Thái Cổ Thần Vương

Thích cổ nhân

- Hồ đồ ngu xuẩn.
Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng nói, chỉ thấy Phiêu Tuyết thành vô cùng khổng lồ này cuối cùng lại chuyển động, con chim khổng lồ ở dưới thành cổ chở một thành điên cuồng vỗ cánh, cả tòa thành bay về phía trước, thần sắc Phiêu Tuyết lâu chủ lạnh lùng, bàn tay chộp về phía hư không, thiên địa phát ra một tiếng chấn động, chỉ thấy khắp bầu trời đều hóa thành màu vàng kim.
Ánh sáng màu vàng kim vô tận điên cuồng phun ra phía trên hư không, trong bầu trời xuất hiện rất nhiều hình vẽmàu vàng kim.
Khương Trúc Thanh nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bước chân chậm ra, hắn rất muốn lui về phía sau, hắn tự biết thực lực mình không bằng Phiêu Tuyết lâu chủ, sẽ không muốn trực tiếp va chạm cùng đối phương, nhưng hắn sẽ chờ, trừ khi Phiêu Tuyết lâu chủ có thể tồn tại vĩnh viễn, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn không xuất hiện.
Nhưng ngay vào lúc này, một cảm giác nguy cơ khủng khiếp bất chợt hạ xuống, thần sắc Khương Trúc Thanh run lên, hắn đột nhiên xoay người lại, trong tay lại một lần nữa xuất hiện trường mâu tối tăm, điên cuồng đâm về phía trước, chỉ thấy nơi đó có một đường đao quang tuyệt thế từ trên bầu trời đánh xuống, giống như là tia chớp, một luồng ánh sáng trắng trực tiếp chém hư không thành hai đoạn, một đao này có thể nói là kinh thế.
- Ầm...
Trường mâu và đao quang va chạm, cuối cùng lại bị bổ ra. Thân thể của Khương Trúc Thanh nhanh chóng lui về phía sau ra, phía sau có tiếng động ầm ầm đáng sợ chấn động truyền đến, thần sắc Khương Trúc Thanh trắng bệch, bất thình lình một đao xuất hiện, khiến cho hắn trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnhtuyệt vọng.
- Ầm ầm!
Đại chưởng ấn cực kỳ khổng lồ ầm ầm đập xuống xuống, dẫn theo lực lượng ngập trời trực tiếp phá hủy sức sống trong cơ thể hắn, thân thể Khương Trúc Thanh chấn động mạnh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn không có nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ, mà nhìn vào bóng người xuất hiện này.
- Từ trước đến nay chúng ta không thù, vì sao ngươi lại tập kích ta?
Khương Trúc Thanh không cam lòng, hắn là thế hệ nhân vật tiên vương, bởi vì Tử Vong Đao Khách đột nhiên đánh tới một đòn, lại khiến hắn phải chết ở đây, hắn không cam lòng.
- Ta giết người chưa từng có lý do, muốn giết thì cứ giết.
Người áo đen thản nhiên nói, hắn chính là sư tôn của Mộ Nham, Tử Vong Đao Khách.
Quỷ đao của Mộ Nham chính là thừa kế phong cách của Tử Vong Đao Khách, xuất đao nhất định phải thấy máu, không có quy tắc, đao của hắn chính là quy tắc, tính tình của hắn cũng khó có thể đoán ra được.
Phía dưới có vô số bóng người há hốc miệng, không thể tin nhìn vào một cảnh tượng trước mắt, bọn họ cũng không có nghĩ tới sẽ có một đòn thình lình xuất hiện như vậy, Tử Vong Đao Khách không ngờ đột nhiên hạ sát thủđối với Khương Trúc Thanh.
Một đao kia vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, cũng chôn vùi Khương Trúc Thanh, một thế hệ nhân vật tiên vương.
Một mạch Khương thị lại như vậy, sắp hoàn toàn bị tiêu diệt sao?
- Ta không cam lòng.
Khương Trúc Thanh lộ ra sắc mặt dữ tợn vô cùng, trên người hắn có tiên quang điên cuồng bạo phát ra, cho dù sức sống bị phá hủy, hình như hắn còn muốn phát động công kíchtử vong, nhưng hắn lại nhìn thấy bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ phát ra, tiếng nổ lớn ầm ầm ầm truyền ra, thân thể Khương Trúc Thanh điên cuồng run rẩy, tất cả sức sống bị chấn động hủy diệt.
Mắt của Khương Trúc Thanh trước sau mở to, cho dù là khi thân thể hắn rơi xuống, hắn vẫn không cam lòng.
- Vật ở trên người hắn thuộc về ta, Phiêu Tuyết lâu chủ sẽ không có ý kiến gì chứ?
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ hỏi.
- Ngươi cầm đi.
Bàn tay Phiêu Tuyết lâu chủ khẽ lật, thân thể Khương Trúc Thanh lập tức lao về phía Tử Vong Đao Khách, Tử Vong Đao Khách cũng không khách khí, trực tiếp thu chiến lợi phẩm.
Bản thân Khương Trúc Thanh là nhân vật đứng đầu một mạch Khương thị, một mạch Khương thị lại là thánh địa luyện khí của Vân Châu đại địa, ở trên người hắn phải có bao nhiêubảo vật?
Một đao kia của Tử Vong Đao Khách là vô giá, hắn cao minh hơn nhiều cường giả Tần Vấn Thiên mơ ước, hắn vừa ra tay đã đoạt đi tất cả tài phú của một vị tiên vương.
Chỉ có điều một đao này sẽ cần phải có quyết tâm, cần phải có dũng khí, đó là chém ra một đao đối với Khương Trúc Thanh tiên vương một mạch Khương thị, không có khả năng là nhân vật kiến hôi, một Thiên Tượng tam trọng như Tần Vấn Thiên.
Nhưng thu hoạch của một đao này, sợ rằng không người nào dám muốn.
- Đa tạ.
Tử Vong Đao Khách nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ cười, không có ai biết, hắn ra tay chém ra một đao tuyệt diệu này, không chỉ vì bảo vật trên người của Khương Trúc Thanh, đương nhiên, chính hắn sẽ không nói ra.
Trong hư khôngphía xa, có rất nhiều cường giả quan sát một cảnh tượng phát sinh ở đây, nhưng bọn họ lại đều không lộ diện, bao gồm của những cường giả của các thế lực bị Phiêu Tuyết lâu chủ loại bỏ.
Một mạch Khương thị bị diệt môn, bọn họ làm sao còn dám ra mặt, trận chiến phong ba do Tần Vấn Thiên đưa tới này thật đáng sợ, trước đó quả thực không có người nào dám suy nghĩ.
Một mạch Khương thị lại suy yếu, nhưng dù sao cũng đã từng là thánh địa luyện khí, hiện tại ở trên phương diện luyện khí vẫn có quyền uy thế lực vượt trội, nói diệt lại bị diệt, đây chính là trùng kích cực lớn đối với mọi người.
- Thành này, tiếp tục ở chỗ này, ngươi bây giờ giao cho hắn, hắn cũng không có cách nào khống chế nó rời đi, đặt ở phía xa, đợi đến sau này hắn lại tới lấy.
Tử Vong Đao Khách lại nói, Phiêu Tuyết lâu chủ liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Ta và Tần Vấn Thiên cũng không có thù hận, ta tin tưởng cho dù tiêu diệt hắn cũng không chiếm được thành này, ta không có ác ý.
Tử Vong Đao Khách biết ý của Phiêu Tuyết lâu chủ, cười nói.
- Bất kể ai mơ ước thành này cũng không có tác dụng, chín cái chuông cổ đã bị Tần Vấn Thiên luyện hóa xong, cho dù có đoạt đi ký ức của hắn, giết tính mạng hắn, cũng không khống chế được Phiêu Tuyết thành này, chỉ có Tần Vấn Thiên mới có thể làm được, nếu như còn có người mơ ước, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Ánh mắt Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn lướt qua phía xa, âm thanh chấn động thiên địa.
- Tiểu gia hỏa kia không tệ, ta có chút coi trọng hắn, lâu chủ cứ yên tâm rời đi, có thể giao hắn cho ta tới chiếu cố, không có người nào dám bắt nạt hắn, nếu ngươi không tin ta, có thể hỏi ý kiến của bản thân hắn.
Tử Vong Đao Khách nói xong, lại nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ truyền âm nói:
- Ta và truyền nhân của ngươi là quen biết cũ, ngươi bảo cho hắn khôi phục ý niệm, lại hỏi thăm hắn.
Phiêu Tuyết lâu chủ nghe được lời này, ánh mắt hắn lóe sáng, lại lập tức thấy hắn nhắm mắt lại, thân thể cao lớn dần dần nhỏ đi, tia sáng sắc bén tuyệt thế trên người dần dần giảm bớt, gương mặt này chậm rãi biến hóa, hình như hóa thành khuôn mặt của Tần Vấn Thiên.
Mắt của Tần Vấn Thiên nhắm chặt, trong lúc bất chợt cảm giác được có tiếng nói đang gọi mình, mắt hắn mở ra, nghe được trong đầu vang lên một giọng nói:
- Tần Vấn Thiên, người này nói hắn sẽ chiếu cố cho ngươi, ngươi có thể tin hắn hay không?
- Tiền bối là Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Tần Vấn Thiên run lên, hỏi.
- Là ta.
Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, lúc này Tần Vấn Thiên mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Vong Đao Khách, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, hắn chỉ thấy Tử Vong Đao Khách mỉm cười nhìn vào hắn, không khỏi nói với Phiêu Tuyết lâu chủ:
- Ta và người này thật sự có chút quan hệ sâu xa, ta đồng ý tin hắn.
Người này là sư huynh trong Thiên Phù giới, hơn nữa còn là nhân vật tiên vương, Tần Vấn Thiên nguyện ý tín nhiệm đối phương.
- Được.
Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, gương mặt này lại một lần nữa hóa thành gương mặt của Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn nhìn Tử Vong Đao Khách, mở miệng nói:
- Giống như ngươi nói, thành này để ở lại nơi này, đợi cho tới khi hắn đặt chân tới Tiên Đài cảnh, lại đến lấy thành này, nó sẽ trở thành thành trì di động của hắn.
Vừa dứt lời, Phiêu Tuyết lâu chủ khống chế được Cổ Phiêu Tuyết thành từ trên khoảng không chậm rãi hạ xuống dưới. Một lát sau, Cổ Phiêu Tuyết thành trở lại chỗ cũ, những tiếng nổ ầm ầm ầm truyền ra, ấn xuống mặt đất, trực tiếp gắn vào trong mặt đất.
- Một thành này quả thực là một bảo tàng.
Mọi người có chút đố kị Tần Vấn Thiên, Cổ Phiêu Tuyết thành có uy năng đáng sợ đến mức nào, một khi Tần Vấn Thiên hoàn toàn khống chế được thành này, tương đương với khống chế rất nhiều tiên binh. Hơn nữa, sau này Tần Vấn Thiên cường đại lên, hoàn toàn có thể giao Cổ Phiêu Tuyết thành cho gia tộc hoặc thế lựccủa mình, cả tòa thành chính là thần binh công kích, mạnh mẽ hơn đại trận bảo vệ tông của những gia tộc cùng với tông môn không biết bao nhiêu lần, cho dù là thế lực siêu cấp của Vân Châu đại địa, sợ rằng cũng sẽ hâm mộ Tần Vấn Thiên.
- Về điểm ấy, chính hắn tự sẽ hiểu rõ.
Tử Vong Đao Khách gật đầu nói.
Phiêu Tuyết lâu chủ đứng ở trên mặt đất, đảo mắt nhìn xung quanh, bầu trời đầy những bông hoa tuyết tung bay nhiều, hắn nhìn vào mặt đấtmịt mờ, trong mắt có một tia quyến luyến.
- Chung quy không còn thuộc về ta nữa.
Phiêu Tuyết lâu chủ thở dài một tiếng, dẫn theo sự thê lương vô tận, thân thể Bùi Vũ run rẩy, nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ nói:
- Ngươi muốn rời đi sao?
- Đúng, ta phải đi.
Phiêu Tuyết lâu chủ gật đầu.
- Nếu ta nguyện sử dụng thân thể của ta, cho ngươi gửi gắm hồn của ngươi, vậy ngươi có thể cũng sống lại giống như lúc này, không lại rời đi nữa hay không.
Ánh mắt Bùi Vũ có hơi ngây ngô, nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ, khóe mắt có lệ.
- Nha đầu ngốc.
Phiêu Tuyết lâu chủ than thở, trước đó hắn vào trong đầu Bùi Vũ, lại nhìn đến tình cảm của nàng.
- Ta là ngườiđã qua đời, không cần quyến luyến, hồng trần này đẹpnhư vậy, ngươi phải cố gắng vượt qua.
Phiêu Tuyết lâu chủ nở nụ cười, hoa tuyết bay xuống càng nhanh hơn, thân thể Phiêu Tuyết lâu chủ dần dần trở nên hư ảo, Bùi Vũ chỉ cảm thấy đau khổ tới mức không còn muốn sống nữa.
- Đông...
Khi tiếng chuông vang lên, khuôn mặt Tần Vấn Thiên xuất hiện ở nơi đó, chín cái chuông cổ dựng đứng, tiếng chuông theo hoa tuyết cùng bay lượn ở trên khoảng không.
- Tiếng chuông vang lên, ngươi lại đang nhớ tới Quỳnh Tiên sao?
Bùi Vũ ngẩng đầu, nhìn hoa tuyết này bay khắp trời, tuyết này đẹp quá, đây là nước mắt của hắn.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đặc biệt suy yếu, ánh sáng trên người hắn tiêu tan, hắn lấy ra một bộ y phục phủ lên người, hắn đã khôi phục lại thân thể vốn có, nhìn ánh mắt Bùi Vũ giống như vô hồn, hắn hình như cảm giác được sự thương cảm này.
- Bùi Vũ, nàng cuối cùng lại yêu Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một tâm tìnhkhác thường, Bùi Vũ vẫn thích chuyện Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên, nhất là bị mối tình thâm của Phiêu Tuyết lâu chủ ảnh hưởng, không nghĩ tới, loại tình cảm này được gieo vào trong lòng, lại bởi vì Phiêu Tuyết lâu chủ xuất hiện, nàng cuối cùng đã thật sự sinh ra tình cảm.
- Ngươi đi cùng ta chứ?
Tử Vong Đao Khách nhìn Bùi Vũ nói, hiện tại, Bùi Vũ đã không thích hợp để ở lại, sẽ rất nguy hiểm, dù sao nàng đã từng giúp đỡ Phiêu Tuyết lâu chủ.
- Không, ta ở lại với hắn.
Bùi Vũ lắc đầu, hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Phiêu Tuyết lâu chủ lưu lại tòa thành này cho ngươi, có thể bay, hắn nói chờ ngươi bước chân vào Tiên cảnh, lại đến lấy thành này.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn nhìn Bùi Vũ nói:
- Cùng đi thôi, ngươi ở lại rất nguy hiểm.
- Không, ta thích tòa thành này.
Bùi Vũ mỉm cười, Tần Vấn Thiên nhìn thần sắc của nàng, phát hiện mình sợ rằng không có cách nào thuyết phục được nữ tử trước mắt.
- Chấp niệm đã sâu.
Tử Vong Đao Khách than thở.
- Tần Vấn Thiên, ngươi đi theo ta thôi.
Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Vũ, thấy đối phương chỉ mỉm cười nhìn mình, hắn không khỏi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tử Vong Đao Khách gật đầu.
- Nếu muốn động tới thành này, phải suy nghĩ kỹ hậu quả.
Tử Vong Đao Khách lưu lại một câu nói, sau đó dẫn theo Tần Vấn Thiên và Mộ Nham rời đi. Trong hư không, Tần Vấn Thiên nhìn vào thành cổ với ánh sáng rực rỡ nội liễmphía dưới, trong thành trì tang thương cổ xưa này, Bùi Vũ yên tĩnh ngồi ở đó, ngây người nhìn hoa tuyết từ trên khoảng không bay xuống, vận mệnh của hắn sẽ thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận