Thái Cổ Thần Vương

Bái sư

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Quân Mộng Trần cười vui vẻ, nhiệm vụ thí luyện của Thiên Phù giới, trong số ba người bọn họ có hai người đã hoàn thành. Hiện tại đã được giải thưởng của Đông Thánh Tiên môn. Sau khi trở về, bọn họ lại có thể nhận được giải thưởng của Thiên Phù giới, chuyện tốt như vậy khiến hắn khó có thể không vui được.
Hơn nữa, hiện giờ hắn cũng đã hiểu rõ Tần sư huynh và Đông Thánh Tiên Đế là bạn cố tri, đã từng bị Đông Thánh Tiên Đế bỏ qua. Diễm Uyên Tiên Vương cùng với Đông Thánh Đình vì chuyện này mới đối phó với Tần sư huynh ở khắp nơi, thậm chí ngay cả hắn và Tử Tĩnh Hiên được dẫn theo cũng bị liên lụy vào trong đó. Điều này càng khiến cho hắn có chút chờ mong. Nếu như bọn họ đều đã vứt bỏ Tần sư huynh vậy thì bọn hắn cũng để cho Đông Thánh Tiên Đế cảm nhận được loại cảm giác này.
Nghĩ vậy, nụ cười của Quân Mộng Trần càng thêm sáng lạng, giơ ly rượu trong tay lên một hơi uống cạn. Lúc này ánh mắt của Đông Thánh Đình vẫn còn đang nhìn ở bên này, thấy nụ cười sáng lạng của Quân Mộng Trần tâm tình cũng có chút không tệ.
Quân Mộng Trần và Tần Vấn Thiên đều được vào tam giáp. Cứ như vậy bọn họ chắc hẳn cũng đã thỏa mãn rồi, sau này lại từ từ chăm sóc dạy dỗ.
- Tiên yến lần này đến đây cũng xem như là hoàn mỹ rồi. Ta lại kính các vị tiền bối cùng với các Thiên kiêu một ly.
Đông Thánh Đình lại nâng ly, cười nói:
- Cũng kính các vị bằng hữu đến đây xem.
- Nào, cùng cạn ly.
Có vị Tiên Vương cười nói.
- Chỉ là cách hoàn mỹ vẫn còn kém một bước. Ở đây trước tiên chúc mừng bệ hạ lại thu được ba vị đệ tử kiệt xuất, cũng chúc mừng Đông Thánh Tiên môn lại có thêm Thiên kiêu.
Lại có người mở miệng cười nói, các Tiên Vương khác đều lập tức cười rộ lên.
- Đúng, xin chúc mừng bệ hạ trước.
Mọi người vui vẻ uống rượu giống như chuyện Đông Thánh Tiên Đế thu đệ tử đã được quyết định xong, ba người đều đã trở thành đệ tử của Đông Thánh Tiên Đế.
Chỉ vì theo như bọn họ thấy, buổi Tiên yến này cho dù danh vọng hay bảo vật, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng việc trở thành đệ tử của Đông Thánh Tiên Đế. Đây mới là chuyện mà những Thiên kiêu kia nằm mơ cũng muốn. Bọn họ đến đây, không phải chính là vì muốn trở thành đệ tử của tiên đế sao?
Tiên vực sao mà mênh mông quá, cường giả nhiều tới mức nào? Thiên kiêu nhiều như mây, nhân vật tuyệt đại cũng không thiếu. Nhưng Tiên vực mênh mông thiếu nhất là cái gì? Đó chính là cường giả đỉnh cấp nhất.
Đông Thánh Tiên Đế, bệ hạ của mười ba châu Đông Thánh. Toàn bộ mười ba châu Đông Thánh, người của Tiên vực người khống chế một phương, quyền thế đáng sợ đến mức nào?
Bái Đông Thánh Tiên Đế làm sư, thân phận và địa vị trong nháy mắt sẽ tăng cao đến cực hạn. Đối với vô số người mà nói, điều này có thể nói rằng là một bước lên trời. Tài nguyên, bảo vật, cùng với tầng lớp tiếp xúc sau này đều sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vinh dự như vậy, mọi người căn bản không nghĩ đến hai chữ “từ chối”. Thậm chí, trong đầu bọn họ cũng không xuất hiện ý nghĩ này.
Cho dù là Đông Thánh Đình hắn cũng chỉ lóe qua một ý niệm như vậy. Vì thế tuy đối với Tần Vấn Thiên có đề phòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại chính hắn cũng bỏ qua loại ý nghĩ này.
Phụ thân hắn Đông Thánh Tiên Đế, kẻ thống trị của Đông Thánh mười ba châu .
- Tiểu tử, cố gắng quý trọng cơ hội lần này.
Lúc này, thậm chí có nhân vật Tiên Vương nâng ly hỏi thăm Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần.
- Còn trẻ lông bông, hai tiểu tử này so với ta năm đó còn lông bông hơn nhiều. Chẳng qua, nhân vậy như vậy mới có tư cách trở thành đệ tử của bệ hạ.
Trên Tiên yến, dường như tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người hiện tại đều tập trung trên người của Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần.
Tuy nói Đông Thánh Đìnhh mở miệng nói Tiên Yến cũng tính là hoàn mỹ, nhưng bọn họ hiểu rõ phần kịch tính nhất vẫn chưa đến. Bệ hạ thu đệ tử là một lần thịnh thế trăm năm mới có một lần, là một kết cuộc hoàn mỹ nhất.
- Tần huynh.
Chính vào lúc này có người nhìn Tần Vấn Thiên kêu lên. Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn qua, nhìn thấy người mở miệng đúng là Chu Vũ, trong nháy mắt hắn nhăn mày, sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ thấy lúc này Chu Vũ ở đối điện đang nâng ly với Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Tần huynh, những chuyện không vui xảy ra trước đây, Chu mỗ ở chỗ này xin lỗi huynh, tự phạt ba ly, vẫn mong Tần huynh đừng trách tội.
Hiện giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều đang ở trên người Tần Vấn Thiên, hắn chắc chắn sẽ là đệ tử của Đông Thánh Tiên Đế, tương lai là nhân vật Thánh tử của Đông Thánh Tiên môn, chỉ cần trưởng thành thì đã có quyền thế ngập trời. Mà lấy thiên phú của Tần Vấn Thiên cộng thêm Đông Thánh Tiên Đế chỉ dạy cùng với Đông Thánh Tiên môn bồi dưỡng, hắn muốn không cường đại cũng khó.
Mà trước đó, theo lời nói của Chu Vũ thì hắn với Tần Vấn Thiên lại có mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt. Nhưng đó là vì căn bản hắn không nghĩ tới Tần Vấn Thiên có thể đi tới bước này. Diễm Uyên Tiên Vương quả thật đúng là tự mình phủ định. Nhưng Tần Vấn Thiên lại làm được, mà Chu Vũ hiển nhiên không bằng lòng trở thành kẻ địch với nhân vật mà khả tương lai có thể có quyền thế cường đại ở mười ba châu Đông Thánh.
Chiến Thiên tiên phủ cũng không bằng lòng, vì thế trước tiên để cho Chu Vũ đến tạ lỗi.
- Cút.
Trong miệng Tần Vấn Thiên thốt ra một chữ. Trong nháy mắt sắc mặt Chu Vũ xanh mét, nụ cười trực tiếp cứng đờ. Mặc dù hắn không được vào vị trí mười người đứng đầu, nhưng dù sao thì hắn cũng là nhân vật Thiên kiêu danh tiếng chấn động một phương, tâm cao khí ngạo, trẻ tuổi khí thịnh. Chủ động xin lỗi lại đổi được một chữ “ cút”
Sắc mặt các cường giả của Đông Thánh Tiên môn cũng đều khó coi. Xem ra, đây là Tần Vấn Thiên không muốn hòa giải.
Cêc thế lực khác nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đều tử bỏ ý nghĩ tiến lên xin lỗi Tần Vấn Thiên. Bọn họ vốn dĩ cũng dự định hòa giải với Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này hiển nhiên hiểu rõ là không có khả năng.
Chu Vũ lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên xoay qua chỗ khác, tự mình trực tiếp uống sạch rượu trong ly. Sau đó xiết chặt bàn tay, ly rượu vỡ nát lại không nói thêm lời nào nữa.
Tần Vấn Thiên căn bản không để ý tới Chu Vũ. Đối với hắn mà nói, căn bản sẽ không bái Đông Thánh làm sư phụ, đương nhiên cho dù tương lai hắn cường đại, cũng sẽ không cố ý chạy tới Phiêu Tuyết Thành trả thù những thế lực kia. Dù sao thì những người kia mặc dù đối phó với mình, nhưng đối với mình mà nói cũng là một loại rèn luyện, hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức đi trả thù đối phương.
Nhưng Chu Vũ hắn lại xúc phạm đến chỗ cấm kỵ của Tần Vấn Thiên. Lúc trước khi Quân Mộng Trần trúng độc, Chu Vũ đã từng nói lời ác độc nguyền rủa. Hắn xin lỗi thì Tần Vấn Thiên sẽ hòa giải rồi xưng hô huynh đệ với hắn sao? Điều này chỉ sẽ khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy ghê tởm.
Một số thế lực của Đông Châu thỉnh thoảng cũng có cường giả đi tới kính rượu với Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần, có ý kết giao.
Đông Thánh Tiên môn ở Đông Châu, đệ tử của Đông Thánh Tiên Đế, nhân vật Thánh tử của Đông Thánh Tiên môn. Loại nhân mạch này đối với bọn họ mà nói hiển nhiên là rất quý.
Ngược lại Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần ai đến cũng không từ chối, cũng không nói nhiều, chỉ là yên lặng uống rượu.
Lúc này, chỉ thấy một bóng dáng uyển chuyển đi về phía Tần Vấn Thiên. Lập tức rất nhiều ánh mắt của cường giả đều bị nàng ta hấp dẫn, thậm chí trong mắt không ít cường giả của Đông Thánh Tiên môn có một chút cảnh giác.
Người đi về phía Tần Vấn Thiên và Mộng Quân Trần chính là công chúa Lưu Ly.
Nhàn Vân Tiên Vương cũng đã đứng dậy, tự mình đón tiếp, cười nói:
- Mặc dù Nhàn Vân ở Vân Châu cũng đã nghe thấy tên của công chúa Lưu Ly.
- Tiền bối khách sáo.
Công chúa Lưu Ly mỉm cười nói, dù sao thì đây cũng là nhân vật tiền bối Tiên Vương, nàng ta đương nhiên sẽ phải có lễ nghi.
- Ta tới kính hai ngươi một ly.
Ánh mắt công chúa Lưu Ly nhìn Tần Vấn Thiên và Mộng Quân Trần nói. Chuyện phụ vương nhờ vả, rất quan trọng. Rất có thể chính là ở trên người của hai kẻ này, vì thế tự thân nàng ta qua đây.
- Được.
Nhàn Vân Tiên Vương gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên và Mộng Quân Trần giới thiệu:
Tần Vấn Thiên, Mộng Quân Trần người này chính là nữ nhi của Trường Thanh Liên Quốc Bạch Đế công chúa Lưu Ly. Trường Thanh đại đế cũng xem công chúa Lưu Ly giống như con ruột của mình vậy.
Cơ thể Tần Vấn Thiên run rẩy dữ dội, ánh mắt chăm chú nhìn công chúa Lưu Ly, từ trong đôi mắt sáng lên ánh sáng lập lòe. Trong nháy mắt đứng dậy nhìn công chúa Lưu Ly.
Công chúa của Trường Thanh Tiên Quốc, Thanh nhi, không phải là công chúa của Trường Thanh Tiên Quốc, nữ nhi của Trường Thanh Đại Đế sao?
Công chúa Lưu Ly trước mặt không ngờ lại đếntừ Trường Thanh tiên quốc, cũng là công chúa của Trường Thanh tiên quốc.
Công chúa Lưu Ly nhìn thấy Tần Vấn Thiên nhìn mình chằm chằm, thoáng lộ ra nụ cười khác lạ. Còn chưa có nam nhân nào dám mạo muội nhìn nàng như vậy, bất chợt nàng có chút không vui.
- Chắc hẳn ngươi quen biết Thanh nhi đi?
Lúc này, âm thanh của Tần Vấn Thiên truyền ra khiến cho ánh mắt của công chúa Lưu Ly run lên, tròng mắt trở nên sắc bén, nàng nhìn Tần Vấn Thiên, dường như đợi hắn nói tiếp.
- Chuyến này, công chúa trở về Tiên Quốc, nếu như gặp Thanh nhi, thay ta chuyển lời tới nàng, ta nhất định sẽ đi tìm nàng.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, Đông Thánh Đình nhìn thấy tình hình này, trong mắt lóe lên một cảm giác lạnh lùng.
- Ngươi và Thanh nhi có quan hệ như thế nào?
Công chúa Lưu Ly nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đợi một lát ngươi sẽ biết.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Công chúa Lưu Ly nhíu mày, tên tiểu này giống như là thừa nước đục thả câu với mình vậy.
Chẳng qua nếu như Tần Vấn Thiên có quan liên quan với Thanh nhi, vậy thì người mà phụ thân tìm càng có khả năng là người này, ảnh hưởng đến số mạng của Tiên Quốc.
- Ta chờ.
Công chúa Lưu Ly chậm bước trở về, không nói thêm lời nào nữa. Trên Tiên yến không khí vẫn náo nhiệt như cũ.
Vào lúc này, phía xa có ánh sáng rực rỡ chiếu đến. Giống như có một chùm ánh sáng từ phương xa trực tiếp rơi xuống đại điện. Giờ khắc này rất nhiều cường giả của Đông Thánh Tiên môn, trong đó bao gồm cả Đông Thánh Đình, tất cả đều đứng dậy nhìn về bên đó.
Ánh sáng rực rỡ, một bóng dáng lại xuất hiện trong chùm ánh sáng đó. Hắn vừa xuất hiện, dường như cả thế giới, đều lấy hắn làm trung tâm.
- Bái kiện điện hạ.
Rất nhiều nhân vật Tiên Vương đều cúi người hành lễ, rất nhiều Tiên đài quân đoàn cùng với thị nữ một chân quỳ trên mặt đất, vô cùng cung kính đối với người xuất hiện trước mặt. Là nhân vật đồ đằng của Đông Thánh Tiên môn, Đông Thánh Tiên Đế.
- Phụ thân.
Đông Thánh Đình vui vẻ kêu lên, lui ra nhường lại chủ vị.
- Tất cả đều ngồi đi, không cần khách sáo.
Đông Thánh Tiên Đế dường như không có bày ra dáng vẻ, từng bước đi tới vị trí của Đông Thánh Đình ngồi xuống. Nhìn công chúa Lưu Ly cười nói:
- Con gái của Bạch Đế quả nhiên là thiên chi kiêu nữ.
- Tiền bối khen lầm.
Công chúa Lưu Ly khách sáo nói:
- Gia phụ thường xuyên nhắc đến tiền bối với vãn bối.
- Ừ. Sau khi trở về thay ta hỏi thăm phụ thân ngươi cùng với tiểu tử Trường Thanh kia.
Đông Thánh Tiên Đế gần gũi bình dị, đối đãi giống như vãn bối của mình, tùy ý cười nói. Ánh mắt của hắn chầm chậm chuyển qua, lướt xuống phía dưới, cười nói:
- Mặc dù ta chưa từng đến Tiên yến, nhưng những chuyện đã xảy ra ta đều biết được, thiên kiêu đến nơi này đều có thể vào Đông Thánh Tiên môn ta, trở thành đệ tử nòng cốt.
- Người của tam giáp các ngươi đứng lên cho ta nhìn xem.
Đông Thánh Tiên Đế cười nói.
Cô Tô Thiên Kỳ, Quân Mộng Trần, Tần Vấn Thiên đều đứng lên.
Đông Thánh Tiên Đế nhìn thấy Tần Vấn Thiên cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và kỳ lạ, cũng không nói nhiều thêm một lời. Giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên, chỉ là cười hỏi:
- Ta đã từng hứa, hễ là người nào vào được tam giáp đều có thể bái nhập vào môn hạ của ta. Ba người các ngươi có tư chất dị bẩm, có thể đi đến bước này rất đáng quý. Hôm nay sẽ bái nhập vào làm môn hạ của ta, các ngươi có bằng lòng không?
- Vãn bối bằng lòng.
Cô Tô Thiên Kỳ tỏ thái độ nói. Trưởng bối của hắn đều cường đại nhưng không ai bằng Đông Thánh Tiên Đế. Loại cơ hội này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
- Ừ, còn hai người các ngươi thì sao?
Đông Thánh Tiên Đế cười gật đầu nhìn Quân Mộng Tưởng và Tần Vấn Thiên.
Các Tiên Vương đều tùy ý cười. Nhìn mấy người tán thưởng không dứt. Ba tiểu tử này là muốn bái nhập môn hạ của tiên đế, sao bệ hạ phải hỏi nhiều?
- Quân Mộng Trần này có tư chất không tầm thường, bệ hạ chắc sẽ thích hắn.
Có người ở bên cạnh mỉm cười nói nhỏ.
- Vãn bối đến tham gia Tiên yến lần này chỉ là vì rèn luyện bản thân, cũng không hề có ý bái sư, chỉ có thể phụ lòng tốt của tiền bối.
Quân Mộng Trần mở miệng nói. Tiếng cười xung quanh, tiếng bàn tán xung quanh trong khoảnh khắc này lại một lần nữa dừng lại. Đột nhiên dừng lại, không có dấu hiệu báo trước, lặng ngắt như tờ.
Trong giờ phút này thời gian giống như dừng lại.
Nhưng chính vào lúc yên lặng này, âm thanh của Tần Vấn Thiên cũng theo đó mà vang lên:
- Vãn bối tư chất ngu dốt, không có khả năng làm đệ tử của bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận