Thái Cổ Thần Vương

Triệu hoán

Dịch: Thánh Thiên Tiên vực
Nguồn: Truyện YY
Sau khi người của Kiếm Hồn tông rời đi, các Đế Quân thống lĩnh Ly Hỏa cung đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Tiêu Mỹ Nhân. Hai người này đến với nhau từ lúc nào vậy?
- Xem ra Tần thống lĩnh chuyến này không chỉ đạt được danh lợi mà còn ôm được mỹ nhân cơ đấy.
Doãn Thu bất âm bất dương mở miệng nói, nhìn thân thể mềm mại mê người của Tiêu Mỹ Nhân nép sát vào Tần Vấn Thiên, hắn liền cảm thấy một trận khó chịu. Yêu tinh mình thèm nhỏ dãi nhiều năm lại bị Tần Vấn Thiên đoạt mất?
- Đồng liêu bị sỉ nhục mà lại khoanh tay đứng nhìn, cũng khó trách Tiêu thống lĩnh chướng mắt ngươi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng phun ra một câu, Tiêu Mỹ Nhân rời khỏi người Tần Vấn Thiên, hạ thấp người quay sang nói với Tần Vấn Thiên:
- Đa tạ Tần thống lĩnh giải vây.
- Chuyện nên làm mà.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói. Các Đế Quân thống lĩnh Ly Hỏa cung đều ngưng trệ thần sắc. Chẳng lẽ, bọn họ không có quan hệ gì, chỉ là Tần Vấn Thiên trượng nghĩa ra mặt?
- Tần thống lĩnh, mời vào trong viện nói chuyện.
Tiêu Mỹ Nhân ôn nhu cười nói, ánh mắt cũng lập tức lạnh lùng liếc nhìn những người khác. Nhất thời những người đó đều lộ ra dáng vẻ tươi cười run run, có chút ngượng ngùng rời đi, kể cả Doãn Thu cũng không vui vẻ gì mà rời đi.
Tần Vấn Thiên đi theo Tiêu Mỹ Nhân vào trong viện, Tiêu Mỹ Nhân trực tiếp lấy ra một pháp che khoảng sân lại, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ Tần Vấn Thiên, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ đến cực điểm cực kỳ câu nhân.
- Cám ơn ngươi.
Tiêu Mỹ Nhân ôn nhu nói.
- Chuyện nên làm.
Tần Vấn Thiên dời mắt, nói.
Tiêu Mỹ Nhân nhìn thấy biểu tình của Tần Vấn Thiên thì cười tới mị hoặc. Nàng một thân áo quần khiêu gợi thoát xuống, Tần Vấn Thiên quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn thân thể mềm mại chỉ còn sót lại lớp áo quần trong suốt mê người, nói:
- Ngươi làm gì vậy?
- Chiếm lấy ta đi.
Toàn thân Tiêu Mỹ Nhân vồ vập tới phía Tần Vấn Thiên, hai chân ôm quanh eo Tần Vấn Thiên, hai tay lại là ôm lấy đầu Tần Vấn Thiên. Lúc này mặt Tần Vấn Thiên bị giam ngay trước khuôn ngực của nàng, như thể sắp rơi vào trong vực sâu vô tận này vậy.
- Ngươi điên rồi.
Tần Vấn Thiên hít thở dồn dập, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mỹ Nhân.
- Ta biết trong lòng ngươi cũng muốn, ta sẽ không cầu ngươi cái gì, nhưng ngươi cũng đừng cự tuyệt ta.
Tiêu Mỹ Nhân cúi đầu, đáy mắt nồng đậm nét mị hoặc. Tần Vấn Thiên không nói gì, lập tức ôm lấy nàng tiến vào trong phòng, sau đó tất nhiên là một hồi đại chiến.
Sau vài hiệp đại chiến, Tần Vấn Thiên ngồi trầm tư trong viện, trong lòng âm thầm cảm thán, dù sao cũng đã có một lần quan hệ, muốn thật sự làm người xa lạ vẫn là không được.
Thân thể khêu gợi mềm mại của Tiêu Mỹ Nhân ngồi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, nghiêng người gối đầu lên vai Tần Vấn Thiên, nhỏ giọng nói:
- Ngươi có cho rằng ta thấp hèn như những lời mà đám người Tiêu thị nói hay không?
Không chờ Tần Vấn Thiên trả lời, Tiêu Mỹ Nhân liền tiếp tục nói:
- Ta đã từng là thiên kim tiểu thư của Tiêu thị, đoan trang hiền thục, gia giáo nghiêm cẩn, mãi cho tới khi Tiêu thị muốn gả ta cho một cừu gia mà ta đặc biệt ghét hòng đạt được mục đích của bọn họ. Nhắc lại thật đúng là châm chọc, chỉ có điều trong thế lực lớn thì đây cũng là thủ đoạn thường gặp, bọn họ cũng không cho rằng bản thân dơ bẩn. Trong cơn tức giận ta đã bỏ nhà trốn đi, gặp được một người. Người ấy thích mỹ sắc của ta, cái miệng dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng kì thực lại nhu nhược không có năng lực, không ngờ lại quỳ xuống cầu xin Tiêu thị tha thứ. Người của Tiêu gia giết chết hắn, ta không khó chịu chút nào, hắn chiếm được ta thì phải nạp mạng, thực sự là châm chọc.
- Tiêu gia bắt ta về, người trong gia tộc đều hết sức châm chọc, ngay cả gả cừu gia kia cũng sỉ nhục ta, từ chối chuyện hôn sự này. Trong một đêm ta như thể đã hóa thành dâm phụ. Sau đó ta rời khỏi Tiêu thị, tính tình cũng thay đổi, biến thành dáng vẻ hiện tại, không phải bọn họ nói ta thấp hèn hay sao, như vậy ta liền khiến cho bọn họ nhìn xem, có rất nhiều người thèm muốn thân thể ta, ví dụ như tên Doãn Thu kia. Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở chỗ bọn họ muốn chinh phục một mỹ nữ gợi cảm mà thôi. Ta cũng đã từng câu dẫn không ít người, từ trên người tất cả bọn họ, ta đều thấy khát vọng của nam nhân các ngươi đối với thân thể ta, cho nên bọn họ đều không có được ta, mãi cho tới khi ngươi xuất hiện. Có thể ngươi không tin, trên thực tế, ngoại trừ tử quỷ kia ra, ngươi là nam nhân thứ hai của ta.
Tiêu Mỹ Nhân cười khanh khách.
- Nghe giọng nói của ngươi, kì thực trong lòng hẳn là chán ghét nam nhân lắm.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiêu Mỹ Nhân nói.
- Đúng vậy, ở thế giới võ đạo này, nam nhân vốn có ưu thế hơn nữ nhân trong phương diện tu hành, thói đời nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, bọn họ muốn mỹ sắc, chỉ cần có quyền thế thì bên cạnh sẽ có thật nhiều mỹ nữ, coi bọn họ như vật phẩm chế thuốc tu hành. Ấy mà tới khi nữ nhân làm chuyện như thế thì lại bị gắn cho cái mác hạ tiện. Ngươi không nghĩ rằng nam nhân ác lắm hay sao?
Tần Vấn Thiên không có gì để chống chế. Sự thực đúng là như thế, Tiêu Dự chỉ là thống lĩnh một phương mà bên cạnh đã là mỹ nữ như mây, hơn nữa còn đều là mỹ nữ thiên kim thế gia. Dù là Ly Hỏa cung chủ hay là Trường Sinh giới chủ, bên cạnh bọn hắn cũng không thiếu thiếu nữ nhân, hơn nữa tuyệt đối đều là nữ nhân đủ cả thiên phú và dung mạo.
Công bằng ư? Không công bằng ư? Thế tục chính là như vậy.
- Ngươi khác bọn họ. Trước đây ta đã từng câu dẫn nhiều người, không có một ai có thể chống cự được sức quyến rũ của ta, ngươi không giống với bọn họ.
Tiêu Mỹ Nhân cười nói.
- Ngươi là đang châm chọc ta sao?
Trong lòng Tần Vấn Thiên có chút hổ thẹn. Hắn có gì khác cơ chứ?
- Ngươi biết ta không có ý đó mà. Ta luôn rất tự tin đối với sắc đẹp cũng như mị lực của mình, kể cả những người không ham mỹ sắc khi bị ta chủ động quyến rũ thì bọn họ cũng không ngại phát sinh một vài chuyện, dù sao thì nam nhân nào chẳng có nhu cầu. Thế nhưng ngươi lại nhiều lần công khai thờ ơ với ta.
Tiêu Mỹ Nhân nhợt nhạt cười:
- Tuy rằng ngươi cuối cùng vẫn bị ta nắm được, thế nhưng đây có thể chính là bản tính của nam nhân các ngươi. Cường đại ý chí vẫn không thể khống chế được dục vọng. Trừ ngươi ra thì còn có một người nữa khác biệt.
- Ai?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Nhân vật thành danh giống như ngươi trong yến tiệc thịnh soạn lần ấy, Đế Thiên.
Tiêu Mỹ Nhân nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Trên người các ngươi có rất nhiều chỗ tương tự đó chứ?
- Ví dụ như?
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Không nói rõ được, chung quy là có cảm giác giữa các ngươi có quan hệ gì đó. Ta cứ có cảm giác hai ngươi rất là giống nhau, như thể cùng là một người vậy. Thế nhưng lại cũng vẫn là khác nhau.
Tiêu Mỹ Nhân cười nói, khiến làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên run lên. Tiêu Mỹ Nhân đã từng tiếp xúc thân cận với hắn và Đế Thiên, không ngờ nàng lại cảm nhận được một tia manh mối. Trực giác của nữ nhân quả nhiên đáng sợ.
- Thôi, đã lâu như vậy rồi, ngươi cần phải rời đi thôi, nếu không người khác sẽ cho là chúng ta làm cái gì ở bên trong!
Đôi mắt câu hồn của Tiêu Mỹ Nhân nhìn Tần Vấn Thiên, thân thể khiêu gợi đứng lên, thay Tần Vấn Thiên sửa sang lại quần áo, cũng lập tức tự phủ thêm trang phục trước đó lên người mình, nói:
- Ta đưa ngươi đi ra ngoài.
Tần Vấn Thiên không nói gì đứng dậy, lập tức rời đi. Trước khi đi, Tiêu Mỹ Nhân quay sang truyền âm với hắn, nói rằng sau này nàng sẽ chỉ câu dẫn một mình hắn.
... ...
Cung chủ Cửu Giới cung đều đã trở về từ chỗ giới chủ, sau đó từng người liền dẫn nhân mã của mình thông qua đại trận truyền tống mà quay trở về giới cung của bản thân.
Ly Hỏa cung chủ cùng mấy người Tần Vấn Thiên đều trở về Ly Hỏa thành. Trước khi đi, Tần Vấn Thiên vẫn không có cơ hội gặp mặt Dạ Thiên Vũ, thạch anh truyền tin của Dạ Thiên Vũ hình như đã bị lấy đi trước khi nàng bị giam vào lao ngục Ly Hỏa. Tần Vấn Thiên chỉ có thể đưa tin một chiều với nàng, nói nàng hãy chờ hắn, hắn cần thêm thời gian.
Sau khi nhân mã của Cửu Giới cung đều đã rời đi, tại một bình đài cao rộng trong Trường Sinh điện, Trường Sinh giới chủ đang ngồi đó phẩm rượu, bên cạnh là mỹ nhân thị nữ hầu hạ.
Phía trước có một nhóm mỹ nữ tiên tử đi tới, khom người nói:
- Người của Hồng Trần Tiên cung tham kiến giới chủ.
- Ân.
Trường Sinh giới chủ khẽ gật đầu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Thiên Vũ, nói:
- Sau này ngươi lại ở lại Trường Sinh điện làm tỳ nữ.
- Rõ, thưa giới chủ.
Dạ Thiên Vũ hạ thấp người nói.
- Lúc trước ngươi từng khiêu vũ tại yến tiệc thịnh soạn, giờ một mình nhảy cho ta xem.
Trường Sinh giới chủ nhàn nhạt nói, thần sắc Dạ Thiên Vũ cứng đờ, sắc mặt có chút tái nhợt, nhỏ giọng nói:
- Giới chủ...
Chân mày Trường Sinh giới chủ nhíu lại, trong phút chốc hình như có một uy áp vô hình tràn ngập ra. Hắn nhìn Dạ Thiên Vũ, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.
- Nếu như ngươi không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Trường Sinh giới chủ thản nhiên nói.
- Thiên Vũ.
Ánh mắt nữ tử của Hồng Trần Tiên cung đều nhìn về phía Dạ Thiên Vũ.
Dạ Thiên Vũ thấy được ánh mắt của mọi người, trong lòng thở dài một hơi, lại thâm sâu sâu liếc mắt thoáng nhìn khí chất thản nhiên xuất trần của Trường Sinh giới chủ.
Chung quy lại, hắn vẫn là nhân vật lớn, cho dù Tần Vấn Thiên đã biểu hiện chói mắt như vậy nhưng nàng vẫn không thể nhận được một điểm tôn trọng hay sao?
Nghĩ đến những gì Tần Vấn Thiên đã thông qua thạch anh truyền tin để truyền âm cho tiên niệm của mình, thần sắc Dạ Thiên Vũ dần dần biến đổi.
Đột nhiên, hai đồng tử của Dạ Thiên Vũ phóng ra một nét cười rạng rỡ, giờ phút này, nàng có mị lực vô hạn.
- Rõ, thưa giới chủ.
Dạ Thiên Vũ thản nhiên cười, khiến cho ánh mắt của Trường Sinh giới chủ lóe lên. Ngay lập tức, hắn thấy thân thể mềm mại khêu gợi ấy uống lượn, một vũ điệu khuynh thành lại được tái hiện, mỗi một động tác đều tràn ngập mị lực vô hạn. Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Thiên Vũ trước sau mỉm cười, tăng thêm cảm giác mềm mại đáng yêu. Thế nhưng giờ khắc này, trong lòng nàng lại phẳng lặng như nước, một mảnh lạnh như băng.
Bất luận là Trường Sinh giới chủ hay là Ly Hỏa cung chủ, bọn họ chung quy sẽ phải trả giá thật lớn vì Tần Vấn Thiên. Giờ mới được mấy chục năm mà thôi, thế mà Ly Hỏa cung chủ đã cảm nhận được uy hiếp, trong tương lai, Trường Sinh giới chủ cũng sẽ cảm nhận được.
Lại có người đi tới trước mặt Trường Sinh giới chủ, khom người nói:
- Đây là tất cả hồ sơ mà Ly Hỏa cung vừa chỉnh lý lại.
- Ân.
Trường Sinh giới chủ khẽ gật đầu, ánh mắt dời khỏi Dạ Thiên Vũ, cúi đầu lật xem những hồ sơ này. Cũng không lâu lắm, trong ánh mắt của hắn thoáng lộ ra một tia thần sắc nghi hoặc.
Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên, sư tỷ và sư đệ?
Nếu là như vậy, giữa Bắc Minh U Hoàng và Nghệ lại có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ cũng là truyền nhân của Nghệ?
Nếu như nàng thật sự là truyền nhân của Nghệ thì tại sao lại bị Hạ Lan Đế Quân chèn ép tới nông nỗi ấy? Chẳng lẽ Nghệ để mặc cho bọn họ tự thân lang bạt?
Càng lật xem hồ sơ, nghi ngờ trong lòng Trường Sinh giới chủ càng sâu. Sau khi xem xong, vũ điệu của Dạ Thiên Vũ cũng đã ngừng, hắn quay sang nói với người bên cạnh:
- Đưa tin tới Ly Hỏa cung chủ, bảo hắn gọi Bắc Minh U Hoàng tới Trường Sinh điện.
- Rõ.
Người kia gật đầu, khom người lui ra.
Trường Sinh giới chủ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Thiên Vũ và người của Hồng Trần Tiên cung, nói:
- Các ngươi cũng đều ở lại Trường Sinh điện làm tỳ nữ để chuộc tội, tùy thời nghe lệnh triệu hoán.
- Rõ.
Mọi người không dám dị nghị, đều khom người đáp lại. Dạ Thiên Vũ vẫn đứng ở đó, nhìn Trường Sinh giới chủ đứng dậy rời đi, đôi mắt xinh đẹp của nàng nâng lên, nhìn về phía xa, ánh mắt vẫn mỉm cười. Người ấy bảo nàng chờ đợi, không biết tới khi nào mới thật sự có thể khuấy động khoảng thiên không này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận