Thái Cổ Thần Vương

Ma Chủ truyền thừa

Nguyệt Trường Không nhìn ma đầu khổng lồ này xuất hiện, giống như là vua của vạn ma, công kích của tà ma đánh vào thân thể của hắn, xé nát thân ma của hắn, nhưng sau một khắc, không ngờ thân ma này lại sống dậy, giống như là thân thể bất tử vậy, nếu muốn giết hắn, trừ khi trực tiếp hoàn toàn diệt trừ hắn, hồn phách và thân thể cùng bị hủy diệt.
Có tà ma cường đại vẫn đánh tâm ma công kích vào Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, thân ma vẫn đang biến thành khổng lồ, con ngươi của hắn tối đen thâm thúy, giống như vực sâu vạn trượng, không có cách nào nhìn thấy được điểm cuối, trong miệng hắn phát ra Ma âm lạnh thấu xương:
- Ta vốn là ma, sợ gì tâm ma.
Miệng hắn phát ra Ma âm, ma uy kinh người cuốn bay tất cả, các tà ma có thân thể khổng lồ dường như run rẩy, giống như có một loại đạo pháp vô hình đang khống chế tất cả.
- Đây là sức mạnh đạo pháp gì?
Nguyệt Trường Không chân mày hơi nhíu, sức mạnh ma đạo của Tần Vấn Thiên giống như nắm giữ năng lực khống chế cường đại khiến cho động tác của những tà ma này đều có chút chậm dần.
Ánh mắt hắn cực tà, đáng sợ tới cực điểm, quét mắt nhìn một cái, tà ma bị chấn động, càng đáng sợ hơn là khi phóng ra tà ma đạo pháp, chỉ thấy một trường mâu tà ma xuất hiện ở trong không gian tối tăm này, nó xuyên thẳng lên trời cao, nhanh chóng giết chết linh hồn con người, giữa không gian tối đen và rộng lớn, trường mâu dường như là chiếc mâu của quỷ thần, thậm chí ẩn chứa uy lực phá đạo, sức mạnh đạo pháp này vốn là sức mạnh của Nguyệt Thần, nhưng mà lại phát ra từ trên người hắn.
Ngoại trừ tà ma tay cầm trường mâu quỷ thần, có một tà ma khổng lồ không có đầu, tay hắn cầm chiếc búa huyết sắc, đập vào trời xanh, dải ngân hà dường như sắp bị hắn bổ đôi ra.
Cảnh tượng này thật đáng sợ, ma đầu mà Tần Vấn Thiên hóa thân đứng ở chính giữa đám tà ma, các tà ma đều điên cuồng tấn công về phía hắn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn rất kinh người, ánh sáng hắc ám trong con ngươi của hắn bao phủ trời xanh, trực tiếp phóng ra ánh mắt tà ma.
- Thần phục ta sao?
Giống như âm thanh của Ma Vương truyền ra, những tà ma này bị chấn động càng thêm lợi hại, ma đầu khổng lồ do Tần Vấn Thiên hóa thân thành hai tay giơ ra, nắm về phía bầu trời, một loại sức mạnh vô thượng được sinh ra, có thể thống trị tất cả, khiến cho chúng sinh thuần phục. Ánh sáng ma đạo được phóng ra, chiếu lên trên người của hắn, đó thứ ánh sáng từ ma đạo vũ mệnh tinh thần trên trời.
- Phá.
Ma đầu rống to một tiếng, trời xanh chấn động, ngân hà vỡ nát, thân thể cao lớn của những tà ma này run rẩy mãnh liệt, tà ma tay cầm trường mâu quỷ thần phát run, sau đó, trường mâu quỷ thần hắc ám bị ma đạo cắn nuốt, vỡ nát từng mảnh, cho đến khi sức mạnh ma đạo này đánh xuống thân thể hắn, cắn nát thân thể khổng lồ của hắn, khiến cho thân thể của hắn nát bấy, tà ma rít gào, nhưng không thể chống đỡ nổi sức mạnh kia.
Tà ma không đầu cầm trong tay cái búa lớn cứng nhắc vung lên, cái búa lớn dường như không có cách nào nắm chặt nổi, sau đó, cánh tay của hắn bị nghiền nát, giống như có một loại ma uy kinh người, đang từng chút một cắn nát cánh tay hắn, sau đó là thân thể của hắn, các tà ma run rẩy rít gào, trời cao náo động, uy lực vô biên của tà ma cuồng bạo rung chuyển, đang khống chế các tà ma, ánh mắt của Nguyệt Trường Không càng trở nên đáng sợ, đây là sức mạnh ma đạo gì, không ngờ lại cường đại như vậy.
Hắn cảm nhận được ma uy từ trong sức mạnh của Tần Vấn Thiên, còn có sức mạnh thời không, thời không bao gồm thời gian, cùng với lực thắt các chiều của không gian, sức mạnh ma đạo lại là thống trị tất cả ma uy đạo pháp bá đạo.
Điều này làm cho Nguyệt Trường Không nhớ tới một người, một sự tồn tại siêu cấp đáng sợ, vị kia đã từng là sự tồn tại như Thái Thượng Ma Chủ, là ma đầu rất mạnh, được xưng Ma Chủ, sau đó hắn biến mất, nghe đồn thân hắn hóa thành tinh thần, lưu lại truyền thừa cho đời sau, siêu thoát tất cả, cũng có người nói rằng hắn bị Thái Thượng Ma Chủ đánh chết, nói chung, đó là một sự tồn tại cực kỳ cổ xưa, nếu như sống sót, năm đó Thái Cổ khả năng sẽ có cửu Đại Thần Vương, hai vị Thần Vương ma đạo.
Nhưng tuy hắn rằng biến mất, hiển nhiên không có khả năng mang theo tất cả, có lẽ cũng lưu lại một ít truyền thừa ở trên đời, lúc này, Tần Vấn Thiên phóng ra năng lực, hình như có vài phần là truyền thừa của hắn ở trong đó, chẳng lẽ, Tần Vấn Thiên nhận được một ít truyền thừa mà hắn lưu lại?
Tần Vấn Thiên này vận khí khó tránh khỏi cũng quá tốt, trên người gánh vác các sức mạnh truyền thừa lớn, hiện tại, am hiểu các đạo pháp như: Thời Không, Phật, Ma, Phong ấn,... dường như hắn không gì không làm được, thủ đoạn thông thiên, cực kỳ khó chơi, con lừa ngốc Tiểu Tây Thiên này cũng trở nên cường thịnh hơn, lại không nghĩ rằng cũng cho Tần Vấn Thiên thêm một ít thời gian, khiến cho hắn trưởng thành đến nông nỗi có thể cùng Thần Vương chiến đấu, có thể so với thực lực của Thần Vương cổ.
- Ta thật ra muốn xem thử, ngươi rốt cuộc có thể mạnh mẽ đến trình độ nào.
Nguyệt Trường Không đôi mắt lạnh như băng, cực kỳ tà ác, thân thể hắn trực tiếp hóa thành sương mù màu đen dày đặc, sau đó, bao phủ lấy trời cao, ánh sáng ngôi sao đều bị mờ đi, các tà ma tiếp tục xông về phía Tần Vấn Thiên, sau đó bị Tần Vấn Thiên phá hủy, Nhưng ngay sau lúc này, trong màn sương dày đặc đột nhiên xuất hiện một bóng người, khiến cho con ngươi Tần Vấn Thiên nháy liên tục.
- Tiểu Diệp.
Hai đồng tử trong mắt của Tần Vấn Thiên giống như run rẩy, nhìn thấy bóng người trong sương mù màu đen, có rất nhiều xúc tua lôi đang kéo lấy cánh tay và hai chân của Tiểu Diệp.
- Cha nuôi cứu ta.
Phàm Diệp nước mắt rơi như mưa, không ngừng khóc thút thít:
- Cha nuôi, cứu ta.
- Không có khả năng, lại là huyễn đạo, là tâm ma.
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên cực kỳ đáng sợ, nhưng mặc dù thật sự là huyễn cảnh, cũng hoàn toàn giống sự thật, hoàn toàn giống với cảnh tượng đó.
- Cha nuôi, cha nuôi...
Tiểu Diệp điên cuồng kêu, sương mù màu đen hóa thành lưỡi dao hắc ám sắc bén từng chút một đâm vào thân thể của nàng, cũng giống như đang đâm vào lòng của Tần Vấn Thiên, hắn vẫn cảm thấy thẹn với Tiểu Diệp, thẹn với Phàm Nhạc và Huyền Tâm, hiện tại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, có thể tưởng tượng được hắn lo lắng bao nhiêu.
Tiểu Diệp trước đây chính là bị Nguyệt Trường Không giết chết, nàng sẽ không dùng một loại phương thức khác để tiếp tục sống chứ? Tần Vấn Thiên trong lòng mong đợi.
- Phụt.
Kiếm quang ma đạo hắc ám chém ra một ngân hà, Tần Vấn Thiên giẫm chận, đi vào bên trong màn sương dày đặc đang không ngừng tỏa ra, cho dù là huyễn cảnh thì thế nào, mặc dù biết rõ là giả, hắn cũng muốn qua đó.
- Tiểu Diệp, cha nuôi có lỗi với con.
Tần Vấn Thiên đi tới bên cạnh Phàm Diệp, vươn tay muốn sờ vào gò má trên mặt nàng. Nhưng ngay vào lúc này, thân thể Phàm Diệp hóa thành sương mù màu đen rồi biến mất, ánh mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ thống khổ, hắn cũng không giật mình, bởi vì hắn biết đây là giả, nhưng hắn vẫn quyến luyến, muốn đưa tay chạm vào thân thể hư ảo này.
Tất cả không gian xung quan đều tà ma, vô cùng vô tận, hắc ám đã bao phủ toàn thế giới, hắn ngẩng đầu, trời cao ảm đạm không ánh sáng, hắn giống như là tự chui đầu vào lưới, đi vào bên trong đám sương mù màu đen, ở đây, có vô cùng nhiều tà ma.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết.
Khuôn mặt của Nguyệt Trường Không xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, giống như là không chỗ nào không có mặt, nếu như từ bên ngoài nhìn, có thể nhìn thấy được một cái đầu lâu tà ma khổng lồ, chiếc đầu lâu này giống như một viên tinh thần vậy, hai tròng mắt tỏa ra tà quang kinh người, Tần Vấn Thiên ở bên trong chiếc đầu lâu này.
- Nơi nào.
Phía dưới, mọi người trong tinh không lấy thần niệm cảm giác được chiếc đầu lâu kia, thấy được Tần Vấn Thiên tiến vào bên trong, bọn họ đều lộ ra thần sắc cực kỳ lo lắng, tại sao có thể như vậy, Vấn Thiên biết rõ đó là giả, vì sao vẫn muốn đi vào.
Đây chính là chấp niệm của hắn sao, chẳng lẽ hắn còn không bỏ xuống được sao.
Nhưng mà, bọn họ hình như cũng biết, Tần Vấn Thiên chính là một người như vậy, có đôi khi, hắn xử trí theo cảm tính, có thể bất chấp hậu quả, hắn từ trước đến nay đều như vậy, mặc dù hiện tại đều là Thiên Thần, đã có thể so với Thần Vương, nhưng hắn vẫn là như vậy, từ trước đến nay đều chưa từng thay đổi.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành cười, đôi mắt lóe ra lệ quang, nàng thật sự rất lo lắng, khiếp sợ, tất cả ngụy trang, nụ cười nhẹ nhõm đều giả tạo.
- Ta đi giúp sư huynh.
Quân Mộng Trần giẫm chận bay về phía trời cao.
- Gào.
Thân thể Tiểu hỗn đản cũng lao đi, hắn cũng muốn đi đến đó.
- Đừng đi, các ngươi không khống chế được tình hình cuộc chiến, vẫn nên giao cho Vấn Thiên xử lí, hãy tin tưởng hắn.
Bạch Vô Nhai khẽ nói nói, lúc này, càng không thể khiến cho Tần Vấn Thiên phân tâm.
Bên ngoài Thiên Quật lúc này đang có người bước chân vào Thiên Quật, trước đó ở bên ngoài cuộc chiến đấu, Tiểu Tây Thiên giáng lâm, một đòn liền nắm giữ uy lực diệt thế, Tần Vấn Thiên dùng đạo pháp thời không siêu cấp để nhanh chóng chuyển mọi người đi rời đi, sau đó, không người nào dám tới gần chiến trường, càng đừng nói đến việc bước chân vào bên trong Thiên Quật, tuy rằng thời khắc này Thiên Quật được mở rộng, cánh cửa Thiên Quật đã đều bị công phá.
Nhưng lúc này hết lần này tới lần khác, lại có hai người tiến vào chiến trường, một già một trẻ, sau bọn họ đi tới Thiên Quật, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía trời cao bên trên.
- Hắn có thể chiến thắng sao?
Người thanh niên toát ra cảm giác yêu dị, mở miệng hỏi.
- Ta không biết.
Lão già lắc đầu, hắn đích xác không biết, loại chiến đấu ở cấp bậc này đã vượt qua cảnh giới của hắn, đây là điều trước đây hắn đã hy vọng nhìn thấy được, Tần Vấn Thiên đã thực sự trưởng thành vượt qua cả hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận