Thái Cổ Thần Vương

Trở về

Những người này đều có tu vi ở cảnh giới Tiên đế, trong đó có Đế quân, có Thống lĩnh, còn lại cũng đều là những nhân vật tay trái tay phải của Đế quân hoặc là phó Thống lĩnh hoặc chấp sự. Ngày thường bọn họ khi gặp Tần Vấn Thiên chỉ cần khom người bái kiến, không cần quỳ lạy.
Tuy nhiên tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên nổi tiếng với bàn tay sắt đá, không ngại dính máy, những kẻ có liên quan đến Ly Hỏa cung chủ đời trước đều bị hắn chém hết. Giờ này tại Ly Hỏa cung, một lời của hắn có thể định sinh tử của một người. Còn lúc này nhìn thái độ của Tần Vấn Thiên đối với hai vị mỹ nhân tuyệt thế ở bên cạnh kia, làm sao bọn họ không rõ địa vị của hai nàng ở trong lòng tân nhậm cung chủ như thế nào. Tần Vấn Thiên dẫn bọn họ tới nơi này, cơ hội như vậy đương nhiên cần phải biểu hiện tốt một chút, mới mong đạt được tín nhiệm của tân nhậm cung chủ.
Các Tiên đế, bao gồm không ít đỉnh cấp Tiên đế đồng loạt quỳ một chân trên đất, khom người bái kiến phu nhân.
Phu nhân là ai?
Tần Vấn Thiên thẳng thắn giới thiệu Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành là thê tử của hắn, như vậy không thể nghi ngờ phu nhân mà chư đế nói chính là Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành rồi.
Hư không yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi vào một nhóm Tiên đế đang quỳ một chân trên đất, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Hắn đã trở lại, còn sống trở về rồi. Hơn nữa còn dẫn theo một quân đoàn Tiên đế quay về.
- Bao vây lại.
Cho đến lúc này mà Tần Vấn Thiên vẫn làm như không nhìn thấy bọn người Cửu Hoàng Đại Đế trong hư không, không thèm nhìn một ai trong số đó, khoảnh khắc hắn trở về Thanh Huyền thì số mạng của những người này đã được chú định.
- Vâng, cung chủ.
Chư Đế quân Thống lĩnh lĩnh mệnh, thân hình bọn họ bắn ra trong nháy mắt giống như từng đạo tia chớp, trong phút chốc phong tỏa bao vây trọn phiến hư không.
Đám người Cửu Hoàng Đại Đế đứng ở hư không, chiến cũng không được mà lui cũng không xong, từng người một đều mang sắc mặt khó coi tới cực điểm, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người những nhân vật Tiên đế đang bao vây bọn họ mà không biết phải làm sao.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua phế tích của Trường Thanh Tiên quốc, nơi hoàng cung Trường Thanh Tiên quốc đã từng huy hoàng, không ngờ giờ này lại biến thành như vậy, khó có thể tưởng tượng nơi này đã phát sinh đại chiến ra sao, hơn nữa Trường Thanh Đại Đế lại bị thương nặng.
Nghĩ tới những năm nay Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành trải qua hết thảy mọi chuyện, nhìn Thanh Nhi mái tóc trắng phơ, trong lòng hắn càng có cảm giác khó chịu, chỉ có thể nắm tay của các nàng thật chặc, dịu dàng nói:
- Không sao, có ta ở đây. Mọi chuyện đều kết thúc rồi.
- Vâng!
Thanh Nhi gật gật đầu, mái tóc vẫn có màu trắng nhưng tóc trắng sát thần đã từng không ai bì nổi liền biến mất, thời khắc này nàng giống như tiểu nữ nhân ôn nhu, nắm tay của Tần Vấn Thiên thật chặc dường như muốn tan vào lòng bàn tay của hắn. Mạc Khuynh Thành thì cười ngọt ngào, hai tay nàng ôm lấy cánh tay của Tần Vấn Thiên, đôi mắt đen nhánh mỹ lệ chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên không chớp mắt.
Nhìn hai vị ái thê bên người, nụ cười trong mắt Tần Vấn Thiên cuối cùng trở nên buông lỏng, nhu hòa, rực rỡ hơn nữa. Phút cuối tới đây, đã không xảy ra tình huống mà hắn sợ nhất, tuy nhiên tình cảnh vừa rồi cũng khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không ngờ Thanh Nhi lại hóa thân tóc trắng sát thần, đối mặt với chư vị tiên đế bằng ánh mắt lạnh đến như vậy, dường như nàng biến thành người khác vậy. Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng những năm này nàng đã trải qua những gì để dẫn tới tình cảnh như thế.
- Cơ Đế tiền bối.
Tần Vấn Thiên thấy đám người Cơ Đế đi tới thì nói to lên, cho dù tu vi của hắn sớm đã vượt qua Cơ Đế nhưng vẫn tôn xưng một tiếng tiền bối. Đây là sư tôn của Thanh Nhi, ngay cả thời khắc cuối cùng nàng vẫn đứng ở bên cạnh Thanh Nhi, sóng vai chiến đấu.
- Ta còn tưởng rằng ngươi. . .
Cơ Đế cũng cười, khoảnh khắc nàng nhìn thấy những Tiên đế kia quỳ xuống thì đã biết hết thảy đều kết thúc, thanh niên đã từng không ai bì nổi, truyền kỳ thiên tài với cảnh giới Tiên Vương đánh một trận giết chết ba đại Tiên đế, hắn đã trở lại, trở về với tư thái chói sáng, cao cao tại thượng như vương, Tiên đế cũng phải phải quỳ lạy, như vậy có thể tưởng tượng được bản thân hắn cường đại đến mức nào.
Hiện tại Cơ Đế không thể nhìn thấu được Tần Vấn Thiên.
- Cho rằng ta đã chết rồi sao.
Tần Vấn Thiên cười nói. Cơ Đế và môn hạ đệ tử của nàng đều nở nụ cười, nhìn đôi mắt tươi cười của Thanh Nhi sư muội, các nàng cũng cảm thấy được giải thoát, cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Kiếp sau quá xa, chỉ cầu kiếp này.
Hắn trở về với tư thái đẹp mắt, ôm hôn âu yếm nữ tử, chư vị tiên đế quỳ lạy.
Truyền kỳ vẫn là truyền kỳ như trước, chỉ có điều truyền kỳ trở nên cường đại hơn so với trước, e rằng mảnh trời này cũng không trói buộc được hắn.
- Tiền bối và chư vị tiên tử chăm sóc Thanh Nhi, Vấn Thiên khắc trong tâm khảm.
Tần Vấn Thiên chân thành nói, tuy nói Cơ Đế và môn nhân của nàng không có mưu đồ gì, nếu không cũng sẽ không tiếc tánh mạng ở đây thủ hộ cho Trường Thanh Tiên quốc. Nhưng nàng lại không thể không báo ân này, bởi vì các nàng bảo vệ không chỉ là cung chủ của Trường Thanh Tiên quốc, không chỉ là sư muội của các nàng, mà còn là thê tử của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên dắt Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành đi tới trong đế cung, Trường Thanh Đại Đế thời khắc này rất hư nhược, đang mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, cuối cùng thần thái trong trong ánh mắt đã trở lại.
- Vừa rồi ta còn nói con đã phụ lời ta dặn dò, may mắn là ta sai rồi.
Trường Thanh Đại Đế cười nói. Hết thảy đều đến rất đúng lúc, vận mạng thật là kỳ diệu, trong lúc tuyệt vọng đã xuất hiện ánh rạng đông.
- Đại Đế.
Tần Vấn Thiên nói to lên, một cổ lực lượng sinh mệnh cực kỳ thuần khiết bao phủ lấy thân thể của Trường Thanh Đại Đế, sinh mạng chi quang màu xanh biếc ăn mòn những lực lượng kia, thôn tính tiêu diệt từng chút một. Lực lượng sinh mệnh thâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể của Trường Thanh Đại Đế, khiến sinh cơ trên người ông ta không ngừng trở nên thịnh vượng, kỳ diệu vô cùng.
- Sinh mạng quy tắc.
Trường Thanh Đại Đế chấn động ghê gớm. Năm đó Tần Vấn Thiên không hề tu hành sinh mạng quy tắc, chẳng lẽ hắn đã phá cảnh?
Điều này không thể, vẻn vẹn hơn một trăm năm, hắn làm sao có thể phá cảnh đến cấp bậc trên Tiên đế? Thời điểm hắn bị tru diệt mới chỉ là đỉnh cấp Tiên Vương cảnh, còn chưa bước chân vào cấp bậc Đế cảnh.
"Đúng rồi, là Thân Ngoại Hóa Thân."
Trường Thanh Đại Đế thầm nghĩ, ông ta cho rằng bản tôn của Tần Vấn Thiên đã vẫn lạc, Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành một mực chờ đợi chính là Thân Ngoại Hóa Thân của Tần Vấn Thiên.
Ông ta đâu biết rằng Tần Vấn Thiên trước mắt chính là bản tôn.
Trường Thanh Đại Đế nhanh chóng khôi phục lại thương thế, những vết thương nặng về quy tắc như vậy không ngờ đã khỏi luôn rồi. Đây quả thực khó có thể tưởng tượng được, nhưng Tần Vấn Thiên lại làm được.
- Đại Đế giờ này đã là đỉnh cấp Tiên đế, lại có Vạn Cổ Trường Thanh thụ, ai còn có thể thương tổn được Đại Đế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế, còn có Đông Thánh, con cũng biết rồi.
Trường Thanh Đại Đế cười đáp. Tần Vấn Thiên sáng mắt lên, đều là những cái tên quen thuộc a. Năm đó trên Yêu Thần sơn, Đoạt Thiên Lão ma muốn tru diệt hắn dựa vào bằng dựa vào thiên bát vượt qua không gian. Nam Hoàng Nữ Đế xuất thủ mới bù đắp cho hắn một mạng, Đông Thánh Tiên đế đầu nhập vào môn hạ của Đoạt Thiên Lão ma.
Về phần Tử Đế và Đông Thánh, Tần Vấn Thiên không thể quen thuộc hơn nữa, quan hệ sâu xa giữa bọn họ có thể nói sâu đậm.
- Vì sao không xử trí bọn họ?
Trường Thanh Đại Đế nhìn đám người Cửu Hoàng Đại Đế bị nhiều Tiên đế vây tiễu, trong đó có không ít đỉnh cấp Tiên đế cùng với vô số cường giả cũng đủ để tiêu diệt Cửu Hoàng Tiên quốc, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa ra lệnh, chỉ hạ lệnh bao vây bọn họ lại.
- Đợi bọn họ gọi người.
Tần Vấn Thiên nhẹ nói, âm thanh bình tĩnh khiến cho Trường Thanh Đại Đế khẽ run trong lòng. Chờ bọn họ gọi người đến tiếp viện sao? Tần Vấn Thiên muốn một lưới bắt hết a, cũng thật là tự tin tuyệt đối.
Đám người Cửu Hoàng Đại Đế đều có tiên niệm bên ngoài, bọn họ thấy những người này vây quanh mà bất động, trong nội tâm có thể nói cực kỳ đau khổ, bọn họ lại không dám chủ động xuất thủ. Hiển nhiên trước mắt bọn họ đang ở vào yếu thế tuyệt đối, nếu đối phương muốn trì hoãn như vậy là tốt.
Tuy nhiên bọn Cửu Hoàng Đại Đế không thể chịu đựng được chính là thái độ của Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc từ lúc hắn xuất hiện cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn tới bọn họ.
Bọn họ là những nhân vật lãnh tụ thế lực cao cấp, Cửu Hoàng Tiên quốc chi chủ, Thiên Lam Đại Đế, Chí Tôn Kiếm Đế, Thái Hoa Tiên chủ. Tần Vấn Thiên được chư vị tiên đế gọi là cung chủ, cũng không thèm nhìn thẳng vào bọn họ cái nào, đây là miệt thị đến bực nào.
- Đúng rồi, Nam Hoàng thị bên kia chỉ sợ cũng khai chiến, chúng ta mau đi xem một chút.
Trường Thanh Đại Đế mở miệng nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng lên, Nam Hoàng thị và Trường Thanh Tiên quốc đồng thời bị vây giết sao?
- Cuộc chiến giữa Doanh thị và Nam Hoàng thị đã kéo dài hơn một trăm năm, giờ này kéo binh đến dưới thành vây giết Nam Hoàng Tiên thành. Có lẽ ngày hôm nay sẽ là ngày quyết chiến.
Trường Thanh Đại Đế nói:
- Truyện Tống trận đi thông đến Nam Hoàng thị trong Đế cung vẫn còn, có thể đi tới đó ngay tức khắc.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, dắt tay Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành lập tức bay thẳng tới nơi đó:
- Ta dẫn Thanh Nhi cùng với Khuynh Thành đi tới là được rồi.
Ánh mắt của Trường Thanh Đại Đế lộ ra vẻ sắc bén, một người đi thôi sao?
- Nghe lời hắn đi.
Bạch Đế lên tiếng, Trường Thanh gật gật đầu. Nếu Tần Vấn Thiên dám mang Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành theo bên người, có thể tưởng tượng được hắn tự tin đến cỡ nào.
Tần Vấn Thiên theo Thanh Nhi bước chân vào truyền tống đại trận đi thông Nam Hoàng thị. Quang mang lóng lánh sáng lên, thân ảnh của ba người liền biến mất không thấy. Trường Thanh Đại Đế rất muốn đi xem giờ này Tần Vấn Thiên đã đạt đến cấp bậc nào.
Bọn Cửu Hoàng Đại Đế vẫn không dám có chút cử động nhỏ, bị vây quanh ở chỗ này, chư đế Ly Hỏa cung không có mệnh lệnh của Tần Vấn Thiên, cứ vây quanh mà không giết.
..
Đúng như lời Trường Thanh nói, Nam Hoàng thị đã bạo phát một trận chiến kinh thiên, chiến hỏa bao phủ toàn bộ Nam Hoàng thị.
Thời khắc này trên bầu trời Nam Hoàng thị giống như ngày tận thế, tiên huyết không ngừng phiêu tán rơi rụng trong hư không. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Trên hư không có một tôn Chân Long và một Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên cuồng bạo đối chiến, đáng sợ đến cực điểm.
Doanh thị lão tổ và Nam Hoàng Nữ Đế chiến long trời lở đất, nhưng nhìn từ toàn bộ chiến trường thì Nam Hoàng thị bị áp chế một cách gắt gao, tuyệt đối rơi vào thế yếu, không ngừng có Nam Hoàng thánh nữ bỏ mình, rất nhiều người đều chiến đấu trong nước mắt chứa chan. Nam Hoàng thị các nàng gặp phải thảm liệt như vậy từ khi nào, thân nhân của các nàng đang không ngừng vẫn lạc bỏ mạng.
Chiến đấu thảm thiết cho tới khi truyền tống đại trận trong Nam Hoàng thị đột nhiên sáng lên, cũng không có ai chú ý tới.
Nam Hoàng Vân Hi giờ này cũng có tu vi cảnh giới trung cấp Tiên đế rồi, lúc này nàng đang bị hai đại Tiên đế vây tiễu, nhìn một thân nhân bỏ mình cách đó không xa mà nàng không nhịn được nước mắt rơi xuống. Một đạo long chi lợi trảo đáng sợ chụp giết đến, thân thể còn bị trói bởi một vị Tiên đế khác, nàng nhìn thấy đối phương cười gằn, một nụ cười tà mị.
Một đạo cường quang đột nhiên hàng lâm, kèm theo kiếm ý. Tiếng vang rào rào truyền ra, hai tiếng cười gằn trở nên mơ hồ, có tiếng vang hổn hển, thân thể của bọn họ bị xé nứt vỡ vụn.
Ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi ngưng tụ lại, lập tức một thân ảnh đập vào mắt của nàng, một bộ bạch y không nhiễm một hạt bụi trần, tóc dài bay bay trên không. Giờ khắc này Nam Hoàng Vân Hi cảm thấy như một cơn mộng ảo.
Chẳng lẽ nàng đã chết rồi, sinh ra ảo giác hay sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận