Thái Cổ Thần Vương

Tứ đại Tinh Thần Thiên Tượng

Chuyện Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ kết thúc, Hoàng Cực Thánh Vực lại lâm vào một cơn sóng triều tu luyện. Chân chính tận mắt nhìn thấy năng lực thông thiên ấy, lòng hàng tỷ sinh linh càng thêm nóng cháy hướng về võ đạo.
Thánh Hoàng thành vốn là hạch tâm địa vực của Hoàng Cực Thánh Vực còn hơn thế. Thậm chí rất nhiều người bắt đầu bái nhập Dược Hoàng cốc môn hạ. Giờ này Dược Hoàng cốc công khai thu đồ đệ, đã chính thức tuyên bố đứng ngang hàng với Hoàng Cực Thánh Tông. Trận chiến ngày đó đã truyền ra từ lâu. Dược Hoàng cốc cũng không rơi vào thế hạ phong tại trước mặt Hoàng Cực Thánh Tông.
Hơn nữa năm đó chuyện liên quan Tể Hiên trợ giúp khách đến từ ngoại vực bắt người cướp thiếu nữ truyền ra, thanh danh Thánh Địa của Hoàng Cực Thánh Tông sớm đã phủ màn dơ bẩn.
Chẳng qua là trong Hoàng Cực Thánh Vực còn có nhiều lời đồn về Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên suýt nữa có cơ hội được Tiên đế ưu ái thu làm đồ đệ, nhưng mà Tiên đế phát hiện người này đức hạnh có chút kém, phẩm tính không tốt, bởi vậy mới cự tuyệt thu hắn làm đệ tử. Tần Vấn Thiên người này âm hiểm xảo trá, ngay cả Đông Thánh Tiên đế đều coi thường hắn, bởi vì phẩm tính của hắn mà từ bỏ hắn.
Chuyện này dẫn đến chấn động không nhỏ ở Thánh Hoàng thành. Rất nhiều người thảo luận, dù sao lúc đó sự tình bên trong vòm trời Tiên cung bọn họ đều nhìn được rõ rõ ràng ràng, một sự giải thích như vậy thật ra thì cũng rất hợp lý.
Trong lúc nhất thời, thanh danh của Tần Vấn Thiên nhận lấy không ít người nghi ngờ. Nhưng mà đối với điều này, Tần Vấn Thiên chưa bao giờ xem trong. Lại có người nói, Tần Vấn Thiên trong tiệc rượu ở Tiên cung bị làm nhục, chỉ sợ giờ này đang nghĩ cách trả thù, chẳng qua là đây chính là Tiên vực đại năng, thì làm sao Tần Vấn Thiên trả thù được?
Những tin tức này truyền bá được tự nhiên không thể thiếu việc Hoàng Cực Thánh Tông châm ngòi thổi gió mượn sóng lật thuyền, vô luận là Dược Hoàng cốc hay là bản thân Tần Vấn Thiên, đều lười để ý tới, sau khi Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ xong, Tần Vấn Thiên cũng chưa có xuất hiện qua ở giới bên ngoài.
Trong nháy mắt, thời gian nửa năm qua đi.
Tại một chỗ mê huyễn của Hoàng Cực Thánh Vực, một tòa Tiên cung mênh mông như ẩn như hiện, dường như có thể ẩn mất vào hư vô vậy, khi thì biến mất, khi thì xuất hiện. Đã từng có đại năng giả cảm giác bao trùm Hoàng Cực Thánh Vực, dò xét nơi này, trước có điều phát hiện, nhưng sau đó dùng cảm tri lần nữa dò xét, lại phát hiện nơi này không có cái gì cả, bọn họ liền không có nghiên cứu kỹ nữa.
Dù sao cảm tri trực tiếp bao trùm một cái thế giới lạp tử, vô tận hình ảnh trực tiếp ập vào đến trong đầu, tin tức quá nhiều, ngẫu nhiên xuất hiện một chút sai lầm cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng nếu như cảm tri gần sẽ phát hiện, chung quanh toà Tiên cung này phảng phất có dao động kỳ diệu, mơ hồ phong không gian chung quanh Tiên cung vào trong, khiến cho không gian nơi này dường như không tồn tại vậy.
Ở bên trong tòa Tiên cung nơi này, thân ảnh của Đế Thiên khoanh chân ngồi trên một sườn dốc, bên trên lơ lững quang hoa lóng lánh của một bức tranh, thần bí khó lường, tối nghĩa khó hiểu.
Cả người Đế Thiên dường như đắm chìm ở trong đó, trong bức họa hư không, từng luồng phù quang buông xuống, không ngừng chiếu lóng lánh ở chung quanh thân thể Đế Thiên, hoặc lại trực tiếp đi vào trong thân thể Đế Thiên, biến hóa khó lường, dường như có hàng tỷ biến hóa, sâu không lường được.
Chỉ thấy lúc này, bàn tay Đế Thiên đang huy động trong bức hoạ. Trong phút chốc ở trong bức tranh đó, phảng phất có một đạo phù ấn mãnh liệt rơi xuống, hóa thành một sức mạnh bí ẩn khó lường, cực kỳ kỳ diệu.
- Thật khó, đã lâu như vậy, căn bản không có biện pháp nào hoàn toàn tìm hiểu được, dường như chỉ là vừa mới đi vào thế giới bị phong ấn mênh mông này.
Đế Thiên nói nhỏ. Hắn chỉ có thời gian một năm, mặc dù thông qua được khảo nghiệm đi đến nơi này, nhưng chỉ cần trong thời gian một năm không có cách nào tìm hiểu ra được, hắn sẽ bị gạt đi ký ức sau khi bước chân đi vào Tiên cung, bị trục xuất khỏi Tiên cung.
- Trong họa quyển này lưu động quang hoa, dường như thần văn vậy, hàng ngàn hàng vạn đường, biến hóa vạn thiên, tổ hợp thành sức mạnh kỳ diệu.
Đế Thiên nhìn hư không, tiếp tục cố gắng tìm hiểu, theo tu vi từ từ trở nên cường đại, năng lực lĩnh ngộ của hắn đối với thần văn cũng càng ngày càng mạnh, lúc trước tu hành Luyện Thần Đồ Lục sinh ra cái loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt.
Luyện Thần Đồ Lục, khiến cho Tinh Thần Nguyên Lực trong cơ thể cấu tạo trở thành thần nguyên, mỗi một thần nguyên đều là một cái thần văn, thí dụ như thần nguyên dấu bàn tay, vào lúc công kích sẽ sinh ra một dấu bàn tay; Kiếm chi thần nguyên, vào lúc công kích sẽ hóa thành kiếm sắc bén.
Công kích như vậy, cực kỳ tương tự với năng lực thần thông, dường như là thần thông chỉ là một loại biến hóa của thần văn, mượn sự trợ giúp lực lượng thuộc tính.
Tinh hồn, có thể phụ gia thuộc tính cho Vũ Tu, Lực chi thuộc tính, thuộc tính Mộng, thuộc tính Phong Hỏa Lôi Điện; Hắn bước vào tu hành, Tinh Thần Tiểu Nhân mang đến trong ký ức của hắn Luyện Thần Đồ Lục, có thể thấy được tầm quan trọng của thuật này, chỉ dẫn hắn trên con đường tu hành.
Thần văn, có thể dùng ở trong chiến đấu, có thể dùng ở trong khắc trận; vô luận là Chiến Đấu Thần văn hay là khắc chế thành trận, đều có sự diệu dụng dị khúc đồng công với thần thông, dường như đều là đồng tông đồng nguyên, đều là một loại vận dụng đối với thiên địa lực lượng, đối lực lượng thuộc tính tự thân.
Chỉ có điều, là vận dụng theo những phương hướng khác nhau.
Giờ này, lực lượng cường đại trong bức họa thần bí này, trong phù quang vô tận này, dường như cũng là một loại thần văn.
- Phong ấn, thật ra so với lực lượng khác cũng không hề có sự khác biệt, cũng là một loại thuộc tính mà thôi, giống như là Phong, Hỏa, Lôi Điện như vậy, đều là thuộc loại thuộc tính. Giờ này ta đã có phong ấn tinh hồn, tự thân đã có năng lực phong ấn thuộc tính, chỉ cần giải khai huyền bí của những phù quang này, là có thể lĩnh ngộ ra sự huyền bí của họa quyển này.
Đế Thiên lâm vào trong cơn trầm tư, thầm nghĩ trứ:
- Phong ấn sở dĩ cường đại, là bởi vì ngoại trừ thuộc tính lực lượng ra, mượn nhờ thiên địa chi lực mạnh hơn, như là trận pháp, cực kỳ phức tạp, ta suy diễn từ giản đơn tới phức tạp, kết thúc có thể hiểu được.
Nghĩ vậy, Đế Thiên bắt đầu lần nữa xét lại họa quyển phù quang lóng lánh này, bắt đầu suy nghĩ từ một góc độ khác để lĩnh ngộ.
Thời gian trôi qua trong lúc vô tình, trong Tiên cung như thế, giới bên ngoài cũng giống như vậy.
Trong Dược Hoàng cốc, Tần Vấn Thiên chưa bao giờ đình chỉ qua tu hành, bước chân vào Thiên Tượng Cảnh giới xong, hắn đã có thể cảm thấy tu hành đang trở nên khó khăn. Giờ này, mỗi khi muốn tiến lên trước một bước, ngoại trừ thu nạp luyện hóa Tinh Thần Nguyên Lực khổng lồ, còn cần cảm ngộ chân ý lực lượng, cảm ngộ Tinh Thần Thiên Tượng lực lượng, đối với chân ý lĩnh ngộ khắc sâu hơn, Tinh Thần Thiên Tượng diễn hóa mới có thể từ từ hoàn thiện.
Giờ này, Tần Vấn Thiên bản tôn đã lĩnh ngộ ra mảnh Tinh Thần Thiên Tượng thứ ba cùng với mảnh thứ tư.
Đệ nhất Tinh Thần Thiên Tượng là Mộng Giới Tinh Tượng, với Thuỵ Mông tinh hồn diễn hóa sinh ra. Mộng giới vô biên, chính là Tinh Thần Thiên Tượng thuộc loại lĩnh vực, có thể dẫn người vào trong Tinh Thần Thiên Tượng không có cách nào tự kềm chế. Không gian bốn phía chung quanh bên trong tinh tượng đều thấu lộ ra lực lượng hủy diệt và dung hợp chân ý.
Tinh Thần Thiên Tượng thứ hai là Kiếm Thí Tinh Tượng, chính là lấy Kiếm chi tinh hồn diễn hóa sinh ra, có hủy diệt năng lực cực mạnh, có thể trấn sát hết thảy.
Đệ tam Tinh Thần Thiên Tượng là Triệu Hoán Tinh Tượng, chính là do Đế Yêu tinh hồn diễn hóa sinh ra, có thể triệu hoán ra yêu thú mạnh mẽ để chiến đấu.
Tinh Thần Thiên Tượng thứ tư là Trấn Diệt Tinh Tượng, chính là dùng tinh hồn thứ năm trấn áp tinh hồn của hắn diễn hóa sinh ra, là Tinh Thần Thiên Tượng mà hắn cuối cùng lĩnh ngộ ra, có uy năng khó tin.
Lĩnh ngộ bốn mảnh Tinh Thần Thiên Tượng xong, Tần Vấn Thiên chỉ còn lại có Thiên Chùy tinh hồn là không có diễn hóa ra Tinh Thần Thiên Tượng, cũng không phải là không thể, mà theo như Tần Vấn Thiên thấy, có tứ đại Tinh Thần Thiên Tượng đã hoàn toàn đủ rồi. Mặc dù lại tiếp tục dùng Thiên Chùy tinh hồn diễn hóa Tinh Thần Thiên Tượng, đối với lực chiến đấu của hắn cũng không thể có bất kỳ tác dụng tăng phúc nào.
Ngoại trừ lĩnh ngộ tứ đại Tinh Thần Thiên Tượng ra, Tần Vấn Thiên còn tốn không ít thời gian tu hành trên các phương diện khác, không trễ nải khoảnh khắc nào. Hắn không nghĩ tới chuyện ngày đó Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ, càng không có tinh lực đi để ý tới nói lời thừa rãnh rỗi của ngoại giới. Đây là thế giới tôn trọng cường giả và lực lượng. Thời điểm khi hắn bị người nghiền ép, mọi người đều sẽ khinh bỉ. Khi hắn đứng ở một cái cao độ chưa từng có trước đó, thế nhân sẽ quỳ bái hắn.
- Rốt cuộc cũng biết nghỉ ngơi rồi.
Một thân ảnh mỹ lệ đi tới cạnh Tần Vấn Thiên, mang theo nụ cười ôn nhu.
- Hoạt động chút gân cốt.
Tần Vấn Thiên đi tới bên người Mạc Khuynh Thành, hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, lộ ra thần tình hưởng thụ.
- Sắc lang!
Mạc Khuynh Thành bĩu môi nói.
- Có làm sao chứ?
Tần Vấn Thiên ôm càng chặt hơn, Mạc Khuynh Thành hơi hơi tựa vào trong ngực Tần Vấn Thiên, dịu dàng nói:
- Thế giới bên ngoài rất nhiều người đều vào nói chuyện về chàng, có người nói chàng có phải đi thế giới Tiên vực rồi hay không, sao lâu như vậy mà chưa từng xuất hiện.
- Cứ để bọn họ nói đi, dù sao ta vốn cũng tính toán đi tới Tiên vực rồi.
Tần Vấn Thiên không thèm để ý nói, kể từ khi biết Hoàng Cực Thánh Vực chính là thế giới lạp tử, là thế giới thổ dân, Tần Vấn Thiên vẫn có lòng muốn đi ra ngoài nhìn một chút xem thế giới Tiên vực chân chính rộng đến cỡ nào.
Nam nhi chí ở bốn phương, huống chi hắn còn lưng đeo sứ mệnh không biết cha mẹ, còn muốn đi tìm được Thanh nhi, bất kể như thế nào, hắn đều phải đi ra ngoài.
- Mang thiếp ta cùng đi được không?
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt dường như có thể hòa tan hết thảy. Nàng thật sự rất lo lắng, thế giới Tiên vực, đối với nàng mà nói dường như quá xa vời.
- Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng hôn xuống trên trán Mạc Khuynh Thành, tùy tiện nói:
- Chúng ta ra ngoài đi một chút đi.
- Tốt.
Mạc Khuynh Thành gật gật đầu, Tần Vấn Thiên lôi kéo tay của nàng, thân hình nhoáng lên một cái, lập lòe đi ra ngoài Dược Hoàng cốc, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào.
Bước chậm ở trong Thánh Hoàng thành, hô hấp không khí mới mẻ, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành như là người bình thường vậy dắt tay đi trên đường, rất nhiều người không tự chủ được đưa mắt nhìn, bởi vì, hai người này rất kinh diễm, khí chất của Tần Vấn Thiên, mỹ mạo của Mạc Khuynh Thành, huống chi, Hoàng Cực Thánh Vực giờ này có mấy người không nhận ra Tần Vấn Thiên?
Năm đó ở Tiên cung trên vòm trời, người trong thiên hạ đều thấy được qua hắn.
Rất nhiều người đang thì thầm nói chuyện, thầm nghĩ:
- Đây là Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành rồi, Mạc Khuynh Thành quả nhiên rất đẹp, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên vẫn còn ở bên trong Thánh Hoàng thành. Năm đó Đông Thánh Tiên đế bỏ hắn, không biết là thật sự bởi vì phẩm tính của hắn hay là thiên phú của hắn không ổn.
- Lời đồn ngày đó Tần Vấn Thiên bị làm nhục, lần bế quan này kéo dài hơn nửa năm, xem ra tâm tình của hắn không tệ. Hơn nữa Tần Vấn Thiên cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh với hắn, có thể tranh phong cùng Tiên vực thiên kiêu.
Rất nhiều thanh âm của mọi người đều đã lọt vào bên trong sự cảm tri của Tần Vấn Thiên, khiến cho hắn thầm cười khổ. Nổi danh cũng không phải là chuyện tốt, chỉ muốn an tĩnh đi bộ một chút cũng không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận