Thái Cổ Thần Vương

Đại hoàn đan

Sở Thanh Y bế Tần Vấn Thiên một đường đi về phía trước, ra khỏi Hàn Minh Tiên hồ. Sau đó đi tới một tòa cung điện, nàng ta đặt Tần Vấn Thiên xuống, đắp quần áo lên người cho hắn, cau mày nhìn thân ảnh đang hôn mê trước mắt, thương thế của Tần Vấn Thiên rất nặng, rất có thể là từ hư không bị người ta đánh xuống, tuyệt đối không phải là do Mạc Tiêu Tiêu đánh cho bị thương.
Năm đó bên trong Thiên Đạo Thánh viện, Tần Vấn Thiên đã có thể đánh một trận với Hoàng Sát Thiên, một kích của Mạc Tiêu Tiêu sao có thể làm ảnh hưởng Tần Vấn Thiên, đó chỉ là nàng ta tự tưởng tượng mà thôi.
Tuy rằng không biết về sau Tần Vấn Thiên có tạo ngộ gì, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối tiến bộ nhanh hơn mình, người có thể đánh hắn bị thương rốt cuộc là ai, xuống tay không ngờ lại ác độc như vậy.
- Ta có nên cứu ngươi hay không?
Sở Thanh Y nhìn Tần Vấn Thiên, tâm cảnh của nàng ta vì sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên mà bị quấy rầy, không thể bình tĩnh được. Năm đó ở Thiên Đạo Thánh viện nàng ta hận Tần Vấn Thiên tới thấu xương, bởi vì hắn đã đánh mình bị thương, khiến cho mình xuýt nữa thì bị làm nhục. Tuy rằng cuối cùng được hắn cứu, nhưng về sau hắn còn muốn mang mình theo bên cạnh, không ngừng tra tấn, khiến mình phải chịu đựng sự khuất nhục chưa từng có.
Nhưng mà hiện giờ nàng ta lại không hận được nữa, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ muốn cứu hắn.
Đấu tranh hồi lâu, Sở Thanh Y bế Tần Vấn Thiên dậy, lập tức thân hình lấp lánh, rời khỏi đây. Tần Vấn Thiên trọng thương chưa lành, không biết liệu có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không, bản thân nàng ta thì không có sức để cứu trị cho Tần Vấn Thiên, nếu muốn giúp hắn thì chỉ có tạm thời đưa vào phủ thành chủ.
Thành chủ của Hàn Minh Tiên thành chính là nhân vật Tiên Vương đỉnh cấp, thuộc thế lực phụ thuộc của Phiêu Tuyết Thánh điện bọn họ, chắc có thể chữa thương cho Tần Vấn Thiên. Chỉ là, nàng ta không muốn tới địa phương đó, nhưng hiện giờ vì Tần Vấn Thiên, nàng đành phải đi một chuyến.
Hàn Minh Tiên thành, phủ thành chủ, uy nghiêm bao la hùng vĩ, Sở Thanh Y mang người vào, phủ thành chủ không ai dám ngăn cản, ai cũng nhận ra nàng ta.
Sở Thanh Y tiến vào trong phủ thành chủ, đi vào một phủ đệ, có một nhóm cường giả đi ra nghênh đón, người cầm đầu chính là một nữ tử xinh đẹp, nàng ta dung nhan tú lệ, khí độ bất phàm, chính là thiên kim tiểu thư của phủ thành chủ, có quan hệ không tồi với Sở Thanh Y.
- Thanh Y, đây là người phương nào?
Nữ tử nhìn thấy Sở Thanh Y không ngờ đang ôm một nam nhân đi vào thì không khỏi buột miệng hỏi.
- Một vị bằng hữu của ta, Lục Dao, thương thế của hắn rất nặng, ngươi có thể giúp ta hay không.
Sở Thanh Y nhìn Lục Dao nói.
- Thanh Y, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi, chỗ ta có một viên đan dược, là phụ thân tặng cho ta, thất phẩm đại hoàn đan, chắc có thể đảo bảo tính mạng cho hắn.
Lục Dao lấy ra một viên tiên đan ánh sáng lấp lánh, mùi thơm ùa vào mũi, khiến cho Sở Thanh Y có chút cảm động nói:
- Lục Dao, ta nợ ngươi một phần nhân tình.
- Có gì đâu, phụ thân ta là luyện đan sư, ngươi cũng biết đấy, ta đâu có thiếu đan dược.
Lục Dao cười cười, dưa đan dược cho Sở Thanh Y. Lập tức liền thấy Sở Thanh Y cho Tần Vấn Thiên ăn, Lục Dao thấy một màn này thì trong lòng kinh ngạc. Nàng ta quen Sở Thanh Y đã lâu, rất ít khi nhìn thấy nàng ta lại khẩn trương với một người như vậy, thất phẩm đan dược chính là đan dược có thể cứu trợ cường giả Tiên Vương, nàng ta không ngờ không chút do dự cho một vị bằng hữu dùng.
Sau khi đan dược tiến vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên, phút chốc, trong thân thể Tần Vấn Thiên tòa ra mùi thuốc, huyết mạch lưu thông, da thịt lờ mờ có ánh sáng, không còn tái nhợt như lúc trước nữa.
- Xem ra có tác dụng rồi, yên tâm đi, tu sĩ võ mệnh đều có năng lực tự chữa cường đại, cộng với lực lượng của đan dược, hắn tuyệt đối sẽ không sao đâu.
Lục Dao nhẹ giọng nói. Sở Thanh Y gật đầu.
- Ngươi nếu lo lắng thì để ta đi đun một ít canh thuốc cho hắn dùng, để hắn có thể sớm ngày tỉnh lại.
Lục Dao cười cười rồi đi ra ngoài.
Sở Thanh Y ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì. Tâm tình của nàng ta rất phức tạp, cho tới lúc Lục Dao trở về, nàng ta mới bừng tỉnh rồi nhận lấy canh thuốc vừa được nấu, đút cho Tần Vấn Thiên ăn.
Sau khi ăn xong, trên mặt Tần Vấn Thiên dần dần khôi phục màu máu, dược hiệu đã phát huy tác dụng.
- Hắn chắc sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
Lục Dao nhẹ giọng nói.
- Ta ra ngoài một chút.
Sở Thanh Y nói rồi lập tức ra ngoài.
- Thanh Y.
Lục Dao sửng sốt hô to.
- Ngươi giúp ta chiếu cố cho hắn.
Thanh âm của Sở Thanh Y truyền đến. Lục Dao hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là làm sao, nàng ta đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng này, trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt của Thanh Y cao thật, nàng ta còn là nhân vật thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, người mà nàng ta nhìn trúng hẳn phải là nhân vật phi phàm.
Lúc này, lực lượng trong cơ thể Tần Vấn Thiên đang tự lưu chuyển, không lâu sau, ý thức của hắn đã khôi phục tự chủ, mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt ôn hòa xinh đẹp.
Cảm thụ trong cơ thể một lúc, hắn không ngờ đã nhận ra lực lượng của đan dược, hắn biết mình bị thương rất nặng, tuy rằng bằng vào bản thân cũng đủ để tự từ từ chữa trị. Nhưng mà đan dược này hiển nhiên đã khiến lực lượng trong cơ thể hắn lưu động nhanh hơn, khiến cho thân thể hắn nhanh chóng phục hồi như cũ, trong thời gian ngắn ngủi đã khôi phục được ý thức.
- Ta đang ở đâu vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Nơi này là phủ thành chủ. Ngươi nghỉ ngơi cho thương thế khôi phục đi, dược hiệu của đại hoàn đan chắc vẫn còn. Ngươi đừng lãng phí, hấp thu hết đi, sẽ có lợi đối với ngươi đó.
Lục Dao cười ngọt ngào.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu dẫn động lực lượng của đan dược trong cơ thể, dung nhập vào bên trong huyết mạch, lưu chuyển tới mỗi một nơi trong cơ thể.
Trong nháy mắt, bảy ngày thời gian đã trôi qua, Tần Vấn Thiên trong bảy ngày này đã khôi phục rất tốt, thương thế ngoài thân dã dần dần khép lại, đã có thể đứng dậy đi lại. Thương thế trong cơ thể tuy rằng hơi nặng một chút, nhưng cũng đang dần dần khôi phục, lúc này hắn đang đi lại ở trong sân thì thấy Lục Dao đi tới, cười nói với hắn:
- Sao lại ngồi dậy.
- Đi lại một chút.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Lục Dao, mấy ngày nay đa tạ nàng đã chiếu cố ta.
- Ta cũng chỉ là nhận sự nhờ vả của người ta mà thôi, ngươi không cần phải cảm ơn ta.
Lục Dao cười rất đơn thuần.
- Được người khác nhờ.
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, Thanh Y thánh nữ phó thác ta chiếu cố ngươi, bản thân nàng ta thì lại đi mất rồi.
Lục Dao cười khổ lắc đầu.
Tần Vấn Thiên ngẩn người:
- Thanh Y thánh nữ?
- Ngươi không biết à?
Lục Dao có chút nghi hoặc nhìn Tần Vấn Thiên:
- Thánh nữ Sở Thanh Y của Phiêu Tuyết Thánh điện, là nàng ta đưa ngươi đang trọng thương tới chỗ ta, bảo ta chiếu cố ngươi.
- Sở Thanh Y!
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, dần dần nghĩ ra, trong đầu hiện lên một đạo thân ảnh. Trong mắt hắn lộ ra thần sắc cổ quái, Sở Thanh Y năm đó ở trong Thiên Đạo Thánh viện hận mình tới thấu xương, từng bị mình tra tấn, không ngờ lại cứu mình? Hơn nữa phó thác cho Lục Dao chiếu cố mình.
- Sở Thanh Y bảo ngươi giúp thì ngươi giúp à?
Một đạo thanh âm một đạo truyền đến. Lục Dao ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nhóm thân ảnh trực tiếp xông vào phủ đệ của nàng ta, ngự không mà đến, hàng lâm trên đỉnh đầu nàng ta.
- Mạc thánh nữ.
Lục Dao nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu tới thì thần sắc hơi biến đổi.
- Ngươi cho hắn dùng đại hoàn đan ư?
Mạc Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên cùng với Lục Dao, Tần Vấn Thiên nhớ rõ, nữ tử ở trước mắt chính là thân ảnh mà hắn nhìn thấy lúc trước khi hôn mê, trước khi hắn rơi xuống đất thì tựa hồ cũng là nàng ta công kích hắn.
- Đúng vậy.
Lục Dao gật đầu.
- Ngươi thật láo xược.
Mạc Tiêu Tiêu lạnh lùng quát, nói:
- Phủ thành chủ luyện chế đại hoàn đan, hàng năm tiến cống cho Phiêu Tuyết Thánh điện số lượng không nhiều lắm. Phụ thân ngươi tặng cho ngươi thì thôi, ngươi không ngờ lại lấy ra cho một tên háo sắc dùng, đã như vậy thì sao không trực tiếp tiến cống cho Phiêu Tuyết Thánh điện.
- Thánh nữ, đại hoàn đan này là đồ của ta, ta có quyền quyết định sẽ cho ai chứ?
Lục Dao ngẩng đầu nhìn Mạc Tiêu Tiêu, nói.
- Lục Dao, ngươi vì sao lại nói chuyện với thánh nữ như vậy, còn không mau xin lỗi?
Bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu, một thanh niên phi phàm ngạo nghễ đứng đó, lạnh lùng lên tiếng.
- Không sai thì vì sao phải xin lỗi?
Lục Dao quật cường nói.
- Ngươi đúng là càng lúc càng không ra gì, lời nói của vi huynh mà cũng không nghe à, lập tức xin lỗi thánh nữ ngay.
Thanh niên lại quát to. Lục Dao cắn răng, không phục.
Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì hơi nhíu mày, vừa định mở miệng thì liền thấy xa xa có tiếng gió vùn vụt truyền đến. Thân thể Sở Thanh Y hàng lâm tới đây, lạnh lùng nói:
- Mạc Tiêu Tiêu, Lục Phong, hai người các ngươi bắt nạt Lục Dao là có ý gì?
- Có ý gì à? Sở Thanh Y, bản thân ngươi bị người ta nhìn trộm thì cũng thôi đi, mang tình nhân của mình tới Lục gia, còn lợi dụng quan hệ giữa ngươi và Lục Dao, lừa gạt đại hoàn đan, ngươi chẳng lẽ không biết Phiêu Tuyết Thánh điện chúng ta hàng năm căn bản là không đủ số lượng đại hoàn đan để dùng à. Ngươi thì không ngờ lại đi lãng phí trên người một kẻ tạp nham.
Tần Vấn Thiên sau khi nhìn thấy Sở Thanh Y thì liền có chút kinh ngạc, hắn không ngờ đúng là nàng ta, Sở Thanh Y không ngờ lại giúp hắn.
- Thanh Y thánh nữ, Mạc Tiêu Tiêu nói không sai, ngươi thân là nhân vật thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, đưa ra yêu cầu thì Lục Dao đương nhiên sẽ không phản đối. Có điều thất phẩm đại hoàn đan cực kỳ trân quý, ngươi vì chữa thương cho nam nhân của ngươi, chứ không phải là tiến cống cho Phiêu Tuyết Thánh điện, không khỏi có chút không đúng rồi.
Thanh niên cũng lên tiếng phụ họa.
- Các ngươi thật lòng muốn ta khó xử phải không?
Sở Thanh Y thần sắc trở nên lạnh lùng. Mạc Tiêu Tiêu này thường xuyên đối nghịch với nàng ta, hiện giờ không ngờ bởi vì chuyện này mà tóm lấy không buông, hiển nhiên là cố ý muốn nàng ta khó xử.
- Ta đã nói rồi, viên đại hoàn đan này xem như là Sở Thanh Y ta nợ Lục Dao một cái nhân tình, ta sẽ trả cho nàng ta, chẳng liên quan gì tới các ngươi cả.
Sở Thanh Y lạnh lùng nói.
- Viên đan dược này là cho ta dùng à?
Tần Vấn Thiên đi lên trước một bước, mở miệng nói. Lập tức Sở Thanh Y và Lục Dao đều nhìn về phía hắn. Chỉ thấy Sở Thanh Y thì thần sắc phức tạp, đối mặt với Tần Vấn Thiên, nàng ta lại có chút không biết phải làm thế nào.
- Nếu ta đã dùng thì ta sẽ bồi thường cho Lục Dao, không cần người khác phải trả nợ thay ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Sở Thanh Y mắt đẹp rung động, cúi đầu, cảm thấy có chút mất mát. Tần Vấn Thiên vẫn chán ghét nàng ta sao? Không muốn nhận ân huệ của nàng ta.
- Ngươi trả?
Mạc Tiêu Tiêu bật cười:
- Ngươi có biết một viên thất phẩm đại hoàn đan giá trị thế nào không, chỉ bằng vào ngươi thì lấy cái gì ra mà trả?
Thanh niên cũng bật cười, nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ châm chọc.
- Ta dùng đan dược của các ngươi à?
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Tiêu Tiêu và Lục Phong, hỏi.
- Tuy là không phải là của chúng ta, nhưng có liên quan tới chúng ta.
Mạc Tiêu Tiêu lạnh nhạt nói.
- Nếu không phải thì các ngươi lải nhải nhiều như vậy làm gì?
Tần Vấn Thiên thốt ra thanh âm đầy lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận