Thái Cổ Thần Vương

Đúng lúc chạy tới

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
------------------
Lão giả bên cạnh Sở Thiên Kiêu nhìn chiến đài thứ hai một cái, sau đó mở miệng nói:
- Tòa chiến đài thứ ba đánh trước đi.
Quân Lâm yến là việc trọng đại lớn nhất của Sở quốc, vắng mặt quá mức đáng tiếc, lão giả này nguyện ý lưu chút thời gian cho Tần Vấn Thiên, hi vọng hắn có thể đúng lúc chạy tới.
- Trận chiến thứ nhất, Âu Thần đối chiến Hầu Thiết.
Lão giả mở miệng nói, sau đó Âu Thần cùng Hầu Thiết đi ra sân.
Âu Thần tay cầm trường thương, Tinh Hồn lóng lánh, cả người cũng giống như một thanh trường thương, giờ khắc này hắn cho người cảm giác, chỉ có phong duệ.
Trường thương giơ lên, chỉ về Hầu Thiết, trong sát na, thương mang khủng bố phun ra nuốt vào, thời điểm chân của hắn bước ra, cỗ phong duệ chi khí kia như cuồng phong kéo lên.
Hầu Thiết không cam lòng tỏ ra yếu kém, song Tinh Hồn của hắn đồng thời nở rộ.
Tinh Hồn thứ nhất, chính là Thiên Ngưu Tinh Hồn; Tinh Hồn thứ hai là Bạch Hổ Tinh Hồn, song Tinh Hồn, đều là Thú Tinh Hồn đáng sợ, này cùng hoàn cảnh hắn trưởng thành có quan hệ.
Thần Tướng vũ phủ ở trong Hắc Ám sâm lâm, không cùng vũ phủ học viện khác giao lưu, bọn họ thường ngày lịch lãm, chính là trong hoang dã cầu sinh, săn giết Yêu Thú sinh tồn, mỗi người đều trải qua thí luyện sinh tồn vô cùng tàn khốc, cùng các loại Yêu Thú trong Hắc Ám sâm lâm đọ sức, từ trong tay bọn chúng giành mạng sống.
Ở dưới hoàn cảnh này khu sử, làm cho rất nhiều người của Thần Tướng vũ phủ ở thời điểm câu thông Tinh Hồn đều ưa thích câu thông Thú Tinh Hồn, bọn họ cho rằng Thú Tinh Hồn có khả năng giao cho bọn họ lực lượng cường đại.
Cả người Hầu Thiết phóng ra khí tức cuồng bạo không gì sánh được, thời điểm chân của hắn bước ra, mặt đất giống như đang run rẩy, cặp mắt hồng sắc, khiến người ta liếc nhìn cũng cảm giác được đáng sợ.
Nhưng Âu Thần đối mặt loại khí thế đáng sợ này không có một chút yếu kém, phong duệ chi khí khủng bố nở rộ như trước, từng bước đi ra, càng ngày càng mạnh, trước người hắn giống như xuất hiện một vòng xoáy đáng sợ.
Đột nhiên, thân thể Âu Thần động, trường thương đi qua, lưu quang thoáng hiện, như muốn phá vỡ hư không, không gian phát ra thanh âm trầm đục.
- Đùng.
Hầu Thiết lại trực tiếp đánh ra nắm đấm, va chạm với trường thương của Âu Thần, để rất nhiều người không nhịn được hơi co rụt ánh mắt, này không khỏi quá cuồng mãnh đi, trực tiếp dùng nắm đấm oanh ra.
Đương nhiên, quả đấm của Hầu Thiết cũng là Thần Thông, cỗ lực lượng vô thượng kia chấn động trường thương, làm cho trường thương ông ông run rẩy.
Trường thương của Âu Thần run lên, phảng phất như có vài đạo hàn quang từ trong trường thương bạo kích ra, đâm về phía của Hầu Thiết.
Hầu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, cả người giống như Yêu Thú cuồng mãnh, đánh về phía trước, bàn tay của hắn đưa ra, như cái tát của Yêu Thú, cuồng bạo không gì sánh được.
Đôi mắt của Âu Thần bình tĩnh trước sau như một, Hầu Thiết cường đại vẫn chưa để hắn có chút tâm cảnh ba động, thần sắc của hắn, như trước lãnh tĩnh, cho người một loại cảm giác lạnh lùng.
Ở trên chiến đài Quân Lâm yến quyết chiến, ngươi phải làm tốt chuẩn bị đánh nhau ác liệt.
Chỉ thấy Âu Thần vung tay trái, như có nghìn vạn thương mang đồng thời bộc phát, đâm về phía đối phương, Hầu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, công kích của hai người điên cuồng va chạm.
Dĩ nhiên lấy công đối công.
Sau một lát, thân ảnh của hai người như đều bị một cỗ khí lưu đáng sợ bao phủ, chỉ có khí tức kinh khủng không gì sánh được lan tràn.
Tiếng thương phong duệ gào thét, tiếng hô của Yêu Thú chấn động, mọi người nhìn hoa cả mắt, không ai dự liệu được, Hầu Thiết còn cường đại như vậy, có thể cùng Âu Thần chiến đấu đến loại tình trạng này.
- Nên kết thúc.
Âu Thần bình tĩnh nói, sau đó mọi người thấy được một đạo thương mang chói mắt, giống như một đóa liên hoa yêu dị nở rộ, phá ra công kích cùng với phòng ngự của Hầu Thiết, đâm vào cánh tay đối phương, làm cho thân thể Hầu Thiết lui nhanh, chỉ có thể chịu thua.
Mặc dù không thể tranh đoạt tam giáp, cũng phải tranh vị trí bốn đến sáu, nếu cùng Âu Thần chiến đấu người bị thương nặng không đáng.
Nghỉ ngơi một lát, trận chiến thứ hai, là Hầu Thiết cùng Cô Tinh chiến đấu.
Trận chiến này đặc sắc không thua trận chiến thứ nhất, Hầu Thiết cùng Cô Tinh đều vô cùng điên cuồng, giống như hai người điên, cuồng chiến không ngớt.
Thậm chí xuất hiện tình hình hai người đối oanh, mọi người hoàn toàn không còn gì để nói, đây là không muốn sống a.
Hầu Thiết còn được, không nghĩ tới Cô Tinh cùng hắn ở trên chiến đài cũng là tên điên, vốn còn tưởng rằng không có Lạc Thiên Thu cùng với Tư Không Minh Nguyệt sẽ dễ dàng một chút, nhưng bây giờ, nếu như trận chiến này bại, hắn chỉ có thể tranh đoạt vị trí thứ bày đến thứ chín, kết quả như thế, hắn là không muốn thấy.
Hai người, quả thực đang điên cuồng liều mạng, sau cùng, Hầu Thiết đánh bại Cô Tinh, nhưng chính hắn cũng thiếu chút nữa mệt chết, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu lợi dụng Tinh Thạch khôi phục Tinh Thần Chi Lực tiêu hao.
Nếu như lại tới một hồi chiến đấu như vậy, có lẽ Quân Lâm yến kế tiếp liền không cần tham gia, cũng may sau cùng tựa hồ Cô Tinh buông lỏng chút, không có cùng hắn liều mạng, lúc này mới để hắn đắc ý thắng lợi.
- Cô Tinh tựa hồ có thể tiếp tục đánh, nhưng hắn bỏ qua, tựa hồ mục đích hắn tới tham gia Quân Lâm yến, không phải là vì vị trí tốt.
Mọi người nhìn trận chiến này sinh ra một loại cảm giác, nhưng vô luận hắn vì cái gì, bại chính là bại.
Tổ thứ ba sắp xếp ra, Âu Thần bài danh thứ nhất, Hầu Thiết xếp thứ hai, Cô Tinh bài danh thứ ba.
Sau đó, cũng chỉ còn lại có tiểu tổ cuối cùng, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn không có xuất hiện.
- Tư Không Minh Nguyệt cùng Sở Trần đánh một trận đi.
Lão giả mở miệng nói.
- Ta chịu thua.
Sở Trần nở nụ cười, khiến mọi người sửng sốt một chút, bất quá lập tức thoải mái.
Xem ra, Sở Trần là vì lưu lại thực lực ứng phó chiến đấu phía sau, không có Tần Vấn Thiên, hắn trực tiếp xếp thứ hai, như vậy, hắn có thể tranh đoạt vị trí thứ tư đến thứ sáu, nếu như thu được thứ tư, hắn còn có cơ hội khiêu chiến Âu Thần, đến cướp đoạt tam giáp, dù sao vừa rồi hắn chính mắt thấy Hầu Thiết cùng với Kiếm Nhị cường đại, làm sao dám phớt lờ, nên dứt khoát chịu thua Tư Không Minh Nguyệt.
- Tuy nói bỏ rơi chiến đấu làm người lên án, nhưng Sở Trần lựa chọn không đánh là cử chỉ sáng suốt.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Sở Trần này có chút thông minh.
- Đã như vậy, tổ này Tư Không Minh Nguyệt thứ nhất Sở Trần thứ hai.
Lão giả kia bắt đầu tuyên bố kết quả, Tần Vấn Thiên, chắc là bỏ lỡ, rất nhiều người vì hắn mà cảm thấy tiếc hận, Quân Lâm yến trọng đại bực nào, thời điểm quyết chiến, hắn lại vắng mặt không đến, quá mức đáng tiếc.
- Tiếp đó, Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Âu Thần ở chiến đài thứ nhất tranh đoạt tam giáp.
- Kiếm Nhị, Sở Trần, Hầu Thiết, ở chiến đài thứ hai tranh đoạt vị trí thứ tư đến thứ sáu.
- Nhược Hoan, Cô Tinh, ở chiến đài thứ ba tranh đoạt vị trí thứ bảy đến thứ tám, như vậy, liền từ chiến đài thứ ba bắt đầu.
Lão giả tiếp tục mở miệng, tuyên bố kết cục, để cho rất nhiều người đều mong đợi, tuy Tần Vấn Thiên không đến có chút đáng tiếc, nhưng chiến đấu kế tiếp tương tự làm người ta tràn đầy mong đợi.
- Tần Vấn Thiên, ngươi hỗn đản này.
Phàm Nhạc sắp khóc, hắn đối với tên kia ôm hi vọng rất lớn a, hắn làm sao có thể không xuất hiện, làm sao có thể không xuất hiện!
Nếu chiến, mặc dù sau cùng không có tranh thủ đến tam giáp, hắn cũng nhận a.
Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận cho Tần Vấn Thiên, Trưởng lão của Đế Tinh Học viện, người Mạc gia, người Mục gia, người Thần Binh Các, đều ở trong lòng cảm thán.
- Ngày hôm qua ta thấy Tần Vấn Thiên.
Đúng lúc này, trong đám người, có một thanh âm nhát gan vang lên, nhất thời ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía chủ nhân của thanh âm kia, đúng là một thiếu nữ.
- Vũ Huyên, tại sao là ngươi, Tần Vấn Thiên hắn ở đâu?
Phương hướng Đế Tinh học viện, có một vị Trưởng lão là lão sư của Vũ Huyên, nhìn thấy nàng trong đám người không khỏi hỏi.
- Ta ở học viện thấy hắn.
Thiếu nữ rụt rè nói, nhìn Trưởng lão của Đế Tinh Học viện, trầm mặc một chút, làm cho rất nhiều người đều nhìn chằm chằm nàng.
- Hắn... Tần Vấn Thiên, ta thấy hắn từ trong Thiên Hà điện tầng thứ sáu đi ra.
Vũ Huyên yếu ớt nói, trong khoảnh khắc, Sở Vương đài mênh mông, trở nên cực kỳ an tĩnh.
Tần Vấn Thiên, từ trong Thiên Hà điện tầng thứ sáu đi ra?
Tuy rất nhiều người nơi này không phải là người Đế Tinh học viện, nhưng không ai không biết Đế Tinh học viện Thiên Tinh các, Thiên Hà điện cùng với Thiên Mộng lâm, trừ khi hắn không phải người Hoàng thành.
Người biết Thiên Hà điện, đương nhiên minh bạch Thiên Hà điện tầng thứ sáu ý vị như thế nào.
- Ngươi là đang nói đùa sao?
Một thanh âm khá lạnh truyền đến, Thu Mạc từ trên khán đài của Đế Tinh học viện đứng dậy, hắn thân là học viên Nguyên Phủ cảnh, trên khán đài cũng có một vị trí.
- Lần trước bước vào Thiên Hà điện, hắn bất quá đến tầng thứ tư mà thôi, ngươi lại nói hắn từ tầng thứ sáu đi ra, không nói Tần Vấn Thiên, chư vị Trưởng lão ở đây, đều chưa bao giờ có người bước lên Thiên Hà điện tầng thứ sáu.
Thu Mạc lạnh như băng nói:
- Vũ Huyên, không nên nói lung tung.
Mọi người nhao nhao gật đầu, Thu Mạc nói có lý, bước lên Thiên Hà điện tầng thứ sáu, đây tuyệt đối là hoang đường, nói tầng thứ năm, bọn họ còn có chút tin tưởng.
- Ta tận mắt thấy.
Vũ Huyên nghe được thanh âm của Thu Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, có chút không phục nói.
- Thật là một nha đầu không hiểu chuyện.
Thu Mạc hừ lạnh:
- Ngươi cũng tiến nhập Thiên Hà điện tầng thứ năm, tầng thứ sáu, thấy hắn lên sao?
- Không có, thế nhưng...
- Không có liền câm miệng.
Thu Mạc lạnh nhạt nói:
- Quân Lâm yến tiến hành quyết chiến, nơi này còn không có phần ngươi nói chuyện, trở về.
Vũ Huyên tựa hồ còn muốn nói, nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Thu Mạc, nàng không dám tiếp tục, lui về trong đám người.
- Ngươi cũng biết đây là sân khấu Quân Lâm yến quyết chiến, ngươi lại có tư cách gì lắm miệng.
Đột ngột, lại có một thanh âm truyền ra, mọi người tao động, sau đó bọn họ thấy một thiếu niên từ trong đám người dạo bước đi ra, ở phía sau thiếu niên, còn theo một Tuyết Cẩu.
Thiếu niên xuất hiện kia, tự nhiên chính là Tần Vấn Thiên, nhìn thấy hắn, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra dáng tươi cười.
Người này, rốt cục xuất hiện.
- Hù chết mập mạp.
Phàm Nhạc vỗ vỗ bộ ngực mập mạp, có chút buồn bực nói, người này cuối cùng cũng chạy tới a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận