Thái Cổ Thần Vương

Ngày tận thế của Đông Thánh Tử Đế

Dãy núi nguy nga, từng cung điện màu đen rộng lớn, Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế và Đông Thánh Tiên đế đứng trên cổ điện trên không, nhìn thấy Tần Vấn Thiên vượt qua hư không đến đây, sắc mặt của Đoạt Thiên Lão ma thật càng khó coi cực kỳ.
Hắn dùng Đoạt Thiên bát xuất thủ công kích vượt qua hư không là muốn thử dò xét thực lực Tần Vấn Thiên mạnh bao nhiêu. Đoạt Thiên bát chính là một món đế binh cực mạnh, có thể công phạt vượt qua không gian, chỉ cần có địa điểm cụ thể, cho dù không biết Tần Vấn Thiên ở phương nào, nhưng nó có thể trực tiếp công kích hoàng cung Trường Thanh Tiên quốc ắt không sai.
Dĩ nhiên Đoạt Thiên Lão ma sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng chỉ mượn Đoạt Thiên bát vượt qua không gian là có thể tru diệt được Tần Vấn Thiên, hắn chỉ muốn xem Tần Vấn Thiên đạt tới cấp độ nào, từ đó mới có cách ứng đối, dù sao bọn họ phải đối mặt với địch nhân này.
Nhưng hiển nhiên hắn không nghĩ rằng Tần Vấn Thiên mượn Đoạt Thiên bát đánh xuyên qua không gian, vượt qua hư không mà đến, lực lượng không gian trình độ này có thể nói là mạnh hơn hắn. Vừa ra tay, Đoạt Thiên Lão ma đã biết Tần Vấn Thiên đáng sợ như thế nào.
Tử Đế và Đông Thánh Tiên đế đều không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều biết năng lực thuộc tính của Tần Vấn Thiên, tuyệt đối không có lực lượng không gian thuộc tính. Nhưng Không Gian chi môn này rõ ràng là lực lượng thuộc tính lực lượng không gian, hắn còn vượt qua hư không, trực tiếp hàng lâm cách không, bọn họ nhìn mà không thể hiểu rõ.
Sau đó, trong ánh mắt của Tử Đế và Đông Thánh Tiên đế tràn đầy cừu hận giận dữ. Cái gọi là kẻ thù gặp mặt mắt đỏ hận thù, ân oán giữa Tử Đế, Đông Thánh và Tần Vấn Thiên thực sự quá sâu. Nhất là Đông Thánh, từ khi Tần Vấn Thiên đi ra khỏi thế giới lạp tử, ân oán này lại bắt đầu kết, sớm coi như không đội trời chung.
Tử Đế cũng thế, mối thù giết con.
Hai nhân vật Tiên vực hiển hách không phải là không năm đó chèn ép Tần Vấn Thiên đến vô cùng thảm hại, suýt nữa bị bọn họ giết chết.
Về phần Đoạt Thiên Lão ma, hắn trợ giúp Đông Thánh giết hắn, giờ này thu dụng Tử Đế tiếp tục mưu đồ đối phó với hắn. Đây thật sự là không chết không thôi vậy.
- Tần Vấn Thiên, không ngờ ngươi dám can đảm đến đây, ta cũng muốn nhìn xem địa ngục là ai.
Đông Thánh Tiên đế lạnh lùng nói, tuy cảm thấy Tần Vấn Thiên rất cường đại, nhưng bên trong là sào huyệt của Đoạt Thiên Lão ma, quân đoàn Tiên đế của Tần Vấn Thiên không có cách nào hàng lâm đến đây cho được. Đám người Trường Thanh Đại Đế cũng không tới, một mình Tần Vấn Thiên, còn bọn họ ba đại đỉnh cấp Tiên đế và những tùy tùng khác của Đoạt Thiên Lão ma…
Tần Vấn Thiên quát ánh mắt qua Đông Thánh một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự miệt thị. Hắn lãnh đạm lên tiếng:
- Đông Thánh chó già, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn ngớ ngẩn như thế ư.
- Ngươi. . .
Đông Thánh rống giận, đế quang lóng lánh, đánh trường quyền ra, phảng phất có hàng vạn hàng ngàn quyền ảnh từ trên trời giáng xuống, đập xuống Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn quyền ảnh đầy trời, cứ ngạo nghễ đứng đấy, trên người hiện lên quang mang, mặc cho quyền mang ngập trời đánh vào quang mang trên người, phát ra tiếng nổ ầm ầm cực lớn, nhưng không cách nào phá vỡ mảy may. Cuối cùng quyền mang tiêu tán.
- Chó già, ngươi đang gãi ngứa cho ta đó sao?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang trở nên khó coi của Đông Thánh rồi nói. Đoạt Thiên Lão ma vốn tính cẩn thận, xảo trá đa đoan, hơn nữa làm người vô cùng tàn nhẫn. Hắn nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng đã mưu cầu đường lui. Lực công kích của Đông Thánh tuy không coi là quá mạnh, nhưng dù sao cũng là đỉnh cấp Tiên đế, một cú đánh ra khiến cho núi sông cũng biến sắc. Tần Vấn Thiên vẫn đứng bất động ở nơi đó. Hắn không làm được, cho dù là ba đại đỉnh cấp Tiên đế nhất định cũng không làm gì được đối phương.
Không ngừng có cường giả lập lòe bay lên không, giải phóng khí tức trên người, đế quang lóng lánh.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua, hung danh của Đoạt Thiên Lão ma ở bên ngoài, có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy tại Tiên vực, tự thành nhất thể, có rất nhiều hạng thủ hạ hung danh hiển hách, người bị đuổi giết tại Tiên vực sẽ tìm đến môn hạ Đoạt Thiên Lão ma để nương tựa. Năm xưa Đông Thánh Tiên đế bị Thiên Biến Tiên môn hủy diệt, tình cảnh cực kỳ thê thảm, vì phục thù cũng tìm đến môn hạ hắn nương tựa. Tử Đế bị Vũ Đế quấn quít đuổi giết nhiều năm, cuối cùng cũng bị bách bước Đông Thánh hậu trần.
Trên bầu trời cung điện màu đen có vô số cường giả đều là hạng người tàn nhẫn. Nếu đã như vậy, coi như hắn cũng không có gì phải gánh nặng trong lòng rồi.
Oành…
Tần Vấn Thiên hơi động tâm niệm, phút chốc trong thiên địa sinh ra quang minh vô cùng, còn có kiếm sắc bén vô tận bao phủ thiên địa mênh mông, xuất hiện trên bầu trời, bao phủ dãy núi hắc ám vô tận.
Một tích tắc này giống như ngày tận thế.
Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế và Đông Thánh từng người một ngẩng đầu nhìn, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, dường như toàn bộ thế giới đều là quang minh cùng kiếm, dường như muốn tẩy rửa hết thảy dơ bẩn trên thế gian, tinh lọc hết thảy tội ác. Cảnh tượng này thật là đáng sợ. Tần Vấn Thiên duỗi hai tay ra, ý niệm hắn dường như hóa thân thành ý kiến thiên địa, ít nhất đại biểu cho hư không ý niệm của phiến thiên địa này.
- Cái này. . .
Đoạt Thiên Lão ma nhăn nhó mặt mày, bàn tay đang cầm Đoạt Thiên bát cũng run rẩy. Hắn anh minh một đời, ngày hôm nay sẽ bị hai vị Tử Đế và Đông Thánh khốn kiếp làm liên lụy đến chết hay sao?
Những người còn lại cũng hoảng hốt cùng cực, rất nhiều người thậm chí quỳ xuống xin:
- Tiền bối, chúng ta bị Đoạt Thiên Lão ma ra lệnh chứ không phải cam tâm tình nguyện, xin tiền bối thứ tội a.
Những người kia cảm nhận được một cổ thiên uy, thiên uy không thể kháng cự.
Tử Đế và Đông Thánh nhảy thót con tim không ngừng, thân thể run rẩy nhìn Tần Vấn Thiên. Bọn họ sợ hãi, thật sự sợ hãi. Lúc này Tần Vấn Thiên không còn là thiếu niên lúc trước, không còn là hậu bối mà bọn họ có thể bóp nhẹ diệt sát trong nháy mắt. Tần Vấn Thiên ngày hôm nay trở về đủ để phá hủy bọn họ một cách dễ dàng.
- Tất cả ở nơi này đều là tội nghiệt, từ nay về sau tẩy sạch.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, quang minh và kiếm uy từ trên trời giáng xuống, hàng lâm dưới dãy núi, quanh minh chiếu rọi từng khuôn mặt tuyệt vọng, bọn họ cũng không có năng lực chống đỡ. Bất kể bọn họ là cảnh giới gì, Tiên vương hay Tiên đế cũng không chạy thoát khỏi uy lực như diệt thế này. Khi quang minh kiếm uy rơi xuống, dãy núi màu đen bị san thành bình địa, hóa thành hố sâu. Nhiều năm sau nơi này đã trở thành đất lành để tu hành, có thể lĩnh ngộ Thánh nhân ý.
Một ý niệm thiên địa tịch diệt, chỉ có Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế và Đông Thánh là còn sống. Giờ khắc này bọn họ không còn một tia hy vọng xa vời nào nữa, họ biết mình gặp phải chuyện gì, nỗi sợ hãi ập xuống tâm đầu.
- Tần Vấn Thiên, ta và ngươi không oán không cừu, bị tên chó già Đông Thánh này xui khiến đối phó với ngươi đấy. Ta nguyện tru diệt hắn cho ngươi.
Đoạt Thiên Lão ma đột nhiên lên tiếng chịu thua, cầu xin tha thứ. Hắn hiểu được đã gặp phải thế cục như thế nào. Tần Vấn Thiên đã đạt đến cảnh giới hắn không thể tưởng tượng nổi, đó là cảnh giới mà hắn một mực theo đuổi nhưng không cách nào bước chân vào.
Thấy Tần Vấn Thiên không có bất kỳ phản ứng gì. Đoạt Thiên Lão ma lại tiếp lời:
- Sau này ta nguyện đi theo ngươi, duy chỉ có theo ngươi.
Tần Vấn Thiên chỉ có lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Không oán không cừu? Năm đó trên yêu Thần Sơn ta mới là Tiên vương mà thôi, ngươi mượn Đoạt Thiên bát đột hạ sát thủ, nếu không có Nam Hoàng Nữ Đế xuất thủ tương trợ, ta sớm đã hôi phi yên diệt, làm sao có cơ hội đứng ở chỗ này. Về phần tùy tùng thì ta không thiếu.
Lời vừa rơi xuống, quang minh rực rỡ chiếu rọi xuống thân thể Đoạt Thiên Lão ma. Hắn chợt lui xuống nhưng làm gì còn có cơ hội, điên cuồng giãy dụa trong sáng rỡ, lập tức hủy diệt biến mất từng chút, hóa thành từng quang huy chói lọi biến mất giữa thiên địa. Ma đầu Đoạt Thiên Lão ma danh chấn Tiên vực đã chết như vậy. Hắn chủ động tới cửa trêu chọc Tần Vấn Thiên, dẫn tới Tần Vấn Thiên vượt qua không gian đánh tới cửa nhà hắn, tiêu diệt hắn, nếu truyền ra ngoài hẳn sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng.
Cung điện màu đen to lớn bị san thành bình địa, hóa thành bụi bặm, quang minh vắt ngang trời, kiếm uy áp tại đỉnh đầu. Tử Đế và Đông Thánh thời khắc này sinh ra một cảm giác cô tịch tuyệt vọng, kinh ngạc nhìn thân ảnh ở phía trước.
Năm đó, bọn họ nhìn một tiểu tử hậu bối một đường trưởng thành, không ngờ hiện tại lại bước chân vào cảnh giới không thể biết nào đó? Bao nhiêu năm nay lực lượng thuộc tính quang minh của hắn là được tu hành từ đâu?
- Ta không cam lòng.
Đông Thánh phẫn nộ giống như một con dã thú, sắc mặt nhăn nhó:
- Năm đó ta nên không tiếc hết thảy để giết ngươi, làm sao để cho ngươi có ngày hôm nay.
Tử Đế cũng có cảm khái này, hắn biết mình không thể giữ được mạng sống rồi. Ngay cả người của Đoạt Thiên Lão ma mà Tần Vấn Thiên cũng không tha, huống chi là bọn họ.
Lúc trước hắn và Đông Thánh có cơ hội giết chết Tần Vấn Thiên, chỉ vì thời điểm đó Tần Vấn Thiên còn quá yếu, như con sâu con kiến, thậm chí bọn họ không tiết mất thân phận, một nhân vật Tiên đế trấn giữ một phương đi tru diệt một người Tiên Đài chẳng phải khiến cho người nhạo báng, nhưng sau đó bọn họ phát hiện Tần Vấn Thiên thiên phú kinh người thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Từ xưa tới nay, Tần Vấn Thiên đã có thể bóp chết bọn họ một cách dễ dàng.
- Ngươi thật sự phải hối hận, nhưng không phải là hối hận không giết ta, mà là ngươi không nên hy vọng xa vời cho con trai ngươi - Đông Thánh Đình, từ đó làm trái lời Trường Thanh Đại Đế dặn dò làm nhục ta. Nếu không có chuyện lúc trước, hiện tại ta có thể là môn hạ của Đông Thánh ngươi rồi. Nếu nghĩ như vậy, ta phải đa tạ ngươi mới đúng, thành toàn ta.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, Đông Thánh Tiên đế run rẩy trong lòng. Lời Tần Vấn Thiên nói không phải là không thật, năm đó hắn vốn có thể trở thành sư tôn của Tần Vấn Thiên.
Nói vậy với thành tựu hiện nay của Tần Vấn Thiên thì Đông Thánh tại Tiên vực phong quang đến mức nào? Đông Thánh Tiên môn có thể hủy diệt được sao?
Nghĩ vậy hắn càng trở nên đau khổ, trái tim như bị đao cắt.
- Tử Đế, giữa ta và ngươi vốn không có thù. Cái chết của Tử Đạo Dương là do Ma Tà giết. Nhưng ngươi kiêu ngạo, ngươi cường đại bá đạo, không ngờ lại giận chó đánh mèo đến ta. Năm xưa các ngươi đều cao cao tại thượng, coi ta như con sâu con kiến, không thèm liếc mắt một cái, do đó tùy ý đùa bỡn. Các ngươi chưa từng nghĩ tới mấy trăm năm phong vân thay đổi, thế gian thương hải tang điền. Ngày hôm nay các ngươi chết, hết thảy kết thúc.
Tần Vấn Thiên dứt lời, quang minh hàng lâm, tỏa ra trên mặt của Đông Thánh và Tử Đế. Sắc mặt bọn họ không ngừng biến hóa tại một khắc cuối cùng của sinh mệnh, cuối cùng cũng không giãy dụa nữa, thản nhiên quyết định tiếp thụ tử vong.
Mấy trăm năm phong vân thay đổi bất ngờ, thế gian thương hải tang điền, năm đó bọn họ đúng là cao cao tại thượng, chưa từng để ý tới cách nhìn của một tiểu nhân vật.
Hơn nữa, tiểu nhân vật giống như Tần Vấn Thiên thật đếm không hết, thế nhưng có bao nhiêu người có thể có thành tựu như Tần Vấn Thiên đây?
Hết thảy chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
Quang minh rơi xuống, Tử Đế và Đông Thánh biến mất.
Rất nhanh, Tiên vực truyền ra tin tức Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế, Đông Thánh đã bỏ mình, bị một mình Tần Vấn Thiên tru diệt, cùng hủy diệt còn có môn hạ của Đoạt Thiên Lão ma. Nơi ở của hắn cũng bị mai táng. Tiên vực từ nay về sau sẽ không còn ba người Đoạt Thiên Lão ma, Tử Đế và Đông Thánh nữa.
Ba nhân vật phong vân hiển hách một thời đột nhiên mất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận