Thái Cổ Thần Vương

Lòng chỉ muốn về

Tần Vấn Thiên không ngừng hạ lệnh chỉnh đốn Ly Hỏa cung một phen. Mọi người phía dưới an tĩnh lắng nghe, Ly Hỏa đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám có một chút nghi ngờ nào.
- Hạ Lan thị có ở đây không?
Lúc này, Tần Vấn Thiên đột nhiên nói to khiến cho Hạ Lan Vân Thiên sáng mắt lên. Hạ Lan giang sơn đã ly khai, ngày ấy hắn đi tới chầu mừng Tần Vấn Thiên đảm nhiệm vị trí Ly Hỏa cung chủ, sau đó liền rời đi. Dù sao Hạ Lan giang sơn cũng là nhân vật siêu phàm, đương nhiên không thể ở chỗ này hưởng thụ tiệc rượu giống như những người khác.
- Đến đây ngay.
Hạ Lan Vân Thiên đi lên phía trước nói.
- Người của Hạ Lan thị có nguyện vào Ly Hỏa cung nhậm chức?
Tần Vấn Thiên đột nhiên hỏi làm cho rất nhiều người trong đại điện nghi ngờ. Mọi người đều biết về mối quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Hạ Lan thị, giờ này Tần Vấn Thiên lệnh cho người Hạ Lan thị vào Ly Hỏa cung nhậm chức là có ý gì? Muốn hòa giải hay sao?
Ánh mắt của Hạ Lan Vân Thiên lập lòe, hắn nhớ tới buổi nói chuyện của Hạ Lan Thu Nguyệt, lại nghĩ về lời dặn dò của Hạ Lan giang sơn rồi nhìn thân ảnh áo trắng trên vương tọa Ly Hỏa đại điện, gật đầu nói:
- Nếu cung chủ sai phái, Hạ Lan thị sẽ toàn lực ứng phó ổn thỏa.
- Ừ!
Tần Vấn Thiên gật gật đầu:
- Hạ Lan thị có lực lượng phi phàm tại Ly Hỏa thành, lần này bình loạn lại có công, các đại thống lĩnh phủ đều khuyết thiếu vị trí phó thống lĩnh chấp sự, sau khi Hạ Lan thị và các thống lĩnh phủ bàn bạc một phen, nếu có vị trí nào thích hợp thì hãy cho tử đệ Hạ Lan thị đảm nhiệm đi, không hạn chế ở tại khu bắc thành.
Lời vừa nói ra, mọi người lại lập lòe phong mang. Không ngờ Tần Vấn Thiên lại phong chức vị quan trọng đại thống lĩnh phủ cho Hạ Lan thị. Như vậy Hạ Lan thị có thể hoàn toàn thấu nhập vào bên trong Ly Hỏa thành. Hơn nữa trong cửu Đại Đế quân cũng có đế quân có mối quan hệ không tệ với Hạ Lan thị. Đây đối với tân nhậm cung chủ Ly Hỏa cung mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hạ Lan Vân Thiên tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ thấy hắn nhìn Tần Vấn Thiên thật sâu, trong lòng cảm thán. Người này kỳ tài ngút trời, cũng không cần quan tâm đến chuyện Hạ Lan thị thấu nhập vào trong Ly Hỏa cung, khi võ lực cường đại tới một trình độ nhất định nào đó, mặc ngươi dùng âm mưu kinh thiên, ta liền chém chết trong một kiếm.
Nói đến cùng đây thật sự vẫn là thế giới của võ đạo, các loại âm mưu quỷ kế ở trước mặt lực lượng võ đạo đều là tiểu đạo, vì thế thiên hạ đều hướng đến võ.
Dĩ nhiên Tần Vấn Thiên có thể thượng vị, ngồi trên vương tọa không chỉ bằng vào trận âm mưu ấy, còn bởi vì bọn họ đã đánh bại lực lượng Ly Hỏa cung chủ đời trước, nếu không thì ngày đó bọn họ đã chết rồi.
- Vâng.
Hạ Lan Vân Thiên gật đầu, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Tần Vấn Thiên không e ngại Hạ Lan thị a. Đây là thể hiện cho lòng kiêu ngạo và tự tin đến bực nào, mấy chục năm hoàn thành bay vọt từ trung giai Tiên đế, vượt qua phụ thân Hạ Lan giang sơn, sau này khoảng cách càng ngày càng lớn. Tần Vấn Thiên tuyệt đối là người có tư cách để kiêu ngạo.
- Chư vị thống lĩnh hãy phối hợp cùng Hạ Lan thị.
Tần Vấn Thiên vừa nhìn các thống lĩnh vừa nói, chư vị thống lĩnh đua nhau gật đầu lĩnh mệnh.
Lần này chỉnh đốn Ly Hỏa cung có thể xem như hoàn thành, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Hạ Lan giang sơn. Lúc này coi như đền bù cho Hạ Lan thị, ngoại trừ có chút áy náy đối với Hạ Lan Thu Nguyệt, thì giữa hắn và Hạ Lan thị có thể tính là huề nhau. Hắn có ngày hôm nay, cũng khó tránh có liên quan đến Hạ Lan thị, chỉ sợ Hạ Lan Minh Nguyệt vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, năm đó nàng một lần tùy thích cố chấp mà tạo ra một tân Ly Hỏa cung chủ.
- Thôi được rồi, mọi người ai nấy trở về cương vị của mình đi. Từ nay về sau ta giao Ly Hỏa cung cho mọi người.
Tần Vấn Thiên phất tay nói, vô cùng uy nghiêm. Mọi người đua nhau khom người cáo lui, thối lui ra khỏi Ly Hỏa đại điện, xoay người đi từng bước một dọc theo bậc thềm Ly Hỏa cung xuống dưới, cho đến khi ra khỏi cánh cửa Ly Hỏa cung mới dám ngự không bay đi.
Tân nhậm cung chủ vừa mới nhậm chức, vô luận là người nào cũng không dám có chút bất kính. Ai mà không biết tánh khí của Tần Vấn Thiên như thế nào.
Đám người lần lượt rời đi hết, Tần Vấn Thiên và Đế Thiên nhìn nhau, lập tức thân hình Đế Thiên nhoáng lên một cái, phá vỡ hư không cũng ly khai.
Giờ này Tần Vấn Thiên chấp chưởng Ly Hỏa cung, nhưng Đế Thiên vẫn cần phải phát triển Đế các như cũ. Đây là một thế lực có tác dụng lớn thấu nhập đến toàn bộ Trường Sinh giới.
- Cung chủ.
Tà Đế và đám người Từ Lạp đi đều nở nụ cười, nhìn hai người trên vương tọa.
- Các ngươi hô cung chủ nào?
Dạ Thiên Vũ bật cười khanh khách, Tà Đế và đám người Từ Lạp sáng mắt lên, run run nhoẻn miệng cười. Đúng vậy a! Năm đó bọn họ xưng Dạ Thiên Vũ là cung chủ, giờ này Tần Vấn Thiên mới là Ly Hỏa cung chủ, như vậy hô cung chủ là hô ai đó?
- Sau này, cung chủ chỉ có một người, đó chính là ngài, các ngươi xưng hô là là phu nhân.
Dạ Thiên Vũ lại nói. Tà Đế và bọn Từ Lạp cũng phát hiện ra sự thay đổi của Dạ Thiên Vũ, tất cả đều lộ ra nụ cười, cùng nhau nói to:
- Phu nhân.
- Ừ, các ngươi cũng đi xuống đi, không nên quấy rầy thế giới của ta và cung chủ. Tiểu sư tử, sau này ngươi thủ vệ thay ta rồi.
Dạ Thiên Vũ nhợt nhạt nhoẻn miệng cười, vẻ mặt của Tà Đế như mộng, ủ rũ cúi đầu xoay người, gầm nhẹ một tiếng, hắn hóa thành một con Sư Tử vương hung mãnh.
Đám người Từ Lạp nhìn dáng dấp Tà Đế ủ rũ cúi đầu cũng nhoẻn miệng cười rối đi theo ra ngoài.
Ly Hỏa đại điện chỉ còn lại hai người Tần Vấn Thiên và Dạ Thiên Vũ. Vẻ đoan trang và uy nghiêm biến mất trên gương mặt của Dạ Thiên Vũ, lại lộ ra thần sắc quyến rũ, cười nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngồi ở vương tọa ra lệnh có cảm giác như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn nụ cười quyến rũ của Dạ Thiên Vũ, không khỏi cười nói:
- Cảm giác có khá hơn nữa, vẫn không như ngày lành cảnh đẹp của đêm hôm qua.
Dạ Thiên Vũ hơi chựng đôi mắt đẹp lại, lập tức cười khanh khách, âm thanh ôn nhu như nước:
- Vậy tối nay thiếp phải hầu hạ phu quân cho tốt a.
Nhìn đôi mắt quyến rũ, nhìn thân ảnh nữ vương đoan trang cao quý ấy, Tần Vấn Thiên thật kích động muốn ôm lấy nàng, mắng nhỏ một tiếng:
- Yêu tinh!
- Mà phu quân thích không?
Dạ Thiên Vũ bước nhẹ nhàng liên tục, ngồi trên người của Tần Vấn Thiên, hai tay ôm lấy cổ của hắn.
- Phu quân cứ nói đi.
Tần Vấn Thiên một tay bế Dạ Thiên Vũ lên, thân hình nhoáng lên một cái liền đi xuyên qua hư không, về tới tẩm cung đỉnh Ly Hỏa cung, rất nhanh khiến cho Dạ Thiên Vũ mất hồn, lên tiếng cầu xin tha thứ.
Giang sơn mỹ nhân, phong quang tốt vô hạn.
..
Mấy tháng sau, Ly Hỏa cung dần dần phai nhạt đi, trận phong ba năm đó cuối cùng cũng ổn định, lời đàm luận trong Ly Hỏa thành thỉnh thoảng mới nhắc tới, chỉ có truyền kỳ về tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên và cung chủ phu nhân Dạ Thiên Vũ là trở thành câu chuyện làm cho rất nhiều người nói say sưa. Hơn nữa còn có rất nhiều bản khác nhau.
Nhưng vô luận bản sao nào, kết cục cuối cùng đều là hoàn mỹ. Bọn họ giống như thần tiên quyến lữ làm lòng người hâm mộ. Cảnh tượng tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên dắt tay Dạ Thiên Vũ cùng nhau đứng trên bậc thềm bên ngoài Ly Hỏa cung, khiến cho người người đến nay không thể nào quên được, suốt đời khó quên. Ngày hôm ấy hai người cầm tay nhau, nhìn xuống phong vân thế gian, một ngày ấy giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gương mặt của Dạ Thiên Vũ.
Tần Vấn Thiên và Dạ Thiên Vũ không nghe tới truyền thuyết của Ly Hỏa thành, nhưng mấy ngày nay đích xác quá bọn họ đã trải qua những tháng ngày vô cùng hạnh phúc, nhất là Tần Vấn Thiên bị hành hạ đến dục tiên dục tử. Cho tới bây giờ Dạ Thiên Vũ vẫn chính là yêu tinh, hơn nữa còn là yêu tinh làm người mê chết không đền mạng, hai người ở trên đỉnh Ly Hỏa cung vô cùng sung sướng.
Chạng vạng tối, trên đỉnh Ly Hỏa cung, Tần Vấn Thiên đứng ở chỗ cao nhìn về Ly Hỏa thành phương xa, trời chiều nhuộm hồng cả không trung như khiến cả tòa hùng thành to lớn khoác lên một tầng quang huy màu lửa đỏ, phong cảnh tươi đẹp đến vô hạn.
Dạ Thiên Vũ an tĩnh đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, thân thể mềm mại nhẹ nhàng đến gần bên người hắn, nhẹ giọng nói:
- Lại đang nghĩ đến các nàng sao?
Mấy ngày nay, Tần Vấn Thiên đã nói sơ lược những chuyện xưa của hắn cho Dạ Thiên Vũ nghe. Từ những lời của Tần Vấn Thiên, nàng đã biết đến Thanh Nhi và Khuynh Thành. Hai vị hồng nhan đã ở bên cạnh Tần Vấn Thiên từ thuở còn niên thiếu, làm bạn cùng đường, sau khi biết hắn chết, một vị hồng nhan tóc trắng, một vị chết tâm.
Cuối cùng Dạ Thiên Vũ cũng hiểu rõ vì sao mình đã tù nhiều năm mà vẫn không cách nào rung chuyển được địa vị của các nàng ở trong lòng Tần Vấn Thiên. Dù sao những gì đã trải qua giữa nàng và Tần Vấn Thiên vẫn còn quá ít.
Nàng cũng biết địa vị của hai người ấy ở trong lòng thanh niên tuyệt đạo phong hoa bên cạnh nàng lúc này chỉ sợ không có bất kỳ người nào có thể rung chuyển nổi. Nàng cũng không hy vọng xa vời, chỉ muốn bồi bạn sớm chiều cùng hắn mà thôi.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nàng ghen tị sao?
- Không biết.
Dạ Thiên Vũ lắc lắc đầu, nói:
- Thiếp rất muốn gặp mặt các nàng, sau này nhất định thiếp và các nàng chung sống cùng nhau rất tốt.
Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt của Dạ Thiên Vũ mà biểu lộ sự hoài nghi. Nữ yêu tinh này quá huyền a.
Thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên, Dạ Thiên Vũ đặt tay lên bên hông Tần Vấn Thiên đột nhiên bấu mạnh, nói:
- Chàng không tin thiếp sao.
-Được, ta tin.
Tần Vấn Thiên cười khổ sở, ôm vòng eo của Dạ Thiên Vũ, đặt nàng gối lên lồng ngực của mình:
- Thiên Vũ, cám ơn những điều tốt đẹp nàng mang tới cho ta.
- Chua chết được.
Dạ Thiên Vũ trợn mắt:
- Mấy ngày nay nhiều như vậy, chàng một mực bồi tiếp thiếp, thành thật khai báo, có phải là chuẩn bị bỏ mặc thiếp rồi hay không?
-Sao?. . .
Tần Vấn Thiên xạm mặt lại, gượng cười nói:
- Đừng đánh mất bầu không khí tốt đẹp này có được không vậy.
- Khanh khách.
Dạ Thiên Vũ rời khỏi lồng ngực của Tần Vấn Thiên, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn nói:
- Tần Vấn Thiên, thiếp cảnh cáo chàng, đừng suy nghĩ đến chuyện bỏ rơi thiếp.
Tần Vấn Thiên đau cả đầu, yêu tinh này quá thông minh đi.
Mấy ngày nay hắn một mực chăm sóc Dạ Thiên Vũ để bù đắp những năm này nàng thiệt thòi vì mình. Dạ Thiên Vũ bị nhốt nhiều năm trong Ly Hỏa cung, sau đó lại bị giam lỏng tại Trường Sinh Điện. Tần Vấn Thiên khó có thể tưởng tượng những năm này nàng đi lại như thế nào, giờ này cùng nhau chung sống một nơi, đương nhiên là hắn muốn bồi bạn với nàng.
Có một điều Dạ Thiên Vũ đã đoán được, đích xác là hắn muốn rời đi.
Giờ này hắn đã siêu thoát Đế Cảnh, bước vào siêu phàm thánh cảnh, đủ để càn quét Thanh Huyền. Đã nhiều năm nay không biết Thanh Nhi và Khuynh Thành thế nào rồi, còn có rất nhiều người đợi chờ mình trở lại Thanh Huyền Tiên vực. Nếu không phải vẫn chưa biết nên quay về như thế nào thì hắn sớm đã lên đường.
Thời khắc này trong lòng Tần Vấn Thiên chỉ muốn quay về. Hắn không muốn chờ đợi thêm một khoảnh khắc nào nữa, hắn không biết chờ đợi hậu quả, không biết Thanh Nhi và Khuynh Thành có gặp nguy hiểm hay không.
- Thiếp cùng đi Thanh Huyền với chàng.
Dạ Thiên Vũ nhìn Tần Vấn Thiên nói, hiển nhiên đã hiểu được hắn muốn làm gì.
- Không được.
Tần Vấn Thiên quả quyết cự tuyệt. Hiện tại hắn cũng không biết trở về như thế nào, rất có thể cần phải hoành khóa tinh không, gặp không gian loạn lưu thật quá nguy hiểm, mặc dù với cảnh giới của hắn cũng không nhất định là an toàn, huống chi là Dạ Thiên Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận