Thái Cổ Thần Vương

Bùi Thanh

Năm người còn sống vừa tuyệt vọng vừa mê mang, một người trong đó ý chí yếu nhất, cứ lặp đi lặp lại câu không sống được, hiển nhiên, ý chí của hắn đã sắp sụp đổ rồi.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Có một người mở miệng hỏi, hắn mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên là người mạnh nhất ở đây, hơn nữa công chúa và và thánh tử đều cực kỳ coi trọng hắn, tất nhiên là bất phàm nhất, lúc trước bọn họ khi đối mặt với những tử thần giết chóc đó có người dẫn dụ chúng đi, về sau trong quá trình đi qua khe sâu bọn họ đã biết người đó chính là Tần Vấn Thiên.
Cảnh giới của hắn cũng tất nhiên là cao nhất trong năm người.
- Tiếp tục đi đi, cứ nghĩ không sống được thì có tác dụng gì, nếu thật sự tuyệt vọng rồi thì trực tiếp tự sát đi, nếu còn muốn sống thì cho dù là có một tia sinh cơ thì vẫn phải đi tiếp.
Tần Vấn Thiên nói khẽ, bản thân hắn cũng không có lòng tin, nhưng đâu có lựa chọn nào khác, ai muốn phải đối mặt với tình hình như vậy chứ, nhưng bước vào cấm địa rồi thì nên chuẩn bị là có thể sẽ gặp phải uy hiếp tử vong.
Nếu đã đến tình cảnh này thì chỉ có thể kiên trì đi tiếp thôi.
Nói xong Tần Vấn Thiên tiếp tục cất bước đi về phía trước, mấy người đều đuổi theo, Tần Vấn Thiên nói không sai, cứ nghĩ không sống được thì có tác dụng gì, tự sát ở đây à? Không muốn tự sát thì chỉ có thể đi tiếp thôi.
Người cứ lặp đi lặp lại là không sống được kia đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cắn răng đi theo.
Thực sự đi sâu vào trong cấm địa này rồi mới biết được trong đây rộng lớn cỡ nào, nơi hoang vu giống như là vĩnh viễn không có điểm cuối, sau đó bọn họ không gặp phải nguy cơ khiến người ta tuyệt vọng nữa.
Đi qua từng ngọn núi hoang vu, Tần Vấn Thiên cảm thụ được sự lưu động của lực lượng trong thiên địa, hắn lờ mờ cảm thấy, nơi này tựa hồ có thêm một số thứ gì đó so với bên ngoài, nhưng lại không thể nói rõ ra được là gì.
- Không được, ta không thể chịu đựng được nữa, ta muốn bay trên cao, ta muốn đi thật nhanh về phía trước, chung quy rồi sẽ có cơ hội ra khỏi dãy núi này.
Người lúc trước có ý chí yếu đuôi không thể chịu đựng được kiểu hành tẩu hiu quạnh không có mục đích này, mở miệng nói:
- Có ai đi theo ta không?
Mấy người ở đằng sau mắt lóe sáng, chỉ nghe có một người nói:
- Ta đi với ngươi, hy vọng là có tác dụng.
Hai người còn lại thì mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lắc đầu nói:
- Nếu đã là cấm địa thì há lại dễ dàng ra khỏi như vậy.
Hai người ánh mắt lấp lánh, cường giả Tiên Thai đều có thể bay trên trời, Tần Vấn Thiên nói cũng có đạo lý, nếu như chỉ cần bay trên cao một đường tiến về phía trước để ra ngoài thì nơi này sẽ chẳng được gọi là cấm địa.
- Chúng ta đi.
Hai người muốn rời khỏi đây bay lên trời, không ngừng bay lên chỗ cao, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn họ, nhìn thấy thân thể của hai người càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất trong tầm nhìn, hiển nhiên đã lên một mức cực cao.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh, trong đám mây trên không giống như có một xúc tua màu xanh lục thò ra, bao phủ về phía hai người đã biến thành chấm đen đó.
- Cái này...
Bọn Tần Vấn Thiên mắt sáng lên, một đạo khí tức cực kỳ đáng sợ giống như từ trên trời bao phủ xuống, ánh sáng màu xanh lục vô cùng yêu dị chiếu xuống, trong khoảnh khắc chiếu sáng cả không gian, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng luồng ánh sáng đó lại vô cùng rực rỡ.
- Biến mất rồi.
Một người thì thào nói nhỏ, điểm đen trong hư không đã biến mất, có nghĩa là hai đạo thân ảnh đó đã biến mất.
- Bọn họ chết rồi sao?
Người còn lại là lão nhân đã dừng ở cảnh giới Tiên Thai đỉnh phong rất nhiều năm, lão nhìn lên hư không, sinh ra một nỗi cảm khái thỏ chết thì cáo buồn.
- Sao có thể không chết được.
Tần Vấn Thiên nói khẽ, trong lòng cũng sinh ra cảm giác bi thương, hắn cũng hy vọng có sinh lộ, nhưng trên thực tế, sinh lộ rất khó tìm, ít nhất thì trước mắt mà nói, hắn không nhìn thấy sinh cơ là ở đâu.
- Hy vọng có thể tìm được đường sống trong cõi chết.
Lão nhân than khẽ, lão là người có ý chí kiên định nhất trừ Tần Vấn Thiên, đã dừng ở cảnh giới này nhiều năm, lão mới quyết định xông vào cấm địa một lần để tìm kiếm cơ hội, lão đối với cái chết thì coi nhẹ hơn những người khác nhiều.
Người còn lại là một thanh niên anh tuấn, khí chất bất phàm, trên lưng đeo cổ kiếm, hình như là một kiếm tu, hắn rất ít lời, chỉ một mực im lặng mà đi.
- Đúng, ai nói là không có hy vọng.
Tần Vấn Thiên cười nói, tựa hồ là đang an ủi mình, vừa nói vừa tiếp tục bay về phía trước, lại qua mấy tháng, bọn họ nhìn thấy phía trước có một địa mạo sơn mạch kỳ lạ, bọn họ thấy phía dưới có khe sâu lõm xuống, không ngờ là một dấu bàn tay cực lớn.
Dấu bàn tay vắt ngang trên đại địa, có năm vết lỗm rất rõ ràng, đó là dấu của năm ngón tay.
Đáng sợ hơn là, bên trong năm dấu tay này có khí tức áp bách tỏa ra, đứng ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được khí thế dồi dào ập tới, giống như là muốn phá hủy ép sập tất cả.
- Cấm địa này thực là núi quy tắc sao?
Lão già đó nói khẽ:
- Có thể lưu lại dấu tay như vậy, ít nhất cũng phải là thực lực của Tiên Đế đỉnh cấp.
Tần Vấn Thiên cũng động dung, dãy núi này đã tồn tại vô số năm tháng, vậy lịch sử của dấu bàn tay này tất nhiên cũng đã cực kỳ lâu rồi, năm tháng vô tận trôi qua, khí tức trong dấu tay này vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, từ đó có thể thấy được người lúc trước đánh ra dấu bàn tay này cường đại đáng sợ tới mức nào.
- Ta hiện tại chỉ tò mò, trong đây rốt cuộc là có bao lớn.
Thanh niên anh tuấn thản nhiên nói, từ sau khi bọn họ bước vào cấm địa, một đường tiến về phía trước, đã đi mất hơn một năm rồi, vạy mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết bản thân đã đi tới đâu, bởi vậy hắn mới hỏi cấm địa rốt cuộc là có bao sâu? Nó đi thông tới đâu.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên cũng cảm thán trong lòng, nhưng hắn chỉ nói hai chữ rồi tiếp tục đi về phía trước, đi qua trên không Ngũ Chỉ sơn này, phía dưới, khí tức áp bách của chưởng ấn cường đại bao phủ lấy người.
Ngũ Chỉ sơn này cực lớn, bọn họ đi mất rất lâu mới qua được, lại đi tới một dãy núi nhấp nhô khác.
- Có người.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy phía trước có một đạo thân ảnh mặc áo choàng màu đen đang lặng lẽ đứng, lập tức ba người đồng thời dừng chân, không dám động đậy.
Đúng lúc này, thân ảnh đó chậm rãi xoay người, ba người Tần Vấn Thiên nhìn thấy một khuôn mặt anh khí bức người, đôi mắt kia vừa đen vừa thâm thúy, rất có thần, giống như muốn nhìn thấu ba người.
- Là nhân loại còn sống, là võ tu.
Lão nhân kinh hô một tiếng, đây là võ tu nhân loại còn sống đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy trong cấm địa.
Lý Dục Phong nói với Tần Vấn Thiên, Bắc Minh Tiên sơn không chỉ có một cửa vào, có một số nhân vật lợi hại là sẽ từ địa phương khác đi vào trong Tiên sơn này, cường giả trước mắt chắc cũng là như vậy.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra quang mang nhìn thấu hư vọng, nhưng mà, hắn vẫn không nhìn thấu đối phương, hiển nhiên người này là nhân vật Vương cảnh, mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Bái kiến tiền bối.
Tần Vấn Thiên chào hỏi.
Người đó thản nhiên nhìn nhìn bọn Tần Vấn Thiên, trên khuôn mặt anh khí bức người đó có mấy phần tò mò, mấy phần khinh miệt, ánh mắt đảo qua, nói khẽ:
- Đám nhóc không sợ chết, có thể sống mà đi được đến đây, mạng của các ngươi cũng lớn thật.
- Tiền bối, chúng ta đi nhầm vào cấm địa, mấy lần gặp phải nguy cơ tử vong, trên đường đã có rất nhiều đồng bạn bỏ mình, không biết tiền bối có thể chỉ cho một con đường sáng không?
Thanh niên anh tuấn bên cạnh Tần Vấn Thiên chắp tay nói.
- Chẳng có đường sáng nào cả, với cảnh giới tu vi của các ngươi thì chỉ có đường chết thôi.
Thanh niên thoạt nhìn thì rất trẻ tuổi, anh khí bức người lạnh lùng nói, ngữ khí rất khẳng định.
- Chỉ có đường chết.
Ba người Tần Vấn Thiên thần sắc khẽ biến, lão nhân nói:
- Vãn bối cả gan, không biết đám người vãn bối có thể đi theo tiền bối hay không?
Đối phương đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén giống như một đạo thiểm điện, lão già đó chân lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Khóe miệng thanh niên đó nở ra một nụ cười trào phúng, nói:
- Các ngươi cũng xứng à?
Lão già vẻ mặt buồn bã, không biết đáp lại thế nào, bảo một vị nhân vật đại năng dẫn theo bọn họ, đích xác là bọn họ không xứng.
- Tiền bối, vị Tần huynh này chính là bạn của Lộng Nguyệt công chúa của Bắc Minh Tiên triều, thân phận bất phàm.
Thanh niên bên cạnh Tần Vấn Thiên nói, tựa hồ có chút không cam lòng, vất vả lắm mới thấy được một sinh cơ, chỉ cần người trước mắt đồng ý hỗ trợ, bọn họ có thể sẽ sống sót rời khỏi đây.
Ánh mắt của thanh niên như cứng lại, nhìn Tần Vấn Thiên, trên khuôn mặt anh khí bức người hiện lên một nụ cười châm chọc.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hắn nhìn đó thanh niên, lạnh lùng nói.
Cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt của đối phương, thanh niên liền xin lỗi:
- Tiền bối thứ tội, vãn bối không có ý gì khác.
- Không có à?
Thanh niên cười cười, hắn hắn sải bước, chỉ một bước mà người bên cạnh Tần Vấn Thiên sắc mặt đã trắng bệch, giống như bị sát khí vô tận bao phủ.
- Tiền bối thứ tội.
Tần Vấn Thiên và lão già đồng thời mở miệng, hiện giờ chỉ còn lại một đồng bạn, cường giả này một lời không hợp không ngờ đã muốn hạ sát thủ.
- Thứ tội? Bạn của Bắc Minh Lộng Nguyệt, là dùng thân phận để ép ta à?
Trong mắt thanh niên đó đột nhiên hiện lên một đạo thiểm điện, lập tức tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đồng bạn bên cạnh Tần Vấn Thiên thân thể trực tiếp vỡ nát, có máu tươi bắn ra, bắn cả lên mặt Tần Vấn Thiên, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.
Tuy rằng lời này của đối phương có chút đường đột, nhưng mà cũng không nhất định là có ý như hắn nói, nhưng mà thanh niên trước mắt không ngờ vì một lời mà tru sát hắn.
- Ta không giết các ngươi, nếu các ngươi có thể sống sót đi ra ngoài, không ngại thì có thể nói với nha đầu Bắc Minh Lộng Nguyệt đó một tiếng là ở cấm địa này gặp Bùi Thanh.
Thanh niên thản nhiên nói, rồi lập tức xoay người rời đi, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, hắn đã biến mất vô tung vô ảnh.
- Bùi Thanh.
Trong mắt lão già hiện lên một luồng ánh sáng đáng sợ.
- Ngươi biết hắn à?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ở Bắc Minh Tiên triều, tên của Bùi Thanh so với Lộng Nguyệt công chúa thì càng vang dội hơn nhiều.
Lão già thần sắc rung động, khó trách hắn bởi vì một câu không hợp mà giết người.
- Bùi Thanh là cường giả Tiên Đế trẻ tuổi nhất của Bắc Minh Tiên triều, từ lúc Bắc Minh Tiên triều khai quốc tới nay, là đệ nhất nhân trong lịch sử.
Lão già nói khẽ, khiến cho Tần Vấn Thiên mắt lộ phong mang, có tầng ánh sáng này, chẳng trách ngạo nghễ như vậy, hơi tí là giết người.
Người này thoạt nhìn thì rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ đã là Tiên Đế.
- Chỉ còn lại hai chúng ta thôi.
Tần Vấn Thiên cảm thán nói. Lão già thần sắc cũng đờ đẫn chán nản, trong những người vào cấm địa, không ngờ chỉ còn lão và Tần Vấn Thiên là còn sống.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, bọn họ một đường đi tới, sau đó không lâu thì lại dừng. Phía trước không ngờ có từng tấm bia đá, tất cả đều là bia không chữ, cắm ở trên đất.
Như là - bia mộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận