Thái Cổ Thần Vương

Một Điệu Múa Kinh Người

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn vưu vật tuyệt sắc gối đầu trên đùi mình:
- Cái này . . .
Dạ Thiên Vũ nhìn thuyền rồng từ xa lướt tới gần, mỉm cười nhìn thẳng nữ thần lạnh băng trên thuyền rồng. Tần Vấn Thiên nhìn nụ cười của nàng rất giống đang khiêu khích.
Tần Vấn Thiên thấy nhức đầu, nữ nhân này đúng là điên thật.
Mặt Bắc Minh U Hoàng lạnh băng, nàng cũng thấy Dạ Thiên Vũ nhìn mình. Bắc Minh U Hoàng nhìn Dạ Thiên Vũ chằm chằm, khuôn mặt quyến rũ, thân thể mềm mại nằm ngang bên cạnh Tần Vấn Thiên, đường cong yêu kiều dụ dỗ lòng người. Dù là nữ nhân Bắc Minh U Hoàng cũng cảm nhận sức quyến rũ đó chứ nói gì Tần Vấn Thiên vốn là nam nhân.
Bắc Minh U Hoàng hơi ngẩng cao đầu, mắt lạnh băng như đao quang trong gió lạnh đặc biệt đâm đau người. Tần Vấn Thiên cười khổ, hắn và Bắc Minh U Hoàng không có quan hệ gì, không cần giải thích nhiều nhưng vẫn thấy hơi hoang đường.
Nữ yêu tinh này làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường. Nơi này là Đế thành của Hạ Lan Đế Quân, Dạ Thiên Vũ ăn mặc gợi cảm yêu diễm đi vào hoàn toàn không sợ bị người chú ý, ngươi sẽ không tưởng tượng được nàng muốn làm cái gì.
Một giọng nói lạnh băng vang lên trong óc Tần Vấn Thiên:
- Ngươi hẹn ta đến chỉ để nhìn cảnh này?
Đó đương nhiên là giọng của Bắc Minh U Hoàng.
Tần Vấn Thiên cười khổ trả lời lại bằng truyền âm:
- U Hoàng, nếu ta nói nữ yêu tinh này thấy nàng nên cố ý làm như vậy, nàng có tin ta không?
Bắc Minh U Hoàng vẫn lạnh lùng nói:
- Ta có tin hay không đều không sao, chúng ta vốn không có quan hệ gì. Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi đây, ngươi bây giờ là cường đạo, tốt nhất đừng ở lại Đế thành.
Cảm giác Bắc Minh U Hoàng xa cách làm Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười, hụt hơi hỏi:
- Chắc không phải nàng đang ghen đi?
Mắt đẹp chợt lóe, đôi mắt sáng trong lạnh băng nhìn Tần Vấn Thiên, Bắc Minh U Hoàng vung tay, thuyền rồng quay mũi sắp lướt đi.
Tần Vấn Thiên xấu hổ nói:
- Đùa chút thôi!
Tần Vấn Thiên điều khiển thuyền rồng lướt nhanh giây lát đuổi theo thuyền của Tần Vấn Thiên, nhưng không áp sát vào mà lướt song song với thuyền của đối phương.
Dạ Thiên Vũ cười khúc khích lên tiếng:
- Thấy tiểu tình nhân rồi bỏ mặc ta sao?
Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Vũ, nàng nói câu này không phải truyền âm mà thốt bằng lời.
Tần Vấn Thiên cúi đầu nói với Dạ Thiên Vũ:
- Nàng điên sao?
Dạ Thiên Vũ không biết nếu bị người ta nhìn thấy sẽ gây nghi ngờ?
Dạ Thiên Vũ buồn bã khẽ thở dài:
- Ài, xem ra ta không được hoan nghênh.
Dạ Thiên Vũ ngồi dậy mở miệng nói:
- Được rồi, cho hai người thời gian, ta một mình cô đơn vậy.
Nói xong Dạ Thiên Vũ lắc người đạp hồ đi về phía đình đài. Nơi đó có tiên nữ múa, kiều diễm vô song. Dạ Thiên Vũ không khách sáo từ trên trời giáng xuống, nàng cởi giày, chân trắng nõn gợi cảm lõa lồ, nhìn lên là gặp chân thon dài. Nàng từ hư không chậm rãi giáng xuống, váy dài bay trong gió, ánh trăng rơi, nàng như tiên nữ dưới trăng đẹp hơn trong tranh.
Trong khoảnh khắc du khách chơi thuyền trên hồ cùng nhìn qua, hấp dẫn nhiều ánh mắt.
- Nữ nhân đẹp quá!
- Trời sinh xương quyến rũ, vưu vật tuyệt thế.
Mọi người nhìn nhan sắc tuyệt trần, dáng người gợi cảm, da trắng tinh, chân thon dài, họ không thể dời mắt được.
Tần Vấn Thiên lại ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn rất hối hận, hắn không nên đi cùng nàng đến đây.
Bắc Minh U Hoàng lạnh nhạt nói:
- Ngươi có diễm phúc sâu, Thanh Huyền Tiên Vực có hai vị mỹ nữ tình sâu nghĩa trọng với ngươi, sau khi đến Thái Cổ Tiên Vực lại có vưu vật trần gian làm bạn bên người.
Tuy khen Tần Vấn Thiên có diễm phúc nhưng giọng nàng tràn đầy mỉa mai.
Tần Vấn Thiên biết giải thích không rõ nên không nói nhiều, hắn hỏi:
- U Hoàng, mấy năm nay ta luôn lo cho an nguy của nàng, nàng có khỏe không?
Bắc Minh U Hoàng vẫn lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Có vưu vật như vậy làm bạn bên cạnh, còn là cảnh giới Tiên Đế, ngươi làm cường đạo mà vẫn sống thoải mái vui vẻ làm gì còn nhớ đến ta?
- A . . .
Tần Vấn Thiên nhìn nửa bên mặt Bắc Minh U Hoàng, thấy nàng luôn nhìn chằm chằm về phía Dạ Thiên Vũ, không thèm xem hắn.
Dạ Thiên Vũ từ giữa hư không rơi xuống, thân thể mềm mại run nhẹ sau đó nhẹ nhàng múa. Dưới trăng nàng nhảy múa xinh đẹp, trong khoảnh khắc đám đông không thể dời ánh mắt. Tiên tử trong đình đài bên dưới Dạ Thiên Vũ vốn múa rất đẹp nhưng giờ phút này không ai thèm xem, tất cả sự chú ý tập trung vào Dạ Thiên Vũ.
Điệu múa của Dạ Thiên Vũ như có ma lực, nàng vừa múa đã hút ngươi vào rồi dần sa đọa.
Tần Vấn Thiên nhìn điệu múa này cũng không thể dời tầm mắt, một lần nữa bị vưu vật Dạ Thiên Vũ rung động. Tiên Vực có nhiều kiều nữ, mỹ nhân như mây, Tần Vấn Thiên đã thấy các kiểu tiên tử múa nhưng chưa từng xem điệu múa đẹp đến vậy. Huống chi điệu múa đó do Dạ Thiên Vũ múa, vưu vật tuyệt sắc phối hợp điệu múa kinh thế, một góc hồ tĩnh lặng, ánh trăng sáng trong chiếu trên người Dạ Thiên Vũ như thể cõi đời này chỉ có mình nàng, chỉ có điệu múa của nàng.
Nữ nhân dưới đình đài ngừng lại, bọn họ bước ra ngoài cùng ngắm Dạ Thiên Vũ bên trên. Đó mới là múa thật sự, không giống điệu múa trần gian, dù là nữ nhân cũng không thể dời tầm mắt. Người không có đại nghị lực thì sẽ bị hấp dẫn ngay, không thể thoát ra.
Bước chân xoay tròn như tinh linh nhảy, thân hình đong đưa, mái tóc dài trong gió, mỗi hình ảnh khắc sâu vào đầu mọi người.
Tần Vấn Thiên chợt thấy khi Dạ Thiên Vũ xoay tròn bước chân nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười khắc vào linh hồn hắn, in dấu thành ấn ký làm hắn run rẩy.
Bắc Minh U Hoàng nhìn sững sờ giây lát sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn sang Tần Vấn Thiên ở bên cạnh. Thấy Tần Vấn Thiên bị hấp dẫn mê mẩn, Bắc Minh U Hoàng khẽ thở dài, nữ nhân vưu vật như vậy hèn gì hắn không cưỡng lại được. Nam nhân nào cũng không thể ngăn cản nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nàng chẳng những đẹp mà còn mị, mị vào linh hồn ngươi.
Bắc Minh U Hoàng không mỉa mai Tần Vấn Thiên nữa, nàng nghiêm túc hỏi:
- Hôm nay ngươi hẹn ta đến có chuyện gì không?
Tần Vấn Thiên tỉnh lại từ điệu múa đẹp tuyệt, truyền âm cho nàng:
- Năm xưa đi mạch khoáng không ngờ bẵng đi hơn mười năm, hơi lo nàng ở Hạ Lan Đế Quân chịu thiệt. Tuy ta có hỏi thăm nàng được cung chủ Ly Hỏa Cung ưu ái nhưng vẫn hơi lo, muốn đến xem nàng.
Mắt Bắc Minh U Hoàng lóe tia sáng khác lạ, truyền âm trả lời:
- Ta khỏe, Ly Hỏa cung chủ tự nhâm mệnh ta đến bên Hạ Lan Đế Quân phụ tá y, nhưng thật ra ta xem như người bên Ly Hỏa Cung, Hạ Lan Đế Quân không dám làm gì ta.
Tần Vấn Thiên nhẹ gật đầu nói:
- Vậy thì ta hơi yên tâm, với thiên phú và sắc đẹp của nàng dù đi đến đâu cũng sẽ được chú trọng, mỹ nữ luôn có ưu thế, huống chi là giai nhân tuyệt sắc như nàng.
Bắc Minh U Hoàng lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi nói vậy xem như đang khen ta?
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Tất nhiên.
Bắc Minh U Hoàng ngẩng đầu nhìn bóng người múa trước mắt, hỏi:
- So với nàng ấy thì sao?
Hỏi ra câu này Bắc Minh U Hoàng hơi hối hận, thầm mắng mình tại sao hỏi như vậy, không lẽ vì vừa rồi bị khiêu khích?
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Đều là hiếm thấy trên trần gian, mỗi người đẹp mỗi vẻ. Nàng ấy như mỹ cơ dưới trăng, dụ dỗ chúng sinh. Còn nàng là nữ thần dưới trăng, thần thánh không thể nhúng chàm, đừng so sánh.
Bắc Minh U Hoàng không hỏi sâu thêm, nàng hỏi:
- Vậy ngươi định tiếp tục làm cường đạo sao? Lẽ nào ngươi không biết cường đạo có ý nghĩa gì trong Thái Cổ Tiên Vực? Vĩnh viễn không thể lộ mặt thật nếu không sẽ bị truy sát không ngừng nghỉ. Với thiên phú của ngươi dù rời đi không làm cường đạo vẫn có thể cao bay xa chạy đi nơi khác tu hành, thậm chí tham gia vào thế lực lớn nào cũng được.
Tần Vấn Thiên thầm thở dài, mắt nhìn đằng trước. Khi Bắc Minh U Hoàng hỏi ra câu này Tần Vấn Thiên bỗng hơi hiểu tại sao Dạ Thiên Vũ đối xử với hắn như vậy.
Dù trong lòng Tần Vấn Thiên không có ý gì với Dạ Thiên Vũ, nhưng nàng đối với hắn như vậy rồi hắn có thể tiêu sái dứt áo ra đi sao?
Con người không phải vật vô tình, không thể trở mặt lạnh lùng. Nếu Tần Vấn Thiên muốn đi thì ít ra chờ khi hắn làm được gì đó cho Dạ Thiên Vũ, báo đáp ân huệ của nàng rồi mới đi.
Bắc Minh U Hoàng nhìn biểu tình của Tần Vấn Thiên, dường như đã hiểu ra cái gì.
Rốt cuộc vẫn không thể vượt qua ải mỹ nhân sao?
Bắc Minh U Hoàng khẽ nói:
- Ta hiểu rồi.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, nàng thật sự hiểu?
Hiển nhiên Bắc Minh U Hoàng không hiểu, nhưng Tần Vấn Thiên không giải thích nhiều. Tần Vấn Thiên và Bắc Minh U Hoàng vốn không có quan hệ gì, chẳng qua là Phong Lão Đầu kéo nàng đi cùng hắn đến Tiên Vực. Thực lực trước kia của Bắc Minh U Hoàng có thể chăm sóc Tần Vấn Thiên đôi chút, giờ hắn đã phục hồi thực lực đỉnh cao, không cần nàng giúp nữa.
Chợt một thủy tinh truyền tin nằm trong tay Bắc Minh U Hoàng. Tần Vấn Thiên sửng sốt sau đó chợt hiểu, người hắn phát ra tiên niệm đánh vào thủy tinh truyền tin. Tần Vấn Thiên cũng lấy thủy tinh truyền tin của mình ra, Bắc Minh U Hoàng đưa tiên niệm vào trong. Vậy là sau này hai người có thể giao lưu qua thủy tinh truyền tin.
Bắc Minh U Hoàng cất thủy tinh truyền tin, nói:
- Sau này ngươi nhớ cẩn thận chút, nói cho họ biết tốt nhất đừng cướp mạch khoáng trong địa bàn của Hạ Lan Đế Quân, và tuyệt đối đừng để bị tìm ra. Bên Ly Hỏa Cung đã rất tức giận, nếu biết thân phận của các ngươi Hạ Lan Đế Quân sẽ mượn cường giả bên Ly Hỏa Cung đến trấn giết ngay.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- U Hoàng cũng vậy, lòng người khó đoán, làm việc cho Ly Hỏa Cung nhớ điệu thấp chút, đừng dễ dàng đắc tội với người.
Bắc Minh U Hoàng gật đầu nói:
- Ta biết.
Thuyền dưới chân Bắc Minh U Hoàng chậm rãi di chuyển tới trước.
Dạ Thiên Vũ dần ngừng múa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận