Thái Cổ Thần Vương

Ngươi và ta đều là phàm trần

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên có chút áy náy với Tiêu mỹ nhân, đối với Hạ Lan Thu Nguyệt cũng vậy. Năm đó hắn quả thật đã lợi dụng Hạ Lan Thu Nguyệt, dùng thân phận của Đế Thiên để lừa gạt nàng ta.
Nhớ rõ lúc trước, Hạ Lan Thu Nguyệt thường xuyên đến tìm Đế Thiên, thích xuất hiện ở trước mặt hắn, tâm tư của nàng ta Tần Vấn Thiên làm sao mà không hiểu.
Hiện giờ, nàng ta nói chỉ cầu được làm nha hoàn mà chẳng lẽ cũng không xứng. Tần Vấn Thiên thật sự không biết nên cự tuyệt như thế nào, như vậy thì tâm địa quá độc ác quá. Nhưng mang theo nàng ta bên cạnh thì thế nào? Sau này nhân sinh còn dài lâu, nàng ta có lẽ chỉ là xung động nhất thời.
Bên cạnh Tần Vấn Thiên, Dạ Thiên Vũ cười khanh khách nhìn hắn, người này thật đúng là thích trêu đùa mỹ nhân, nàng ta đương nhiên cũng có thể nhìn ra được chỗ khó xử của Tần Vấn Thiên, không khỏi mở miệng nói:
- Bên cạnh ta vừa hay thiếu một vị thị nữ, không bằng ngươi đi theo ta đi. Đương nhiên, nếu sau này ngươi hối hận, chỉ cần nói một tiếng, tùy thời có thể rời khỏi, ngươi có nguyện ý không?
Nghe thấy lời nói của Dạ Thiên Vũ, Tần Vấn Thiên sững sờ. Mắt đẹp của Hạ Lan Thu Nguyệt cũng cứng lại, nhìn Dạ Thiên Vũ, nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt của Dạ Thiên Vũ, trong ánh mắt nàng ta lộ ra mấy phần quật cường, nàng ta biết, nàng ta nói như vậy có chút khiến cho người ta khinh thường, nhất là nữ nhân Dạ Thiên Vũ của Tần Vấn Thiên còn ở bên cạnh, nhưng nàng ta vẫn làm như vậy, nhưng không nói thì nàng ta sẽ hối hận.
Hạ Lan Thu Nguyệt lại nhìn Tần Vấn Thiên, lập tức khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt quật cường nhìn Dạ Thiên Vũ:
- Được, theo ngươi thì theo ngươi.
Dạ Thiên Vũ tất nhiên cảm giác được sự mâu thuẫn trong lòng Hạ Lan Thu Nguyệt, có điều nàng ta cũng không để ý, cười nói:
- Vậy quyết định thế đi.
Nói xong, nàng ta nhìn Tần Vấn Thiên một cái, Tần Vấn Thiên cười khổ, nhưng không nói gì.
- Ngươi về trước chuẩn bị đi, chúng ta chỉ ở lại Thanh Thành giới mấy ngày rồi sẽ khởi hành.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Hạ Lan Giang Sơn và Hạ Lan Thu Nguyệt gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi Mọi người đi rồi, Tần Vấn Thiên nhìn Dạ Thiên Vũ nói:
- Thiên Vũ, nàng đúng là....
- Ta đây không phải là suy nghĩ cho ngươi sao, tương lai ngươi nếu nguyện ý, ta sẽ tặng ngươi một nha hoàn làm ấm phòng, ngươi nếu không muốn thì ta sẽ làm người ác, dày vò nàng ta một đoạn thời gian, nàng ta tất sẽ bỏ đi.
Dạ Thiên Vũ cười khanh khách.
Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi:
- Đúng rồi, người trước kia theo nàng, về sau nàng gặp khó khăn vẫn không bỏ đi. Lần này mang theo cả đi, tiểu sư tử, còn cả Từ Lạp nữa, ta sẽ trọng điểm bồi dưỡng.
- Ừ, đa tạ phu quân, có muốn thân hầu hạ phu quân không?
Dạ Thiên Vũ cười bảo, thân hình kiều mỵ vô song dựa sát vào người Tần Vấn Thiên, khiến cho người ta trong lòng ngứa ngáy, nữ yêu tinh này...
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, gia chủ của Mặc gia theo Mặc Phi dẫn Mặc Quân Di tới cầu kiến, Mặc Phi trước kia luôn là tùy tùng của Đế Thiên, còn Mặc Quân Di, khi đó Mặc Quân Di cũng giống như Hạ Lan Thu Nguyệt, thường xuyên đến tìm hắn. Có điều lần này Tần Vấn Thiên không dám dẫn theo nữa, sợ làm lỡ việc của nàng ta, thế nên cự tuyệt Mặc gia. Có điều năm đó Mặc gia từng giúp hắn, hắn sẽ trả ơn, về sau ở Thanh Thành giới này, Ly Hỏaa thành Mặc gia lúc trước nhất định sẽ trở thành thế gia cấp cao nhất.
Người của Thanh Thành người biết được giới chủ trở về thì lập tức ngoài Thanh Thành điện. Trong một đêm đột nhiên xuất hiện vô số cường giả, hy vọng có thể thấy mặt Thanh Thành giới chủ Tần Vấn Thiên một lần.
Hiện giờ đối với Thanh Thành giới mà nói, Tần Vấn Thiên sớm đã là nhân vật trong thần thoại, truyền thuyết của hắn đã truyền khắp mỗi một ngóc ngách, không ai không biết, không ai không hiểu, thử nghĩ một chút mà xem, một thanh niên quật khởi ở Thanh Thành giới, giết chết Trương Sinh giới chủ rồi thượng vị, về sau trở thành thiên thần cao cao tại thượng, truyền kỳ như vậy, sao có thể không được tán dương, Tần Vấn Thiên sớm đã trở thành tín ngưỡng của mọi người ở Thanh Thành giới.
Ở trong Thanh Thành điện Tần Vấn Thiên tất nhiên đã thấy tình hình ở ngoài Thanh Thành điện, dưới cầu thang người đông nghìn nghịt, không biết có bao nhiêu người đang tụ tập, chỉ sợ người của tòa thành trì này này đều đã chạy đến đây. Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi, đây là sức ảnh hưởng của thiên thần, ở địa phương như Thanh Thành giới, một vị thiên thần xuất hiện, ngươi quả thực không thể tưởng tượng ra phân lượng như vậy.
Ngoài Thanh Thành điện bóng người nhiều vô kể, ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Thiên thần, nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà Thanh Thành giới của bọn họ lại xuất hiện một vị, hơn nữa chính là nhân vật truyền kỳ của Thanh Thành giới, thanh niên tuyệt thế Tần Vấn Thiên lúc trước đã hạ bệ Ly Hỏa cung chủ, về sau vì hồng nhan mà giận dữ tru sát Trường Sinh giới chủ, nhất là một số thanh niên nam nữ lại cuồng nhiệt muốn gặp vị truyền kỳ này một lần, đó chính là thần tượng của bọn họ.
Lúc này, trước Thanh Thành điện, một đạo thân ảnh áo trắng giống như bỗng dưng xuất hiện, đứng ở trước mắt mọi người của Thanh Thành giới, trên người hắn giống như không có bất kỳ khí tức nào phóng thích ra ngoài, rất bình thản không có gì đặc biệt. Nhưng mà hắn lại rất siêu nhiên, tùy ý đứng mà giống như tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vô số người điên cuồng hô to:
- Giới chủ.
- Thiên thần.
Vô số người trong lòng run rẩy, thiên thần đang xuất hiện trước mặt bọn họ, rất nhiều người thậm chí quỳ bái, đây là thần minh sống sờ sờ, là thần thật sự.
- Ta tuy là thiên thần, nhưng từng là một phàm nhân, đứng ở chỗ các ngươi đang đứng, ngước nhìn những thân ảnh trên cổ điện. Còn nhớ năm đó, Trường Sinh giới chủ cao cao tại thượng, mỹ thiếp của hắn cũng được thế nhân quỳ bái, cao không thể với.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng, nhìn mọi người cười nói:
- Cho nên, các ngươi hôm nay mặc dù ngước nhìn ta, nhưng nếu có lòng, tương lai có lẽ có một ngày, các ngươi cũng có thể giống như ta đứng ở chỗ này, nhìn phong cảnh thế gian, ai nói thần minh là không thể với tới, ngươi và ta đều là phàm trần, có ai từ nhỏ đã là cao cao tại thượng.
Mọi người nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên thì đột nhiên trở nên im lặng, kim rơi cũng có thể nghe thấy, vô số người chỉ cảm thấy cảm xúc dào dạt, nhiệt huyết sôi trào, chỉ một câu đã giống như châm ngòi hỏa diễm trong lòng bọn họ.
Đây là thiên thần truyền kỳ của Thanh Thành giới bọn họ, hắn tuy rằng đứng rất cao, được thế nhân cúng bái, lời nói của hắn cũng rất kiêu ngạo, nhưng mà, lại tràn ngập sự cổ vũ, khiến cho người ta thật sự sùng kính, tin phục.
Ngươi và ta đều là phàm trần, có ai từ nhỏ đã cao cao tại thượng.
Tương lai có lẽ có một ngày, các ngươi cũng có thể giống như ta, đứng ở chỗ này, nhìn phong cảnh thế gian với một con mắt khác.
Ai nói thần minh là không thể với tới.
Nếu những lời này là do thiên thần khác nói, bọn họ sẽ không có cảm giác gì. Nhưng những lời này xuất phát từ trong miệng Tần Vấn Thiên, đối với lịch sử trưởng thành của hắn, mọi người đều nghe tới thuộc rồi, có ai không biết, có ai không hiểu, hắn cũng từng phải ngước nhìn Trường Sinh giới chủ, hắn từng nhỏ bé như hạt bụi, nhưng hiện giờ hắn đã đứng được trên độ cao nào.
Từ phàm trần, đến thiên thần.
Tần Vấn Thiên cười, lập tức sau lưng hắn, xuất hiện không ít thân ảnh, Dạ Thiên Vũ, Tà Đế tiểu sư tử, Từ Lạp, Hạ Lan Thu Nguyệt... Tần Vấn Thiên vốn định ở lại mấy ngày, nhưng không ngờ sự xuất hiện của hắn lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không thể ở lại được nữa.
Đoàn người rạch trường không mà đi, trực tiếp biến mất không thấy đâu.
Không gian yên tĩnh, lúc này mới bộc phát ra thanh âm sôi trào như núi gào biển thét, càng nhiều người hơn quỳ lạy tiễn Tần Vấn Thiên, vì một câu của Tần Vấn Thiên, bọn họ càng sùng kính hơn.
Chỉ sợ bọn họ cả cuộc đời này cũng không thể quên được một màn này, truyền kỳ của Thanh Thành giới, thiên thần Tần Vấn Thiên, hắn nói với thế nhân, ngươi và ta đều là phàm trần, có ai từ nhỏ đã cao cao tại thượng đâu, những lời này đã trở thành lời răn cho vô số người của Thanh Thành giới, đi theo bọn họ cả đời.
Thế cho nên rất nhiều năm sau, lúc một số nhân vật truyền kỳ từ Thanh Thành giới đi ra, những nhân vật truyền kỳ này hồi tưởng lại ngày xưa, vẫn cảm kích nhân vật thiên thần cả đời chỉ gặp một lần đó. Đương nhiên khi đó tín ngưỡng trong lòng bọn họ đã trở thành truyền thuyết của thái cổ.
Cách năm thiên quật mở ra đã được hai trăm năm, nhưng mà cỗ gió lốc này lại vẫn tiếp tục, về sau lại càng nhiều nhân vật giới chủ thiên kiêu tới thiên quật, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Đối với thái cổ mà nói, nhất là đối với nhân vật tầng lớp thiên thần và giới chủ, vạn năm cũng không dài, huống chi chỉ là hai trăm năm. Rất nhiều giới chủ lớn tuổi, một lần bế quan tu hành chính là thời gian mấy trăm năm, vì một số bí cảnh mà liên tục nổi gió, cho dù là ngàn năm vạn năm cũng chẳng có gì lạ, huống chi là nơi kỳ tích như thiên quật, có thể nối thẳng tới bí cảnh cửu thiên.
Đương nhiên, tuy nói trăm năm là không lâu, nhưng đối với cường giả bước vào thiên quật mà nói thì lại có tiến bộ cực lớn, có thể nói là tiến triển cực nhanh. Bọn họ được thật sự đặt chân lên Võ Mệnh Tinh Thần, cảm giác lực lượng trên Võ Mệnh Tinh Thần một cách gần gũi. Rất nhiều người lục tục ngộ đạo, những nhân vật giới chủ thiên kiêu oai phong một cõi lục tục được phong thần, thời đại truyền thừa giống như biến thành nhanh hơn. Dĩ vãng có thể là cần vạn năm, thậm chí là lâu hơn mới có thể truyền thừa một đời, nhưng bởi vì sự xuất hiện của thiên quật, chỉ mấy trăm năm, hậu nhân đã dần dần vượt qua, tiền nhân thì có rất nhiều người vẫn đang bặt vô âm tín trong Thần Tuyệt lộ.
Mà thời gian hơn hai trăm này, Tần Vấn Thiên sớm đã khác xưa, những năm này hắn trừ tu hành ra thì vẫn là tu hành, thỉnh thoảng bầu bạn với thân nhân. Hiện giờ, cho dù là rất nhiều người bên cạnh, thí dụ như đám người Thanh nhi, Tình nha đầu, Nam Hoàng Yêu Nguyệt, Trường Thanh Đại Đế, Tần Vấn Thiên đều lục tục dẫn tới thiên quật, để bọn họ tu hành trong thiên quật, cảm thụ thiên đạo một cách gần gũi. Đối với bọn Thanh nhi và Tình nha đầu, Tần Vấn Thiên thậm chí hộ pháp cho họ, dẫn họ tới Võ Mệnh Tinh Thần để họ cảm ngộ, giúp bọn họ đề thăng tu vi thực lực.
Mọi người đều đang đề thăng, đều đang tiến bộ, đang nhảy vọt. Tần Vấn Thiên đã chứng đạo, đặt chân vào Thần cảnh, hắn không hy vọng mình sẽ quá cô đơn, hy vọng thân nhân bên cạnh mình đều có thể đuổi kịp, nhưng thấy phong cảnh ở đẳng cấp này.
Nhưng hiển nhiên, không phải ai cũng có điều kiện thiên phú tu hành như hắn, muốn ngộ đạo Thần cảnh, cho dù là có bí cảnh như thiên quật thì vẫn cần thời gian, cơ duyên, không phải trong thời gian ngắn là có thể hoàn thành.
Đương nhiên, mấy năm nay tiến bộ lớn nhất kỳ thật vẫn là bản thân Tần Vấn Thiên, trừ lĩnh ngộ các loại đạo pháp ra, Võ Mệnh Tinh Thần hắn có thể cảm giác được cũng càng lúc càng nhiều. Hiện giờ, hắn có thể tụ lực lượng tinh thần của rất nhiều Võ Mệnh Tinh Thần vào trong cơ thể, từ từ tích thiểu thành đại, hắn tin rằng, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ lột xác, hoàn thành một bước cuối cùng.
Một ngày này, Tần tộc, Tần Đỉnh xuất quan, kết thúc tu hành của mình, sau đó lão biết được, con trai, con dâu và cả cháu của lão không ngờ đều bước vào trong thiên quật. Hơn nữa đi vào Thần Tuyệt lộ, hiện giờ đã mất tin tức, lão còn nghe nói, Tần Viễn Phong có thể còn sống, Tần Vấn Thiên, con của Tần Viễn Phong xuất hiện ở thái cổ Tiên Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận