Thái Cổ Thần Vương

Ngươi, không xứng (2)

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Nhưng Tần Vấn Thiên nhanh chóng phát hiện ra, tất cả thanh niên Tông Gia đều nhìn hắn bất thiện.
Mặc dù hắn là Kiếm Tử khác họ, nhưng những người Tông Gia không cần làm quá như vậy chứ?
Lúc này, có một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, thiếu nữ có dáng vẻ thanh tú, trên mặt còn có chút trẻ con, nàng đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, còn có vẻ hơi câu nệ, ngày ấy nàng tận mắt nhìn thấy thực lực của Tần Vấn Thiên, thật là lợi hại, kiếm không ra khỏi vỏ đã đánh cho đám người Tông Hồng tan tác.
- Tần Vấn, ngày đó Tông Hồng đi lãnh giáo ngươi, ngươi thật sự qua loa tắc trách đánh đuổi hắn sao?
Thiếu nữ này nhẹ giọng nói, làm cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
- Tông Hồng nói cái gì sao?
Thiếu nữ hơi bỉu môi, nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Tần Vấn, thực lực ngươi rất lợi hại, nhưng thân là Kiếm tử, ngươi không nên làm như vậy, Tông Hồng hắn đã lãnh giáo, chính là biết nhận sai, ngươi nên chỉ đạo hắn mới đúng.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của thiếu nữ, Tần Vấn Thiên biết thiếu nữ này tâm địa lương thiện, nếu nhìn ánh mắt của những người khác, chắc hẳn bọn họ đang thầm mắng hắn ở trong lòng đi?
- Người nói láo đáng sợ.
Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu, sau đó khẽ cười nói.
- Ngươi tên là gì.
- Tông Liên.
Thiếu nữ nhẹ giọng nói.
- Tu hành là việc của bản thân, mỗi người có Linh căn khác nhau, thiên phú khác nhau, trải qua nhiều chuyện khác nhau, lĩnh ngộ cũng sẽ khác, sau này ngươi tu hành không thể nhìn thấy người khác lợi hại thì lập tức bắt chước theo được, muốn tìm được đường đi cho bản thân, không thể sao chép của người đi trước, cần phải tự mình lĩnh ngộ, dùng những vốn sở thích của mình mới là con đường đúng đắn nhất.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Tu hành vốn là thuận theo ý bản tâm, tâm không thuận, làm sao tu hành, đây là quan niệm của ta, ngươi nghe một chút cũng được, nhưng ta sẽ không áp đặt đường đi của mình lên người khác.
Tông Liên như có điều suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói.
- Nói như vậy, không phải là ngươi không muốn cho Tông Hồng nhìn, chỉ muốn hắn tự mình lĩnh ngộ sao?
- Tông Liên, qua đây.
Đúng lúc này, giọng nói vang lên, Tông Liên ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên đang nhìn nàng, nghe hắn gọi, người kia đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.
Tông Liên le lưỡi, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thấp giọng nói.
- Ta đi trước.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên kia, sau khi thấy đối phương, Tông Bằng và Tông Hồng = xuất hiện ở đó, ánh mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Sắc mặt Tông Hồng hơi lạnh, mở miệng nói.
- Nếu ta là ngươi, sẽ lập tức từ chức Kiếm Tử ngay.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, khẽ lắc đầu, sau đó nghiêm nghị nói.
- Kiếm Giả, tâm chính mới có thể cầm kiếm, ngươi dùng ngôn ngữ vũ nhục ta, ta chưa từng so đo với ngươi, ngươi đến chỗ ta, ta cũng chỉ cho ngươi con đường lĩnh ngộ, vậy mà ngươi chửi bới sau lưng ta, nhân phẩm như ngươi, sao xứng làm Kiếm Tu?
Vừa dứt lời, Tần Vấn Thiên bước về trước một bước, một cỗ Kiếm uy lan tràn ra, con ngươi của hắn sắc bén như kiếm, một giây này, Tông Hồng có cảm giác toàn thân run rẩy, Tần Vấn Thiên giống như đánh thẳng vào tâm linh, đâm vào kiếm tâm của hắn.
- Thân là Kiếm tu, tất nhiên một lòng nhìn về kiếm, Kiếm tâm cường thì Kiếm Đạo mới cường được, thân phận Kiếm Giả có cũng được không có cũng chẳng sao, nó chẳng có tác dụng gì, mà ngươi lại rơi vào ma chướng, Tông Hồng, ngươi tự hỏi chính mình, ngươi có làm cho thanh kiếm trong tay thất vọng không?
Tần Vấn Thiên quát lạnh, ánh mắt hắn càng sắc bén, làm cho nội tâm Tông Hồng xao động.
- Càn rở.
Một tiếng quát mắng truyền đến, chỉ thấy người đàn ông trung niên phun trào Kiếm Ý trên người, sau đó lan tràn ra về phía Tần Vấn Thiên.
Tóc người kia bay vù vù, ngưng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, băng lãnh nói.
- Thân là Kiếm tử, lại làm nhục Tông Hồng, ngươi,cực kỳ tự hào sao?
- Trưởng lão.
Bên cạnh có người nhìn thấy trưởng lão đến, nhao nhao khẽ khom người.
Trưởng lão này chính là bá phụ của Tông Hồng, hắn chính là người gặp mặt gia chủ, yêu cầu huỷ bỏ vị trí Kiếm tử của Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét về phía người đến, tu vi của trưởng lão này là Thiên Cương cảnh tam trọng.
- Ngươi thân là Kiếm tử, ỷ mạnh hiếp yếu, Tông Hồng tự mình đến cửa lãnh giáo, lại xua đuổi hắn, sao gia chủ lại ban thưởng vị trí Kiếm tử cho cuồng đồ như ngươi chứ?
Trưởng lão này vừa bước ra, Kiếm Ý khủng bố đã gào thét đến, áp về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, sắc mặt lạnh lùng nhìn đối phương.
- Vị trí Kiếm tử?
Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu.
- Ngu không ai bằng.
- Ngươi nói cái gì?
Giọng của trưởng lão kia càng lạnh hơn, Tần Vấn Thiên dám chống đối hắn sao.
- Tần Vấn, ngươi quá càn quấy.
Lúc này, Tông Bằng không nói lời nào cũng mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên cực lạnh, nói.
- Ỷ mạnh hiếp yếu cũng kệ, nhưng bây giờ ngươi lại dám chống đối trưởng lão, ngươi chi Kiếm tử ghế, đã chạm nhiều người tức giận, ta Tông Bằng vốn nghĩ tại Kiếm mạch chi tranh sau, lại cướp đoạt ngươi Kiếm tử vị, nhưng thấy ngươi như vậy càn rở, ta không thể không nói.
Lời vừa dứt, Tông Bằng đi về phía trước một bước, Kiếm Ý phun ra ngoài, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói.
- Tông Bằng ta mời ngươi đánh một trận, nếu ngươi như thắng, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi phải giao Kiếm tử chi kiếm ra, ngươi không xứng có nó.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tông Bằng, sau đó liếc mắt nhìn Tông Hồng bên cạnh hắn.
Ánh mắt Tông Hồng hơi lóe lên, lời hắn vừa nói làm Tần Vấn Thiên xúc động, người này cuồng vọng, nhưng không phải là loại người ti tiện.
Lại nhìn Tông Bằng mặt mũi đầy chính khí, nhưng lại làm cho Tần Vấn Thiên có cảm giác dối trá.
- Ngươi không xứng.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, làm cho sắc mặt mọi người cứng lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
Đúng là một tên càn rỡ, Tông Bằng là người có phần trăm nắm giữ vị trí Kiếm Tử nhiều hơn cả Tần Vấn Thiên, nhưng sau khi thân phận bị cướp mất, Tông Bằng đến khiêu chiến, thì Tần Vấn Thiên lại nói hắn không xứng.
Tông Bằng nghe được lời nói của Tần Vấn Thiên, kiếm khí phát ra càng mạnh, Cổ Kiếm Tinh Hồn phát ra quang mang lóng lánh treo trên đầu hắn.
Bốn màu Tinh Hồn đều là kiếm, trong chốc lát, cỗ kiếm khí kia quét ngang thiên địa, trảm diệt tất cả mọi thứ.
Tần Vấn Thiên dám nói hắn không xứng.
- Thật mạnh.
Sắc mặt của mọi người khẽ run, Tông Bằng chính là người có thực lực mạnh nhất trong cuộc tranh đoạt Kiếm tử, hắn có bốn Tinh Hồn, một thanh ảnh chi kiếm đến từ trên ngũ trọng thiên, kiếm của Tông Bằng vô ảnh vô hình, uy lực đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận