Thái Cổ Thần Vương

Thiên Mệnh Không Thể Làm Trái

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên và Nguyệt Trường Không giao phong, Đại Hội Vạn Giới chăm chú theo dõi, nhân vật thiên tài ở ba chỗ vị trí chủ tinh tú khác cũng quan sát chiến đấu bên này.
Đám người Đông Hoàng Anh, Lạc Thần Lệ càng miễn bàn.
Đông Hoàng Anh lạnh lùng nói:
- Giới Tâm của Nguyệt Trường Không giam cầm tất cả như một mảnh không gian yên lặng, công kích nào muốn đến gần hắn đều không được. Tần Vấn Thiên muốn chiến thắng hắn là người si nói mộng.
Trong lòng Đông Hoàng Anh đang ghi hận, đặc biệt gai mắt Tần Vấn Thiên.
Lạc Thần Lệ lạnh lùng liếc hướng Đông Hoàng Anh, tuy nàng không hy vọng Tần Vấn Thiên ra tay, nhưng hai người đã đánh nhau đương nhiên nàng mong hắn giành chiến thắng.
Nguyệt Trường Không cách không gian nói:
- Thân thể không thể hành động thì ngươi làm sao chiến với ta? Thiên Tâm Ý Thức của ngươi khá mạnh nhưng không thể đến gần ta chứ đừng nói đánh bại.
Trong biển tinh tú, khoảng cách của Nguyệt Trường Không và Tần Vấn Thiên rất xa, nhưng cảnh giới Giới Chủ mạnh biết bao, công kích của họ có thể bao phủ một phương thiên địa.
Tần Vấn Thiên nói:
- Ở trong Giới Tâm của ta thì ngươi nghĩ có thể trói buộc ta được sao? Vô tri.
Tần Vấn Thiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở hướng khác.
Nguyệt Trường Không nhướng mày, hơi mất mặt.
Nguyệt Trường Không hừ lạnh, ánh sáng lại buông xuống muốn giam cầm thân thể Tần Vấn Thiên, giây sau hắn biến mất, dường như không phải thân thể di chuyển mà lướt qua khoảng cách không gian.
Mặt Nguyệt Trường Không lạnh băng, cất bước đi tới. Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc Nguyệt Trường Không, mắt khép mở, thiên địa dường như thay đổi, khí thế của hắn biến đổi, tựa như thần linh, lực lượng vô hình giáng xuống người Nguyệt Trường Không.
Nguyệt Trường Không cảm giác cơ thể bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích. Nguyệt Trường Không cau mày, gã giỏi về lực lượng giam cầm vậy mà bị Tần Vấn Thiên trói buộc thân thể.
Tần Vấn Thiên ngạo nghễ nói:
- Trong Giới Tâm của ta thì ý ta là trời, vượt qua tất cả.
Tần Vấn Thiên như Thiên Thần cao không thể với tới, ánh sáng rực rỡ vòng quanh người hắn tựa như không thể chiến thắng.
Tia chớp sáng tối rạch phá không gian, như lực lượng hủy diệt đáng sợ nhất cõi đời xẹt qua bắn hướng Nguyệt Trường Không, tiếng nổ nhức óc, người Nguyệt Trường Không tỏa ánh sáng rực rỡ làm công kích ngừng lại.
Không gian tràn ngập ý tiêu sái, ý sát phạt vô tận bủa giăng hư vô, xuyên thấu tất cả giết hướng cơ thể Nguyệt Trường Không, muốn xé rách không gian chỗ gã.
Từng tia sáng bắn ra xuyên qua bất cứ phòng ngự nào chiếu vào người đối phương. Trong biển tinh tú xuất hiện các loại thuật sát phạt hung mãnh bộc phát trong khoảnh khắc, tất cả đến từ lực lượng công kích của Tần Vấn Thiên, vô cùng cuồng bạo. Công kích liên miên không dứt, trong Thiên Mệnh Giới Tâm thì hắn thống ngự hết thảy, một ý niệm trong thiên địa toàn là lực lượng sát phạt Thiên Tâm Ý Thức.
Trong khoảnh khắc quyền chủ động đổi chủ, Nguyệt Trường Không cực kỳ bị động, chịu đựng lực lượng tấn công không ngừng nghỉ.
Sắc mặt Đông Hoàng Anh hơi thay đổi.
Người Nguyệt Trường Không dâng lên vầng trăng tròn siêu khổng lồ, ý thê lương lại giáng xuống sắp bao trùm hư không. Trong trăng tròn bắn ra ánh trăng vô tận, thiên địa mênh mông như sắp vào trạng thái yên lặng, tất cả công kích đều dừng lại, yên lặng, bị lực lượng trăng tròn bao phủ không thể nhúc nhích.
Nguyệt Trường Không thốt ra:
- Nguyệt Thực!
Người Nguyệt Trường Không bắn ra ánh trăng sáng không gì sánh bằng hấp thu tất cả lực lượng. Lực lượng sát phạt vô tận xung quanh bỗng chốc bị hút vào trăng tròn biến mất. Nguyệt Trường Không như vị thần trăng, không thể khinh nhờn.
Không gian rộng lớn đông lại, ánh sáng vụt qua đâu là không gian ngừng chuyển động.
Có người kinh thán:
- Mạnh quá, đây mới là thực lực thật sự của Nguyệt Trường Không đi?
- Không uổng là thiên tài được truyền thừa của Thần Vương, Thì Quang Chi Chủ chờ hắn ở tương lai. Đại Hội Vạn Giới lần này lại được chứng kiến một nhân vật giống Kiếm Chi Quân Chủ nổi lên.
- Năm xưa ta không tham gia Đại Hội Vạn Giới mùa có Kiếm Quân Lai nhưng ước chừng đến thế này là cùng.
Nhiều nhân vật đại năng khen ngợi, loại lực lượng này được sử dụng trong tay thanh niên thiên kiêu Giới Chủ đáng để người ta kinh thán.
Nghe nhiều người khen Nguyệt Trường Không làm chân mày Đông Hoàng Anh giãn ra, mỉm cười, mắt sáng lấp lánh có tia mến mộ.
Đông Hoàng Anh đắc ý nói:
- Ánh sáng đom đóm luôn không thể tranh phát sáng với mặt trăng.
Đông Hoàng Anh tự nhận là so Tần Vấn Thiên thành đom đóm, Nguyệt Trường Không là trăng rất chính xác.
Lão Quỷ mỉa mai:
- Kiếm Quân Lai năm xưa hơn hắn gấp mười lần.
Những người này chưa thấy Kiếm Quân Lai năm xưa, gặp một thiên kiêu liền đánh đồng với Kiếm Quân Lai, thật nực cười. Nhân vật có thể trở thành Thiên Thần là dễ bị so sánh vậy sao? Nếu đúng như thế sẽ có rất nhiều Thiên Thần.
Nhân vật giẫm tất cả thiên tài dưới chân mới có cơ hội chứng đạo Thiên Thần vị.
Mắt Nguyệt Trường Không lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên tựa như vị thần cao ngạo nhìn xuống chúng sinh, lạnh lùng nói:
- Đây là Giới Tâm của ngươi sao? Đến thế là cùng, nhưng chống chọi đến lúc này thì ngươi đã rất khá, tiếp theo chiến đấu nên kết thúc.
Ánh trăng càng sáng chói, vầng trăng tròn bắn ra ánh sáng chiếu rọi cả thế giới, Tần Vấn Thiên cũng bị ánh trăng bao phủ có vẻ vô cùng nhỏ bé. Tất cả công kích của Tần Vấn Thiên yếu ớt trước Nguyệt Thực, bị xóa tan hết.
Nguyệt Trường Không lạnh lùng nói:
- Cái gọi là Thiên Mệnh Giới Tâm chỉ là trò cười.
Ánh sáng giáng xuống người Tần Vấn Thiên muốn đông hắn lại, sát ý thê lương rõ ràng giáng xuống.
Khi ánh sáng chiếu xuống, Nguyệt Trường Không thốt ra một chữ:
- Chém!
Lưỡi dao ánh trăng chém ra chặt đứt không gian, muốn chém cơ thể Tần Vấn Thiên.
Thân thể Tần Vấn Thiên bỗng như trốn vào hư vô, khi lực lượng sát phạt biến mất hắn lại xuất hiện, vẫn đứng tại chỗ.
Nguyệt Trường Không cau mày, Tần Vấn Thiên đúng là ngoan cường, có nhiều thủ đoạn Thiên Tâm Ý Thức. Nhưng kết cục sẽ không thay đổi, gã mới là chân mệnh Thần Vương của Huyền Vực, là Quân Chủ tương lai, Thì Quang Thần Vương nhìn nhầm rồi.
Tần Vấn Thiên giữ im lặng chợt lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì gọi là thiên mệnh không?
Nguyệt Trường Không nhướng chân mày khó hiểu.
Giới Tâm của Tần Vấn Thiên lấy tên là Thiên Mệnh Giới Tâm, cường giả Thiên Đạo Thánh Viện đặt tên cho hắn.
Tần Vấn Thiên hỏi câu này là có ý gì?
Môi Tần Vấn Thiên mấp máy:
- Thiên mệnh là không thể cưỡng lại.
Khi thanh âm thốt ra, Nguyệt Trường Không cảm giác không gian chất chứa nguy hiểm đáng sợ, dường như có lực lượng siêu mạnh đang uấn nhưỡng.
Nắm tay của Tần Vấn Thiên tỏa ánh sáng chói lòa, có ánh sáng phật đạo mãnh liệt bộc phát. Lực lượng chuyển động điên cuồng từ không gian tụ vào lòng bàn tay Tần Vấn Thiên, lực lượng toàn thiên địa như nối liền với nắm đấm của hắn, Thiên Mệnh Giới Tâm hòa hợp với thần thông công phạt.
Nguyệt Trường Không có năng lực Nguyệt Thực, dung hợp Thiên Tâm Ý Thức và thần thông phát huy lực lượng siêu mạnh nên biết rõ điều này.
Tần Vấn Thiên đánh ra cú đấm:
- Phá!
Trong khoảnh khắc cú đấm này đại biểu ý chí thiên mệnh không thể làm trái, xuyên qua hư không thiên địa, không nhìn tất cả lực lượng giáng xuống chỗ Nguyệt Trường Không đứng. Mảnh thiên địa đó như nổ tung, không gian phân giải, hư không vỡ nát. Nguyệt Trường Không biến sắc mặt lùi nhanh, trăng tròn bắn ra ánh sáng không gì sánh bằng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trăng tròn nổ tan nát biến mất, uy lực quyền quang không tan biến, quyết đánh nát người Nguyệt Trường Không thành phấn.
Bão tố đáng sợ một lần nữa tụ lại, lực lượng Thiên Tâm Ý Thức của Tần Vấn Thiên như cự thú hồng hoang điên cuồng cắn nuốt Nguyệt Trường Không, Tần Vấn Thiên lao theo. Nguyệt Trường Không có ảo giác như Tần Vấn Thiên ngay trước mắt mình.
Nhìn nắm tay của Tần Vấn Thiên lại dâng lên, Nguyệt Trường Không sinh ra sợ hãi, cảm nhận nguy hiểm.
Thiên địa ầm vang, Tần Vấn Thiên lại tung nắm đấm xuyên qua tất cả.
Người Nguyệt Trường Không bộc phát ánh sáng thần binh chói lòa, giống giáp của Nguyệt Thần bao phủ người gã. Nhưng công kích siêu bá đạo vẫn đánh Nguyệt Trường Không từ hư không rớt xuống núi cổ xa xôi, vang tiếng nổ điếc tai, người gã khảm vào núi.
Biểu tình của mọi người vào lúc này rất đặc sắc.
Tần Vấn Thiên không quan tâm mọi người nghĩ gì, hắn vượt qua không gian tính đuổi theo nhưng một bóng người che trước mặt hắn.
Người đó nói:
- Đã phân thắng thua cần gì hùng hổ dọa người?
Người cản đường là một cường giả thế lực phụ thuộc của Tử Vi Thần Đình, tuy Tần Vấn Thiên đánh bại Nguyệt Trường Không nhưng gã không thể nhìn truyền nhân Thần Vương chết tại đây.
Tần Vấn Thiên liếc người kia một cái, không nói gì. Hắn đánh ác vậy vì Nguyệt Trường Không động sát niệm, gã có sát khí với hắn. Nhưng đã bị người ngăn cản thì Tần Vấn Thiên không kiên quyết giết người, hắn nhìn người chật vật ra núi cổ.
Tần Vấn Thiên mỉa mai nói:
- Ta chỉ là Giới Chủ tầm thường ở một giới Huyền Vực, ngươi không bằng ta thì có tư cách gì chỉ điểm giang sơn? Lúc trước từ chối chiến với ngươi là vì khinh thường, nhưng ngươi tự nhận mình vô song Huyền Vực, buồn cười biết bao, mắt hẹp không biết trời cao.
Nguyệt Trường Không xanh mặt, không có lời nào cãi lại vì gã đánh thua.
Vô số ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên, họ vốn tưởng chiến thắng nên thuộc về Nguyệt Trường Không, phong tư của gã tuyệt thế, truyền nhân Thần Vương, rất mạnh làm sao thua được, đương nhiên nghiền áp Tần Vấn Thiên.
Nhưng hiện thực bi kịch là thế, truyền nhân Thần Vương thì sao, vẫn bị Thanh Thành Giới Chủ mạnh mẽ đánh bại.
Cái gì gọi là thiên mệnh? Thiên mệnh không thể trái, khí phách biết bao.
Đại Hội Vạn Giới Huyền Vực lần này, một trận chiến khiến người xem kinh tâm động phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận