đại bàng vô cùng rực rỡ, cánh chim lóa mắt sắc bén hơn kiếm, Thánh Ý dung nhập trong kiếm, không gì không thể phá, chém xuống làm vỡ nát hết thảy. Một tiếng vang thật lớn vang lên, Hoàng Cửu Thiên chợt quát một tiếng, ngực như nứt ra, trực tiếp bị đánh xuyên qua, xuất hiện một vết máu đáng sợ.
Mượn cỗ lực lưỡng kia, thân thể hắn nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt lùi ra xa, hai người cứ thế giằng co.
Cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương trước ngực mình, dường như có dòng máu màu vàng lưu động trong cơ thể Hoàng Cửu Thiên, người có máu màu vàng. Thời gian trôi qua, vết thương dần được chữa trị, hẳn ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Sao ngươi làm được như vậy?
- Huyễn cảnh, ngươi không biết à?
Tần Vấn Thiên nhìn Hoàng Cửu Thiên chăm chú, nói.
- Không thể, tu vi của ngươi là Tiên Vương trung giai, huyễn thuật bình thường, sao có thể khiến cho ta chìm đắm trong đó?
Hoàng Cửu Thiên không tin.
- Ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua là quen ngồi bên trên mà thôi. Ngươi được gọi là hoàng tử, há lại chỉ có từng đó bản lĩnh thôi à.
Tần Vấn Thiên bá đạo mở miệng.
- Hoàng huynh cẩn thận, đây vẫn là huyễn cảnh.
Hoàng Sát Thiên hét lớn nhắc nhở Hoàng Cửu Thiên. Hoàng Cửu Thiên nhìn phía trước, Tần Vấn Thiên vốn dĩ không có ở đó, từ ngoài nhìn vào, Hoàng Cửu Thiên giống như là đang lầm bầm với không khí.
- Xùy
lại một luồng ánh sáng chói mặt nữa, một kiếm giống như thiên ngoại lao đến, Hoàng Cửu Thiên hét to, thậm chí hắn còn trực tiếp nhắm mắt lại, dùng tiên niệm để khóa chặt vị trí của Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên đánh một kiếm tới, hắn không chút do dự triệu hoán cổ hoàng xuất hiện. Nhưng một kiếm này rơi xuống, cánh tay hắn vẫn bị lưu lại một vết kiếm nhìn mà giật mình, kiêm ý kinh khủng xông thẳng vào bên trong thân thể, khiến hắn phải rống to, lực lượng điên cuồng gào thét.
Sao có thể như vậy, thế mà hắn lại liên tục chìm trong huyễn cảnh, hết thảy lại vô cùng chân thực, con người và sự việc xung quanh cũng như hoàn cảnh, cảm giác, hoàn toàn giống nhau như đúc, không hề có sơ hở nào.
- Chuyện gì thế?
Cường giả của Cửu Hoàng Tiên quốc đứng chung một chỗ, khí thế trên thân bộc phát, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, huyễn thuật của Đao Kiếm Tiên Vương này sao lại lợi hại như vậy. Trước đó chỉ biết là quy tắc lĩnh vực cùng công kích mà hắn sáng tạo đều cực kì bá đạo, phòng ngự cũng rất mạnh mẽ, nhưng chưa từng nghe nói Đao Kiếm Tiên Vương còn am hiểu huyễn thuật.
Hơn nữa, có thể đây không phải huyễn thuật bình thường, mà là vây Hoàng Cửu Thiên trong một không gian tương tự, tựa như thật sự tồn tại, nếu không sẽ không nói một mình như vậy.
Ánh mắt của hắn rất lạ, hoàng huynh nhắm mắt lại, không biết có tác dụng gì không.
Hoàng Sát Thiên chăm chú quan sát trận chiến này, Hoàng Cửu Thiên đúng là Tiên Vương đỉnh cấp, lực chiến đấu vô song, thế mà lại gặp phải một đối thủ đáng sợ thế này. Tu vi của Đao Kiếm Tiên Vương này lại chỉ là Tiên Vương trung giai đỉnh phong, kém hẳn một cảnh giới, thế này không khỏi quá mức yêu nghiệt.
Tiên Vực rộng lớn, quả nhiên địa linh nhân kiệt, yêu nghiệt dạng nào cũng có thể xuất hiện. Lại nói đến bên trong thành Cổ Đế, những nhân vật cao cao tại thượng nhất, so với Hoàng Cửu Thiên càng xuất chúng hơn.
Cái này khiến Hoàng Sát Thiên tự nhiên nhớ tới một người, người kia phong hoa độc nhất vô nhị, đè ép triệt để ngạo khí của hắn, khiến cho tính cách của hắn bây giờ thay đổi lớn, Tần Vấn Thiên.
- Nếu hoàng huynh gặp nạn, chúng ta nhất định phải ra tay.
Một người truyền âm nói, cho dù mất mặt, cũng không thể trơ mắt nhìn Hoàng Cửu Thiên bị Đao Kiếm Tiên Vương giết.
- Ừ.
Đám người tập trung quan sát trận chiến, bọn họ thấy Đao Kiếm Tiên Vương lúc này, ngoại trừ có thêm năng lực huyễn cảnh, còn bộc phát ra lực lượng huyết mạch, lực công kích của hắn mạnh hơn, trở nên cuồng bạo hơn, uy lực vô tận, từ bị động chuyển thành chủ động, điều này vô cùng bất lợi với Hoàng Cửu Thiên.
Đúng vào lúc này, đám người thấy Tần Vấn Thiên đột nhiên ngừng chiến đấu, thân thể thối lui bay về hướng bên cạnh, nhưng Hoàng Cửu Thiên vẫn tức giận ngập trời, lao về phía trước, hung mãnh oanh sát, miệng còn gầm thét:
- Nhận lấy cái chết.
- Hoàng huynh.
Hoàng Sát Thiên lại hét to, giờ khắc này, trong trận doanh của Cửu Hoàng Tiên quốc lại có một vị lão giả Tiên Vương đỉnh cấp bước ra, tiến về phía chiến trường, chém một kiếm về phía Tần Vấn Thiên.
Hoàng Cửu Thiên cũng phản ứng lại, nhưng lại có thêm một kiếm, mà một kiếm này so với trước đó còn ác hơn, trực tiếp đâm vào thân thể Hoàng Cửu Thiên. Nếu không phải hắn có lực phòng ngự mạnh mẽ, kết hợp với uy lực phòng ngự của cổ hoàng, chỉ sợ đã bị một kiếm giết chết. Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị một đao chém phải, bi phẫn kêu thảm, thân thể bạo lui.
Tần Vấn Thiên đang định truy sát thì thấy lão giả Tiên Vương đỉnh cấp của Cửu Hoàng Tiên quốc đưa tay bổ về phía hắn, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Cường giả của Cửu Hoàng Tiên quốc đồng thời cất bước, vây giết Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên thấy vậy thì cười lạnh, thân thể lui về phía sau, kéo dài khoảng cách. Người của Cửu Hoàng Tiên quốc lập tức lui đến bên cạnh Hoàng Cửu Thiên, cảnh giác nhìn Tần Vấn Thiên.
- Hoàng huynh, sao rồi?
Hoàng Sát Thiên hỏi.
Hoàng Cửu Thiên lấy đan dược ném vào trong miệng, mạch máu trong người điên cuồng gào thét, Nhân Hoàng Chi Huyết khôi phục vết thương nhìn thấy mà giật mình kia, nhưng thân thể hắn vẫn không ngừng run rẩy, không chỉ vì bị thương, mà còn vì nỗi sỉ nhục vì chiến bại. Hắn thậm chí còn không trả lời Hoàng Sát Thiên, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi rốt cục là làm thế nào, vì sao ta nhắm mắt lại vẫn không thể thoát khỏi huyễn pháp của ngươi?
Tất nhiên, huyễn pháp mà Tần Vấn Thiên sử dụng không hề bình thường. Lúc trước ở trong dãy núi gặp được một vị cổ nhân bị trấn áp, nhất niệm đúc mộng, Tần Vấn Thiên có chút ngộ ra. Mặc dù hắn không thể làm được như người nọ, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu mà có thể đúc thành một mộng cảnh hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn khiến cho người ta không thể thoát được ra ngoài. Nhưng hắn có thể thử đúc thành một mộng cảnh đơn giản nhất, giống với hoàn cảnh bên ngoài, như vậy lại càng dễ mê hoặc người khác.
Đương nhiên, nếu như đối phó với người có cảnh giới thấp hơn mình nhiều, hắn cũng có thể giống vị cổ nhân kia, trực tiếp đúc mộng, khiến cho đối phương luân hãm trong đó, không ra được.
Cảnh giới của Hoàng Cửu Thiên cao hơn so với hắn, ý niệm chắc chắn cũng cường đại hơn so với hắn, muốn mê hoặc hắn ta vô cùng khó, nhưng hắn vẫn làm được, Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ hồi lâu mới thành công, sử dụng Bất Tử Kinh của Linh Hồn Chưởng trong lúc vận dụng quy tắc lực lượng, cuối cùng, hắn đã làm được.
Mặc dù Hoàng Cửu Thiên sau khi phản ứng kịp vẫn có thể tránh được, nhưng như vậy cũng đủ rồi, hắn mượn lực lượng này, không ngừng mê hoặc Hoàng Cửu Thiên, từ đó đánh bại đối phương. Nếu như không có người của Cửu Hoàng Tiên quốc nhúng tay vào, hắn thậm chí có thể giết chết Hoàng Cửu Thiên.
Nhưng những lời này, sao hắn có thể nói cho Hoàng Cửu Thiên.
- Cửu Hoàng Tiên quốc, đây chính là người mạnh nhất của các ngươi sao?
Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ vẻ châm chọc:
- Giết ta? Nếu như không phải ỷ vào có nhiều người, dưới kiếm của bản tọa lại có thêm một vị hoàng tử.
- Ngươi có dám không dùng huyễn thuật để đánh một trận đàng hoàng?
Hoàng Cửu Thiên xấu hổ, giận dữ nói.
- Huyễn thuật không phải năng lực của bản tọa à? Đánh một trận đàng hoàng? Nếu như vậy, ngươi đã chết rồi, ngươi thân là hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên quốc, ngươi còn có thể vô sỉ hơn được không?
Tần Vấn Thiên miệt thị nói, các cường giả xung quanh không nói gì, không nghĩ tới Hoàng Cửu Thiên lại thất bại, ai có thể đánh lại được Đao Kiếm Tiên Vương này?
- Ha ha ha.
Một giọng nói phóng túng truyền đến. Tần Vấn Thiên và đám người ngẩng đầu liền nhìn thấy Diêm La Vương đang ngồi trên tám con Giao Long bay đến, nhìn Tần Vấn Thiên bên dưới, mở miệng nói:
- Đao Kiếm Tiên Vương, so với những người ta thu nhận trước đó, thực lực của ngươi phi phàm, tương lai tất sẽ thành cường giả, đợi một thời gian nữa, không chừng còn đạt được thành tựu như ta. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi quỳ xuống nói xin lỗi, từ giờ đi theo ta, phụng ta làm chủ, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Diêm La Vương vậy mà lại sinh ra lòng yêu người tài, xem ra thấy Đao Kiếm Tiên Vương đánh một trận với Hoàng Cửu Thiên xong, Diêm La Vương cũng có phần chấn động, biết Đao Kiếm Tiên Vương mạnh, tương lai cũng có thể trở thành nhân vật Vương cảnh cao cấp nhất thành Cổ Đế, vì thế muốn thu về dưới trướng.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, trong số những người được Diêm La Vương thu nhận trước đó, Đao Kiếm Tiên Vương quả là bất phàm.
Đao Kiếm Tiên Vương vô song như vậy, chỉ là cảnh giới còn kém một chút, nếu như đạt đến Tiên Vương đỉnh phong, chẳng phải là một Diêm La Vương khác hay sao. Hắn liệu có chịu cam tâm ở dưới người khác, hơn nữa còn phải quỳ xuống xin lỗi, đây chắc chắn là điều vô cùng nhục nhã.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, mắt lộ ra sắc bén, đáp:
- Nếu như ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, ta có thể quên chuyện hôm nay, sau này sẽ không tìm ngươi làm phiền.
- Thú vị.
Diêm La Vương cười cười:
- Ta biết những nhân vật như chúng ta đều có ngạo khí, nhưng mà ngươi đừng quên, cho dù một ngày nào đó trong tương lai ngươi có thể chống lại ta, nhưng nếu hôm nay ngươi táng mệnh ở đây, ngươi tu hành nhiều năm như vậy bị hủy hoại trong chốc lát, tất cả mộng tưởng đều tan thành bọt nước, tu hành nhiều năm như thế lại thành công dã tràng.
- Ngươi không nên cho rằng, ngươi may mắn thắng Hoàng Cửu Thiên liền có thể chống lại ta, bản thái tử và hắn không cùng cấp độ, ngươi, nghĩ cho rõ ràng.
Ngữ khí của Diêm La Vương đơn giản nhưng ngạo khí ngập trời, vốn dĩ không để Hoàng Cửu Thiên vào mắt. Người như hắn, có thể đạt đến Vương cảnh xứng bá tuyệt thế Thái tử, kiêu ngạo tự phụ là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được, loại nhân vật như vậy, có sự ngạo nghễ của trời đất, có dã tâm chấn thước cổ kim.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Đế Vận sau lưng Diêm La Vương, gió lốc tận chín tầng mây, sáng chói cực hạn. Chỉ từ Đế Vận xem xét, Tần Vấn Thiên có thể thấy rõ, Hoàng Cửu Thiên hoàn toàn không thể ở cùng cấp bậc với Diêm La Vương này.
Dù vậy, muốn hắn quỳ xuống xin lỗi mà được sao?
- Hôm nay bản tọa liền lấy cảnh giới Tiên Vương trung giai lĩnh giảo bản lĩnh của nhân vật Vương cảnh chi đỉnh của thành Cổ Đế một chút, rốt cục có thực lực thế nào là lại dám dõng dạc nói muốn bản tọa đi theo.
Khí tức trên người Tần Vấn Thiên cuồng bạo, chiến ý xông thẳng lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận