Thái Cổ Thần Vương

Mất Hết Mặt Mũi

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đế binh không chỉ là đế binh, từ uy năng phát ra là biết phẩm cấp của đế binh này là thượng phẩm.
Đế Thiên là Tiên Đế sơ giai nhưng luyện chế ra đế binh thượng phẩm.
Luyện khí không phải khắc trận, luyện chế thần binh lấy trận pháp làm cơ sở, luyện chế thần binh cần trận pháp phụ trợ mới đúc ra thần binh lợi khí được. Nên tóm lại luyện khí phức tạp hơn khắc trận.
Đế binh thượng phẩm tăng phúc sức công kích cho Tiên Đế đỉnh cấp, nếu có được thanh đế binh thượng phẩm thì năng lực của Tiên Đế đỉnh cấp tăng mạnh nhiều, nó quý giá biết bao. Trong Ly Hỏa thành có nhiều Tiên Đế nhưng Tiên Đế đỉnh cấp đặt ở thế lực nào cũng là nhân vật cấp cao.
Tượng sư luyện chế ra đế binh thượng phẩm thì địa vị cao cả biết mấy.
Vì sao đại sư Huyền Minh đức cao vọng trọng, Nhan Phong còn phải tôn xưng một tiếng đại sư, trong nhà Đế Thiên vẫn có người bênh vực lão? Nguyên nhân chỉ có một, vì đại sư Huyền Minh có thể luyện chế ra đế binh thượng phẩm, nhân vật Tiên Đế đỉnh cấp còn cần nhờ vả lão. Tiên Đế sơ giai và trung giai chỉ cần được đại sư Huyền Minh tùy tay luyện chế thần binh đủ khiến họ quý trọng vô cùng, nhân vật đại sư như vậy mấy ai không nịnh hót làm tốt quan hệ?
Nhưng giờ phút này Đế Thiên luyện chế ra đế binh thượng phẩm.
Mọi người yên tĩnh, lòng rung động mạnh. Bọn họ biết từ giờ phút này địa vị của đại sư trận pháp Đế Thiên đã thay đổi.
Đại sư Huyền Minh, luyện khí mặt đen như than. Người Liễu gia cơ mặt co giật.
Chỉ có Mặc Phi Mặc gia là tim đập nhanh, mặt mừng hớn hở.
Đế binh thượng phẩm, xem ra giữ quan hệ tốt với Đế Thiên là đúng.
Mặc Quân Di đứng bên cạnh mắt đẹp lấp lánh sáng, vì sao tiểu tử này lợi hại đến vậy?
Đế Thiên chỉ kiếm về phía đại sư Huyền Minh, mỉa mai cười hỏi:
- Đại sư, đây là phế phẩm sao?
Đại sư Huyền Minh xanh mặt như tàu lá, mới không lâu trước lão luôn mồm vũ nhục Đế Thiên, tuyên bố y luyện chế ra phế phẩm. Một Tiên Đế sơ giai thì luyện chế được gì, chỉ toàn kiếm chú ý.
Nhưng chớp mắt Đế Thiên lấy ra đế binh thượng phẩm, tát sưng mặt.
Đế Thiên không buông tha cho:
- Bất kính tiền bối?
Đã đưa lên cửa cho tát mặt vậy Đế Thiên sẽ làm như ở Nhan thị, đạp lên người đại sư Huyền Minh chứng minh năng lực luyện khí của y, dẫn đến hưởng ứng càng mãnh liệt.
Đế Thiên hỏi:
- Luôn miệng nhục nhã, cậy già lên mặt, tự cho là đúng, xin hỏi đại sư thấy mình xứng với hai chữ tiền bối sao?
Nhan Phong đã đâm lao phải theo lao, biết rõ lần này mất mặt vẫn cãi chày cãi cối:
- Cuồng vọng! Dù ngươi luyện chế ra đế binh thì sao? Chẳng qua là đế binh thượng phẩm đơn giản nhất. Nhiều năm trước đại sư Huyền Minh đã luyện chế ra đế binh thượng phẩm, ngươi có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt đại sư? Vô tri!
Không thể yếu khí thế, Nhan Phong mượn danh tiếng của đại sư Huyền Minh chèn ép Đế Thiên.
Đế Thiên cười nhạo:
- Đế binh thượng phẩm đơn giản nhất? Vậy ta lấy đế binh này công kích ngươi, tu vi Tiên Đế đỉnh cấp của ngươi có muốn thử uy lực thanh kiếm không?
Nhan Phong lạnh lùng nói:
- Có gì không dám.
Lúc này Nhan Phong không thể lùi bước, huống chi lão rất tự tin vào thực lực của mình. Bằng vào tu vi Tiên Đế sơ giai của Đế Thiên nhờ vào đế binh thượng phẩm chẳng lẽ uy hiếp được lão?
Nhan Phong lắc người bay lên trời, ánh sáng sao chói lòa từ trên cao chiếu xuống, lão tẩm trong ánh sao như vị thần lửa, cả người đốt cháy, cho cảm giác siêu mạnh.
Đế Thiên cầm kiếm, lắc người bay về phía hư không. Nhan Phong nhìn Đế Thiên chằm chằm, đôi mắt chứa ngọn lửa đốt cháy lóe tia sát niệm. Nhan Phong định thừa dịp này chém chết Đế Thiên chấm dứt tai họa ngầm, vì y đề nghị đánh nhau, lão giết y không biết phủ thống lĩnh sẽ có thái độ gì.
Đế Thiên không để Nhan Phong kịp nghĩ nhiều, y đâm kiếm tới trước:
- Giết!
Đế quang chói lòa hung mãnh bắn ra, trong khoảnh khắc thanh kiếm đen chưa khai phong bộc phát ánh sáng phong ấn siêu đáng sợ hóa thành ánh sáng phong ấn vô tận quấn thiên địa, bao phủ Nhan Phong.
Ánh sáng sao từ trên trời chiếu xuống chợt đông lại, Nhan Phong bị ánh sáng phong ấn vô tận bao bọc, ánh sao không thể chiếu rọi. Lực lượng quy tắc quanh người Nhan Phong như bị phong ấn ngăn cách không thể khống chế tự nhiên.
Nhan Phong xanh mặt, đánh ra nắm đấm, cú đấm lửa khủng bố đánh tan một luồng sáng hủy diệt, phá mở tất cả, điên cuồng xé rách những ánh sáng phong ấn.
Đế Thiên lắc tay, kiếm bén xé không gian va chạm với ánh sáng hủy diệt:
- Đi!
Kiếm bắn ra ánh sáng phong ấn cực kỳ hung mãnh khiến công kích hủy diệt bị phong ấn, uy lực liên tục suy yếu rồi biến mất, kiếm phong ấn nương ánh sáng sao nở rộ ánh sáng phong ấn đâm về phía Nhan Phong, lão cảm giác bó tay bó chân, bị vây khốn.
Mọi người nhìn cảnh tượng trên bầu trời mà tim run rẩy.
Kiếm đen kêu leng keng, dù chưa khai phong, trông như thanh kiếm vô dụng nhưng bọn họ đã biết nó đáng sợ đến mức nào.
Đế Thiên thốt ra:
- Trở về!
Kiếm bay về tay Đế Thiên, hắn trở lại bậc thang.
Ánh sáng phong ấn trên trời tan biến, Nhan Phong cất bước đi ra, biểu tình cực kỳ khó xem. Nhan Phong, Tiên Đế đỉnh cấp mà bị một thanh kiếm giam cầm, tuy chỉ giây lát ngắn ngủi nhưng đó là sự thật, quy tắc quanh lão đều bị phong ấn.
Tiểu thị nữ lẩm bẩm khó chịu:
- Công tử, thanh kiếm này đúng là đơn giản thật, không giết được lão ta.
Nhan Phong suýt hộc máu.
Thanh kiếm này đơn giản sao?
Nhan Phong chính miệng bình luận như vậy. Nhưng còn bây giờ? Mặt già mất hết, bị một thanh kiếm đơn giản phong lại.
Thị nữ còn mỉa mai lão.
Mọi người ngó nhau, nỗi lòng rung động. Nếu có thanh kiếm này, người cầm kiếm thực lực mạnh chút là đủ sức giết Nhan Phong.
Đế Thiên giống như lúc đó mạnh mẽ bước vào Nhan thị tộc, không lên tiếng thì thôi, nhất minh kinh nhân.
Đế Thiên liếc anh đầu cạnh mình, lòng cười thầm nàng ta muốn chọc Nhan Phong tức chết.
Có người khẽ thở dài:
- Tạo nghệ trận đạo của đại sư Đế Thiên cao sâu, không ngờ đạo luyện khí cũng lợi hại đến mức này. So sánh với đại sư Đế Thiên thì ta thật hổ thẹn.
- Chỉ bằng vào thanh kiếm phong ấn xuất thế danh vọng của đại sư Đế Thiên đủ thổi quét Ly Hỏa thành.
- Kinh người hơn là đại sư Đế Thiên mới chỉ là Tiên Đế sơ giai, về sau tu vi càng mạnh thì tạo nghệ trận pháp, luyện khí sẽ càng lợi hại, khi đó thật không dám tưởng tượng.
Đám người lục tục lên tiếng, đều là thế lực quan hệ tốt đẹp với Đế Thiên. Lúc trước Nhan thị mang theo đại sư Huyền Minh đến, lại có đại sư Huyền Minh làm khó dễ, họ không tiện nói nhiều. Nhưng giờ Đế Thiên bày ra thiên tư, Nhan thị và đại sư Huyền Minh không thể áp chế được, không khoa trương khi nói bằng vào một món đế binh cộng thêm tu vi, tạo nghệ trận đạo, địa vị của Đế Thiên đã lấn lướt đại sư Huyền Minh.
Lúc này không tỏ thái độ còn đợi khi nào?
Đại sư Huyền Minh tuy đức cao vọng trọng nhưng ít xuất hiện. Đế Thiên thì đây, giữ quan hệ tốt với nhiều thế lực. Vừa là đại sư trận pháp vừa là đại sư luyện khí, lúc này bọn họ càng nghiêng về phía Đế Thiên.
Nhiều người lên tiếng hoàn toàn bỏ qua đám người đại sư Huyền Minh.
Người Liễu gia sắc mặt xanh xao nhất, đặc biệt người dẫn đầu đã thầm hối hận. Bọn họ và Đế Thiên vốn không oán không thù, giờ hoàn toàn đắc tội Đế Thiên. Một vị đại sư luyện khí mạnh như vậy tương lai thành tựu sẽ càng cao, sau này muốn nhờ hắn luyện chế đế binh cho là không thể nào.
Đại sư Huyền Minh phất tay áo rời đi:
- Đi!
Không cần Đế Thiên đuổi đại sư Huyền Minh không có mặt mũi ở lại, lòng thầm oán hận Nhan thị. Nếu Nhan thị không tìm đến lão, mời lão đi nhục nhã Đế Thiên thì lão đã không bị mất mặt.
Đám người Nhan Phong đi theo, sát niệm trong lòng lão càng mãnh liệt.
Người Liễu gia lặng lẽ rút đi. Liễu Phi Bạch nhìn Đế Thiên chăm chú, lại liếc qua Mặc Quân Di sau đó bước đi.
Vừa là đại sư trận pháp vừa là đại sư luyện khí, dù trước kia Mặc gia không có ý gả người nhưng bây giờ chắc đã có ý định.
Mặc Phi tiến lên trước, cười nói:
- Đế Thiên, ngươi đúng là kỳ tích.
Đế Thiên trở nên khiêm tốn, mỉm cười nói:
- Trưởng lão Mặc Phi quá khen, đa tạ trưởng lão đến cổ động.
Mặc Phi cười sang sảng nói:
- Đâu, đấu giá đế binh mạnh như vậy sao ta không đến được. Nếu người Ly Hỏa thành sớm biết ngươi luyện chế ra đế binh như vậy thì hôm nay đã không có đủ chỗ chứa nhiều người, ha ha.
Có cường giả thế lực lớn cười nói:
- Đại sư Đế Thiên muốn đấu giá phải không? Chúng ta đợi không kịp.
Đế Thiên nói:
- Tốt, vậy thì đấu giá đế binh này trước, các vị thích cứ báo giá.
Có người nói:
- Ta ra một ngàn đế thạch thượng phẩm!
Người khác cười nói:
- Có một ngàn đế thạch thượng phẩm mà muốn đổi bảo bối như vậy? Ta ra ba ngàn đế thạch thượng phẩm.
Mọi người hít sâu, lòng rất rung động. Đế Thiên cũng tim đập nhanh. Thần binh lợi khí tốt đúng là bảo bối, một món đế binh thượng phẩm đã có giá trên trời, Tiên Đế đỉnh cấp tầm thường không mua nổi.
Mặc Phi bước lên bậc thang cười nói:
- Mặc gia ta muốn đế binh này, các vị đừng giành với ta. Đế Thiên, ta vừa lúc có món bảo bối cộng thêm ba ngàn đế thạch thượng phẩm đổi với ngươi.
Mặc Phi lấy ra một lô đỉnh, trong lô đỉnh có lửa bất diệt toát ra lực lượng lửa đáng sợ như có thể luyện tất cả.
Đế Thiên mắt lóe tia sáng, nhìn liền biết là bảo bối, báu vật luyện khí.
Mặc Phi cười nhìn mọi người:
- Như thế nào? Có ai cạnh tranh với ta không?
Nhiều người thầm giật mình. Lô đỉnh này vốn là đế binh thượng phẩm, Mặc Phi chẳng những lấy nó trao đổi còn thêm vào ba ngàn đế thạch thượng phẩm, ra giá như thế người khác không trả nổi.
Không ai cạnh tranh, Đế Thiên cười nhìn Mặc Phi. Cái người này chẳng lẽ chuẩn bị trước mới đến? Chuẩn bị sẵn báu vật như vậy, nếu y luyện chế ra đế binh trung phẩm có khi nào Mặc Phi vẫn lấy lô đỉnh ra? Đế Thiên thầm tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận