Thái Cổ Thần Vương

Đi con đường phía trước

Thân thể cao lớn của Tần Vấn Thiên cất bước tiến về phía trước, tạo thành tiếng nổ lớn trên mặt đất. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lướt qua những đầu thú Bạch Hổ tộc bị bắt lại sau cuộc chiến.
Có vài cường giả Bạch Hổ tộc đang điên cuồng, ngoan cố chống cự, huống hồ còn là đại yêu Bạch Hổ.
Nhưng mà làm như vậy có tác dụng sao?
Bán tay Tần Vấn Thiên hướng về phía chiến trường đánh ra một chưởng. Bạch Hổ vốn dĩ cuồng bạo, lúc này lại nhìn thấy chưởng ấn to lớn che khuất bầu trời, từ từ hạ xuống, đôi mắt hắn liền lộ ra ý niệm tuyệt vọng. Chưởng ấn vỗ xuống đầu Bạch Hổ khiến cho hắn lập tức bị thương. Cường giả Nam Hoàng thị tiến lên, ngón tay đánh ra liền có vô số hỏa diễm Phượng Hoàng thiêu đốt trog cơ thể Bạch Hổ. Cơ thể khổng lồ của Bạch Hổ trong phút chốc rực sáng như một ngọn đuốc lớn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Hắn nhìn xung quanh chiến trường thấy tộc nhân bị tàn sát, trở thành thức ăn trong miệng nhân loại, trong ánh mắt liền hiện lên vô tận bi thương.
Lúc này, rất nhiều cường giả Bạch Hổ tộc ngoại trừ oán hận ở bên ngoài thì sợ rằng đều sớm hối hận. Nếu không phải đối địch với kẻ thù mạnh mẽ như vậy, nếu không tham lam thánh nữ Nam Hoàng thị thì có lẽ bọn họ đã không có kết cục thê thảm như vậy. Người tộc họ vào Thiên Đạo Thánh Viện đều là tinh anh, mang trên mình hy vọng cùng sự tín nhiệm của trưởng bối và tộc nhân ở bên ngoài, nhưng cuối cùng lại có một kết cục đau lòng như vậy.
Dưới quy tắc của Thiên Đạo Thánh Viện, ấn ký trong cơ thể họ không còn tồn tại. Vốn dĩ trong cơ thể họ đều có lưu ấn ký của trưởng bối trong tộc, nhưng mà đã sớm bị quy tắc thiên đạo vô hình lặng lẽ xóa sạch không gây ra một tiếng động. Bất kể bọn họ trải qua những gì ở bên trong, người bên ngoài mọi người đều không biết được. Nói cách khác, trưởng bối trong tộc ở bên ngoài chờ đợi, nhưng lại không biết tộc bọn họ đã bị tàn sát, tử thương thê thảm.
Chiến đấu dần trở lại bình thường. Các Bạch Hổ bị nhốt đều bị tiêu diệt. Trên bản thế đại yêu Bạch Hổ đã dấy lên một ngọn lửa đáng sợ. Đám người Tần Vấn Thiên lại một lần nữa bắt đầu nướng thịt Bạch Hổ.
Không lâu sau, đám người Tần Vấn Thiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, lấy thịt Bạch Hổ làm thức ăn. Làn gió thơm đập vào mặt, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Không biết có bao nhiêu cường giả muốn nếm thử một chút mỹ vị của thịt Bạch Hổ.
- Tới chậm tới chậm...
Một giọng nói truyền đến. Tất cả mọi người nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng lập lòe, lao đến nhanh như chớp. Sau đó, Bất Giới hòa thượng xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, hai tròng mắt hắn trợn tròn, lộ ra thần sắc vô cùng đau đớn, kèm theo nước miếng chảy ròng ròng. Hắn không chút khách khí tiến lên xé một khối thịt Bạch Hổ ném vào trong miệng.
- Hòa thượng, ta không mời ngươi ăn đi.
Tần Vấn Thiên nhìn Bất Giới xuất hiện liền nói.
- Huynh đệ cùng đồng cam cộng khổ thì thịt Bạch Hổ tính là cái gì. Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
Bất Giới hòa thượng sảng khoái nói. Hắn dường như coi thịt Bạch Hổ chỉ như cặn bã. Nhưng dáng vẻ ăn như hổ đói rình mồi, lại hận mình ăn không đủ nhiều của hắn đều bị đám người Tần Vấn Thiên nhìn ra được. Hắn đây không phải là ăn cơm mà là đến cướp cơm.
Tần Vấn Thiên khinh bỉ liếc mắt nhìn hòa thượng. Trong thiên địa, thịt Bạch Hổ chính là vật đại bổ, tiên thảo tiên đan không thể bằng được. Nếu như trước đây, đặt ở trong thế giới này thì thịt Bạch Hổ tuyệt đối là thần vật. Có thể cứu người chết, máu thịt có thể cải tạo huyết mạch, thay đổi thiên phú, nâng cao cảnh giới của một người.
- Sư đệ ngươi lại...
Lúc này một giọng nói truyền đến. Bất Ngữ chắp hai tay trước ngực, nhìn động tác của Bất Giới hòa thượng mạc nhiên không nói gì.
- Sư huynh ta đáp ứng ngươi không nhìn nữ nhân tắm, nhưng thịt không thể không ăn. Bất Giới Bất Giới, nếu như cái gì không được phạm giới thì làm hòa thượng còn có gì là lạc thú? Bất Giới hòa thượng không chút hối lỗi. Sau đó hắn quay sang nhìn Bất Sân nói:
- Bất Sân sư huynh ngươi nói đúng không.
- Sư đệ, ngươi nói thế lại không đúng. Chúng ta là hòa thượng, tu hành chính là tu hành tâm tính, tại sao lại tìm lạc thú?
Bất Sân nghiêm túc nói. Áo mũ hắn vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú trông giống như một vị công tử văn nhã, có chỗ nào giống với hòa thượng.
- Sư huynh dạy phải, nhưng thịt này...
Bất Giới hòa thượng làm sao bỏ qua được món ăn mỹ vị như vậy.
Bất Sân tiến lên phía trước nhìn thịt Bạch Hổ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bất Giới, nói:
- Tiên Vực quan trọng nhất chính là cái gì? Tự nhiên là tu hành, chúng ta là đệ tử Vấn Tâm tự, vì lý niệm mà tu hành. Tu hành tất nhiên là làm bản thân cường đại, ăn thịt tuy có vi phạm giới luật, nhưng mà chúng ta tu hành để bản thân cường đại nên tự nhiên có thể hi sinh mình. Đây gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào?
- Cho nên?
Bất Giới hòa thượng trợn trừng mắt.
- Ngu dốt, cho nên thịt Bạch Hổ này tự nhiên là có thể ăn.
Nói xong, Bất Sân hòa thượng ngồi xuống, phong độ phiêu dật lấy thịt ăn. Động tác của hắn cực kỳ tao nhã, đủ để làm điên đảo nhiều thiếu nữ.
- Sư huynh cao minh.
Bất Giới bội phục sát đất. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không hổ danh là sư huynh a, mỗi lời nói ra đều có đạo lý, ngay cả ăn thịt đều có đạo lý lớn như vậy, hơn nữa động tác cũng thật đẹp mắt, quả thật rất cao minh...
- A di đà phật.
Bất Ngữ hòa thượng không thể làm gì khác hơn là im lặng nhắm mắt ngồi yên.
Mọi người xung quanh bị đánh bại hoàn toàn bởi hai vị hòa thượng này, bọn họ bội phục hòa thương Vấn Tâm tự sát đất!
Cao tăng!
Thật sự rất cao!
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!
Tần Vấn Thiên nhìn hai hòa thượng trước mặt, ánh mắt lóe lên không ngừng. Lời nói vô cùng có đạo lý khiến cho hắn không thể phản bác được. Nhìn Bất Giới ăn như hổ đói, động tác Bất Sân mặc dù tao nhã nhưng ăn cũng cực nhanh khiến lòng hắn rỉ máu một trận.
Người Nam Hoàng thị và Đấu Chiến Thánh tộc cũng trợn trừng mắt. Một khắc sau, tất cả mọi người đều đẩy nhanh động tác, điên cuồng cướp thịt Bạch Hổ ăn, hoàn toàn không quan tâm đến những thiên kiêu xung quanh.
Hình ảnh ăn thịt này còn đặc sắc hơn chiến đấu khi trước. Thật sự quá đặc sắc.
Trong thời gian ngắn, số bản thể khổng lồ của Bạch Hổ đã được ăn sạch sẽ.
- Cách!
Bất Giới hòa thượng ợ một cái. Hắn liếm miệng có chút chưa thỏa mãn nói:
- Lần sau có thịt ăn thì nhớ phải chờ ta.
Tần Vấn Thiên bị hòa thượng không biết xấu hổ này hoàn toàn đánh bại, lập tức nói:
- Không thành vấn đề, ngươi theo ta tiến vào Thánh viện, nếu như gặp phải đại chiến, nướng thịt Bạch Hổ giao cho chúng ta là được.
Bản thân Bất Giới hòa thượng có cảnh giới Tiên Thai lục trọng, tuy rằng hèn mọn nhưng lực chiến đấu của hắn chắc chắn không có gì bàn cãi. Hơn nữa hai vị sư huynh của hắn đều cực kỳ lợi hại. Đây chính làtrợ lực cường đại, đối phương không khách khí, hắn đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
- Ngươi không phúc hậu. Các ngươi kết thù hận không chết không thôi với Bạch Hổ tộc, chúng ta tham dự vào chẳng phải là bị hận chết hay sao.
Bất Giới nói.
- Ngươi không phải nói là huynh đệ đồng cam cộng khổ sao? Huống hồ ngươi cũng ăn thịt Bạch Hổ, chẳng phải nên nên bánh ít đi, bánh quy lại sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Huynh đệ tất nhiên sống phải có nghĩa khí nhưng mà sinh tử lại ở trên tất cả. Ngươi muốn ta đi liều mạng a! Ngươi thực sự nhẫn tâm sao?
Bất Giới mặt dày nói.
- Ta nhẫn tâm.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Nếu ngươi nhẫn tâ để ta đi liều mạng vậy chính là trong lòng ngươi không có ta. Đã như vậy, ta càng không thể vì ngươi mà liều mạng, sư huynh ngươi nói đúng không?
Bất Giới vô sỉ nhìn về phía bên cạnh Bất Sân nói.
- Sư đệ nói có lý.
Bất Sân gật đầu. Lúc này, Tần Vấn Thiên rất muốn đập một cái tát giết chết hai cái hòa thượng không biết xấu hổ này.
- Chỉ có điều, vừa mới ăn thịt Bạch Hổ của Tần huynh, cho dù chúng ta không tham gia vào cuộc chiến nhưng vẫn có thể đi cùng để trợ uy. Nếu như gặp phải nhân vật lợi hại, chúng ta có thể thỉnh giáo luận bàn một hồi với hắn. Người xuất gia luôn từ bi, không cần phải chiến đấu sinh tử..
Bất Sân nghiêm trang nói.
- Sư huynh cao minh.
Bất Giới lại quỳ gối, bội phục vạn phần. Bất Giới hắn chỉ phục hai vị sư huynh của mình.
Tần Vấn Thiên cười, hòa thượng này tuy rằng hèn mọn nhưng vẫn tính tình vẫn phúc hậu.
- Ta đã là huynh đệ với ngươi, nếu như một ngày nào đó ngươi nướng thịt Thiên Bằng thì nhất định nhớ gọi ta.
Ánh mắt Bất Giới nhìn về Già Cổ cùng mấy tôn Đại Bằng phía xa, lộ ra vẻ thèm thuồng. Mặc dù Già Cổ bị trọng thương, nhưng khi nghe được những lời này suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, tại sao thế giới này lại có những kẻ như vậy tồn tại?
Ở phía tây Tiên Vực, bọn họ đều là những thế lực đỉnh cấp. Là đại yêu cấp bậc Thánh thú, trời sinh là vương giả, hiện tại Bạch Hổ tộc lại trở thành thức ăn của người khác. Không những thế bọn họ lại muốn ăn thịt Thiên Bằng tộc hắn, trong Thánh viện toàn là kẻ điên sao?
Lúc trước, hắn cuồng vọng muốn đánh một trận cùng với Tần Vấn Thiên nhưng lại không được đối phương chấp thuận. Tần Vấn Thiên không phải sợ cùng đánh một trận với hắn mà căn bản Tần Vấn Thiên lười chiến đấu, trực tiếp khiến cho một đám người kia bao vây tấn công hắn. Tần Vấn Thiên chính là không muốn lãng phí thời gian ở trên người hắn. Đến lúc này, niềm kiêu ngạo của hắn đã bị đả kích nghiêm trọng.
- Ầm.
Lúc này, trên người một cường trong đám người bên cạnh Tần Vấn Thiên phát ra một luồng khí tức đáng sợ, Tiên Thai điên cuồng phát sáng. Tất cả không hẹn cùng nhìn sang, đây là một vị thánh nữ của Nam Hoàng thị. Vị thánh nữ vốn có cảnh giới Tiên Thai lục trọng, lúc này lực lượng trong Tiên Thai của nàng lại không ngừng tăng lên. Tiên lực điên cuồng tăng trưởng, trong phút chốc hỏa diễm vô tận bao phủ thân thể của nàng thân thể, khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình.
Đây là muốn phá cảnh...
- Ăn thịt lại ăn tới mức phá cảnh, đúng là chuyện vui trong nhân gian.
Bất Giới hòa thượng vô cùng hâm mộ. Ở đây có rất nhiều cường giả ăn thịt Bạch Hổ đều cảm nhận được những biến hóa trong thân thể nhưng nếu muốn phá cảnh cũng không phải chỉ dựa vào ăn thịt là có thể phá. Vị thánh nữ Nam Hoàng thị này vốn đã cơ sở nhất định. Lúc này, nàng có cơ hội ăn thịt Bạch Hổ nên mới có thể phá cảnh.
Vì thịt Bạch Hổ chứa rất nhiều lực lượng tinh hoa của thiên địa. Lần phá cảnh này phải nói đã diễn ra cực kỳ thuận lợi. Nhận được tiên lực khổng lồ từ thịt Bạch Hổ, thánh nữ Nam Hoàng thị lại có thể qua mấy canh giờ để củng cố cảnh giới, có thể nói là kỳ tích.
- Thánh thú Bạch Hổ là tinh hoa trong thiên địa có thể so với tiên đan chí tôn tiên bảo.
Có người cảm thán, cũng có chút hối hận không tiến lên chia một chén canh cùng với Tần Vấn Thiê.
- Lên đường đi, chúng ta đi đến tòa thánh viện tiếp theo.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Vẫn có rất nhiều người không đến tập trung, trong đó có cả Thanh Nhi. Điều này làm hắn không yên tâm.
- Được.
Mọi người lại trở nên nghiêm túc, bầu không khí vui mừng chiến thắng lúc trước biến mất. Các bằng hữu trong ba tòa thánh viện không biết hiện giờ ra sao, bọn họ còn sống hay không?
Tần Vấn Thiên đứng dậy, dẫn đầu một đám người trùng trùng điệp điệp lao thẳng đến phương hướng Thông Thiên giới.
Vào Thông Thiên giới, bọn họ đi tới tòa thánh viện lúc trước Tần Vấn Thiên tu hành. Ở đây hắn tương đối quen thuộc, hy vọng có thể tìm được mọi người.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến hấp dẫn rất nhiều con mắt dõi theo. Nhìn đám cường giả do Tần Vấn Thiên dẫn đầu, ánh mắt rất nhiều người lộ ra phong quang. Đây là Tần Vấn Thiên cùng với người Nam Hoàng thị bọn giết trở về.
- Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên cười ôm lấy Mạc Khuynh Thành. Sau đó một tiếng nổ vang lên làm rung chuyển bầu trời, thân thể hắn điên cuồng mở rộng, trở nên vô cùng to lớn, trong phút chốc đã che khuất bầu trời. Trong thánh viện có số vô người ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh khổng lồ này, trong lòng mọi nghời khẽ nhúc nhích.
Trên vai người khổng lồ này còn có một vị mỹ nhân tuyệt sắc. Cảnh tượng như vậy khiến tất cả mọi người đều chấn động trong lòng!
- Đi.
Âm thanh của Tần Vấn Thiên giống như sấm sét vậy hạ xuống, giẫm chân bước đi khiến cả thánh viện chấn động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận