Thái Cổ Thần Vương

Vạn Ma đảo tàn khốc

Lời của Thiên Lam Đại Đế ngược lại cũng không phải là không có đạo lý. Quy chế Vũ Đế đặt ra chỉ nói là mỗi bên người lựa chọn trăm người tham dự trận chiến tài quyết lần này.
Vạn Ma đảo lại chỉ hạn chế đế cảnh cường giả đi vào, cũng không hạn chế Tiên Thai cường giả. Có điểm sơ hở này, cho dù Thiên Lam Đại Đế không đưa bọn họ đồng thời tiến vào Vạn Ma đảo thì cũng vẫn có thể phân nhỏ ra mà tiến vào trong Vạn Ma đảo.
Lợi dụng chỗ sơ hở trong quy tắc chỉ có thể là thủ đoạn của Thiên Lam Đại Đế, Trường Thanh Đại Đế cũng không nói gì được nữa. Hắn biết rõ, trong trận chiến tài quyết này, hai bên đều sẽ sử dụng hết mọi thủ đoạn. Đợi đến khi những người này bước vào Vạn Ma đảo, bất kỳ khả năng nào đều cũng có thể gặp phải, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
- Được, mỗi bên chọn ra trăm người tiến lên, mười năm sau nhìn xem có bao nhiêu người trong số này có thể sống sót bước ra khỏi Vạn Ma đảo.
Thiên Lam Đại Đế mở miệng nói, lập tức bên phía bọn họ đi ra một trăm thân ảnh. Đây chính là những người tham dự trận chiến tài quyết.
Trước mặt Trường Thanh Đại Đế, Tần Vấn Thiên cùng trăm người nữa tiến về phía trước. Hai trăm cường giả đã đủ.
Chỉ thấy từng người của hai bên lấy ra pháp bảo, khắc dung nhan và khí tức của đối phương vào trong đó. Như vậy thì đối phương đến lúc đó muốn chống chế cũng không có khả năng.
- Trong vòng mười năm nếu có ai bước ra, giết không tha, có được không?
Thiên Lam Đại Đế mở miệng nói.
- Được.
Trường Thanh Đại Đế gật đầu. Nếu đã có giới hạn thời gian, như vậy trong vòng mười năm hiển nhiên không thể đi ra, bằng không bọn họ đều vừa mới vào lại đi ra ngay, vậy thì trận chiến tài quyết này còn có ý nghĩa gì nữa.
- Mười năm sau, tất cả mọi người đều phải đi ra trong vòng ba tháng đều được tính. Chung quy cũng phải cho bọn họ một chút thời gian, không có khả năng cứ thế mà đi ra như lúc đầu đi tới, có được không?
Trường Thanh Đại Đế bổ sung.
- Được.
Thiên Lam Đại Đế đồng ý. Mỗi người bổ sung thêm một quy tắc.
- Được rồi, các ngươi đều vào đi thôi.
Trường Thanh Đại Đế và Thiên Lam Đại Đế đồng thời nói. Ma Môn uy nghiêm khổng lồ nối liền với vòm trời có thể dung nạp vô số người đồng thời bước vào, những người trước mắt này căn bản không thành vấn đề.
Mấy người Tần Vấn Thiên đi về phía trước, chỉ thấy Bất Giới hòa thượng đứng phía sau lưng Tần Vấn Thiên thầm nói:
- Xem ra là lên sai thuyền rồi.
Liếc mắt thoáng nhìn sang rất nhiều cường giả bên cạnh, trong lòng Bất Giới buồn bực. Hắn là tới cầu che chở, nhìn đối phương trùng trùng điệp điệp như thế, bọn hắn hoàn toàn là phe yếu thế đó.
Đám người Tần Vấn Thiên đi về phía Ma Môn, trực tiếp bước vào trong màn sáng của Ma Môn. Một lực lượng đáp xuống trên người Tần Vấn Thiên. Hắn chỉ thấy có một khí tức vô cùng mạnh mẽ lướt qua người mình, dường như muốn hoàn toàn nhìn thấu hắn. Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên sinh ra một cảm giác, e rằng trong khoảnh khắc bọn họ vừa bước vào Ma Môn, một vài tồn tại vĩ đại của Vạn Ma đảo đã biết được.
Chỉ là, những tồn tại vĩ đại đó căn bản sẽ không lưu ý tới những kẻ có tu vi tầm thường, chỉ có nhân vật cảnh giới Tiên Đế mới có thể bị coi là xâm nhập và bị ngăn cản không cho bước vào.
- Oong.
Khi Tần Vấn Thiên một lần nữa xuất hiện, hắn phát hiện mình đang đứng ở trong hư không. Nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên sóng gió kịch liệt.
- Đây chính là Vạn Ma đảo sao?
Tần Vấn Thiên thì thầm, hắn liếc mắt thoáng nhìn sang bên cạnh. Không có một bóng người. Tất cả những người bước vào Vạn Ma đảo đều bị phân tán ra.
- Đây là đề phòng Tiên Vực xâm nhập sao?
Tần Vấn Thiên cảm thán một tiếng. Người từ trong Ma Môn đi ra sẽ xuất hiện cùng một chỗ.
Nhưng từ bên ngoài tiến vào Vạn Ma đảo, kể cả có là một đại quân của Tiên Vực, thì bọn họ cũng ngay lập tức bị phân tán đi khắp các nơi. Nếu như thế lực cường đại Tiên Vực xâm nhập nơi đây, vậy thì tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng.
Có thể, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vạn Ma đảo có thể đứng sừng sững ở Tiên Vực.
- Vạn Ma đảo, nghìn Vạn Ma đảo sao?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước khẽ nói. Thân hắn trôi nổi trên không trung, phía trước là một hòn đảo vô cùng lớn treo lơ lửng, trên hòn đảo khủng bố này có một tòa chủ thành rất lớn, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối.
Hơn nữa, hòn đảo này cũng chỉ là một trong số ngàn vạn hòn đảo mà thôi. Tần Vấn Thiên nhìn khắp bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng thấy đảo.
Những hòn đảo như là hàng vạn hàng nghìn ngôi sao trong tinh không, còn hắn thì như đang đi tới tinh không. Mỗi một hải đảo đều như một thế giới Tinh Thần.
- Quá kỳ diệu, những người khác không biết đã đi nơi nào.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói một tiếng. Trận chiến tài quyết này sở dĩ cho hạn định mười năm dài như vậy, chỉ e có suy nghĩ rằng, đây không phải là một hồi chiến đấu đơn giản lấy cứng chọi cứng. Đây là một cuộc chiến kéo dài, có thể mượn thần binh lợi khí, có thể mượn ngoại lực, thậm chí có thể mượn thế lực của Vạn Ma đảo.
Dùng hết bất kỳ thủ đoạn nào tới tranh đoạt thắng lợi.
Tần Vấn Thiên cất bước tiến lên, đi về phía một hải đảo cách hắn rất gần. Tuy thoạt nhìn thì thấy rất gần nhưng đó là bởi hòn đảo này quá mức khổng lồ, kì thực cũng là có chút khoảng cách.
Dựa vào tốc độ của Tần Vấn Thiên, vậy mà mấy canh giờ sau chỉ vừa tới sát biên giới của hòn đảo đó. Hắn thấy được không ít người từ trên đảo nhỏ rời đi về phía xa, giống như muốn vượt qua cương vực đi tới những hòn đảo khác.
Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên đáp xuống hòn đảo này. Nó giống như một tòa chủ thành mênh mông vô bờ vậy.
Nhìn đám người trên đảo, Tần Vấn Thiên thoáng lộ ra một vẻ kinh ngạc khác thường, chỉ có điều ngay lập tức hắn đã thoải mái trở lại.
Tại Vạn Ma đảo cũng có vô số người bình thường sinh sống, không phải những ma tu lợi hại giống như hắn gặp được ở thánh viện mà cũng chỉ là những võ mệnh tu sĩ tầm thường không phóng ra một thân ma công, cũng không có khác biệt quá lớn với võ tu tại Tiên Vực.
Vạn Ma đảo giống như một thế giới độc lập, trải qua năm dài tháng rộng, người nơi này lấy công pháp tu hành ma đạo làm chủ, tính cách có một mặt rất cuồng bạo. Tuy nhiên, không phải ma tu nào cũng đều tà ác còn võ tu Tiên Vực lại đều là những kẻ thiện lương.
Tần Vấn Thiên nhớ tới Tình nha đầu năm đó, một người hiền lành như nàng cũng tu luyện ma công, thế nhưng nàng là hạng người tà ác sao?
Hoàng Hữu Địch lại chẳng lẽ không phải là hạng bá đạo tà ác sao?
- Xem ra, trước tiên phải đứng vững được tại Vạn Ma đảo này đã, vậy mới giữ được tính mạng.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Trận chiến tài quyết lần này không chỉ phải tranh đấu với đối phương mà còn phải sống sót trong môi trường của Vạn Ma đảo.
Tần Vấn Thiên nghĩ vậy liền tiến bước đi về phía tòa thành trên đảo. Hiện tại cứ tra rõ thế cục trên Vạn Ma đảo đã.
Tiên ma cảnh giới tương thông, đôi mắt như điện của Tần Vấn Thiên có thể dễ dàng nhìn thấu tu vi của những người ở đây. Phần lớn bọn họ ở dưới Tiên Thai, cảnh giới Thiên Tượng chiếm đa số, tuy nhiên cũng có không ít người thuộc cảnh giới Tiên Thai. Cũng như Tiên Vực, người có cảnh giới càng cao lại càng hiếm, hắn gần như không thấy ai thuộc cảnh giới Tiên Thai đỉnh phong.
Hắn chậm rãi bước đi trên ma đảo, chẳng khiến một ai chú ý đến, giống như một người bình thường vậy.
Tranh đấu trên đảo ngược lại diễn ra thường xuyên hơn Tiên Vực, đây cũng là do tính cách hiếu chiến của người tu ma. Ma đạo công pháp khiến cho người ta càng thêm phóng đãng bá đạo.
Ở trong đảo đi lại hơn mười ngày, Tần Vấn Thiên cũng dần dần nắm bắt được tình hình trên ma đảo này.
Vạn Ma đảo có mười ngàn Vạn Ma đảo, mỗi một tòa ma đảo đều có thế lực Ma Tông cường đại, hoặc chỉ một hoặc nhiều bên cùng nhau quản hạt từng hòn đảo.
Tòa ma đảo này nằm dưới sự quản hạt của Hắc Thạch Ma Tông. Hắc Thạch Ma Vương chí cao vô thượng, là vương của hòn đảo này. Ma Vương tương đương với cường giả trình độ Tiên Vương.
Tòa ma đảo này vậy mà lại có tồn tại thuộc cấp bậc Tiên Vương.
Ma đảo của Hắc Thạch Ma Vương thì cứ trực tiếp lấy danh hiệu của Ma Vương đặt làm tên, đây là quy định của Vạn Ma đảo.
Tất cả những ai sinh hoạt tại tòa ma đảo này đều phải tuyệt đối nghe theo lệnh của Hắc Thạch Ma Tông, điểm này lại càng bá đạo hơn so với Tiên Vực.
Thậm chí, trong tòa ma đảo này, sau khi Tần Vấn Thiên tìm hiểu một thời gian, hắn thấy có rất ít người dám đề cập tới danh hiệu của Hắc Thạch Ma Vương, dường như kiêng kỵ xúc phạm vậy.
Lúc này, trong một tòa biệt viện ở trên đảo, Tần Vấn Thiên đang yên tĩnh ngồi đối diện với một vị thiếu nữ linh động rất xinh đẹp và cũng đặc biệt hoạt bát. Nàng tên gọi Mạc Vũ Thanh, nhũ danh Tiểu Thanh, giống như tên của Thanh Nhi, là một thiếu nữ rất hiền lành khiến cho Tần Vấn Thiên rất thích. Việc trên vẫn là vị thiếu nữ mười ba tuổi này nói cho hắn biết.
- Tiểu Thanh, lại đang hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Tần tiên sinh rồi.
Một tiếng cười truyền đến, người tới là một nữ tử đoan trang, thoạt nhìn khoảng hai bảy hai tám tuổi, nhưng trên thực tế hiển nhiên là lớn tuổi hơn. Nàng cười rộ lên rất ôn nhu.
- Mạc phu nhân.
Tần Vấn Thiên đứng lên nói.
- Tần tiên sinh không cần đa lễ. Hôm qua nha đầu Tiểu Thanh kia một mình đi ra ngoài, nếu không phải có Tần tiên sinh tương trợ, nàng e là đã bị người ta bắt đi.
Nữ tử vừa nói vừa liếc mắt trừng Tiểu Thanh. Chỉ có điều Tiểu Thanh lại lộ ra nét cười xinh đẹp, dựa trong lòng Tần Vấn Thiên cười nói:
- Nương, nếu không gặp phải chút nguy hiểm sao lại có thể quen biết với Tần tiên sinh. Cái này gọi là duyên phận.
- Mạc phu nhân, những người đó rốt cuộc là ai, ngay cả một hài tử như Tiểu Thanh mà cũng không buông tha?
Tần Vấn Thiên nghĩ đến tình huống hôm qua liền nhíu mày hỏi.
- Trên ma đảo lấy đâu ra quy củ. Phàm là người có quan hệ với Hắc Thạch Ma Tông thì ều bá đạo vô lễ, ngang ngược chẳng ngại ai. Người hôm qua ngươi gặp phải là người của Phong gia, gia tộc bọn họ có một vị nữ thiên kiêu tu hành trong Hắc Thạch Ma Tông. Bởi thế nên Phong gia lấy đó là vương, coi trọng ai liền bắt người đó. Tên Phong Vô Kỵ này lại càng là một cầm thú, tu hành thứ ma công biến thái.
Mạc phu nhân nói đến chỗ này, hai lông mày liền nhíu chặt lại, hình như còn có chút lo lắng:
- Tần tiên sinh, ngươi hôm qua rời đi không bị người ta theo dõi chứ?
- Hẳn là không có.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói.
- Hi vọng là không bị truy xét ra, nếu không...
Mạc phu nhân lắc đầu, nói:
- Tiểu Thanh, cha ngươi năm đó tranh chấp với người ta bị giết, ngươi sau này bỏ ngay thói ra ngoài đi lại lung tung đi. Ma đảo này quá loạn, ngươi phải tu hành cho thật tốt.
- Vâng thưa mẫu thân.
Tiểu Thanh khẽ gật đầu, nàng ngây thơ nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần tiên sinh, ngày hôm qua ngươi chỉ dùng một chưởng đã đánh bay những người kia, hẳn là tu vi đã đến cảnh giới Thiên Tượng. Như vậy ngươi có thể đúc Ma Thai thành ma hay không?
- Chắc hẳn là có thể.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Tần tiên sinh sau này phải tu hành cho thật tốt nhé. Gia gia ta cũng đúc được Ma Thai, người đặc biệt giỏi đó.
- Ân, Tiểu Thanh, ngươi tiếp tục nói cho ta nghe chuyện của Vạn Ma đảo đi. Ngươi nói xem, nếu như ta muốn gia nhập Hắc Thạch Ma Tông thì cần phải giết một đệ tử của Hắc Thạch Ma Tông à?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đúng vậy.
Tiểu Thanh gật đầu:
- Ma đảo tàn khốc, cường giả thượng vị, người ngươi giết là ai thì ngươi liền có thể thay thế ngồi vào vị trí của hắn, thậm chí...
Tiểu Thanh nói đến đây liền hạ thấp giọng xuống:
- Nếu như Tần tiên sinh giết được Hắc Thạch Ma Vương, như vậy thì Tần tiên sinh chính là Ma Vương mới rồi.
- Tiểu Thanh.
Sắc mặt Mạc phu nhân tái nhợt, nàng không có không hiểu chuyện như tiểu hài tử, đương nhiên biết có lúc nói lung tung cũng có thể hại chết người.
- Mạc phu nhân yên tâm, những lời Tiểu Thanh nói ta sẽ không truyền ra ngoài.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, Mạc phu nhân lúc này mới gật đầu.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bên ngoài, lập tức thấy được từng đạo thân ảnh lóe đến. Mạc phu nhân nhìn thấy người tới liền biến sắc, kêu lên:
- Huynh trưởng.
- Tiện nữ nhân, sau khi đệ đệ ta mất lại tịch mịch lắm sao, lại dám đưa nam nhân về nhà? Còn có tiểu tiện nhân này nữa, bắt nó lại cho ta, đưa tới chỗ của Phong thiếu.
Người thanh niên dẫn đầu lạnh như băng nói, trong phút chốc sắc mặt Mạc phu nhân trắng đến thảm thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận