Thái Cổ Thần Vương

Vực sâu có người

Tần Vấn Thiên liếc mắt thoáng nhìn Đan Lãnh Thu, luận bàn?
Hắn mỉm cười, ngay từ lúc liên minh hắn đã hiểu rõ, cái gọi là đồng minh chẳng qua là kẻ yếu dựa dẫm vào cường giả, là một loại bảo vệ bản thân mà thôi. Trước mặt lợi ích, loại liên minh này cực kỳ yếu đuối, bọn họ liên minh chỉ bởi vì thân phận của Đan Lãnh Thu, liên minh này liền mơ hồ lấy coi hắn là chính, mọi người đều nịnh hót hắn, bản thân Đan Lãnh Thu cũng là một nhân vật siêu phàm, hơn nữa với thân phận như vậy, hắn đương nhiên sẽ cực kỳ kiêu ngạo.
Vì vậy, đưa ra bất đồng ý kiến với hắn cũng coi như là đang khiêu khích, đề nghị chiến đấu so tài.
Nhàn nhạt lắc đầu, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, không nói gì thêm. Kiêu ngạo của hắn không giống cái kiểu không cho phép người khác bất đồng ý kiến với mình như Đan Lãnh Thu. Hắn có lĩnh ngộ và cái nhìn của chính mình, nếu như Đan Lãnh Thu cũng kiên định với cái nhìn của bản thân hắn thì nào có có quan hệ gì với hắn đâu, chẳng lẽ ngươi lại muốn luận bàn chiến đấu với người có ý kiến bất đồng để chứng minh ngươi đúng hay sao?
Đương nhiên, Đan Lãnh Thu sẽ như vậy, xét đến cùng thì vẫn là bởi vì hắn tự đề cao chính mình. Nếu như hắn biết Thiên Vấn chính là thống lĩnh Đế Quân thượng giới Tần Vấn Thiên đánh một trận thành danh thì có lẽ sẽ có thể tha thứ cho ý kiến bất đồng của hắn. Bây giờ hắn nổi giận chẳng qua là vì cảm thấy Tần Vấn Thiên không có tư cách chất vấn cảm ngộ của hắn ở trước mặt mọi người, nhất là ở trước mặt mỹ nữ. Mặc dù Đan Lãnh Thu không có biểu hiện quá nhiệt tình đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu, thế nhưng được mỹ nữ ái mộ chung quy vẫn thỏa mãn hư vinh tâm của hắn, đương nhiên không thể để mất thể diện được.
- Đan huynh, hắn làm sao có thể luận bàn với ngươi, ngươi để ý cái nhìn của hắn làm gì.
Lúc này Dịch Liên mở miệng nói, về phần bốn người khác của Hoang Địa tứ cung, tất cả đều trầm mặc, lẳng lặng mà nhìn, đồng thời cũng đang suy ngẫm những lời mà Tần Vấn Thiên và Đan Lãnh Thu vừa nói.
Nhìn từ biểu hiện thì sẽ đúng như những gì Đan Lãnh Thu nói, còn nếu như suy nghĩ sâu xa thì lời Tần Vấn Thiên nói lại rất có đạo lý. Nếu như khi người ta khống chế lực lượng của chính mình có thể không lộng thương bản thân, vậy thì phải chăng cũng có nghĩa rằng tự thân lực lượng là thứ có thể khống chế được, không có gì là tuyệt đối, quy tắc bản nguyên chân chính có thể tồn tại dưới nhiều dạng hình thái?
Càng suy nghĩ sâu xa lại càng cảm thấy dường như có một tia cảm ngộ, chỉ là không có cách nào nắm bắt được.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn sẽ không biểu thị mình ủng hộ Tần Vấn Thiên.
Dòng sông kiếm vẫn lưu động, tại vực sâu phía trước mơ hồ có kiếm ý lưu chuyển, cuối cùng lại như thể đang lội ngược dòng mà lên, khiến cho ánh mắt mọi người ngưng trọng, dùng tiên niệm thăm dò đáy vực sâu. Trong phút chốc, đôi mắt của rất nhiều người co lại, có người kinh ngạc kêu lên:
- Có người.
Dưới vực sâu lại có người xuất hiện.
Từng ánh mắt sắc bén nhìn về phía khoảng không bên dưới, chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi lên, không ngừng lội ngược dòng sông kiếm, giao hòa với dòng sông kiếm đang chảy xuôi, sau đó lập tức điên cuồng bắn ra tám phương.
- Phốc phốc...
Một tiếng động thanh thúy truyền ra, một người cúi đầu, nhìn lồng ngực của mình, ở đó đã có vô số lỗ nhỏ chi chít, như thể có một dòng nước chảy qua thân thể, sau đó liền lưu lại những cửa động này. Lập tức, máu tươi tuôn chảy như nước.
- A!
Người kia phát ra một tiếng gào thê thảm, thân thể chợt lùi lại, trong phút chốc, từng bóng người nhanh chóng lui về phía sau mở, lộ ra thần sắc kinh khủng. Giống như bọt nước văng khắp dòng sông kiếm, nhìn có vẻ ôn hòa vô hình nhưng lại có lực sát thương đáng sợ.
Đây dường như là đang xác minh lời nói lúc trước của Đan Lãnh Thu. Hình thái của kiếm có lẽ có thể thay đổi, thế nhưng bản chất chính là chí cương chí cường, sắc bén đến cực điểm, không có kiếm nào không thể giết người.
Nhưng khi tiếp tục nhìn bóng người xuất hiện từ dưới vực sâu này thì hình như lại đang muốn phủ định loại kết luận ấy. Tần Vấn Thiên có vẻ đã đúng, người kia đắm mình trong dòng sông kiếm, không dùng bất kỳ lực lượng nào chống lại, dòng sông kiếm xuyên qua thân thể hắn, chậm rãi chảy xuôi, thế mà lại giống như những giọt nước mưa vậy, đáng sợ đến cực điểm.
- Kiếm ý là do chính hắn phóng ra hay sao?
Thân hình Đan Lãnh Thu lui về phía sau, đồng thời mở miệng nói, thế nhưng hình như có chút lừa mình dối người. Kiếm ý kia rõ ràng là do thiên nhiên sinh ra, là kết quả của khoáng mạch Thao Thiết, là ngoại lực. Có lẽ, khi tu vi của ngươi đủ cường đại, ngươi sẽ thật sự có thể thay đổi hình thái của nó, khiến cho kiếm trở nên ôn hòa.
- Xem ra, sau khi cảm ngộ quy tắc bản nguyên thì sẽ có thể làm được.
Tần Vấn Thiên thì thầm nói nhỏ một tiếng, liếc mắt thoáng nhìn Đan Lãnh Thu:
- Nói như vậy, cung chủ Thiên Hành Cung cũng có thể làm được. Hắn chưa từng nói với ngươi sao?
Thần sắc Đan Lãnh Thu cứng đờ, sắc mặt càng thêm khó coi.
- Đúng vậy, có đôi khi cuối cùng vẫn phải là tự thân cảm ngộ thì mới là chính mình, còn nếu như trực tiếp nói cho ngươi biết thì ngươi trái lại sẽ rơi vào trong khốn cảnh nào đó, tuy biết mà lại không thể hiểu được. Vậy thì còn không bằng trực tiếp lĩnh ngộ ra. Cung chủ Thiên Hành Cung nhất định là đã nhiều lần cho ngươi cảm nhận lực lượng của hắn.
Tần Vấn Thiên hít một tiếng, giọng nói bình thản, cũng không cả vú lấp miệng em, chỉ là trong lòng dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó, chìm đắm ở trong cảm ngộ của mình.
- Câm miệng.
Đan Lãnh Thu quát lạnh, Tần Vấn Thiên sửng sốt, lập tức không nói gì nữa. Mộ Dung Tiêu Tiêu kinh ngạc một hồi, lập tức cười nhẹ, nhìn Đan Lãnh Thu nói:
- Sự thực chưa chắc đã chính là thứ chúng ta thấy được, ta vẫn tin tưởng ngươi đúng.
Đây thuần túy là những lời nịnh nọt, thế nhưng Đan Lãnh Thu lại quay sang gật đầu với Mộ Dung Tiêu Tiêu, hình như tâm kiêu ngạo hư vinh của hắn như vậy thì mới có thể thoải mái một chút.
Tần Vấn Thiên không tiếp tục nhìn đối phương nữa mà nhìn về phía người xuất hiện từ trong vực sâu. Hắn vậy mà lại đang ngồi xổm mài kiếm trên đá, để mặc cho dòng sông kiếm vô tận lưu động trên thân, khiến cho thân kiếm trong tay trơn nhẵn như tắm, có thể phản chiếu cả ánh sáng.
Mái tóc dài được búi lên của hắn cực kỳ hỗn loạn, trông như một kẻ điên, trên thân hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, vô số vết máu loang lổ, quần áo cũng cực kỳ rách nát. Hắn vẫn cứ thế mài kiếm, vô cùng chuyên tâm.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, một luồng hàn quang đáng sợ từ trong ánh mắt của hắn chợt bắn ra. Ánh sáng kia vô cùng chói mắt, dường như cất chứa kiếm ý chí cường của thiên địa, có thể xé rách tất cả, xuyên qua tất cả.
- Nghìn năm mài kiếm, hiện tại, kiếm đã thành.
Giọng nói sắc bén phun ra từ trong miệng hắn, ngay lập tức hòn đá mài kiếm rơi vào khoảng không phía dưới. Hắn cầm thanh kiếm kia lên, ngay lập tức bàn tay chợt run lên. Trong phút chốc, thanh kiếm tiêu tốn hết cả nghìn năm mài dũa đã trực tiếp bị hắn phá hủy.
Nghìn năm mài kiếm, kiếm đã thành, chỉ là để phá hủy?
Nghìn năm ấy, hắn là mài dũa thanh kiếm kia, hay là mài dũa chính bản thân mình?
Thân hình lóe lên, toàn thân hắn hóa thành một tia sáng giống như một thanh kiếm. Thân thể hắn chính là kiếm.
Một tiếng “phốc” vang lên, huyết quang tung bay, chỉ thấy một bóng người ngay cả kêu lên thảm thiết cũng không kịp mà thân thể đã bị chém làm đôi.
Đạo kiếm quang kia không ngừng xông tới, nhanh như sao rơi chớp giật. Từng tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, chỉ thấy biết bao bóng người không ngừng bị chém giết, ngay lập tức trực tiếp ngã xuống. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đoàn người đều hoảng sợ, sắc mặt ai nấy đều trở nên khiếp sợ, đế uy trên người điên cuồng bạo phát, đồng thời cũng nhanh chóng thối lui về phía sau.
- Quy tắc bản nguyên, pháp ý của kiếm sao?
Tần Vấn Thiên sợ hãi. Lực lượng ấy thật là mạnh, hắn thấy được một vị cường giả Tiên Đế đỉnh cấp dùng phòng ngự siêu cường hộ thể, sản sinh lĩnh vực quy tắc mà đúc thành không gian bất diệt nhưng lại vẫn bị trực tiếp xuyên qua. Kiếm ý chí cường đã chém chết hắn.
Còn có cường giả lấy thần binh pháp bảo hộ thân, ngăn cản ở phía trước, thế nhưng khi thấy kiếm quang chúng liền trực tiếp phân giải, trong phút chốc, kiếm ý đã xuyên qua thần binh pháp bảo của hắn, tiến nhập vào thân thể của hắn, lập tức tiêu diệt hắn, căn bản là không thể ngăn cản được.
Vị cường giả đi ra từ trong vực sâu đã chân chính đứng ở cấp bậc đế cảnh vô địch, thậm chí có thể là đã tiếp cận đến cấp bậc như cung chủ Cửu Giới cung.
Nghìn năm mài một kiếm, sau khi xuất hiện, trực tiếp lấy người thử kiếm. Tu hành giả này đã gần phát điên rồi, trong mắt chỉ có kiếm của hắn, rất nhiều cường giả có vẻ như chỉ là vật thí luyện cho hắn mài kiếm chứ không phải là sinh mạng con người nữa rồi. Có thể nói hắn vô tình đến cực điểm.
Chẳng lẽ, đây là cái gọi là đại đạo vô tình hay sao?
Tất cả đám người Đan Lãnh Thu cũng đều thối lui, chỉ thấy Mộ Dung Tiêu Tiêu trốn ở sau lưng Đan Lãnh Thu, đoàn người dường như lấy Đan Lãnh Thu làm trung tâm mà lui về phía sau, đồng thời trên người cũng đều bạo phát ra đế quang đáng sợ.
Đạo kiếm quang kia lại hóa thân thành người. Hắn xuất hiện, mỉm cười liếc mắt nhìn mọi người, sau đó lập tức nhìn về phía đám người Đan Lãnh Thu mà cất bước tiến đến. Thần sắc Đan Lãnh Thu đại biến, trên người phóng ra khí tức đáng sợ, kiếm quang chói lòa, một thanh kiếm được sinh ra, hình như có vô tận ánh sáng rực rỡ như thể chém khắp thiên địa, xông thẳng về phía đối phương.
Nhưng lại thấy bóng dáng kẻ điên kia vẫn cất bước tiến về phía trước, giống như không thèm quan tâm để ý vậy. Hắn cứ tiếp tục đi về phía trước, khi kiếm ý của Đan Lãnh Thu công kích tới trên người đối phương, những kiếm ý ấy lại trở nên vô cùng nhu hòa, lưu động ở trên thân thể hắn.
Giờ phút này, sắc mặt Đan Lãnh Thu trắng bệch, đồng thời, điều này hình như cũng đã xác minh, hắn sai rồi. Khi thực lực đủ cường đại thì sẽ có thể thay đổi quy tắc!
- Lấy kiếm lực lượng công kích kẻ điên này chính là tự tìm đường chết.
Cách đó không xa, Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng ấy liền lập tức hiểu ra, cường giả mài kiếm đi ra từ trong vực sâu đã lĩnh ngộ quy tắc bản nguyên của kiếm. Vậy là đã có sự biến chất xảy ra, dùng lĩnh ngộ trực tiếp áp đảo ngươi, quy tắc kiếm đạo của ngươi làm sao có khả năng công kích đối phương đây? Sẽ trực tiếp bị khống chế.
Đây là áp chế đến từ lĩnh ngộ tuyệt đối.
- Ngươi cũng hiểu kiếm?
Kẻ điên kia châm chọc một tiếng, nhất thời, vô tận kiếm uy lộn ngược dòng, đánh vào trên người Đan Lãnh Thu. Thật không ngờ, nó lại giống như nước chảy mà lưu động trên thân thể Đan Lãnh Thu, khiến cho thân thể Đan Lãnh Thu không ngừng run rẩy, đáy mắt toàn là khiếp sợ vô cùng vô tận.
- Tiền bối, tại hạ là là đệ tử của cung chủ Thiên Hành Cung, đồ tôn của Trường Sinh giới chủ, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Sinh mạng gặp nguy cấp, Đan Lãnh Thu trực tiếp chịu thua, nói ra bối cảnh của mình. Cảnh này khiến này ánh mắt kẻ điên kia lóe lên. Đồ tôn của Trường Sinh giới chủ sao?
Khoáng mạch Thao Thiết vẫn là do Trường Sinh giới chủ quản lý trong tay, hơn nữa, đây còn là địa giới của Trường Sinh giới, nếu như thật sự đắc tội vowis Trường Sinh giới chủ, dù cho tu vi hiện tại của hắn có tiến nhanh, thì vẫn sẽ đi vào một con đường chết.
- Nếu là như vậy, cứ xem như ta đây vì giới chủ mà giáo dục ngươi một trận đi. Sau này cảm ngộ tu hành cho tốt vào.
Kẻ điên ấy lạnh lùng mở miệng, nhất thời, kiếm uy vô tận lại cuốn lấy thân thể Đan Lãnh Thu mà ném về phía bên dưới, kiếm ý cũng chính là ý của hắn, tùy tâm sở dục.
Đan Lãnh Thu bị ném xuống mặt đất, toàn thân ướt đẫm. Nếu không phải có thân phận hộ thân thì chỉ cần một ý niệm của đối phương thôi, hắn chắc hẳn cũng đã phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận