Thái Cổ Thần Vương

Núi cổ thần kỳ

Vũ đế mỉm cười đi tới từng bước một, bên cạnh hắn còn có hai người, tất cả đều lộ ra khí chất sâu không lường được, làm cho nhân vật Tiên đế sáng mắt lên, hai người này cảnh giới cũng rất cao.
- Nếu là chư vị tới bái phỏng, cũng không cho phép ta làm giá chút ít sao, nếu đã như vậy hà cớ gì các hạ tới đây?
Vũ đế cười nhìn Tử đế nói, ngữ khí của hắn bình hòa, tiên phong đạo cốt, khi nói chuyện không mang một chút hỏa khí nào.
Tử đế sáng mắt lên, có tia sáng màu tím tích chứa trong mắt, uy nghiêm kinh khủng, nếu là kẻ có cảnh giới tầm thường cũng muốn thuần phục dưới ánh mắt của hắn.
- Hừ.
Tử đế lạnh lùng hừ một tiếng.
Vũ đế không thèm để ý chút nào, đưa mắt nhìn chư vị Tiên đế, nói:
- Nếu có người nào không thích lão đầu này làm giá, cùng lắm là có thể ly khai, ta không cầu chư vị.
- Vũ đế tiền bối nói đùa sao, bất kể như thế nào, Vũ đế tiền bối thành danh vào lúc ta còn nhỏ tuổi.
Nam Hoàng Cô Hồng cười nói, ngữ khí khách khí.
- Tiên tử của Nam Hoàng thị rất biết cách ăn nói a.
Vũ đế nhẹ nhàng gật đầu với Nam Hoàng Cô Hồng:
- Ta biết chư vị đều nhận được tin tức, đến đây là vì tuyệt học Thần Chi Thủ siêu phàm của Đại đế Nghệ tiền bối. Năm đó Nghệ đế tiền bối bằng vào tuyệt học mà tung hoành thiên hạ, phong tư đến bực nào. Sau đó tuyệt học thất truyền, Tiên vực không còn Thần Chi Thủ. Nếu các vị đều đã đến rồi, tin rằng nếu các vị không nhìn thấy vài thứ chắc thì sẽ không rời đi, vậy ta cũng không gạt chư vị, tuyệt học của Nghệ đế có ở chỗ của ta, Vũ đế ta chính là người bảo vệ tuyệt học.
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, không ngờ Vũ đế lại sảng khoái thừa nhận như vậy, chẳng qua là chính như lời Vũ đế nói, chư vị Tiên đế đồng thời giá lâm nơi này, nếu Vũ đế không đưa ra câu trả lời chắc chắn làm hài lòng, e là những Tiên đế này sẽ không ly khai dễ dàng như vậy.
Giờ khắc này các cường giả trong sơn trang đều trầm mặc, ánh mắt nhìn Vũ đế tựa như chờ đối phương tiếp tục mở miệng.
- Nơi này có không ít nhân vật Tiên đế ở đây. Thân là Tiên đế, hiển nhiên các ngươi đều tu hành lực lượng tuyệt học của mình, thấm nhuần trong đó nhiều năm, hiểu được tu luyện một môn tuyệt học lợi hại thật khó khăn như thế nào, càng muốn tu luyện tới điên phong thì càng cần nhiều năm lắng đọng, chứ không phải một lần là xong, giờ này mặc dù chư vị Tiên đế đã có được tuyệt học Thần Chi Thủ cải sửa lại mà tu hành, có năng lực vượt qua tự thân tu luyện đại thần thông chi thuật sao?
Quả nhiên Vũ đế tiếp tục lên tiếng:
- Chỉ sợ chưa chắc, huống chi lời ta nói khó nghe, thì bởi vì tinh hồn khác biệt, tất cả lực lượng mà từng người các ngươi am hiểu đều ở lĩnh vực không tệ, hơn nữa đều đã tu hành đến cấp bậc lĩnh vực nhất định. Nhưng tuyệt học Thần Chi Thủ lại hoàn toàn khác biệt với lực lượng mà các ngươi tu hành, mặc dù Thần Chi Thủ bày ở trước mắt chư vị, chỉ sợ cũng rất khó tu hành thành công.
- Chuyên này không cần Vũ đế lo lắng, chỉ cần giao Thần Chi Thủ cho chúng ta là tốt rồi.
Chỉ nghe một người mở miệng nói, người này có đôi mắt cực kỳ sắc bén, hiện lên ánh sáng màu vàng, cả người lộ ra một cổ khí chất cuồng dã. Vị thanh niên bên cạnh hắn Tần Vấn Thiên đã gặp qua tại Nam Hoàng thị, Tông Chiến.
Rất hiển nhiên, người trước mắt này là một tôn Yêu đế, Hoàng Kim Chiến Thiên điêu.
- Tốt, ta sẽ giao Thần Chi Thủ cho các ngươi, để xem chư vị có tu hành được hay không.
Vũ đế gật đầu đáp ứng cực kỳ sảng khoái, tức thì Yêu đế có chút kinh ngạc. Vũ đế này không khỏi quá sảng khoái sao, hắn thân là người bảo vệ tuyệt học, thật sự giao ra Thần Chi Thủ một cách dễ dàng như vậy sao?
- Mời chư vị nhường ra, ta sẽ in dấu Thần Chi Thủ trên phiến đại địa này.
Vũ đế từ tốn nói, ánh mắt mọi người sáng lên, đua nhau lui về phía sau.
- Cần lui xa một chút nữa, toàn bộ lui về sau.
Vũ đế phất tay áo, mặc dù mọi người không hiểu nhưng vẫn lui ra sau. Nếu Vũ đế đã đáp ứng, xem ra không thể giở trò lừa bịp đấy, người ở đây đều là những nhân vật nào, Vũ đế là Tiên đế đương nhiên là cực kỳ thông minh, biết được hậu quả nếu mình trêu đùa bọn họ.
Thân ảnh của Vũ đế chậm rãi bay lên không. Hai người bên cạnh hắn cũng lui về phía sau, một lát thân ảnh Vũ đế hàng lâm trên hư không, chỉ thấy hắn tóc trắng phơ không có gió mà lay động, trường bào cả người bay phất phới, cuồng phong gào thét, trên người hắn tỏa ra uy thế kinh người, trong nháy mắt càn quét tám phương, bao phủ thiên địa.
Chỉ thấy chỗ mi tâm của Vũ đế tỏa ra thần thái đáng sợ, hào quang rực rỡ cực kỳ loá mắt, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, quanh thân Vũ đế kim mang đại phóng, nơi ấn đường lơ lửng cổ tự phù vô tận, uy lực vô biên, đột nhiên từng đạo tia sáng đáng sợ phá thiên đánh tới mặt đất.
- Oành, oành, oành. . .
Một tích tắc đó, hư không rung chuyển, mặt đất run rẩy, phù quang vô tận bắn trên cả vùng đất, chỗ ấy xuất hiện một khu đồ án màu vàng to lớn có tích chứa tự phù cổ xưa, lực lượng ngập trời, thần bí khó lường.
Uy thế trên người Vũ đế không giảm, tựa như có tiên niệm nổ bắn ra vô tận, điên cuồng xông lên đánh cả vùng đất, phiến ấy hóa thành màu vàng, biến thành một cự trận khủng bố.
Cuối cùng khi tất cả đã kết thúc, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn vùng đất kia. Phù văn lưu động vô tận, từng chữ cổ trôi nổi giữa không trung, phảng phất là tồn tại ở dạng lập thể, muốn trồi lên từ trong trận đồ kia. Đáng sợ hơn chính là chỗ ấy lại có một thân khu màu vàng đứng ở đó, thân thể làm bằng phù văn cực kỳ vô tận, cả người phảng phất là phù thể với uy thế đáng sợ, khí thế trấn áp tâm phách người, cao tới trăm trượng.
Thân thể của Vũ đế trôi nổi tại không trung, ánh mắt nhìn mọi người đang chấn động, nói:
- Đây là tuyệt học Thần Chi Thủ, tất cả mọi người đều có thể tu hành, ngược lại ta rất hy vọng chư vị đều có thể tu hành thành công.
Lúc Tử đế bước ra trước một bước, trong nháy mắt hàng lâm bên trong đại đồ án màu vàng kia, xuất hiện tại thân khu cự đại đó, Tử đế nhắm mắt lại, an tĩnh cảm thụ.
- Ông, ông. . .
Lần lượt từng thân ảnh đồng thời cất bước ra, hàng lâm trong đại đồ án, Nam Hoàng Cô Hồng nói:
- Người nào trong các ngươi muốn đi vào, không nên rời khỏi ta.
- Vâng.
Mọi người đua nhau gật đầu, nơi này cường giả quá nhiều, Nam Hoàng Cô Hồng thân là Tiên đế, có thể bảo bảo vệ cho bọn họ.
Nam Hoàng Cô Hồng cũng đi vào bên trong, Tần Vấn Thiên cũng đi vào bên trong đại đồ án, tắm trong phù quang vô tận.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, từng đạo phù văn cổ tự giống như thực chất vậy, bay vào trong đầu rõ ràng như thế, cực kỳ thần kỳ, không ngờ đây lại là sự thật, tuyệt học Thần Chi Thủ.
Tần Vấn Thiên toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, đắm chìm ở trong đó, cảm nhận sâu đậm được sự bác đại tinh thâm của tuyệt học Thần Chi Thủ, tiên lực trong cơ thể hóa thành quy tắc phù văn, hóa thành chữ cổ thực thể, kích phát lực lượng cả người. Không chỉ kích phát hai tay mà lực lượng cả người, hối tụ ở trên Tiên Đài, diễn hóa hết thảy lực lượng kỳ diệu. Cuối cùng, do hai tay bộc phát ra, kinh thiên động địa, không gì làm không được, giống như cánh tay của thần linh.
Thần Chi Thủ cũng không phải là loại tuyệt học cực kỳ phức tạp, rất đơn giản nhưng thâm sâu ảo diệu cực kỳ, tích chứa biến hóa cực kỳ, cần bản thân mình không ngừng thể ngộ, không ngừng trở nên mạnh mẽ, nếu như lĩnh ngộ không thấu thì không thể nào nhập môn được.
Rất nhiều thần thông tuyệt học của Tiên vực đều là tu hành từng bước một, từ yếu đến mạnh, ngay cả người có thiên phú không mạnh lắm cũng có thể lĩnh ngộ được đôi chút, phát huy ra uy lực không quá mạnh. Nhưng Thần Chi Thủ thì khác biệt, không thể lĩnh ngộ là không thể lĩnh ngộ, cũng không có cái gọi là tu hành từng bước một. Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ được, rất có thể một lần là xong, tu hành thành công. Nhưng có thể phát huy được uy lực mạnh bao nhiêu thì phải xem ngộ tính tự thân ngươi rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, lĩnh ngộ sâu sắc bao nhiêu, có thể diễn hóa sức mạnh công kích được bao nhiêu.
Tuyệt học Thần Chi Thủ cũng không phải là thủ đoạn công kích cố định, người tu hành khác nhau, am hiểu lực lượng khác nhau, Thần Chi Thủ có thể triển hiện cực kỳ biến hóa.
Ba ngày sau, mọi người vẫn đắm chìm ở trong đó như cũ, bao gồm cả nhân vật Tiên đế.
- Chư vị tu hành xong rồi?
Lúc này một giọng nói truyền ra, chấn động trong màng tai của mọi người, khiến cho mọi người đua nhau mở mắt ra, nhìn về phía hư không Vũ đế, bọn họ bước chân ra, đi tới phiến không gian phù văn cổ tự đó, ánh mắt vẫn ngóng nhìn ở đó, chau mày.
Bàn tay của Tử đế chụp vào hư không một cái, chưởng ấn cự đại đánh ra, lao lên trời. Vũ đế thấy một màn như vậy cười cười, nói:
- Đây là Thần Chi Thủ sao? Đây là đại chưởng ấn mà.
- Thần Chi Thủ không hoàn chỉnh, chỉ có hình của nó, không được thần của nó, tuyệt học thần vận ở đâu?
Tử đế ngẩng đầu, nhìn về phía Vũ đế, tia sáng tím lóng lánh trong con ngươi, uy nghiêm cường thịnh.
- Ngươi thân là nhân vật đại đế của Tiên vực, không ngờ còn cần mọi người chỉ thần vận cho ngươi?
Vũ đế nhìn Tử đế cười nói:
- Từ điểm đó xem ra, so với Cổ Chi đại đế Nghệ hẳn là ngươi còn kém xa.
Tử đế co rút đồng tử lại, trên bầu trời mây tím ngập trời, giống như gió lốc khiếp người, Vũ đế thấy cảnh tượng này, lên tiếng:
- Thế nào, không thể đánh giá sao?
- Ta sẽ đặt chân tới cảnh giới của Cổ Chi đại đế.
Tử đế lạnh lùng lên tiếng:
- Bây giờ nói cho chúng ta biết một phần khác ở đâu?
- Bên trong ngọn núi cổ.
Lúc này, Khương gia Tiên đế lên tiếng nói. Đôi mắt hắn hình như có thần quang, nhìn về ngọn núi cổ đứng sừng sững trên bầu trời ở phía sau Thần Thủ sơn trang đó. Ở chỗ ấy, ngay cả ánh mắt của hắn cũng nhìn không thấu, có giấu bí mật.
- Đi xem một chút đi.
Yêu đế Hoàng Kim Chiến Thiên điêu đạp bước ra muốn đi đến đó, đã thấy Vũ đế cười nói:
- Không làm phiền ngươi động thủ, các ngươi muốn kiến thức Thần Chi Thủ hoàn chỉnh, chỉ sợ chư vị không có năng lực này a.
- Ngươi nói năng quá thừa thãi.
Yêu đế bắt đầu khởi động hoàng kim chiến khí trên người.
Ánh mắt của Vũ đế nhìn một người bên cạnh, chỉ thấy người đó thân hình lập lòe, đi tới núi cổ xa xa đó. Sau một lát chỉ thấy mây mù điên cuồng tuôn trào khuấy động nơi phiến núi cổ, không ngờ trong đó lại tích chứa một đại trận đáng sợ.
Mây mù tiêu tán, chỗ ấy xuất hiện một bức đồ án to lớn, phong tỏa không gian. Vũ đế đưa bàn tay ra, trong phút chốc kim quang óng ánh trong lòng bàn tay, mũi tên màu vàng xuất hiện trong tay của hắn, tích chứa khí tức sắc bén ngập trời.
- Vèo. . .
Một tiếng vang thật lớn, mũi tên phá thiên, xuyên qua hư không, trong nháy mắt hàng lâm trên đại đồ án. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, toàn bộ thế giới dường như biến đổi. Nơi núi cổ kỳ diệu có một đám mây mù bay phủ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong nháy mắt, tiên niệm của Tiên đế ở hiện trường càn quét đi vào bên trong đó, chỉ cảm thấy cực kỳ thần bí, tiên niệm của bọn họ đều bị hạn chế rồi.
- Ông.
Cuồng phong gào thét, yêu khí ngập trời, quang mang màu hoàng kim bao phủ toàn bộ hư không của phiến thiên địa, rực rỡ vô biên. Yêu đế Hoàng Kim Chiến Thiên điêu huy động đôi cánh màu vàng, trong nháy mắt đặt chân bên trong ngọn núi cổ. Chư vị Tiên đế mắt sáng lên, tất cả đều chuẩn bị hành động.
Nhưng chỉ trong phút chốc, nơi đó tỏa ra khí tức ngập trời, thân thể Hoàng Kim Chiến Thiên điêu phóng lên cao, ánh sáng vàng vạn trượng chiếu khắp thiên địa, trong đó có một thủ chưởng bao phủ bầu trời che lấp đại địa có thể hủy diệt hết thảy đánh ra.
Yêu đế rống to một tiếng, thiên địa rung chuyển. Thân thể hắn trong nháy mắt lui về phía sau tới mấy trăm dặm. Chỗ ấy ngoài có tiếng vang ầm ầm rung trời, mặt đất còn bị điên cuồng vỡ nứt, trên bầu trời cũng bị kim mang phá vỡ, ngọn núi nơi đó vỡ vụn toàn bộ.
- Grừ...ừ...ừ.
Yêu đế phát ra tiếng gầm vang trời, uy lực chiến đấu tuyệt thế khiến cho người có cảnh giới thấp cảm giác muốn nằm rạp xuống mặt đất. Một đạo chưởng ấn bên trong ngọn núi cổ đó không ngờ đã bức lui Yêu đế.
Trong mắt của Vũ đế tích chứa vẻ sắc bén đáng sợ, hắn quét mắt nhìn qua mọi người, nói:
- Bên trong ngọn núi cổ này mặc dù có tuyệt học thần vận, nhưng sợ là chư vị Tiên đế cũng khó đi vào a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận