Thái Cổ Thần Vương

Không thể nhịn được nữa.

Vừa nghe thấy những lời này, Lý Dục Phong mặt tối sầm, bất kể hắn là ai thì Bắc Minh Tiên sơn cũng đã vô duyên với hắn, bắt hắn phải cút đi.
Hắn từ ngàn dặm xa xôi đến đây để vấn an Bắc Minh Lộng Nguyệt, hiện giờ, ở ngay trong thịnh yến mà Bắc Minh Lộng Nguyệt chủ trì, có người chỉ vào hắn rồi bảo hắn cút đi.
Lý Dục Phong có một loại cảm giác dở khóc dở cười, nhìn Mục Thu trước mắt, nói:
- Ngươi chắc chắn là đang nói chuyện với ta chứ?
Nói xong, Lý Dục Phong nhìn nhìn sang bên cạnh, bên cạnh hắn hình như không có ai.
- Lại một kẻ ngu xuẩn.
Mục Thu nhìn thoáng qua Lý Dục Phong với vẻ thương hại, ánh mắt lại dừng ở trên người Tần Vấn Thiên:
- Ngươi muốn ta nói cút lần thứ ba à?
- Ta cũng là người của Vạn gia, Vạn Thanh Sơn, ngươi thật sự muốn xử lý chuyện này một cách tuyệt tình như vậy à?
Thần sắc của Vạn Trúc Thanh cực kỳ khó coi, Vạn gia muốn trèo cao thì cũng được, nhưng hiện giờ lại muốn Tần Vấn Thiên và Tri Âm mất đi cơ hội bước vào Bắc Minh Tiên sơn.
- Các ngươi là đồ không biết tốt xấu, sau khi trở về thì quản giáo nữ nhi của ngươi cho tốt, về phần kẻ này, bảo hắn cút thì xem như là khách khí với hắn rồi.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Lý Dục Phong nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ đồng tình, không ngờ người này đến Bắc Minh Tiên triều lại bị người ta chỉ vào mũi rồi bắt cút đi, chỉ sợ tâm tình của hắn lúc này cũng giống như mình, vô cùng tan nát.
- Lộng Nguyệt công chúa còn chưa hàng lâm, nàng ta chưa mở miệng, các ngươi là ai mà thay nàng ta quyết định chúng ta có tư cách bước vào Bắc Minh Tiên sơn hay không?
Tính tình của Lý Dục Phong tựa hồ rất tốt, thanh âm vẫn rất bình tĩnh, hỏi Mục Thu.
- Đúng, vậy thì sao?
Mục Thu thấy tư thái hoàn toàn thơ ơ của Lý Dục Phong thì khí lạnh trên người toát ra.
- Nếu đúng thì ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào để ta cút đi?
Lý Dục Phong tựa hồ cũng dũng cảm, hắn nhìn đối phương nói:
- Bắc Minh Tiên triều triệu tập cường giả bát phương, Bắc Minh Lộng Nguyệt còn chưa tới, ngươi lại muốn thay nàng ta đuổi chúng ta đi? Ta rất muốn xem, các ngươi cường hành chèn ép ta, cường giả của Tiên triều chú ý thấy động tĩnh ở bên này thì sẽ làm như thế nào?
Mục Thu thần sắc biến đổi, nếu ở bên ngoài, giết hai người ở cảnh giới Tiên Thai là một việc rất nhỏ, nhất là đối với người có thân phận như hắn. Nhưng mà nơi này là cửa vào Tiên sơn, là địa phương mà Lộng Nguyệt công chúa mở thịnh yến, nếu hắn ở đây cường hành sai người tru sát người trước mắt thì sẽ bị phát hiện, nếu vậy, hắn quả thật không thể biết trước thái độ của Bắc Minh Tiên triều.
Hắn tuy rằng xuất thân phi phàm, nhưng ở Bắc Minh Tiên triều vẫn chưa có ai dám đối nghịch với Tiên triều.
- Rất thông minh, mượn Tiên triều để ép ta? Nhưng mà, thông minh bị thông minh hại, bắt đầu từ giờ về sau, người của ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi không cút thì đường nhiên cũng không sao, vậy thì...
Trong ánh mắt của Mục Thu bùng nổ một đạo ánh sáng lạnh như băng, nói:
- Chết.
Chữ chết vừa dứt, lập tức một cỗ sát ý tỏa ra, bao phủ Lý Dục Phong và Tần Vấn Thiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Lý Dục Phong như là đang nhìn người chết vậy.
Vạn Trúc Thanh sắc mặt trắng bệch, nói:
- Mục thiếu thứ tội.
Là lão bảo Tần Vấn Thiên đi theo, hiện giờ, Tần Vấn Thiên lại gặp nguy hiểm tới tính mạng.
-Trời làm bậy thì có thể tha tứ, tự làm bậy thì không thể sống.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng lên tiếng.
- Tự tìm đường chết.
Vẻ mặt của Vạn Diệu Nhan vẫn lạnh lùng như trước, nhìn Tần Vấn Thiên thản nhiên mở miệng:
- Giả vờ có cốt khí lại phải trả giá bằng tính mạng, ti tiện mà ngu muội, không biết tự lượng sức mình.
Bên trong đám người của Vạn gia, những thanh âm châm chọc liên tiếp vang lên, vô cùng chói tai.
Tần Vấn Thiên và Lý Dục Phong đứng trong đám người, giống như triệt để bị cô lập.
- Đương nhiên, nếu vị mỹ nhân này nguyện ý cầu tình cho ngươi thì có lẽ ta sẽ nghĩ lại.
Mục Thu nhìn Tri Âm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nói.
Tri Âm nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
- Ngươi tự cao tự đại quá đó.
Tần Vấn Thiên nói với Mục Thu, ánh mắt hờ hững, không hề có bất kỳ dao động tình cảm nào!
- Lộng Nguyệt công chúa tới.
- Công chúa giá lâm.
Đúng lúc này, những tiếng kinh hô truyền ra, người ở khu vực này bắt đầu xôn xao, vô số ánh mắt hướng lên trời, chỉ thấy ở phía nào đó, một nhóm cường giả rầm rộ đạp không mà đi, Lộng Nguyệt công chúa cưỡi trên người một con yêu thú màu đen cực kỳ uy nghiêm, chung quanh có vô số cường giả thủ hộ.
- Lộng Nguyệt công chúa không hổ là phượng trong nhân gian.
- Thiên chi kiêu nữ, không chỉ thân phận thiên phú phi phàm, còn có dung nhan như vậy.
- Cũng không biết là may mắn thế, có thể có cơ hội cưới công chúa, chỉ sợ chết cũng không tiếc.
Vô số âm thanh cảm thán từ trong đám người truyền ra, vào lúc này, cho dù là bên phía Tần Vấn Thiên, người của Vạn gia cũng đều ngẩng đầu nhìn nữ tử được vạn người chú ý trong hư không.
Bắc Minh Lộng Nguyệt, công chúa của Bắc Minh Tiên triều, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Vạn Diệu Nhan thần sắc hướng về, trong lòng chỉ có hâm mộ, đây mới là thiên chi kiêu chân chính, nàng ta mặc dù ở Thiên Viêm thành được rất nhiều người tôn kính, nhưng mà ở trong hoàng thành của hoàng triều, bất kể ai cũng có thể dùng ánh mắt khinh bạc để nhìn nàng ta, tùy ý gặp phải Đoan Mộc công tử cùng với Mục Thu, đều là nhân vật mà nàng ta phải ngước nhìn, mà Lộng Nguyệt công chúa thì lại có tư cách khiến người khác phải ngước nhìn mình.
Đây là sự chênh lệch tuyệt đối.
Nhìn Lộng Nguyệt công chúa từng bước bước tới vương tọa, Vạn Diệu Nhan hai tay nắm chặt, một ngày kia, nàng ta cũng phải trở thành nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, tất cả sẽ bắt đầu từ việc bước vào Bắc Minh Tiên sơn.
- Lộng Nguyệt công chúa càng lúc càng đẹp.
Mục Thu nhìn Bắc Minh Lộng Nguyệt rồi cảm khái một tiếng, đây mới là nữ nhân mà hắn thật sự khao khát, nếu cưới được nàng ta, hào quang sẽ chiếu khắp thiên địa, trong gia tộc cũng sẽ được hưởng thụ vinh quang vô thượng, về phần Vạn Diệu Nhan và Tri Âm, tuy rằng có chút xinh đẹp, nhưng mà các nàng thân phận quá thấp kém, cái mà hắn muốn nhiều nhất cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.
- Bái kiến công chúa.
Tiếng xoạt xoạt vang lên không ngừng, đám người đông vô tận lục tục khom người bái kiến, những thanh âm này dần dần hội tụ thành một dòng nước lũ đáng sợ, tiếng vang chấn động bốn phương tám hướng, trong nhất thời, càng khiến thân ảnh ngồi trên vương tọa trở nên vô cùng cao lớn, nàng ta người mặc áo choàng tôn quý hoa lệ, đầu đội vòng nguyệt quế, vô cùng trang nghiêm.
Sự trang nghiêm này lại chấn cho đám người Vạn Diệu Nhan trong lòng xao động, nước lũ từ vô số thanh âm hội tụ lại, khi mấy chục vạn người triều bái tập thể, có sức trùng kích hơn xa trong tưởng tượng.
- Lần này Bắc Minh Tiên sơn mở sẽ do ta chủ trì, đại biểu cho Bắc Minh Tiên triều, hoan nghênh các thiên kiêu đến từ bát phương của Tiên triều, hiện giờ, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, chư vị cứ tận tình hưởng dụng, sau tiệc rượu ta sẽ chính thức chọn lựa thiên kiêu bát phương để vào Bắc Minh Tiên sơn tu hành.
Bắc Minh Lộng Nguyệt đứng dậy, hai tay vươn ra ra hiệu cho mọi người, lộ ra vẻ cực kỳ hào phóng, tuy nói đang phải đối mặt với vô số người, được họ quỳ bái, nhưng nàng ta thân là công chúa nên đâu hề có một chút luống cuống nào.
Nàng ta từ nhỏ đã cao quý, đời này được định trước là bất phàm rồi.
- Đa tạ công chúa.
Mọi người đồng thanh nói, lập tức rất nhiều người ngồi xuống, hưởng thụ tiệc rượu, cũng có vô số người vẫn đứng, dòng người đông nghìn nghịt, đúng là phồn hoa thịnh thế.
- Bắc Minh Lộng Nguyệt lúc này càng thể hiện hết sự anh tư phi phàm.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía đó, nhẹ giọng cười nói với Lý Dục Phong ở bên cạnh.
- Tất nhiên rồi.
Lý Dục Phong cũng nhìn thấy thân ảnh đó, lúc này tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn không ít, nha đầu Lộng Nguyệt này cũng có một mặt uy phong như vậy, điều này khiến cho hắn cảm thấy lờ mờ có chút đắc ý.
- Lại một tư thái khiến người ta ghê tởm.
Trên mặt Vạn Diệu Nhan lộ ra thần sắc cực kỳ chán ghét:
- Gọi thẳng tính danh của Lộng Nguyệt công chúa, giống như để thể hiện bản thân mình bất phàm cỡ nào, rõ ràng là tồn tại thấp kém ti tiện nhất, nhưng lại vẫn cứ giả vờ như nhìn tất cả đều đạm mạc, đối với bất kỳ chuyện gì cũng để lộ tư thái coi nhẹ tất cả, người vô sỉ như ngươi ta là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn Vạn Diệu Nhan, trong ánh mắt đối phương là vẻ chán ghét thật sự, phát ra từ đáy lòng.
Đích xác, tư thái mà hắn biểu lộ ra, bất kể là đối mặt với ai cũng đều lạnh lùng như vậy, Đoan Mộc, Mục Thu, thậm chí là Bắc Minh Lộng Nguyệt, sau khi lọt vào trong mắt Vạn Diệu Nhan thì liền khiến nàng ta cảm thấy ghê tởm.
- Đồ đê tiện.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Còn cả Tri Âm nữa, sau này ngươi ở lại hoàng thành hầu hạ Mục thiếu, đây là mệnh lệnh đối với ngươi.
Dung nhan của Tri Âm đã lộ ra, khiến Vạn Thanh Sơn càng không thoải mái, nàng ta sẽ cản đường Vạn Diệu Nhan, hiện giờ, Diệu Nhan có một tia cơ hội ở cùng một chỗ với Đoan Mộc công tử, như vậy, hiển nhiên trước tiên phải xử lý Tri Âm đã.
Cho dù là tính tình của Tần Vấn Thiên có tốt đến mấy, không thèm so đo tính toán với họ, lúc này bị làm nhục như vậy, trên người hắn một luồng khí lạnh tràn ra.
- Không ngờ còn nổi giận à?
Mục Thu lộ ra vẻ mặt hứng thú.
- Ngươi có tin là ta khiến ngươi không thể ra khỏi đây được không?
Lý Dục Phong cười cười nhìn Mục Thu và Đoan Mộc trước mắt.
Mục Thu và Đoan Mộc thần sắc cứng lại, lập tức Mục Thu bật cười, rất nhiều người chung quanh cũng đều bật cười, mà Đoan Mộc thì lạnh lùng nói:
- Cho dù là công chúa có thể sẽ trách cứ, nhưng có một số việc xem ra vẫn cần phải làm, người đê tiện thì nên có tư thái của người đê tiện, càng cố trèo cao thì càng thành không biết tự lượng sức mình, rất dễ mất mạng.
- Ngươi nhịn được nữa không?
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Không nhịn được nữa rồi.
Lý Dục Phong lắc đầu.
- Liệu có khiến Bắc Minh Lộng Nguyệt mất mặt không?
Tần Vấn Thiên lại nói.
- Lộng Nguyệt sẽ không để ý tới mấy việc nhỏ này đâu.
Lý Dục Phong lại nói.
- Bọn họ hình như có không ít hộ vệ Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói.
- Không sao, bọn họ không dám làm gì đâu.
Lý Dục Phong tiếp tục đáp lại.
- Tốt.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, cuộc đối thoại của hai người vẫn đạm mạc như vậy, dùng loại ngữ khí mà khiến Vạn Diệu Nhan cảm thấy ghê tởm, thậm chí lộ ra có chút kỳ lạ khó hiểu.
Sau đó mọi người nhìn thấy Tần Vấn Thiên bước về phía Vạn Thanh Sơn, đi tới trước mặt hắn.
Vạn Thanh Sơn cũng nhìn Tần Vấn Thiên, hừ lạnh một tiếng.
- Lúc trước châm chọc không ít lần rồi, ta mặc dù có chút để bụng, nhưng nghĩ người cũng là người đáng thương cho nên không tính toán, nhưng mà, ta không tính toán thì sắc mặt các ngươi lại càng xấu xí, nếu chuyện lúc trước ta đều có thể quên đi, nhưng vừa rồi ngươi vũ nhục ta và Tri Âm, cùng với cỗ sát ý đó, chung quy là vẫn phải trả một giá đắt.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói.
- Giá đắt?
Trên người Vạn Thanh Sơn uy phong tỏa ra, cái uy của Tiên Thai đỉnh phong.
- Ầm.
Vào khoảnh khắc khí thế của hắn bùng nổ thì Tần Vấn Thiên vung tay về phía trước, giống như một tia chớp.
- Ngươi càn rỡ.
Vạn Diệu Nhan quát lạnh, khí tức trên người Vạn Thanh Sơn gào thét, bàn tay của Tần Vấn Thiên hóa thành dấu bàn tay phù văn đáng sợ, trực tiếp nghiền nát tất cả sự phòng ngự.
- Bốp.
Một tiếng vang truyền ra, chỉ thấy Vạn Thanh Sơn bị tát cho nằm vật xuống đất, một bên vá sưng vù, hiện rõ dấu vết của năm đầu ngón tay, hắn cũng có chút ngây ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận