Thái Cổ Thần Vương

Lão già điên giáng thế

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Nếu lời của Tử Thần mà bị mọi người nghe được, e là sẽ gây nên một trận phong ba lớn. Từ lời của hắn rõ ràng có thể suy đoán được, trận diệt thế năm đó nhất định có sự tham gia của Tây Phương thế giới.
Hơn nữa, oán niệm của Tử Thần vô cùng nặng nề, còn hỏi những người ở Phật môn tại sao không xuống địa ngục.
Có thể thấy, Phật môn thật không chỉ là những người tham gia bình thường.
- Ngã phật từ bi, khi cần vào địa ngục ắt sẽ tự vào, tất cả đều có luật nhân quả. Còn về oan hồn vô cùng vô tận của Thanh Huyền năm đó, nếu không vì chấp niệm của cư sĩ và thiên chủ, thì hà cớ gì đến nỗi này.
Từ trong Phật môn, âm thanh lại lần nữa truyền ra, từ trong bóng tối tiếng cười lớn cũng vọng ra ngạo nghễ nói:
- Hay cho câu luật nhân quả, ta sẽ đợi nhân quả của Tây Phương thế giới các ngươi.
- Cư sĩ hôm nay đến Tây Phương thế giới rốt cuộc là có ý gì?
- Ta tới để nói với các vị một tiếng, những chuyện các vị đã làm với Thanh Huyền năm đó, bây giờ lại muốn ra tay với người kế thừa của Thanh Huyền lần nữa sao? Nếu Tần Vấn Thiên có chuyện gì, ta sẽ khiến cho Tây Phương thế giới máu chảy thành sông, khiến cho nơi đây thực sự biến thành địa ngục.
Tiếng nói băng lãnh như vọng ra từ địa ngục, các vị phật tu đều run rẩy. Các vị đại phật biết lời của Tử Thần nói nhất định không chỉ là lời uy hiếp hăm dọa, hắn nói được nhất định sẽ làm được.
Tần Vấn Thiên là người kế thừa Cổ Thanh Huyền, quả nhiên, tất cả đều có nhân quả.
Tử Thần muốn bảo vệ Tần Vấn Thiên, để hắn tiếp tục trưởng thành.
Bóng tối dần dần tiêu tan, kim quang an lành chói mắt phá tan bầu trời tối tăm, mây đen đã biến mất. Không lâu sau, ánh sáng thánh khiết lại lần nữa bao trùm cả vùng đất Phật môn thanh tịnh, cảnh vật yên tĩnh hiền hòa tựa như một thiên đường trần gian. Kim quang chiếu rọi muôn nơi, nơi đây chính là vùng đất của tín ngưỡng , là vùng đất cực lạc thanh tịnh , là chốn trần thế không nhiễm bụi trần.
Còn bóng tối kia thì biến mất không tăm tích, không dấu vết như chưa từng xuất hiện.
Nhưng lần này sự xuất hiện của hắn đã thông báo với mọi người rằng, hắn đã trở lại, ngay tại thái cổ tiên vực này.
Không có một thế lực nào dám khinh thường sự tồn tại của hắn, cho dù có là Tây Phương thế giới cũng không dám coi nhẹ. Tất cả những gì xảy ra năm đó, Tây Phương thế giới rõ hơn ai hết, Cổ Thanh Huyền từng bị tiêu diệt, thái cổ tiên vực cũng từng trải qua một trận tai họa. Trong tai họa năm đó, không biết bao thế lực nhỏ đã hôi phi yên diệt, những nơi đoàn quân vong linh đi qua, hết thảy đều hóa thành tro bụi.
- Tùng.
Ở thánh địa Phật môn, mảnh đất cực lạc, tiếng chuông vang lên, như có đại phật đang triệu tập mọi người đến bàn chuyện.
Các thế lực đỉnh cấp, bọn họ đều đang dõi theo, sau khi bị Tử Thần quát lui, mọi người đều đang chờ đợi, quan sát động thái của Tây Phương thế giới, rất nhanh, bọn họ biết được tin, Tử Thần không chỉ đến Thiên Quật, hơn nữa, đồng thời còn giáng thế xuống Tây Phương thế giới. Không ai biết chân thân của hắn rốt cuộc ở Vô Nhai hải vực hay Tây Phương thế giới, hay có lẽ, hắn vốn dĩ không có chân thân.
Tên của Tử Thần bắt đầu lan truyền ở thái cổ tiên vực, vang danh khắp thái cổ, rất ít người biết đến trên thế gian còn tồn tại một người mạnh đến vậy, một người mà có thể dễ dàng khiến các cường giả của các thế lực đỉnh cấp khiếp sợ, đồng thời, dám để bóng tối bao trùm cả Tây Phương thế giới, đối với mọi người, đây là một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng rõ ràng đã có người làm được.
Hơn nữa, cho dù là các thế lực thái cổ hay Tây Phương thế giới, cũng đều hết sức kiêng kị hắn.
Sau đó, những tin đồn về Tử Thần cũng truyền đi, nghe đồn, đó chính là người đã thiết lập phong ấn siêu cấp cho Thanh Huyền, hắn không cho phép các cường giả thái cổ vào Thanh Huyền, hắn là nhân vật tuyệt thế của Cổ Thanh Huyền hàng ngàn vạn năm về trước, hắn đã từng dẫn đầu đội quân vong linh đi tiêu diệt Thiên Thần tộc của thái cổ, có rất nhiều thiên thần đã bỏ mạng dưới tay hắn.
Và rồi bao năm qua đi, hắn lại một lần nữa xuất hiện, giáng thế xuống thái cổ tiên vực, chỉ có điều lần này, hắn xuất hiện là để bảo vệ truyền nhân của hắn, hay có thể nói là người kế thừa Cổ Thanh Huyền, Tần Vấn Thiên.
Thiên Quật lại một lần nữa bình yên vô sự, ngoan cường tồn tại giữa sự vây quét khủng khiếp của các cường giả thái cổ. Ngay lúc mà mọi người đều tưởng Tần Thiên Thần tông sẽ bị san bằng thì Tần Thiên Thần tông lại không chịu một chút tổn thất nào, thậm chí, bây giờ người của các thế lực còn không dám đi vây quét nơi đây nữa.
Ngày trước, Diệp viện trưởng của Thiên Đạo Thánh viện chỉ là xuất hiện, mà lần này Tử Thần rõ ràng là đang cảnh cáo tất cả mọi người, thử hỏi còn ai dám ra tay?
Bên trong Tần Thiên Thần tông, Tần Vấn Thiên đương nhiên biết chuyện Tử Thần đến Phật môn thánh địa, trong lòng hắn vô cùng xúc động, không nghĩ tới lão biến thái kia lại có sức mạnh đến vậy. Tây phương thế giới là thế lực mà chỉ cần một câu cũng có thể khiến Càn Khôn giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ cung rút lui, nhưng Tử Thần lại dám để bóng tối trùm xuống nơi đó.
Lúc này, hải vực bên ngoài Tần Thiên Thần tông, chỉ thấy một thân ảnh đang ngồi trên một chiếc thuyền cô độc chèo về phía Tần Thiên Thần tông. Mà thân ảnh này nhìn có vẻ vô cùng lôi thôi, đầu tóc rũ rượi tùy ý rủ xuống che kín cả mắt, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xám đơn giản, trông vô cùng cũ kĩ. Trên người y không có chút khí tức nào, giống như một tên ăn mày vậy, thật không vào mắt chút nào.
Chiếc thuyền cô độc phiêu dạt đến bên ngoài Tần Thiên Thần tông, y xuống thuyền lên bờ, đi về phía bên trong Thần tông.
Có người tới ngăn lại, mở miệng nói:
- Tần Thiên Thần tông không cho người ngoài vào, xin quay về.
Lão già lôi thôi vuốt vuốt mái tóc, để lộ ra một khuôn mặt già nua và hai con ngươi đục ngầu, lười biếng nói:
- Bảo tông chủ nhà ngươi ra gặp ta.
- Khẩu khí thật là lớn.
Ánh mắt tên lính canh chăm chú nhìn lão già lôi thôi trước mặt, trong lòng nghĩ thầm không phải lão già này bị điên chứ?
Tần Thiên Thần tông là nơi nào? Tông chủ của bọn họ là ai chứ?
Tông chủ là người mà cả thái cổ tiên vực này muốn đối phó, lão già ăn mày chết tiệt này lại dám gọi tông chủ ra gặp hắn?
- Lão nhân gia hay là cứ rời đi đi, trò đùa này không nên tiếp tục nữa.
Tên lính canh vẫy vẫy tay, nếu không phải vì thấy đây là một lão già, hắn đã trực tiếp động thủ rồi, dám bất kính với tông chủ của họ như vậy.
- Được, vậy ta đi, đừng cầu xin ta quay trở lại.
Lão già lại rất tự nhiên quay người, bước lên chiếc thuyền cô độc rời đi, khiến tên lính canh cảm thấy vô cùng kì lạ. Cầu xin hắn quay lại ư? Đây tám phần là một gã điên rồi.
Nhưng vào đúng lúc này, một sức mạnh rung chuyển không gian truyền tới, trong khoảnh khắc, chỉ thấy một thân ảnh anh tuấn phi phàm từ trên hạ xuống, xuất hiện một cách không hề báo trước. Khí độ của hắn cũng vô cùng bất phàm, giống như tông sư vậy. Khi tên lính canh nhìn rõ thì thân thể run rẩy, khom người nói:
- Tông chủ.
Người xuất hiện chính là Tần Vấn Thiên.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên hướng về phía chiếc thuyền cô độc kia, lớn tiếng gọi:
- Tiền bối.
Chiếc thuyền cô độc dừng lại, lão già quay đầu, cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên.
Thân hình Tần Vấn Thiên lóe sáng một cái, đi tới bên cạnh lão già, run run nói:
- Tiền bối đã tới đây rồi, nào có thể đi như vậy chứ. Nào, mời người vào tron Thần tông.
Lão già nhìn Tần Vấn Thiên một cách cổ quái nói:
- Từ lúc nào khách khí như vậy? Ta chịu không nổi mất.
Trước kia, Tần Vấn Thiên đối với lão một chút cũng không khách khí.
- Tiền bối nói gì vậy, vãn bối khi đó trẻ người non dạ không biết gì, đây chẳng phải là biết sai sửa sai sao. Tiền bối, mời người.
Tần Vấn Thiên run run cười, tên lính canh nhìn thấy một màn trước mắt thì trợn tròn hai mắt, cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, đây là tông chủ của bọn họ sao?
Lại có chút nịnh hót như thế...
Tên tiểu tử kia đâu biết lão già này là ai, nhưng giờ phút này trong lòng Tần Vấn Thiên biết rõ, nói đùa, đây chính là người đứng đầu thái cổ tiên vực, là một trong những nhân vật ở đỉnh cao, là cường giả dám xông vào Tây Phương thế giới cảnh cáo, hơn nữa, không cần nói tới sức mạnh của người, chỉ cần nhắc tới việc người truyền thụ cho mình Bất Tử kinh, nhắc tới ân cứu mạng năm đó và cả ân hóa giải phong ba lần này, chút thái độ này, có xá gì?
- Mới vừa rồi, còn có người không cho ta vào.
Lão già điên híp mắt nhìn tên lính canh kia.
- Ặc…
Tên lính canh sững người, nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên trợn mắt nhìn hắn nói:
- Cầu xin tiền bối đi, không có gì mất mặt cả, mấy ngày trước, chính là tiền bối đã giáng thế xuống Thiên Quật, giúp Thần tông tránh được một kiếp nạn lớn.
Thân thể tên lính canh bỗng run lên, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mấy ngày trước, bầu trời bị bóng tối bao trùm, uy lực đè nén lên các cường giả thái cổ, một câu khiến tất cả mọi người cút hết.
Lão già lôi thôi trước mắt chính là người có sức mjanh khủng khiếp kia sao?
Nghĩ tới đây, lòng hắn không khỏi rối loạn, không xong rồi, hắn lại dám đuổi Tử Thần đi? Rốt cuộc ai mới là kẻ điên đây?
- Tiền bối người đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, hà cớ gì phải nói chuyện cùng một người như vãn bối, tiền bối mời người vào Thần tông.
Tên lính canh sau khi hết khiếp sợ mới phản ứng lại, khom người nói, cần bao nhiêu khách khí có bấy nhiêu khách khí, nói đùa chứ, đây chính là người mạnh nhất hắn gặp từ trước đến nay, đây là chuyện gì vậy chứ?
- Tiểu nha đầu Bắc Minh có ở Thần tông hay không?
Lão già điên hỏi.
- Có, để ta gọi U Hoàng tới gặp tiền bối.
Tần Vấn Thiên nói, hắn với U Hoàng đều có thể coi là một nửa truyền nhân của lão già điên, mặc dù hồi đầu bị lão hành hạ nên hắn suốt ngày chửi rủa, nhưng ra khỏi cấm địa lại vô cùng cảm kích, hôm nay, càng không cần nhiều lời.
- Ừ, ta tới là để thăm tiểu nha đầu Bắc Minh, nếu chỉ có ngươi ở đây, ta không có hứng thú.
Lão già điên thản nhiên nói, để tóc xõa ở đầu vai, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu bước về phía trước, cuối cùng cũng coi như là có chút khí chất, chỉ có điều so với sức nặng của hai chữ Tử Thần thì còn kém xa.
Nhưng Tần Vấn Thiên biết, tính của lão già điên này chính là như vậy.
Còn về lời lão nói, nghe được thì tốt, không có hứng thú với lão thì sẽ tự mình ra tay, đi về Tây Phương thế giới?
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sẽ không vạch trần chuyện này, cười nói:
- Tiền bối nói đúng rồi, vãn bối đã tu được Bất Tử kinh, chỗ tiền bối còn phương pháp thần thông nào tương tự bất tử kinh không, chi bằng truyền cho ta, để ta có thêm chút sức mạnh tự vệ.
Lão già điên mặt đen sì, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, làm sao lão lại có thể chọn một kẻ vô sỉ như vậy làm truyền nhân chứ?
Thấy ánh mắt khinh thường của lão già điên, Tần Vân Thiên run run cười một cái, cũng không ngại ngần gì, tiếp tục nói:
- Truyền cho U Hoàng cũng được.
- Cút.
Lão già điên phun ra một chữ, tên khốn này coi lão là đồ ngu sao, truyền cho U Hoàng hay truyền cho hắn khác gì nhau?
- Không được thì thôi vậy, ban đầu tiền bối tùy tiện cho vãn bối một cây gậy đen, dùng cũng coi như tiện tay. Nhưng U Hoàng trên người không có bảo bối tiện tay nào cả, chi bằng tiền bối...
Tần Vấn Thiên tiếp tục mặt dày vô sỉ xin bảo bối, nhân vật đỉnh cấp ngàn năm mới xuất hiện này, không bắt nạt một chút chẳng phải quá thiệt thòi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận