Thái Cổ Thần Vương

Thanh đồng đại môn

Người của Thần Thủ sơn trang còn đang chờ, nhân vật Tiên vực tiên cảnh đều là cường giả tu luyện rất nhiều năm, kiên nhẫn đương nhiên là có, tuy đã qua mấy tháng nhưng bọn họ cũng không nóng vội, chỉ có thể nói đây là cổ sơn thần bí khó lường.
Hơn nữa, người của Khương gia, người của Doanh gia cùng với người của Nam Hoàng thị, bọn họ cũng không phản ứng quá cường liệt, có nghĩa là mấy nhân vật chủ yếu vẫn còn khoẻ mạnh, không có bỏ mình.
Bọn họ càng ngày càng hiếu kỳ, bên trong cổ sơn rốt cuộc có gì ảo bí? Vũ đế thật sự không có cách nào đặt chân vào cổ sơn sao?
Vũ đế là người bảo vệ Nghệ đế truyền thừa mà không đi tiến vào hay sao?
Tuy bọn họ hoài nghi nhưng sau khi chân chính chứng kiến Vũ đế và Đông Thánh Tiên đế một kích chi chiến, lúc này không ai dám khinh cử vọng động và bất kính đối với Vũ đế. Thực lực thắng phải được tôn trọng. Nơi này ngoại trừ Tử đế là đỉnh cấp Tiên đế, ngoài ra những nhân vật Tiên đế khác đều không phải. Đối mặt với Vũ đế, không ai dám nói chiến thắng dễ dàng a.
Tuy Đông Thánh Tiên đế có an tĩnh một chút, nhưng sát ý trong lòng vẫn chưa tiêu tán, hắn lại càng hận Tử đế hơn. Tử đế bị chết đứa cháu, còn hắn lại bị chết ấu tử. Ấu tử chính là hắn sinh cùng với một ái cơ, bỡi vì những đứa con nối dòng khác của hắn đều đã sớm cường đại ra ngoài chinh chiến rồi. Đông Thánh Đình là ấu tử nên được phá lệ cưng chìu. Giờ này ấu tử bị giết chết bên trong ngọn núi cổ, Đông Thánh Tiên đế có thể nào không giận được chứ?
- Vũ đế, ta muốn thỉnh giáo một chút, bên trong ngọn núi cổ này không phải chỉ có người từng tu hành qua Thần Chi Thủ mới có cơ hội lấy được tuyệt học truyền thừa hoàn chỉnh a?
Khương gia Tiên đế mở miệng hỏi một tiếng:
- Nếu không phải, như vậy tại sao nhân vật Tiên Đài bước chân vào bên trong ngọn núi cổ là thích hợp nhất?
- Các hạ suy nghĩ nhiều quá rồi, tuy rằng Nghệ đế lưu giữ lại truyền thừa tại thành Cổ đế, nhưng ta cũng không biết truyền thừa này khi nào xuất hiện. Nếu như ngươi nói tiểu tử kia không phải Tiên Đài cảnh giới tới chỗ này, mà là Tiên Vương cảnh giới vào lúc mới tới thì sao?
Vũ đế thờ ơ nói:
- Hết thảy đều công bình, tất cả các chư vị ở bên trong ai cũng có cơ hội lấy được Nghệ đế tuyệt học. Chư vị không đi vào là vì tự thân tu hành đã đạt tới trình độ nhất định, buông tha Thần Chi Thủ rồi, sẽ bài xích thần vận của Thần Chi Thủ, vì thế mà không đi vào.
- Nói như vậy, hắn tu thành Thần Chi Thủ vẫn có khả năng cao hơn một chút?
Tiên đế của Doanh thị nói.
- Ngươi cứ nói đi.
Vũ đế nở nụ cười. Doanh thị Tiên đế không nói, đây không phải là nhiều lời rồi sao. Tần Vấn Thiên trước đó đã tu hành qua Thần Chi Thủ, khả năng hắn tu thành đương nhiên là phải cao hơn.
Mọi người ở bên ngoài đều đang đợi, bên trong tiên cung ngọn núi cổ, cường giả các đại thế lực cũng đều đang đợi, Tần Vấn Thiên đi vào đồ án từng bước một, tựa như cùng hòa thành một thể. Những người khác đều nếm thử qua, nhưng ngoại trừ Tần Vấn Thiên ra thì không ai có năng lực tới gần, tối gần đều bị chấn thương. Giờ này tự hồ chỉ có hết thúc tu hành cùng Tần Vấn Thiên.
- Thật đúng là chậm a.
Doanh Đằng khó chịu quét nhìn Tần Vấn Thiên một cái. Hắn đi vào cổ sơn đã mấy tháng nay, chờ đợi Tần Vấn Thiên ở đây cũng đã quá lâu, nhưng hắn vẫn chưa tu hành xong, hơn nữa trên người Tần Vấn Thiên đang phát sinh một số biến hóa, khiến cho hắn mơ hồ có chút ghen tỵ, khí thế trong cơ thể hắn dường như càng thêm mênh mông, thân thể lưu chuyển tiên quang mơ hồ cho người ta cảm nhận đến tiên khu hoàn mỹ của Tần Vấn Thiên lúc này. Loại tiên thể này tuyệt đối là Tiên Đài chi nhân tha thiết ước mơ.
Chuyến đi cổ sơn lần này, dường như bọn họ hoàn toàn trở thành người đi kèm cho vui. Với tính tình kiêu ngạo của Doanh Đằng, làm sao có thể cam tâm chứ? Hắn ở trong Doanh thị Tiên quốc có thể nói là chúa tể trong Doanh thị cổ tộc, không có mấy người cùng thế hệ có thể làm cho hắn trở thành nhân vật phụ.
Lại qua rất nhiều ngày, trong cơ thể Tần Vấn Thiên vẫn phát sinh biến hóa, nhưng mà theo thời gian lắng đọng lại, loại biến hóa này càng ngày càng nhỏ. Hắn cũng không chống cự cổ lực lượng thần vận này hưởng thụ cổ lực lượng này thanh tẩy. Hôm nay dường như hắn hòa thành một thể cùng với thân thể kỳ diệu ấy, cổ lực lượng kia đang không ngừng tẩy địch hắn, phù văn vô tận, vô cùng biến hóa, tràn vào trong óc của hắn, diễn hóa ở trong cơ thể hắn. Loại biến hóa này đang trở nên chậm chạp, nhưng theo xu hướng thành thục.
Rất nhiều người thậm chí cũng không chịu đựng được sự chờ đợi, muốn muốn đánh Tần Vấn Thiên, nhưng Doanh Đằng đã ngăn trở ý nghĩ này. Nếu đã chờ đợi lâu đến như vậy, hắn không ngại cho dù có đợi thêm một chút nữa, đánh Tần Vấn Thiên ư? Mặc dù bọn họ có thể đánh Tần Vấn Thiên dấy, nhưng nếu như làm như vậy thì ai sẽ mở thanh đồng đại môn đây? Bảo tàng của Nghệ đế không thể có được, vậy chẳng phải bọn họ đi chuyến là uổng công rồi sao.
Hắn tình nguyện chờ đợi, chờ Tần Vấn Thiên kết thúc, chung quy ngày đó rồi sẽ tới. Cuối cùng Tần Vấn Thiên dừng lại, hắn mở hai mắt ra, càng phát sáng rực rỡ, song khi thân thể Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng hạ xuống, trong nháy mắt có vô số cường giả xông tới khiến cho ánh mắt của hắn trầm xuống, trong con ngươi bắn xuất ra từng đạo lãnh mang.
Doanh Đằng đạp bước đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Đợi lâu như vậy, hẳn là đã tu thành Nghệ đế tuyệt học Thần Chi Thủ rồi a?
- Tần sư huynh, người này muốn lợi dụng sư huynh khai mở thanh đồng đại môn để lấy bảo tàng Nghệ đế lưu lại. Bọn họ đều liên thủ với nhau rồi.
Quân Mộng Trần nói cho Vấn Thiên biết.
- Thôi đừng nói nhiều nữa, chờ ngươi đã lâu như vậy, bây giờ nên làm việc đí, mở thanh đồng đại môn ra.
Doanh Đằng đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, nhìn các cường giả, người của Doanh thị cổ tộc, rất nhiều hậu nhân thế lực đế vương của Tiên vực, còn có Đông Thánh Tiên đế cùng với người của Tử đế. Đội hình như vậy cho dù là Nam Hoàng thị và Thiên Biến Tiên môn liên thủ cũng không thể chống lại nổi a.
Xem ra những người này không lĩnh ngộ được tuyệt học, vì thế dứt khoát buông tha, điều duy nhất nghĩ tới là bảo tàng Nghệ đế lưu lại.
- Ta nói những gì ngươi không nghe được sao?
Doanh Đằng thấy Tần Vấn Thiên nãy giờ không nói gì, ngữ khí càng cường thế thêm vài phần, lập tức mấy người sau lưng hắn đạp bước ra.
- Tần Vấn Thiên.
Đây là tiếng của Khương Tử Dục, hắn nói:
- Tần Vấn Thiên, chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta đi tới Khương thị, ta sẽ giúp ngươi một tay.
- Khương Tử Dục.
Ánh mắt của Doanh Đằng lạnh như băng, đổi hai tròng mắt qua, hàn khí gào thét ra:
- Ngươi không liên thủ cùng ta thì thôi, không ngờ lại hủy đi đài ta?
- Ta quen ngươi sao?
Khương Tử Dục quét ánh mắt qua Doanh Đằng, nói không chút khách khí, đều là đại cổ tộc mạnh nhất phía nam Tiên vực, người của Khương gia há sẽ sợ người của Doanh thị cổ tộc hay sao.
- Được lắm.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Doanh Đằng lãnh mang.
Tần Vấn Thiên nhìn Khương Tử Dục, người này một mực thỉnh mời mình đi tới Khương thị tộc, không rõ dụng ý của hắn, nhưng lòng người hiểm ác. Khương Tử Dục này cực kỳ tinh minh lợi hại, hắn sẽ không làm chuyện vô dụng. Hắn thỉnh mời mình đi tới Khương thị nhất định là có lợi cho Khương Tử Dục hắn hoặc là có lợi cho Khương thị cổ tộc. Chuyện này cũng không phải là chuyện tốt đối với Tần Vấn Thiên, một khi đặt chân tới Khương thị cổ tộc, mặc người chém giết, cho dù Nam Hoàng thị muốn giúp hắn cũng đều vô dụng mà thôi.
Đương nhiên hắn sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu của Khương Tử Dục
Nhưng không đáp ứng Khương Tử Dục, chỉ dựa vào lực lượng Nam Hoàng thị cùng với Thiên Biến Tiên môn hiển nhiên là ở vào yếu thế.
Tần Vấn Thiên xoay người, đi tới thanh đồng đại môn ở bên kia. Nơi này có ba phiến Thanh Đồng Cổ Môn to lớn và thần bí khó lường, không ai biết phía sau đó có cái gì. Bọn họ suy đoán đó là bảo tàng của Nghệ đế.
Trước thanh đồng đại môn có đại yêu thủ hộ kinh khủng.
- Tiền bối.
Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt một tôn đại yêu hô lên một tiếng, có phần tôn kính. Đại yêu đó chính là một con cổ yêu thú Quỳ Ngưu, uy nghiêm hung hãn mở to đôi mắt ra, cực kỳ đáng sợ.
- Nói.
Quỳ Ngưu hộc ra một giọng nói.
- Vãn bối được Thần Chi Thủ tuyệt học truyền thừa của Nghệ đế, bảo tàng sau thanh đồng đại môn này có thuộc về vãn bối hay không?
Tần Vấn Thiên thẳng thắn hỏi.
- Trước tiên ngươi cần phải khai mở cổng chính.
Âm thanh Quỳ Ngưu to lớn như tiếng như hồng chung.
- Vãn bối được tuyệt học truyền thừa, tiền bối có thể thay ta xuất thủ đập chết một số người được không?
Tần Vấn Thiên lại hỏi nữa, nghe được lời của hắn lập tức mọi người ngưng tụ ánh mắt lại. Ngay cả Doanh Đằng cũng cả kinh toàn thân lạnh toát. Ba tôn đại yêu thủ hộ thanh đồng đại môn này không thèm để ý đến bọn họ, cũng không quan tâm truyền thừa, cũng sẽ không ra tay chứ? Nhưng nghe được câu hỏi của Tần Vấn Thiên, bọn họ vẫn cảm giác sóng lưng lạnh toát, đồ hỗn trướng này.
- Hiện tại ngươi chưa tư cách hạ lệnh cho ta.
Quỳ Ngưu lạnh nhạt nói, nhưng Tần Vấn Thiên không hề thất vọng, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn. Bây giờ chưa có tư cách, nói như vậy sau này hắn sẽ có khả năng này sao?
- Vậy phải làm như thế nào mới có thể được tiền bối giúp ta?
Tần Vấn Thiên vẫn khách khí hỏi như cũ, đám người Doanh Đằng ở phía sau liền bước tới trước, từng người một đều ẩn chứa sát ý trong con ngươi.
“Ta kêu ngươi mở thanh đồng đại môn, không phải để ngươi tán gẫu.”
Doanh Đằng truyền âm nói với Tần Vấn Thiên.
- Đợi ngươi mở ra mấy cánh cửa thì ngươi sẽ biết.
Quỳ Ngưu từ tốn nói, ngữ khí không có bất kỳ tình cảm gì. Tần Vấn Thiên sáng mắt lên, lại là thanh đồng đại môn. Xem ra ba phiến thanh đồng đại môn này là mấu chốt, bên trong thật sự có bảo tàng Nghệ đế lưu lại hay sao?
Trong ba phiến thanh đồng đại môn này, phiến này phức tạp hơn phiến khác, phía trên có đồ án có thể nói là bao hàm toàn diện, thần bí khó lường, như là tích chứa đại đạo chí lý, chỉ có một phiến trong đó là hắn có thể hiểu được một chút, hai phiến thanh đồng đại môn còn lại vừa liếc nhìn hoàn toàn là một phiến hỗn độn.
Tần Vấn Thiên di động bước chân, đi tới trước phiến thanh đồng đại môn có thể hiểu một chút, hỏi:
- Tiền bối có thể nói cho ta biết bên trong có cái gì được không?
Không trả lời, đại yêu nhắm hai mắt lại, trực tiếp không nhìn hắn rồi. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, dù sao hắn cũng đã có được truyền thừa của Nghệ đế, không ngờ lại không nể mặt mình như vậy.
- Tần Vấn Thiên, ngươi làm nhanh lên một chút a, sự kiên nhẫn của ta là có hạn.
Doanh Đằng thấy Tần Vấn Thiên không xem lời hắn ra gì, không khỏi uy hiếp nói. Tần Vấn Thiên quay đầu lại quét nhìn Doanh Đằng một cái, chỉ thấy người của đối phương Nam Hoàng thị và người của Thiên Biến Tiên môn vây lại, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Quân Mộng Trần và Luyện Ngục nói:
- Hai người này là bằng hữu ngươi sao, ngươi lãng phí thời gian nói, đừng trách ta không khách khí?
-Được, ta sẽ tận lực.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói, ánh mắt rơi vào trên thanh đồng đại môn, chăm chú nhìn vào cánh cửa này. Đồ án trên phiến thanh đồng đại môn khổng lồ này tựa như tự mình diễn hóa, bao hàm toàn diện, từng đạo phù văn lưu động trong đầu của hắn, đồ án này phải là mấu chốt để mở thanh đồng đại môn ra.
Lực lượng vận chuyển trong cơ thể, tiên lực lưu động chung quanh Tiên đài, diễn hóa ra vạn pháp đồ án, không ngừng lưu động mà bắt đầu có biến hóa ngàn vạn, tựa như biến hóa lưu động theo đồ án phù văn của phiến thanh đồng đại môn. Lập tức chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, dường như hết thảy đều khắc vào trong đầu óc của hắn.
Mọi người phía sau đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên cùng với cánh cửa kia. Nếu cánh cửa này mở ra, bên trong thực sự có bảo tàng Nghệ đế, cái gọi là liên minh của bọn Doanh Đằng có thể sẽ tiếp tục giữ vững sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận