Thái Cổ Thần Vương

Muốn gặp Ma Đế

Thời gian trôi qua, trên Đọa Lạc ma đảo, cái chết của ba Đại Ma Vương dần dần phai nhạt, càng ngày càng có ít người nhắc tới.
Trên Hạo Thiên ma đảo, có mấy người căn bản còn không có nửa điểm rung động.
Ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn mở mắt, khắc sâu vào mi mắt chính là khuôn mặt của đám người Tề Đại, Nam Hoàng Nhược Tuyên.
Hai tay Tần Vấn Thiên nắm chặt, một luồng lực lượng mênh mông lan tỏa khắp cơ thể, trong đôi mắt của hắn có một đạo quang mang cực kỳ sắc bén, con ngươi đen nhánh lộ ra tinh không thâm thúy, khắp người phảng phất như có lực lượng vô cùng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Vấn Thiên trực tiếp ngồi dậy, ngoài thân thể có vẻ hơi cứng ngắc, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, thương thế cũng sớm lành lặn, ngạc nhiên hơn là, tu vi của hắn... Điều này sao có thể.
Nhìn thoáng qua mọi người, Tần Vấn Thiên hỏi:
- Hinh Vũ cô nương đâu rồi?
Mấy ngày qua , hắn luôn nằm mơ, trong giấc mộng, xảy ra một số chuyện khó có thể mở miệng, khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ.
Ngoài cái đó ra, trong giấc mộng, hắn vẫn tiến hành tu hành.
Bất luận là chuyện khó có thể mở miệng hay là tu hành đều lặp lại nhiều lần, trong mộng xuất hiện nhiều nhất, chính là Hinh Vũ, còn tu vi của hắn tiến bộ thần tốc.
Vì vậy sau khi hắn mở mắt ra không nhìn thấy Hinh Vũ, câu nói đầu tiên chính là hỏi Hinh Vũ cô nương đang ở đâu.
- Ngươi, không có chuyện gì chứ?
Mạc Tử Yên hỏi.
Tần Vấn Thiên lắc đầu:
- Ta hiện tại rất tốt, hơn nữa, cảnh giới của ta... Đây là chuyện không thể nào, mặc dù ta đã đến cảnh giới Tiên Thai thất trọng đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới bát trọng, nhưng...
Đám người Mạc Tử Yên đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt nàng, lại thoáng hiện ra vẻ đau lòng, nhẹ giọng nói:
- Hinh Vũ cô nương đã trở về Đọa Lạc ma đảo rồi, ta đích thân đưa nàng rời đi , nói vậy với sự thông minh của Hinh Vũ cô nương, có lẽ nàng sẽ không gặp phải chuyện gì.
- Trở về Đọa Lạc ma đảo rồi?
Tần Vấn Thiên nhíu mày nói.
- Đúng, Hinh Vũ cô nương nói, nàng đã hứa với Cư chủ Ma Tiên Cư, nhất định phải trở về, lần này đi cùng chúng ta, bản thân nàng cũng bất ngờ.
Mạc Tử Yên nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía những người khác, trong tròng mắt của hắn hiện lên một vẻ sắc bén, một thần thái cực kỳ đáng sợ, chợt lóe rồi biến mất.
Tần Vấn Thiên chau mày, hắn nhìn thấy được vẻ áy náy thoáng qua trong mắt đám người Mạc Tử Yên, còn có một tia cảm xúc phức tạp, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
- Xá Nữ ma công.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, chẳng lẽ giấc mộng là sự thật.
Hít sâu một hơi, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tề Đại, hỏi:
- Hinh Vũ cô nương thật sự trở về Đọa Lạc ma đảo rồi sao?
- Đúng vậy.
Tề Đại gật đầu.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, hắn đứng dậy, đi tới phía ngoài, mở miệng hỏi:
- Thời gian ta hôn mê, các ngươi có đi thăm dò tình hình của ma đảo này không.
- Muốn gặp được Hạo Thiên Ma Đế, chỉ có một biện pháp.
Nam Hoàng Nhược Tuyên mở miệng nói.
- Biện pháp gì?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, hiển nhiên, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của hắn, nếu đã tới Đọa Lạc Ma vực, muốn ngăn cản Hoàng Sát Thiên, như vậy chỉ có một con đường, tìm Ma Đế hỗ trợ.
- Ma Đế căn bản không gặp được, chưa nói đến những người ở cảnh giới của chúng ta, cho dù là Ma Vương, cũng không thể gặp được hắn. Ở trên ma đảo này, người có thể dẫn chúng ta đi gặp Ma Đế chỉ có một, con gái của Hạo Thiên Ma Đế, Tiểu công chúa của Hạo Thiên Ma vực, nàng còn rất trẻ, nhận được sự sủng ái của Hạo Thiên Ma Đế, cá tính điêu ngoa, nhưng cực kỳ giỏi võ, trên ma đảo thường xuyên chọn lựa ma tu cường đại vào tỷ đấu với công chúa, người yếu chết, người thắng có phần thưởng, nếu đủ cường đại, có thể đảm nhận làm ma kỵ sĩ cho nàng.
Nam Hoàng Nhược Tuyên mở miệng nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, phải nắm được con gái của Ma Đế trong tay?
Con gái của Ma Đế sẽ không dễ hầu hạ như ma nữ Nhan Ngọc Nhược, chắc chắn nhãn giới cực cao, hơn nữa Nam Hoàng Nhược Tuyên cũng nói tính cách nàng ta hay hoạch họe, tìm người tỷ đấu, người yếu thì phải chết, có thể thấy được căn bản không đặt người khác ở trong mắt.
Nhưng Ma Đế là tồn tại cao quý, hắn muốn ra mắt Ma Đế, phải thông qua ván cầu này, công chúa của Hạo Thiên Ma vực là biện pháp duy nhất của hắn.
- Ta đi thử xem.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Con gái của Hạo Thiên Ma Đế nghe đồn tính cách vui buồn bất thường, hiện giờ càng ngày càng có ít người dám đến trước phủ công chúa thử võ, vô cùng nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.
Nam Hoàng Nhược Tuyên dặn dò, bọn họ dĩ nhiên tuyệt đối tin tưởng thực lực của Tần Vấn Thiên, chẳng qua con gái của Ma Đế thân phận bất phàm, đến phủ đệ của nàng, dù là ai cũng không cách nào biết trước sẽ phát sinh chuyện gì.
Huống chi, Tần Vấn Thiên cá tính ngạo nghễ , nếu bị con gái của Ma Đế gây khó khăn, Tần Vấn Thiên phản kháng, vậy thì...
- Ta sẽ cẩn thận ứng đối.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức lên đường.
Mọi người gật đầu, ngay sau đó cùng nhau rời đi.
Mấy ngày sau, phủ công chúa, nơi Ma Môn uy nghiêm mênh mông, từng thân ảnh cường giả thông qua thành tường cao vút, từ Ma Môn đi vào, hai bên đều có thủ vệ cường đại, thậm chí có cường giả Ma Vương cảnh canh gác, vô cùng chặt chẽ.
Mặc dù nói trên ma đảo, không có ai dám hạ thủ với công chúa, nhưng thủ vệ của phủ công chúa vẫn cực kỳ cường đại, hơn nữa toàn bộ đều do công chúa đích thân chọn lựa.
Tần Vấn Thiên cũng ở trong đám người này, lần này số lượng cường giả cùng vào phủ lên tới vài chục vị, đều là nhân vật tầng thứ Ma Thai cao nhất, bởi vì công chúa cũng là người ở cảnh giới này, hơn nữa nghe đồn, công chúa có thực lực rất mạnh, muốn lọt vào ánh mắt của nàng, có thể cũng không dễ dàng.
Dọc theo đường đi, đều có cường giả chỉ dẫn đi về phía trước, phủ đệ này uy nghiêm như pháo đài, không hề giống phủ đệ của một cô gái, mà giống phủ đệ của một Ma Vương uy nghiêm hơn.
Bọn họ được dẫn tới một diễn võ trường trống trải, bốn bề xung quanh đều là vách tường, phía trên có cường giả thủ hộ, nhân vật Ma Vương cũng có, quan sát mọi thứ phía dưới.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên vách tường, chỉ cảm thấy nơi này giống như một nhà tù, không khí nghiêm túc.
Lúc này, chỉ thấy trên vách tường xuất hiện một nhóm người, người ở giữa, phong tư trác tuyệt, xuất chúng vô cùng, thần sắc lạnh như băng, nhìn không ra vui buồn, ánh mắt nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, trong con ngươi không có bất kỳ tình cảm nào.
- Bái kiến công chúa.
Mọi người chung quanh Tần Vấn Thiên vội vàng khom người hạ bái, bọn họ đến phủ thử võ, chỉ có một mục đích, trở thành ma kỵ sĩ của công chúa, mặc dù nguy cơ trùng trùng, nhưng nguy hiểm càng lớn, hồi báo lại càng lớn, nếu có thể từng bước đi lên, tiền đồ vô lượng.
Mặc dù công chúa bị đồn đại là điêu ngoa vô đạo, nhưng nàng chưa bao giờ bắt buộc người khác vào phủ của mình, tất cả đều là tự nguyện, từ ý nào đó mà nói, nàng không phải là không cung cấp một cơ hội.
- Trong số các ngươi chỉ có thể sống sót một nửa, quy củ cũ, mỗi người chọn lựa cho mình một đối thủ, tiêu diệt đối phương.
Một vị thị nữ bên cạnh công chúa lạnh lùng nói, thị nữ của công chúa cũng ngạo nghễ vô cùng.
Về phần quy củ chỉ có thể một nửa sống sót, là quy củ cũ, nếu không, một số người yếu cũng sẽ đục nước béo cò vào phủ công chúa, công chúa cũng không rảnh rỗi thưởng thức tỷ thí của những người yếu kia, cho nên, chỉ có như thế, những người yếu kia mới không dám bước vào phủ công chúa.
Trong phút chốc, một luồng ma uy cường đại bộc phát, Tần Vấn Thiên đứng trên dải đất trống trải, chung quanh từng đạo lãnh mang liếc nhìn, tiếng nổ ầm ầm lục tục truyền ra, chiến đấu bộc phát.
Một vị ma tu trong đó đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, vô cùng lạnh lùng, thân hình run rẩy, ma uy ngập trời phủ xuống, một đạo ma chưởng ấn đuổi giết đến.
- Ầm.
Trên thân hình Tần Vấn Thiên, ma khí thổi quét, cả người lưu động Thần Ma ánh sáng, không ai bì nổi.
- Ầm...
Chưởng ấn cường đại đánh lên người Tần Vấn Thiên, nhưng không thể phá vỡ phòng ngự của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đứng chắp tay, bình thản ngẩng đầu nhìn đối phương, thần sắc lạnh lùng.
Sắc mặt người kia liền biến sắc, hắn biết lần này lựa chọn đuổi giết Tần Vấn Thiên là sai lầm ngu xuẩn đến cỡ nào, thân hình hắn chợt lóe, muốn rời đi, Tần Vấn Thiên giơ tay lên chính là một đạo chưởng ấn đáp lễ đối phương, trong nháy mắt đánh thân thể đối phương về phía xa, khiến đối phương bị trọng thương.
Trên vách tường, ánh mắt Phương Tuyết Tình nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia sáng, đây là cuộc chiến đấu kết thúc nhanh nhất, hơn nữa, một kích của cường giả Ma Thai đính cấp đánh lên người vẫn không nhúc nhích được phòng ngự của hắn.
- Kẻ thất bại sẽ phải chết.
Thị nữ bên cạnh Phương Tuyết Tình lạnh lùng nói, nhất thời có một vị ma tu cường đại đi về phía cường giả vừa bị Tần Vấn Thiên làm trọng thương, trực tiếp giết chết đối phương, lạnh lùng vô cùng.
Chiến đấu lại tiếp tục tiến hành, sau khi chấm dứt, tất cả những người chiến bại đều rơi xuống và bị thiêu cháy.
Đôi mắt Phương Tuyết Tình trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua đối phương, con gái của Ma Đế, dùng từ ngữ điêu ngoa để hình dung nàng cũng không thích hợp.
- Những người sống sót có thể không chết, nhưng trong chiến đấu tiếp theo sẽ bị tiêu diệt lẫn nhau, đừng trách người nào, quy tắc cũ, chỉ để lại ba người mạnh nhất.
Thị nữ của Phương Tuyết Tình tiếp tục nói, từ đầu đến cuối, con gái của Ma Đế Phương Tuyết Tình cũng không mở miệng nói một câu.
Loạn chiến bộc phát, còn Tần Vấn Thiên lại giống như không liên quan đến cuộc chiến đấu này, hắn lẳng lặng đứng ở đó, trên thân hình quang hoa lưu động, để mặc tiếng va chạm kinh thiên vang lên chung quanh, cước bộ vẫn vững vàng.
Có người phát ra một đạo công kích về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, giơ quả đấm lên đánh một quyền về bên kia, nát bấy hết thảy, người tập kích hắn trực tiếp bị một quyền đánh lên ngực, máu tươi tuôn ra, bị đối thủ của hắn nắm lấy cơ hội trực tiếp chém giết, người này vốn mạnh hơn đối thủ, nhưng hắn thấy Tần Vấn Thiên đứng ở đó bất động có chút bất mãn, xuất thủ tập kích, không ngờ gặp phải sát thần.
Chiến đấu vẫn kịch liệt, nhưng Tần Vấn Thiên phảng phất như không đứng trong chiến trường, cũng không có ai dám động đến hắn, ánh mắt Phương Tuyết Tình nhìn thân ảnh Tần Vấn Thiên, trong những người này, tựa hồ nàng có chút hứng thú với Tần Vấn Thiên.
Rất nhanh, trên chiến trường chỉ còn lại ba người, những người kia hoặc là chết trận, hoặc là bị mang ra khỏi chiến trường.
Tần Vấn Thiên dĩ nhiên là một trong ba người đó.
- Giữ hắn lại, hai người khác ban thưởng, kêu bọn họ rời đi.
Phương Tuyết Tình chỉ vào Tần Vấn Thiên nói, ánh mắt hai người kia chợt lóe, lộ ra thần sắc thất vọng, như vậy vẫn không có cách nào lưu lại.
Trên dải đất trống trải, chỉ còn lại một mình Tần Vấn Thiên.
- Ngươi và ta thử một chút.
Phương Tuyết Tình bước xuống phía dưới, thị nữ của nàng đi theo bên cạnh.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn đối phương, bình tĩnh nói:
- Công chúa không phải đối thủ của ta, không nên thử thì tốt hơn.
- Càn rỡ.
Nha hoàn kia quát lạnh một tiếng, thân thể như một đạo thiểm điện gào thét về phía Tần Vấn Thiên.
- Cút.
Tần Vấn Thiên mở miệng phun ra một từ, cổ tự từ trong miệng hắn thốt ra, trực tiếp niêm phong hư không, đè giết xuống.
- Phụt
Nha hoàn kia phun ra máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận