Thái Cổ Thần Vương

Lệnh của Hoàng Cực Thánh Tông

Thanh âm bình tĩnh của Tần Vấn Thiên khiến Phạm Diệu Ngọc sửng sốt, kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh như nước lặng, giống như treo mỉm cười mơ hồ.
- Ngươi lại lĩnh ngộ rồi?
Phạm Diệu Ngọc giật mình nói, thời gian ngắn ngủi như thế, Tần Vấn Thiên đã lĩnh ngộ hai loại chân ý?
Phạm Diệu Ngọc có chút không dám tin, nếu nói chỉ là một loại chân ý, có thể là đột nhiên minh ngộ, loại tình hình này rất nhiều nhân vật thiên kiêu đều có thể gặp được, bao gồm chính nàng đối với lĩnh ngộ loại võ đạo chân ý thứ hai cũng là ở trong một lần đốn ngộ, nhưng liên tục lĩnh ngộ ra hai loại chân ý, điều này đã có chút quá kinh người rồi.
Huống hồ, mặc dù Tần Vấn Thiên thật sự lĩnh ngộ hai loại chân ý, cũng chỉ là giống nàng, về phần cảnh giới của nàng, là Thiên Cương tầng chín đỉnh phong, tuyệt đối cường đại hơn đám người Đế Thí Liễu Lam rất nhiều, Tần Vấn Thiên trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra tự tin, rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Tần Vấn Thiên chưa trả lời, ý nghĩa đã ngầm thừa nhận.
Phạm Diệu Ngọc kiềm chế sự chấn động, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Mặc dù ngươi lĩnh ngộ hai loại võ đạo chân ý, ta cũng tương tự, muốn ở nơi này đánh bại ta, ngươi chỉ sợ không làm được.
- Thử chút đi.
Tần Vấn Thiên nói với Phạm Diệu Ngọc.
- Được, ngươi cẩn thận.
Phạm Diệu Ngọc gật gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe ra vẻ mặt ngưng trọng, nàng vừa dứt lời, từng luồng hơi nước tràn ngập ra, rất nhanh, cả tòa Thánh Chiến đài thế mà lại bị hơi nước bao vây ở bên trong, tầm mắt Tần Vấn Thiên đã bị trở ngại, không thấy rõ Phạm Diệu Ngọc đứng ở đối diện hắn.
- Thủy chân ý sao.
Cảm giác của Tần Vấn Thiên tràn ngập ra, nhưng đúng lúc này, từng tiếng rít chói tai khiến trong lòng hắn run mạnh lên, muốn bịt tai, nhưng sóng âm vô hình kia trực tiếp xâm nhập trong đầu.
Khi thanh âm bước vào một cấp độ khác, năng lực quấy nhiễu đối với con người là siêu mạnh, nếu như một người thường nghe được loại sóng âm này, sẽ nháy mắt thất thố lăn lộn đầy đất, căn bản không chịu nổi, mặc dù là Tần Vấn Thiên, cảm giác của hắn cũng bị trực tiếp hạn chế, giờ khắc này hắn cảm giác cực kỳ phiền loạn.
Càng đáng sợ hơn là, lúc này hắn giống như người mù, nhìn không thấy, nghe không được, cảm giác bị trở ngại, hắn thành người mù rõ đầu rõ đuôi.
- Khó trách Võ Đằng hắn sẽ trực tiếp nhận thua.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, nếu chỉ là hai loại chân ý mà nói, Võ Đằng có lẽ sẽ chiến một trận, nhưng hai loại chân ý như vậy phối hợp, đủ làm Võ Đằng tuyệt vọng, căn bản không cần chiến đấu.
- Lực!
Tần Vấn Thiên vẫn như cũ khống chế được một tia cảm giác lực của mình, đi cảm thụ lực tồn tại, đồng thời nở rộ võ đạo chân ý của mình.
Từng luồng sóng âm phù văn sát phạt về phía hắn, Tần Vấn Thiên vỗ bàn tay, kiếm ấn trực tiếp xé rách nó, trường mâu hàn băng khủng bố giống như thác nước trút xuống, thác nước sát phạt, Tần Vấn Thiên cầm phương thiên họa kích, yêu khí khủng bố, nâng tay giận dữ đánh ra, ‘Ầm’ một tiếng nổ vang, thác nước hàn băng cũng trực tiếp xé rách vỡ nát.
Phạm Diệu Ngọc ở bên ngoài lộ ra biểu cảm giật mình, sóng âm chân ý của nàng còn chưa có cách nào làm được hoàn toàn ngăn cách cảm giác của Tần Vấn Thiên, hắn bằng vào khống chế đối với lực chân ý, vẫn có thể nhận thấy được nơi nào có công kích xuất hiện, thậm chí phán đoán ra công kích mạn bao nhiêu.
Nhưng trong mắt Phạm Diệu Ngọc vẫn có nụ cười tự tin, tự tin đối với thực lực của mình, dưới tình hình như vậy, Tần Vấn Thiên mặc dù chưa bị hoàn toàn ngăn cách cảm giác, nhưng cũng giống như người mù, nàng đã đứng ở thế bất bại, hắn có thể ngăn trở mình khống chế chân ý công kích, nhưng nếu mình lấy chân ý thần thông phát động công kích cận thân thì sao, Tần Vấn Thiên có thể chống đỡ bao lâu?
Nghĩ đến đây thân hình Phạm Diệu Ngọc lóe ra, lao vào trong sương mù, Tần Vấn Thiên là người mù, nàng lại không phải vậy, nàng có thể cảm giác được mọi thứ xảy ra bên trong.
Trong bàn tay phù quang ngập trời, Phạm Diệu Ngọc nháy mắt đã xông vào trong hơi nước, một luồng hàn ý đóng băng tràn ngập cả mảng không gian, làm người ta nhịn không được rùng mình, nàng nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên giống như sắp bị đóng băng, phù quang trong tay đột nhiên hóa thành trường mâu hàn băng, bùng nổ đánh ra, lúc trước phát ra tiếng vang ầm ầm đáng sợ, giống như một dòng sông băng nứt vỡ.
- Oành...
Thân thể Tần Vấn Thiên giống như trực tiếp bị đánh trúng, trường mâu hàn băng cắm vào trong thân thể Tần Vấn Thiên, có máu tươi chảy ra, mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm nàng, lộ ra biểu cảm oán độc, một màn này khiến Phạm Diệu Ngọc sửng sốt, Tần Vấn Thiên, dễ dàng bị nàng giết chết như vậy?
- Điều đó không có khả năng.
Bản thân Phạm Diệu Ngọc cũng không quá tin tưởng đây là sự thật, nàng đối với Tần Vấn Thiên cũng không có sát niệm, mặc dù có chút ghen tị thiên phú của đối phương, nhưng chưa đến mức bởi vì ghen tị đã muốn Tần Vấn Thiên chết.
Nhưng một màn trước mắt là rõ ràng như thế, Tần Vấn Thiên, thật sự ngã xuống rồi.
- Mộng chi chân ý.
Phạm Diệu Ngọc khẽ biến sắc, thân thể nháy mắt lui về phía sau, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, ở sau thân thể của nàng lại xuất hiện hai bóng người Tần Vấn Thiên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng.
Vung bàn tay, sóng âm sát phạt mà ra, tiếng vang ‘Phốc’ truyền ra, hai bóng người kia bị giết, máu tươi chảy ra, lại như là sự thật.
- Mộng.
Sắc mặt Phạm Diệu Ngọc không quá dễ coi, nàng chưa từng tưởng tượng mộng chân ý là như thế nào, nhưng hôm nay nàng đã lĩnh giáo, mộng ở trong chân thật, có lẽ chỉ cần Tần Vấn Thiên mang mộng chân ý thu liễm, tất cả đều sẽ nháy mắt trở lại như cũ, những Tần Vấn Thiên bị giết chết kia sẽ không có nữa, nàng lâm vào trong mộng Tần Vấn Thiên tạo cho nàng, bước vào trong mộng.
Phạm Diệu Ngọc nàng không ngừng lui, không ngừng có bóng người Tần Vấn Thiên xuất hiện, bị nàng giết chết, khi nàng lui rất xa, nàng phát hiện những Tần Vấn Thiên đã chết kia đều đã động, đi về phía nàng.
Một màn này khiến Phạm Diệu Ngọc sững sờ ở nơi đó, mộng chân ý, ở trong này, Tần Vấn Thiên chính là chúa tể mộng cảnh, trừ phi nàng có thể đánh vỡ mộng của Tần Vấn Thiên, nếu không cũng chỉ có lâm vào phương diện này.
Trong mắt hiện lên một luồng biểu cảm giãy dụa, Phạm Diệu Ngọc nói:
- Ngươi thắng rồi.
Sau khi lời Phạm Diệu Ngọc hạ xuống, các bóng người Tần Vấn Thiên trong phút chốc biến mất, giờ khắc này Phạm Diệu Ngọc phát hiện, nàng lui ra phía sau khoảng cách xa như vậy, lại thật ra căn bản chưa động, nàng ở vị trí vừa bước vào hơi nước, cái này ý nghĩa nàng từ nơi này bắt đầu, đã lâm vào đến trong mộng cảnh.
Cả người Phạm Diệu Ngọc đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, mộng chân ý, có thể mạnh mẽ thay đổi ý thức của người khác sao, nàng cho rằng mình là động, là ở trong mộng của Tần Vấn Thiên, kết quả lại rung động phát hiện, đây cũng là mộng của nàng.
Tất cả lực lượng đều tan thành mây khói, bóng người Tần Vấn Thiên hiện lên, Phạm Diệu Ngọc lúc này mới biết Tần Vấn Thiên tự tin đến từ nơi nào, mộng chân ý hơi tỏ ra hiếm thấy, lại có sức khống chế khủng bố như thế.
Phạm Diệu Ngọc rốt cuộc hiểu vì sao nàng không giãy thoát được, bởi vì chính nàng cũng không biết mình ở trạng thái gì, còn tưởng mình đang động, làm sao giãy thoát? Trừ phi có người công kích nàng, va chạm vào thần kinh của nàng, mới có thể khiến nàng phát hiện lập tức giãy ra khỏi mộng chân ý này.
- Ta thua rồi, ngươi nói rất đúng, thời đại đang thay đổi, ngươi đã là thời đại mới tinh, hy vọng ngươi có thể tiếp tục trưởng thành, thẳng đến khi trở thành truyền thuyết.
Phạm Diệu Ngọc rất nhanh từ trong thất bại điều chỉnh lại, nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngươi cũng rất mạnh, nếu là nắm giữ chân ý khác, muốn chiến thắng ngươi sẽ rất khó.
Tần Vấn Thiên nghiêm túc nói, Phạm Diệu Ngọc chân ý phối hợp, cắt đứt tầm mắt cùng cảm giác của người ta, có thể làm người ta trở thành người mù.
Hai người đối thoại giống như bằng hữu, trong lòng người ngoài lại nhấc lên cơn sóng thật lớn, Tần Vấn Thiên, thế mà thắng rồi, hắn trở thành người thắng duy nhất hôm nay.
Bao gồm Võ Đằng tồn tại cường đại như vậy, cũng nhận thua ở trước mặt Phạm Diệu Ngọc, nhưng Tần Vấn Thiên, khiến Phạm Diệu Ngọc nhận thua.
Thân là một trong các thiên kiêu trấn áp thời đại, Phạm Diệu Ngọc có được cảnh giới Thiên Cương tầng chín, nắm giữ hai loại võ đạo chân ý, người như vậy cũng không thắng được Tần Vấn Thiên, người Thiên Cương một cảnh giới này có thể chiến thắng Tần Vấn Thiên, thật sự quá ít.
- Ngươi không cần khiêm tốn nữa, ngươi mới cảnh giới Thiên Cương tầng bảy, rất khó tưởng tượng chờ thời điểm ngươi bước vào Thiên Cương tầng chín, sẽ khủng bố bao nhiêu, ngươi nắm giữ bốn loại võ đạo chân ý, lại thêm thần thông công kích cường đại cùng với các loại thủ đoạn, ta tin tưởng mặc dù là Thiên Tượng cường giả, ngươi cũng có thể đủ chiến một trận, vượt qua đại cảnh giới chiến đấu.
Lúc Phạm Diệu Ngọc nói chuyện quầng sáng Thánh Chiến đài mở ra, hai người nhìn nhau cười, đều bước ra.
- Ta thua rồi, có lẽ hắn cách Thiên Cương vô địch của Hoàng Cực Thánh Vực còn có chút khoảng cách, nhưng ta tin tưởng, hắn sẽ đạt tới loại trình độ đó.
Phạm Diệu Ngọc cười nói với mọi người, Thiên Cương vô địch thật sự của Hoàng Cực Thánh Vực, chỉ có thể có một người, nếu nói bây giờ Tần Vấn Thiên có thể lấy được, Phạm Diệu Ngọc biết còn chưa thực tế, còn có cường giả lĩnh ngộ bốn loại võ đạo chân ý đó, loại người đó, bây giờ Tần Vấn Thiên chỉ sợ còn chưa chiến thắng được, nhưng về sau khẳng định có thể.
Nói xong Phạm Diệu Ngọc liền đi ra khỏi phạm vi Thánh Chiến đài, ánh mắt người khác đều tập trung ở trên người Tần Vấn Thiên, ai từng dám nghĩ, Tần Vấn Thiên cảnh giới Thiên Cương tầng bảy, có thể ở trong một trận chiến này đi đến cuối cùng.
Chính như Phạm Diệu Ngọc nói, thời đại, đang thay đổi.
Nhìn bóng người tuyệt đại phong hoa kia, có rất nhiều người đang chờ mong tương lai của hắn, có người chờ mong, có người chúc phúc, nhưng cũng có người oán hận, hận chỉ mong Tần Vấn Thiên chết.
Thí dụ như, người hoàng triều Đại Thương nhất mạch, người Đế thị gia tộc, người Tử Lôi Tông, bọn họ đều hy vọng Tần Vấn Thiên ngã xuống trong Thánh Chiến đài, nhưng, bọn họ đã tử vong.
Tần Vấn Thiên không chỉ chưa chết, hơn nữa trở nên càng thêm cường đại, càng thêm chói mắt.
- Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm tông lại xuất hiện một vị tuyệt đại nhân vật rồi.
Trong lòng mọi người nghĩ, ngay tại mấy năm nay, trước có Lâm Soái danh chấn thiên hạ, sau có Quý Phi Tuyết nổi danh, hôm nay, lại một Tần Vấn Thiên, thật đúng là tông môn khủng bố.
Lúc này, trên không, có một luồng khí tức tràn ngập đến, sau đó mọi người nhìn thấy một bóng người ở trên đỉnh đầu toàn bộ mọi người đạp bước mà đến, người này uy nghiêm vô cùng, hai mắt như tia chớp, toàn thân đều lộ ra ý chí cường đại.
Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, đôi mắt giống như thanh kiếm sắc bén như có thể xuyên thấu lòng người, hắn nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó mở miệng nói:
- Người chín đại phái, triệu tập một nhóm người chiến lực mạnh nhất Thiên Cương cảnh các phái, ở ba ngày sau tới Hoàng Cực Thánh Tông, mặt khác thế lực khác của Hoàng Cực Thánh Vực, có đệ tử xuất chúng đều có thể chọn lựa ra, theo ta tới Hoàng Cực Thánh Tông.
Người này, giọng điệu đối với chín đại phái, mơ hồ có giọng điệu ra lệnh, đối với phái khác ngược lại tùy ý nó tự chủ lựa chọn, dù sao chín đại phái lệ thuộc trực tiếp dưới trướng Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng dù vậy, thân phận người này, đã đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận