Thái Cổ Thần Vương

So tốc độ tu hành

Bùi Thanh nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, cặp mắt hờ hững đó hiện lên một luồng sát khí.
Trước Bắc Minh U Hoàng, y chính là Tiên Để trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Minh Tiên Triều, bất luận đi đến đâu đều được người khác tôn kính trọng vọng, các nhân vật thế lực cấp Đế đều khách khí với y, y có thể tự do tùy ý ra vào hoàng cung Bắc Minh Tiên Triều, cho dù là Bắc Minh Đại Đế cũng nhìn y bằng con mắt khác, ai cũng không biết thành tựu tương lai của y sẽ như thế nào.
Ấy vậy mà lúc này, trong phủ đệ của Bắc Minh U Hoàng, một nhân vật hậu bối không biết từ đâu xuất hiện, dám sỉ nhục y là mặt dày vô liêm sỉ trước mặt đám đông, muốn y cút đi?
- Ta cho ngươi cơ hội thu lại lời nói đó, nếu ngươi quỳ xuống xin lỗi ta sau đó cút khỏi phủ đệ công chúa, ta có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Bùi Thanh bị làm mất thể diện trước mặt Bắc Minh U Hoàng, hận không thể lập tức giết ngay Tần Vấn Thiên, nơi này dù gì cũng là phủ đệ của Bắc Minh U Hoàng, đương nhiên y vẫn phải lưu ý đôi chút, bởi thế, kêu Tần Vấn Thiên quỳ xuống xin lỗi sau đó cút, không nghi ngờ gì nữa, đó là lựa chọn hay nhất, còn như sau đó giết hay không giết y…
- Ngươi nghe không hiểu lời người nói à? Muốn ta nhắc lại sao?
Tần Vấn Thiên nhìn BùiThanh nói:
- Nếu đã như vậy, vậy ta nhắc lại một lần nữa, nơi đây là hoàng cung của Bắc Minh Tiên Triều, phủ đệ của U Hoàng, ngươi là cái thá gì, mà dám ở đây hoa chân múa tay.
- Cái tên này…
Bắc Minh Lộng Ngyệt nhìn Tần Vấn Thiên, thật đúng là to gan, đối mặt với Bùi Thanh cũng táo bạo mạnh mẽ như vậy, có điều nghĩ tới thân phận Tần Vấn Thiên vốn dĩ cũng không thấp hơn nàng, đương nhiên cũng có sức mạnh tương ứng, trước sự sỉ nhục của Bùi Thanh, lẽ nào y còn phải hạ giọng khép nép ngoan ngoãn cút ra khỏi nơi đây hay sao?
Lời nói của Bùi Thanh này khó nghe vô cùng, thực sự ép người quá đáng, nếu đây là địa bàn của Bùi Thanh, có lẽ Tần Vấn Thiên cũng sẽ nhịn rồi, nhưng đây là hoàng cung Bắc Minh Tiền Triều, không lẽ Bùi Thanh định giết y thật hay sao.
Bắc Minh U Hoàng và Bắc Minh Lộng Nguyệt đều có cảm tình với y.
- Ta là cái thá gì?
Bùi Thanh đột nhiên cười vang, cười mà có phần u ám lạnh lẽo, y liếc nhìn đám người đừng bên cạnh, đám người đó đều cười theo.
- Mặc dù kỷ lục đã bị phá, chỉ là Tiên Đế trẻ tuổi nhất lịch sử trước công chúa U Hoàng, ngươi, có thể đứng trước mặt ta nói chuyện với ta, đều là do số kiếp ngươi may mắn.
Bùi Thanh ngạo nghễ nói.
- Ta từng gặp qua vô số những kẻ vô sỉ, nhưng hạng người mặt dày vô sỉ như người thì lại là lần đầu tiên ta được gặp, tự mình khen mình mà lại vẫn còn dương dương tự đắc.
Tần Vấn Thiên cười lạnh lùng:
- Đệ nhất lịch sử Bắc Minh Tiên Triều, hơn nữa chỉ là đệ nhất tạm thời mà thôi, dám hỏi một câu, ngươi Tiên Vương bao nhiêu năm, nhập Đế bao nhiêu năm?
- Bă trăm hai mơi tám năm Tiên Vương, trong vòng chín nghìn năm thành Đế.
Ánh mắt Bùi Thanh lộ ra tia nhìn cao ngạo, lấy đó làm điều đáng kiêu, tốc độ tu hành như vậy, thật sự có thể nói là khủng khiếp, chẳng trách phá kỷ lục lịch sử trước đây của Bắc Minh Tiên Triều, thật sự cực kỳ lợi hại.
Tần Vấn Thiên tiếp xúc với không nhiều Tiên Vương Tiên Đế, y cũng không có khái niệm gì về thời gian tu hành, nhưng y biết sư huynh bạch Vô Nhai năm đó vào Tiên Vương cũng phải mất tới hơn nghìn năm, hơn nữa tốc độ đó có thể coi như đặc biệt xuất chúng trong số rất nhiều các Tiên Vương tại mười ba châu Đông Thánh, gần như rất hiếm thấy, có thể nói là danh tiếng chấn động một phương.
Nhưng tốc độ tu hành này nếu so với các Thiên Kiêu cấp độ đỉnh cao thuộc dòng dõi chính thống do các thế lực đỉnh cao bồi dưỡng lên thì dường như còn cách một khoảng quá xa, dù gì những người đó ngoài khả năng thiên phú kinh người của bản thân, bọn họ còn có vô số các điều kiện các nguồn tài nguyên bên ngoài phụ trợ, bởi thế Bùi Thanh, mới có thể hơn ba trăm năm nhập Tiên Vương, trong vòng nghìn năm nhập Tiên Đế, chẳng trách tên này kiêu ngạo đến thế, nhìn đời nhìn người bằng nửa con mắt, hơn nữa Bắc Minh Lộng Nguyệt còn nói, y còn có một sư tôn lợi hại.
Bản thân Bùi Thanh là Tiên Đế, sư tôn của y e là nhân vật Tiên Đến cấp đỉnh cao giống như Cơ Đế Tử Đế.
- Ngươi nhớ rõ thật đấy, đứng đây dương dương tự đắc, có điều đáng tiếc ngươi khoe khoang sai chỗ rồi, tạm thời chưa nói việc U Hoàng phá kỷ lục của ngươi, Tần mỗ ta tự vấn thiên phú cũng thường thôi, tu hành chưa được hai trăm năm, tới nay đã nhập Tiên Vương cảnh giới, ba trăm hai mươi tám năm, làm ta sợ muốn chết, tốc độ tu hành vứt đi đó lại còn cho rằng mình thật sự là thiên hạ đệ nhất, ta quả thực ngưỡng mộ độ dày của da mặt ngươi lắm.
Tần Vấn Thiên châm chọc nói, không chút khách khí.
Mắt Bùi Thanh lóe lên, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, liền đó cười lạnh lùng:
- Tu hành chưa tới hai trăm năm thì nhập Tiên Vương? Ngươi cũng có thể nói một trăm năm.
- Thật đúng tức cười quá mức, ta không hoài nghi ngươi báo giả báo sai, ngươi lại mang lòng kẻ tiểu nhân ra so đo, có điều lại cũng hợp với tính cách của loại người như ngươi, ngươi không tin cũng được, chi bằng chúng ta đánh cược, mời cường giả Đế Cảnh của Bắc Minh Tiên Triều đến đây xem gân cốt xác định số năm tu hành, nếu ta đã vượt quá hai trăm tuổi, ta sẽ tự sát ngay tại hoàng cung Bắc Minh Tiên Triều, nếu chưa quá, ngươi quỳ xuống xin lỗi rồi cút ra khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không được bước chân vào quấy rầy U Hoàng, thế nào?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn chăm chăm Bùi Thanh, lộ ra đôi phần lạnh lùng, sỉ nhục y, dùng sự kiêu ngạo của y để ép y? Càng như vậy, càng kích thích sự kiêu ngạo của y, Tiên Đế là Tiên Đế, y tới nay cũng là Vương cảnh, đồng cảnh Tiên Đế, tạm thời không bằng đối phương thì là sao, cũng không thể yếu phần khí thế được, hiện tại y đã là con rể của Trường Thanh Đại Đế, đệ tử của Thiên Phù Giới Chủ, Thánh Chủ của Đấu Chiến Thánh tộc, sao có thể bị một Tiên Đế trẻ tuổi sỉ nhục.
Lời này vừa nói ra, quả thật đủ mười phần khí thế, tuổi của người tu hành không thể nhìn ra bằng mắt, nhưng nếu cường giả lấy gân cốt để kiểm tra, thì vẫn có thể nhìn ra được, Tần Vấn Thiên nói nếu y nói dối sẽ tự sát, không nói dối Bùi Thanh phải quỳ xuống đất xin lồi rồi cút khỏi hoàng cung.
Ánh mắt Bùi Thanh nheo lại, sắc mặt có đôi chút khó coi, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Vấn Thiên, y không ngờ thật sự bị đưa vào tình huống khó xử, cuộc đánh cược này, y rõ ràng không dám cược, nếu thua phải quỳ xin tha, làm sao có thể?
- Ngươi lấy gì ra mà so với ta, ngươi có tư cách nói chuyện đánh cược với ta sao? Ngươi cũng xứng?
Bùi Thanh lạnh như băng nói châm chọc một câu.
- Tự khoác lác tốc độ tu hành là do ngươi tự đề cập, nghi ngờ ta cũng là do ngươi nói ra, đến nay không dám đối mặt thì cứ nói thẳng, lại còn mang cái danh từng là đệ nhất trong lịch sử ra để đè ép người khác? Chẳng phải đã nói rồi sao, tốc độ tu hành chẳng đáng để được nhắc tới trước mặt ta, có điều là ngươi tự rước lấy nhục, lại còn có mặt mũi nhắc tới hai chữ tư cách, mặt mũi thể diện bị ngươi làm mất hết rồi, nếu ta là ngươi, ta sẽ tự mình cút ra khỏi hoàng cung, không còn mặt mũi đâu mà tiếp tục ở lại.
Tần Vấn Thiên nói một cách khinh thường, Bắc Minh U Hoàng đứng bên cạnh từ đầu tới giờ không mở miệng nói gì, thầm nghĩ quả nhiên kẻ ác phải do người ác trị, tên Bùi Thanh này kiêu ngạo vô cùng, đến nay đụng phải Tần Vấn Thiên, vừa kiêu ngạo lại vừa đủ vô sỉ, ấy mà tốc độ tu hành lại cũng khủng khiếp đến vậy, Bùi Thành chẳng chiếm được ưu thế gì.
Đương nhiên nàng sẽ không giúp Bùi Thanh, trên thực tế, nàng cũng cảm thấy rất phiền hà với tên Bùi Thanh này.
Sắc mặt Bùi Thanh xanh sạm lại, với thân phận của hắn, bị sỉ nhục năm lần bảy lượt như vậy, dù có tu dưỡng tốt đến thế nào cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, hàn ý trên người phóng ra, uy lực đè nén đáng sợ, lực áp bức Đế cảnh nén lại trong một phạm vi nhất định, bao trùm về hướng Tần Vấn Thiên.
- Làm sao, trước đó muốn so tốc độ tu hành so thiên phú, đến nay tự biết không bằng thẹn quá hóa giận, lại muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi mặc dù nhìn thì trẻ tuổi, nhưng trên thực tế ta gọi ngươi một tiếng lão tử cũng không quá đáng đâu, một kẻ tu hành cả ngàn năm lại đi đè ép ta, đây chính là sự tự tin và kiêu ngạo mà ngươi biểu lộ ra? Lại còn muốn theo đuổi U Hoàng? Ngươi, cũng xứng?
Từng lời từng chữ của Tần Vấn Thiên đều sắc bén, châm chọc đả kích Bùi Thanh đến độ á khẩu không nói được lời nào.
- U Hoàng, làm sao nàng lại quen một kẻ mặt dày vô sỉ đến vậy.
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh U Hoàng, ánh mắt nhìn nàng mang vài phần ấm áp ôn hòa, như thể quan hệ giữa hai người cực tốt, như thể một đôi tình nhân, Bắc Minh Lộng Nguyệt đứng bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì cả… Có hơi lộn xộn, tỷ tỷ và Tần Vấn Thiên, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ thật sự quan hệ rất tốt sao?
- Rốt cuộc ai mặt dày vô sỉ?
Bắc Minh U Hoàng trong lòng thầm mắng Tần Vấn Thiên vô sỉ, nhưng nàng cũng không phá hoại Tần Vấn Thiên, chỉ lạnh lùng đứng ở đó, càng khiến cho Bùi Thanh trở nên khó coi.
- Kinh sư đệ.
Lúc này Bùi Thanh đột nhiên mở miệng nói, lập tức một người thiếu niên thần sắc sắc bén bên cạnh hắn bước ra, đôi mắt y lạnh giá sắc nhọn, nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên.
Người này, là người của sư môn Bùi Thanh, là sư đệ của y, thiên phú xuất chúng, mặc dù không được vang dội như Bùi Thanh, nhưng nếu đặt giữa những người bình thường, đó tuyệt đối là nhân vật Thiên Kiêu vô cùng lợi hại, nếu không cũng chẳng thể nào cùng một sư môn với Bùi Thanh.
Nhưng mà một người như Bùi Thanh, trong lịch sử Bắc Minh Tiên Triều cũng chỉ xuất hiện có hai người mà thôi, y và Bắc Minh U Hoàng, Thiên Kiêu lợi hại đến đâu đi chăng nữa, vẫn phải mờ nhạt.
- Nếu ngươi nói ta ỷ lớn hiếp bé áp bức ngươi, vậy được, cái gọi là tuổi tu hành tạm thời không bàn luận, tốc độ tu hành cũng không nhất định có thể đại biểu cho sức mạnh thật sự, có một số người đuổi theo tốc độ, nhưng sức mạnh trên thực tế yếu tới đáng thương, Kinh sư đệ của ta cũng là cảnh giới Tiên Vương, bước vào cảnh giới này cũng chỉ có vài chục năm mà thôi, để y và ngươi đấu giao hữu với nhau đi vậy.
Thần sắc Bùi Thanh lạnh tựa băng, mặc dù nói thì hay, đấu giao hữu, nhưng Tần Vấn Thiên hiểu e là đang thầm truyền âm với nhau, muốn lấy mạng mình, sát cơ đã lộ, mượn tay người đấu giao hữu để giết y thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Một con người có thân phận địa vị như Bùi Thanh, chẳng có việc gì mà không dám.
- Tại sao ta phải đấu giao hữu với ý?
Tần Vấn Thiên đột nhiên mở miệng, Bùi Thanh sững người:
- Chẳng phải ngươi nói ta ức hiếp ngươi bằng cảnh giới sao, đến nay, có người cùng cảnh giới với ngươi, ngươi lại không dám?
- Không dám, chẳng qua chỉ cảm thấy y không xứng mà thôi, huống hồ, trước giờ ta không hề thích mấy chữ đấu giao hữu, chiến đấu là chiến đấu, khó tránh được tử thương, ngươi vô sỉ như vậy, nếu ta giết y, đến lúc đó ngươi chẳng lẽ không phải lại muốn lấy sức mạnh Đế cảnh ra đè ép ta sao, còn sư môn của ngươi, cũng tìm ta tính sổ, mặc dù ta cũng không sợ đâu, nhưng suy cho cùng thì phiền phức lắm.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy được, không phải đấu giao hữu, là chiến đấu, ngươi có thể giết y, đó là bản lĩnh của ngươi, ta tuyệt đối không truy cứu.
Thần sắc Bùi Thanh lạnh lẽo vô cùng, y thật sự đã bị Tần Vấn Thiên chọc cho giận rồi.
- Ngươi là một kẻ vô sỉ đến vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh nhạt, Bùi Thanh là nhân vật Tiên Đế, bị Tần Vấn Thiên chọc giận tới độ khí tức trên người trở nên cuồng loạn.
- Ta đảm bảo, nếu ngươi có thể giết Kinh sư đệ, ta và người của sư môn ta, tuyệt đối không gây phiền phức với ngươi.
Bùi Thanh một lần nữa nói.
- Ta vẫn cứ không tin.
Tần Vấn Thiên cười châm chọc, y chẳng phải đứa trẻ mới ba tuổi, cái gọi là đảm bảo như vậy, căn bản chẳng có bất kỳ độ đáng tin nào.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Bùi Thanh hỏi.
- Y thua, ngươi xin lỗi ta, sau đó cút khỏi hoàng cung.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng.
- Chỉ đơn giản vậy thôi, được, ta đồng ý với ngươi.
Bùi Thanh đang tức giận, những điều kiện như vậy có gì mà không thể đồng ý, y muốn Tần Vấn Thiên phải chết.
Kinh sư đệ của y, vào cảnh giới Tiên Vương hơn chín mươi năm, chín mươi năm quả thật cũng coi như mấy chục năm, y nói không sai, lần trước y găp Tần Vấn Thiên, vẫn là Tiên Đài, một Thiên Kiêu chìm đắm trong Tiên Vương hơn chín mươi năm, với một nhân vật vừa vào Tiên Vương, kết cục này, căn bản nghĩ cũng không cần phải nghĩ.
- U Hoàng, ta thắng, giúp nàng đuổi tên này đi, có thể thưởng một nụ hôn không?
Tần Vấn Thiên cười nhìn Bắc Minh U Hoàng nói, khiến Bùi Thanh tức đến độ đôi mắt toàn là những mũi nhọn giết chóc.
Bắc Minh U Hoàng cũng lạnh lùng liếc Tần Vấn Thiên một cái, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ta cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi.
Y muốn chọc tức Bắc Minh U Hoàng và Bùi Thanh, Bắc Minh U Hoàng thì hay rồi, một điệu bộ muốn xem náo nhiệt, Bùi Thanh thì đương nhiên càng chẳng cần nói nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận