Thái Cổ Thần Vương

Lĩnh Ngộ Thánh Ý

Khoảng không phía trên xuất hiện những khe nứt ngày càng nhiều, Đông Lăng chấn động càng kịch liệt, dường như có thể đổ nát bất cứ lúc nào.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hơi sốt ruột, những tấm bia đá kia đều chứa đựng Thánh Ý, có sức mạnh siêu phàm đáng sợ. Hắn muốn từ từ tu hành cảm ngộ chúng, thế nhưng thời gian lại không đợi hắn, Đông Lăng sắp sập, muốn xem một tấm bia còn khó huống chi nơi này có đến bao nhiêu là bia đá Thánh Ý.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phong Thiển Tuyết, chỉ thấy Phong Thiển Tuyết nói với Tần Vấn Thiên:
- Mau đọc hiểu Thánh Thư, đã có các thế hệ cường giả của Huyền Lịch Thiết Kiếm chúng ta bước vào thánh địa Đông Lăng này, xem qua Thánh Thư, lĩnh hội Thánh Ý, đưa ra kết luận, Thánh Thư chứa đựng các các đại đạo chí lý, Thánh Ý chất chứa sức mạnh ý chí của Thánh Nhân. Thánh Thư, có thể giúp lĩnh ngộ được Thánh Ý của các bia đá.
- Tần huynh, nhanh lên, thời gian không còn nhiều nữa.
Phong Đúc ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, nói với Tần Vấn Thiên, hắn hy vọng Tần Vấn Thiên có thể lĩnh ngộ được một ít sức mạnh, trở nên mạnh mẽ hơn.
- Được.
Tần Vấn Thiên lập tức gật đầu, ánh mắt hướng về phía Thánh Thư. Hắn bước về phía trước, rất nhiều cường giả đều đang đứng ở đó đắm mình trong ánh sáng chói lọi, đón nhận nghi lễ rửa tội của Thánh Thư, như thể đang lắng nghe những đại đạo, cảm ngộ những huyền bí vô tận bên trong.
Khi Tần Vấn Thiên đang dũng mãnh lao đến chỗ Thánh Thư, trong phút chốc, trong đầu dường như phát ra một tiếng uỳnh vang lớn mạnh mẽ truyền vào trong đầu óc. Trong đầu hắn lúc này hiện ra một cảnh tượng vô tận, hệt như thuở thiên địa sơ khai, vạn vật vừa mới xuất hiện. Cảnh tượng ấy bao la rộng lớn, ào ạt tràn vào trong tâm trí, chất chứa biết bao chí lý Thiên Đạo, không sao nắm bắt được.
Tần Vấn Thiên đắm chìm vào đó, dường như đã cảm nhận được đạo của Thánh Nhân, một đoạn phù văn đại đạo, vạn vật giai phù, phù hóa vạn vật. Tựa như có thể hợp lại với Thiên Phù Bảo Điển.
Trong đó còn chất chứa Đại đạo chí lý, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật quy nhất, đại đạo chí giản.
Tần Vấn Thiên cẩn thận cảm ngộ uy lực của Thánh Thư, tắm mình trong ánh sáng rực rỡ của nó. Từ trong cơ thể tuôn ra phù quang vô tận, bao phủ khắp thân hình, thần hoa bắn ra tứ phía, cực kì chói mắt, thân thể hắn hệt như một pho tượng ngọc.
- Quả nhiên.
Phong Thiển Tuyết nhìn Tần Vấn Thiên. Trước đây nàng không rõ vì sao Tần Vấn Thiên lại có thể dễ dàng cảm nhận được Thánh Nhân Ý, hơn nữa hắn còn có thể tự xem bản thân luyện khí. Hóa ra bản thân hắn cũng tu hành theo loại sức mạnh tương tự, cực kì gần với Đông Lăng Nhất Mạch của bọn họ, đi chung một đường với Tiên Vương.
Đương nhiên, đại đạo đồng nguyên, tất thảy con đường của tu sĩ Vũ Mệnh trên bản chất chẳng có gì khác nhau cả.
Tần Vấn Thiên đắm mình trong Thánh Thư, cảm ngộ một lúc lâu, sau đó lại quay nhìn về phía bia đá. Hắn trông về phía tháp bia đá, thân hình chấn động, phù văn trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, điên cuồng đan vào nhau, mờ mờ ảo ảo như muốn hóa hình thành tháp.
Song sau khi qua thời khắc đó, Tần Vấn Thiên lại bị chấn động, hắn thét lớn một tiếng ổn định tinh thần, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cuồn cuộn, liên tục lĩnh hội, dường như điểm ấy gặp khó khăn nhưng không thể làm lung lay được hắn.
- Hắn đang làm gì vậy?
Có người hướng ánh mắt về phía Tần Vấn Thiên, nơi đây có kha khá người không lĩnh hội được, trên người không hề có động tĩnh gì. Nhưng cả cơ thể Tần Vấn Thiên lại tỏa ra hoa quang rực rỡ, phù văn lóng lánh, trong cơ thể thậm chí còn có tiếng vang rầm rầm, động tĩnh rất lớn, thu hút không ít ánh nhìn.
- Không biết nữa, hệt như hắn có khả năng lĩnh hội bia đá ấy.
Có người nói.
- Chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, chỉ dựa vào hắn, đủ khả năng lĩnh hội bia đá Thánh Ý sao?
Chỉ nghe một giọng nói châm chọc truyền tới, là một vị cường giả của Thiên Chung giáo. Hắn biết rõ lĩnh hội Thánh Ý chất chứa trong bia đá khó đến nhường nào. Tuy ở đây có rất nhiều cường giả tiến vào Đông Lăng, nhưng người có khả năng nhận được truyền thừa của Đông Lăng lại chẳng được bao nhiêu.
Còn về người lĩnh hội được Thánh Ý, càng cực kì hiếm thấy, gần như là không có.
- Bản thân ngươi không có khả năng lĩnh hội, thì có tư cách gì nói huynh ấy không thể?
Phong Đúc lạnh lùng đáp. Vừa rồi hắn đã thử một phen, không đủ khả năng để cảm ngộ bia đá Thánh Ý, thế nhưng Tần Vấn Thiên là tuyệt đỉnh thiên tư, hiện tại hắn vô cùng bội phục. Hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Tần vấn Thiên cảm ngộ Thánh Ý, đương nhiên sẽ không quen nhìn những kẻ này sỉ nhục.
Bản thân vô năng cũng được, nhưng cũng cần phải biết tán thương người khác.
- Ngươi là người của Huyền Thiết Đế Tông, cũng là đệ tử của Huyền Thiết Đế, tự nhiên sẽ hiểu rõ bia đá này là gì? Là Thánh Ý, ý chí của Thánh Nhân, ngươi nghĩ ai cũng có thể cảm ngộ được chúng hay sao?
Gã cường giả Thiên Chung giáo châm chọc nói:
- Ngươi nên khuyên hắn đừng lãng phí công phu nữa, nếu như hắn đang làm bộ, vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng là lòe thiên hạ mà thôi.
- Người của Huyền Thiết Tông Nhân thế mà lại vô tri như thế, thật là buồn cười.
Cường giả của Thần Phù cung cũng lên tiếng mỉa mai. Những kẻ này đều không cách nào cảm nhận được Thánh Ý, trong lòng khó chịu, nhìn thấy nhiều người bàn luận về Tần Vấn Thiên thế là càng thêm không vui. Nhất là khi đây lại là kẻ địch, không tránh khỏi buông lời nhục mạ.
Huống chi, Thánh Ý khó lĩnh ngộ, bọn họ vốn dĩ không thể lĩnh hội được, cũng tự cho là Tần Vấn Thiên cũng hệt như bọn họ vậy.
Bọn họ cũng không tin Tần Vấn Thiên có khả năng siêu phàm, khác xa với bọn họ.
- Các người...
Phong Đúc tức đến nghẹn lời, hắn nhìn những gã cường giả kia, toàn là một đám trông đến cao ngạo không ai bì nổi, kì thực đều là những kẻ không cách nào lĩnh hội được Thánh Ý, bèn dùng kiêu ngạo để che lấp sự vô năng, còn mượn cơ hội dè bĩu người kia.
- Đại ca cần gì phải tranh luận với bọn chúng, toàn một bọn tiểu nhân, sao có thể biết được khả năng của Côn Bằng? (*)
Phong Thiển Tuyết bình thản đáp lại một tiếng. Một gã cường giả giẫm chân xuống, khí thế tỏa ra kinh người, thần sắc Phong Thiển Tuyết vẫn lạnh nhạt, khí thế tỏa ra cũng hệt như vậy:
- Nếu muốn mau chóng đánh sập Đông Lăng này, các ngươi cứ khai chiến đi. Đương nhiên, mấy người các ngươi không thể lĩnh ngộ được cái gì, chỉ sợ đang hận không thể khiến Đông Lăng này sụp đổ sớm hơn một chút.
(Note: Côn Bằng là loài thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang, biểu tượng cho sự lột xác thần kì. Độc giả google để biết thêm chi tiết.)
- Phong Thiển Tuyết, cứ để ngươi kiêu căng thêm một chốc nữa đi.
Bọn người kia cười lạnh, ánh mắt quét qua dung nhan xinh đẹp của Phong Thiển Tuyết, ánh mắt thâm sâu hiện lên từng tia gian tà. Cô gái này, phải nói là rất đẹp.
- Thiển Tuyết, truyền thừa Đông Lăng sắt đứt rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, muội cũng không cần phải tranh luận với họ làm gì. Nhanh cảm ngộ Thánh Thư đi.
Phong Đúc nói. Thiên phú của hắn yếu nhất, nên sẽ bảo vệ cho Tần Vấn Thiên và Phong Thiển Tuyết, tránh người khác quấy rầy.
Phong Thiển Tuyết gật đầu, liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó hướng đôi mắt xinh đẹp về phía Thánh Thư, lẩm nhẩm tiên niệm.
- Uỳnh...
Trời đất náo loạn, một tia chớp màu đen bổ xuống nền đất, chấn động ở Đông Lăng càng mạnh hơn, lung lay như sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát hoang tàn.
Rất nhiều cường giả đều ngưng thần lĩnh ngộ, không dám trì hoãn chút nào. Người của Đông Lăng Nhất Mạch càng nhìn về phía Thánh Thư, cẩn thận cảm nhận điều huyền diệu vô tận, cho dù chỉ có thể tìm hiểu được một chút cũng không thể để lỡ mất cơ hội cuối cùng này.
Lúc này, trên người Tần Vấn Thiên hào quang rực rỡ đến đáng sợ, động tĩnh trong cơ thể hắn càng lớn hơn, rít gào không ngừng. Ngàn vạn ánh sáng phù văn hội tụ thành một tháp nhỏ, nhưng lại khó tạo thành uy lực Trấn Thiên.
Thánh Nhân Ý, sức mạnh chất chứa trong đó đều là những phù văn đại đạo có trình độ vô cùng cao thâm. Phù văn hóa quy tắc, quy tắc hóa đại đạo, sức mạnh phù văn vô tận hóa thành ý, thành đạo, dung nhập vào phía trên tòa tháp nhỏ. Đó là Thánh Nhân ý có uy lực vô song, dung nhập vào trong Tế Chi Liễu Diệp. Đồng dạng với Thánh Nhân Ý, tùy ý tiến đến có thể khai thiên lập địa.
Qua một lúc lâu, Tần Thiên đã cảm ngộ được rất nhiều, hắn nôn ra mấy ngụm máu tươi, sau đó lùi về sau nghỉ ngơi một lát. Nhìn thấy Đông Lăng sắp sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, hắn bắt đầu lĩnh ngộ Kim Cương Thánh Ý. Kim Cương Thánh Ý này và Tiểu Tháp Thánh Ý trước đó có công năng giống hệt nhau, cũng chứa đựng ý nghĩa sâu xa vô thượng.
Đi kèm với sự lĩnh ngộ của Tần Vấn Thiên, trên người hắn phát ra hào quang Phật Môn vô tận. Dường như có vô vàn Kim Cương Cổ Tự tràn khắp cơ thể, nhập vào trong thân, rèn luyện thân thể. Cả người hắn âm ỉ ngưng tụ thành Kim Cương Pháp Thân, khiến cho không ít kẻ thấy hoang mang kì dị.
- Uỳnh...
Một tiếng uỳnh truyền đến, một sức mạnh lao về phía Tần Vấn Thiên, Phong Đúc đứng chắn ngay phía trước, nâng tay công kích. Thế nhưng âm thanh ấy vẫn tiếp tục truyền đến đánh thức Tần Vấn Thiên. Hắn lui về sau mấy bước chân, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn kẻ vừa phát ra tiếng động kia, trong đôi mắt ánh lên sát niệm.
Người này, lại ngắt ngang lĩnh ngộ của hắn.
- Ngươi vậy mà cũng ngộ được một chút Thánh Ý, thế nhưng ta khuyên ngươi đừng lãng phí thì giờ nữa. Cho dù có thật sự ngộ ra được Thánh Ý cũng khó tránh đường chết.
Người nọ lạnh lùng mở miệng, gã chính là cường giả của Kim Cương tông, nhìn thấy Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ được sức mạnh của Kim Cương tông bọn chúng liền không chút khách khí phá ngang.
- Thế nào? Ngươi không phục muốn động thủ sao?
Cường giả Kim Cương tông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tùy ý ngươi, có điều giờ không phải lúc, đợi đến khi có thể chiến đấu, ngươi chắc chắn sẽ là kẻ phải chết.
Tấn Vấn Thiên nhìn đối phương chằm chằm, lạnh lùng mở miệng:
- Pháp Nộ đã bị ta giết, nếu ngươi còn dám châm chọc ta thì cho dù Đông Lăng có sụp đổ, ta cũng sẽ giết người. Ngươi đã không suy xét đến hậu quả, ta cũng sẽ không tính toán.
Lời lẽ uy hiếp của hắn truyền đến bên tai đối phương, khiến cho thần sắc người nọ càng thêm khó coi.
Tần Vấn Thiên không để ý đến vẻ mặt của đối phương, tiếp tục cảm ngộ Tế Chi Thánh Ý. Tế Chi Thánh Ý này tựa như Kiếm ý, chất chứa uy lực vô song, có thể chém được cả trời đất.
Chìm vào trong đó, Tần Vấn Thiên lại cẩn thận cảm ngộ, không muốn lãng phí một chút thanh âm nào.
Trong cơ thể hắn, ánh sáng phù văn lưu động, giống như đã hóa thành một thanh kiếm sắc, vô cùng lợi hại, Kiếm ý trên người tỏa ra tràn ngập.
Theo thời gian, Kiếm ý trong cơ thể hắn ngày càng mạnh, tựa như một dòng sông kiếm thao thao bất tuyệt, phát ra tiếng vang rào rào, vô cùng đáng sợ. Nhưng mà Tần Vấn Thiên vẫn không vừa lòng, đây vẫn chưa được xem là biến chất, vẫn là sức mạnh của Kiếm ý trước kia.
Lần cảm ngộ lần này của Tần Vấn Thiên là dài nhất, những khe nứt trên trời càng lúc càng nhiều. Khả năng sụp đổ của Đông lăng vẫn không ngừng tăng lên.
- Ấy.
Một vị cường giả của Thiên Chung giáo bỏ cuộc. Hắn ta không thể cảm ngộ được, Đông Lăng lại sắp sụp đổ, lần truyền thừa này với hắn không có duyên, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm truyền đến, toàn bộ ánh mắt chuyển về phía Tần Vấn Thiên, chỉ nhìn thấy ngàn vạn kiếm uy đang điên cuồng gào thét. Vị cường giả Thiên Chung Giáo kia lạnh lùng mỉa mai:
- Thật không biết tự lượng sức mình, đã đến nước này rồi còn cố chấp làm gì, căn bản không có tác dụng.
- Hiện tại áp lực hắn phải chống đỡ rất lớn, chi bằng giết phứt hắn đi, kẻo lại thêm phiền toái.
Một cường giả của Thần Phù Cung nói.
Ngay lúc này, dòng kiếm uy vô tận bên trong cơ thể Tần Vấn Thiên dường như tan biết trong phút chốc. Bên trong cơ thể hắn có một đường kiếm nhỏ đang chạy lưu động, mềm mại hệt như một cành liễu mỏng.
- Cuối cùng ngươi cũng bỏ cuộc rồi à? Lâu như vậy mới bỏ cuộc, đúng là lãng phí thời gian mà.
- Thánh Ý khó mà cảm ngộ, ngươi sao có thể làm được.
Người của thế lực Tam Đại nhìn thấy Tần Vấn Thiên cuối cùng đã bỏ cuộc, liền dồn dập nói.
- Ồn ào.
Tần Vấn Thiên bỗng mở mắt ra, ánh mắt tựa như thanh kiếm sắc bén nhất thế gian, xuyên thấu ánh mắt của đối phương. Kẻ vừa nói chuyện kêu thảm lên một tiếng, liền sau đó kiếm ý bùng lên, gã cường giả kia thét lớn một tiếng sau đó ngã ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận