Thái Cổ Thần Vương

Bá đạo

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Cường giả bên cạnh Vương Nghị rất nhiều, thậm chí đã không còn do hắn chỉ đạo nữa. Hắn truyền tin tức rằng ý chí của Thiên Thần Dực Thần tộc đã xuất hiện về nội tộc tại Thái Cổ tiên vực, nội tộc liền lập tức phái ra càng nhiều cường giả tới hạ giới, trong đó có cả cường giả có thân phận và địa vị cao hơn hắn.
Vương Kỳ, một trong những đệ tử cốt yếu trong tộc, là hậu duệ trực hệ của Thiên Thần . Bây giờ, Vương Kỳ mới là người giữ quyền lên tiếng cao nhất, thế nhưng Vương Nghị cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Phải vậy mới đúng, trong Thiên Thần tộc cần phải có trật tự nghiêm ngặt, phân chia giai cấp rõ ràng, nếu hắn muốn có được địa vị cao hơn thì chỉ có cách là trở nên mạnh mẽ hơn, tuy nhiên trước khi chưa đủ mạnh mẽ, bất luận ý nghĩ gì cũng đều phải giấu trong lòng.
- Thật giống như là có người.
Ngay vào lúc này, chỉ thấy Vương Kỳ ngừng bước chân, mở miệng nói. Tiên niệm của hắn nhanh chóng khuếch tán, bao phủ khắp cả một khu vực mênh mông, sau đó lập tức đạp bước, tốc độ tăng vọt mà phi thẳng đến một phía. Tất cả các cường giả khác đều phóng tiên niệm ra, sau đó hình như cũng có cảm giác gì đó, thân hình loé lên, phi thẳng đến một nơi.
Bọn họ đi tới trong một toà cung điện rách nát, bấy giờ nó đã hóa thành phế tích, từ bên trong cũng đi ra một bóng người. Ngay khi nhìn thấy thân ảnh ấy, Vương Nghị cùng không ít người đều sửng sốt.
Vậy mà lại là hắn? Người này vậy mà lại không có chết?
- Ngươi còn sống?
Vương Nghị nhìn Tần Vấn Thiên mà nói. Hắn không nghĩ tới người mà mình gặp được ở đây lại là cái vị được xưng là Thanh Huyền chi chủ, Thanh Huyền Thiên đế.
Lúc đó, sau khi dư âm của trận chiến ấy lắng xuống, rất nhiều người đều cho là hắn đã bị Vũ Phi Phàm, Phụ Thể Thiên Thần của Dực Thần tộc, đánh chết.
Tần Vấn Thiên cau mày, liếc mắt nhìn Vương Nghị, hỏi ngược lại:
- Ngươi còn sống?
Bên trong con mắt màu vàng óng của Vương Nghị lóe lên một tia sáng lạnh, nói:
- Là Thiên Thần bám trong cơ thể ngươi đã chỉ dẫn cho ngươi tới nơi này sao?
- Trong cơ thể hắn có ý chí của Thiên Thần sao?
Ánh mắt mọi người đều lấp loé, trong phút chốc, vô số con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
- Ha ha, ngươi cho rằng cường giả Thiên Thần sẽ một mực dừng lại trên người ta?
Tần Vấn Thiên cười to mà nói:
- Sau trận chiến ngày đó, thân thể của ta không phù hợp với vị Thiên Thần kia, vậy nên hắn liền rời khỏi người ta luôn. Vị đồng bạn kia của các ngươi tự nhiên truy kích ta, sao rồi, hắn không có mặt ư?
Nói rồi, ánh mắt của hắn lại nhìn lướt qua đám người chung quanh, như thể đang có ý định tìm kiếm Vũ Phi Phàm vậy.
Bị người ta nhớ kỹ trong cơ thể hắn có một Thiên Thần không phải là chuyện tốt lành gì, tương lai hắn nhất định sẽ xuất hiện ở Thái Cổ tiên vực, vẫn là nên ngụy trang rằng ý chí của Thiên Thần và hắn không có gì liên quan gì tới nhau thì hơn.
Mấy người Vương Nghị cũng có chút tin tưởng Tần Vấn Thiên. Vị đó là Thiên Thần của Dực Thần tộc, Vũ Phi Phàm vừa vặn lại là con cháu của Dực Thần tộc, đương nhiên là sẽ càng phù hợp hơn. Sau khi bị đánh bại, vị Thiên Thần kia rời bỏ thân thể của Tần Vấn Thiên là chuyện quá đỗi thường tình chứ còn sao nữa.
- Vậy thì vì sao ngươi lại đến đây?
Vương Nghị hỏi.
Tần Vấn Thiên có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn đối phương, cực kỳ lạnh lùng nói:
- Ngươi quản nhiều chuyện quá ha, không phải các ngươi cũng đến nơi này hay sao?
- Trả lời đi.
Vương Nghị tiến lên phía trước một bước, giọng nói cực kỳ bá đạo:
- Còn dám có nửa lời xàm ngôn, ta đây sẽ trực tiếp chém ngươi.
Vương Kỳ bên cạnh nhìn Vương Nghị một chút, hắn đã biết Tần Vấn Thiên là ai, chính là vị tự xưng là Thiên đế chủ nhân Thanh Huyền đây mà. Khẩu khí đúng thật là rất lớn đó.
Tần Vấn Thiên nhìn Vương Nghị, lạnh lùng mở miệng:
- Ta cũng muốn nhìn một chút, xem ngươi chém ta kiểu gì đấy.
- Điếc không sợ súng.
Vương Nghị tiến về phía trước, một tên tép riu của Thanh Huyền mà cũng dám đối đáp như thế với hắn à, quả thực là tự tìm đường chết.
Hắn là tồn tại bậc nào cơ chứ, là đệ tử của Thiên Thần tộc, nắm giữ huyết thống Thiên Thần . Cho dù chỉ là huyết thống chi thứ, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ mạnh mẽ, cái thứ tép riu Thanh Huyền sao lại có thể đánh đồng với hắn được. Thiên Thần tộc chính là tồn tại đứng đầu Thái Cổ.
- Đông.
Một tiếng chuông vang lên, một cái chuông óng ánh vô cùng nhỏ trong nháy mắt đã phóng đại, hóa thanh một cái chuông cổ thật lớn. Nó chính là một pháp bảo siêu cường. Bàn tay hắn vỗ một cái về phía trước, nhất thời, chuông cổ hóa thành một cái chuông lớn màu vàng đen, trong nháy mắt, lực lượng siêu cường đã bao phủ khắp cả khu vực mênh mông này, trực tiếp cuốn lấy vùng không gian chỗ Tần Vấn Thiên đang đứng. Từng tia sáng đáng sợ nương theo tiếng chuông mà giáng lâm, ý đồ muốn đánh giết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ.
Tần Vấn Thiên không hề né tránh, bàn tay hắn vung lên, trong phút chốc đã có một bảo hoàn xuất hiện. Bảo hoàn ấy trong nháy mắt biến lớn, tỏa ra uy nghiêm cực kỳ óng ánh, bên trong bảo hoàn vốn không có gì, thế mà giờ khắc này lại sản sinh ra vô tận quang mang phù văn, hóa thành một màn sáng đại đạo. Tất cả lực lượng mà chuông cổ phóng tới đều bị khóa ở trong đó, không có cách nào đả thương được Tần Vấn Thiên.
- Đi.
Tần Vấn Thiên vung bàn tay lên, nhất thời, bảo hoàn bay ra như một tia chớp, trực tiếp lao về phía chuông cổ to lớn kia.
- Cẩn thận, thu hồi chuông lại.
Vương Kỳ mở miệng nói, vẻ mặt Vương Nghị chìm xuống, tuy rằng không muốn làm như thế nhưng vẫn khống chế cho chuông cổ bay về. Thế nhưng, lúc ấy chỉ thấy từ trong bảo hoàn bắn ra tia sáng vô tận, từng vòng sáng trực tiếp bao phủ lấy chuông cổ, sau đó một đạo cường quang lập tức bắn ra, Cổ Chung trực tiếp biến mất không còn tăm hơi, đã bị nuốt vào bên trong chùm sáng của bảo hoàn.
- Giết.
Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng, từ trong bảo hoàn bắn ra lực lượng đại đạo sát phạt đáng sợ, lao thẳng đến phía Vương Nghị đã hoàn toàn biến sắc. Trong con ngươi của Vương Nghị bắn ra hào quang màu vàng óng, như thể có hàng vạn hàng ngàn kiếm khí màu vàng xuyên thấu tất cả vậy. Thế nhưng hắn vẫn bị ánh sáng của bảo hoàn xuyên thấu, từng tiếng phốc phốc vang lên, thân thể của Vương Nghị bị xuyên thấu, rất nhiều lỗ máu xuất hiện, máu tươi không ngừng tuôn chảy.
Bảo hoàn vang lên coong coong, hào quang rực rỡ, thân thể Tần Vấn Thiên trôi nổi giữa trời, đi tới duỗi tay ra thu lại bảo hoàn vào trong lòng bàn tay. Ánh sáng đại đạo trong phút chốc đã biến mất không còn tăm hơi.
- Muốn giết ngươi chính là dễ như ăn chao. Cái loại ý vào một kiện thần binh mà dương oai như ngươi làm gì có tư cách kiêu căng trước mặt bổn tọa như vậy.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói, dùng phương pháp mà lúc trước, khi mới vừa vào trong cấm địa, Vương Nghị đã dùng để đối phó hắn mà đánh trả lại đối phương. So thần binh lợi khí sao? Hắn thèm vào quan tâm ấy.
Thậm chí hắn còn trực tiếp đoạt thần binh của đối phương ấy chứ, đương nhiên thu về lợi tức.
- Thu hồi thần binh, ngươi và ta đanh một trận.
Con ngươi Vương Nghị càng trở nên đáng sợ, dường như đã triệt để hóa thành màu vàng.
- Ngươi mà cũng xứng sao?
Tần Vấn Thiên trào phúng nói. Hắn cũng chẳng nhàn hạ mà thu hồi thần binh rồi đánh nhau với Vương Nghị làm cái gì. Lúc trước Vương Nghị coi khinh tất cả, mượn lực lượng của thần binh, trực tiếp hèn ép mình, hắn cũng nào có nghi đến chuyện thu hồi thần binh rồi mới đánh một trận với mình đâu. Lúc đó, ở trong mắt Vương Nghị, hắn cao cao tại thượng, giết Tần Vấn Thiên bất quá chỉ là chuyện trong một ý nghĩ mà thôi, chẳng đáng giá lãng phí thời gian, càng sẽ không chơi cái gì mà thu hồi thần binh rồi mới chiến đấu.
Như vậy thì hiện tại, tuy rằng Tần Vấn Thiên không thể giết hắn, thế nhưng vẫn muốn cho hắn cảm thụ cho kĩ cái loại cảm giác này.
- Giao thần binh của tộc ta ra đây.
Vương Kỳ lạnh lùng mở miệng. Mặc dù chỉ là một kiện giới thần binh, ở trong tộc hắn cũng không tính là gì, thế nhưng cũng không tới phiên người khác chiếm đoạt. Huống chi hắn biết trong lực lượng thần binh của Vương Nghị còn ẩn giấu tiên niệm của một vị cường giả trưởng bối, vậy nên mới khống chế được kiện thần binh này.
- Nực cười, ngươi cho là khả năng đó sao?
Tần Vấn Thiên liếc nhìn về phía Vương Kỳ, hắn có thể cảm giác được, địa vị của người trước mắt có vẻ cao hơn Vương Nghị. Xem ra, Thiên Thần tộc Thái Cổ đã phái nhiều cường giả Hạ giới vào Cổ Thanh Huyền hơn rồi. Hắn nhất định phải trục xuất bọn họ, không thì e rằng Thanh Huyền sẽ vĩnh viễn không được bình yên.
- Thần binh trong tay ngươi từ đâu mà có được?
Có cường giả khác của Thiên Thần tộc lại càng để ý đến thần binh bảo hoàn trong tay Tần Vấn Thiên. Tại Thanh Huyền bị phong cấm chắc chắn sẽ không có thần binh lợi khí như vậy xuất hiện, chỉ có một khả năng, đó là một kiện thần binh pháp bảo được khai quật từ thần tàng bên trong chiến trường diệt thế này.
- Ngươi tốt xấu gì cũng tiến vào chiến trường diệt thế với lũ tép riu, chuyện thu được thần binh pháp bảo lại kỳ quái lắm hay sao?
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói, đương nhiên, lũ tép riu trong miệng hắn là chỉ Vương Nghị, khiến cho vẻ mặt Vương Nghị vặn vẹo một trận, hận không thể trực tiếp cùng Tần Vấn Thiên đại chiến một trận, hung hăng tru diệt cái thứ dám càn rỡ như hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy bảo hoan mà Tần Vấn Thiên đang trong tay nắm, hắn lại không dám manh động. Kiện thần binh ấy phi thường mạnh, chắc hẳn là giới thần binh thuộc đẳng cấp cao, nắm giữ lực lượng công kích của Thiên Tâm ý.
- Ta hỏi, ngươi đoạt được nó ở đâu?
Người kia lại nói.
Tần Vấn Thiên nhìn cường giả kia của Thiên Thần tộc, không hổ là Thiên Thần tộc cao cao tại thượng tại Thái Cổ tiên vực, quả nhiên ai ai cũng đều cao ngạo quá mức.
- Ngu si.
Tần Vấn Thiên trực tiếp phun ra hai chữ. Nếu như đối phương đã muốn nguỵ trang một thân kiêu ngạo như thế trước mặt hắn, vậy thì hắn liền dùng tư thái càng cao hơn mà đối mặt với chúng. Hắn ngược lại còn muốn xem xem, Thiên Thần cường tộc Thái Cổ này có thể làm gì hắn đấy?
Tại mảnh chiến trường diệt thế này, tới nay, Tần Vấn Thiên đã có sức lực như vậy. Đây không phải là địa bàn của những kẻ bên Thiên Thần tộc, nơi này là Cổ Thanh Huyền, là địa bàn của hắn.
Vị cường giả Thiên Thần tộc kia nghe thấy lời Tần Vấn Thiên nói, trên người trong nháy mắt đã bạo phát khí tức đáng sợ, lực lượng pháp nguyên trong nháy mắt đã vờn quanh hư không nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, có vẻ đã muốn ra tay với Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy lúc này, bàn tay Tần Vấn Thiên lại vung lên, bảo hoàn trực tiếp bay ra, ánh sáng óng ánh lóa mắt bắn ra, trong phút chốc đã bao phủ lấu cường giả của Thiên Thần tộc.
- Ngươi muốn như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào cường giả Thiên Thần tộc kia mà hỏi. Cảm nhận được uy lực của bảo hoàn, sắc mặt vị cường giả Thiên Thần tộc kia tái xanh, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.
- Ngươi có biết, ngươi đang làm cái gì hay không?
Vị cường giả Thiên Thần tộc kia lạnh lùng nói.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi muốn như thế nào?
Giọng điệu của Tần Vấn Thiên hung hăng, bảo hoàn bắn ra ánh sang có thể xuyên thủng tất cả, phốc một tiếng, trên người đối phương đã xuất hiện một lỗ máu.
Cường giả Thiên Thần tộc ấy cúi đầu, liếc mắt nhìn lồng ngực của mình, sắc mặt méo mó.
- Làm càn.
Hắn lấy ra thần binh.
- Xuy xuy…
Từng dòng máu xuất hiện trên thân hình của đối phương, đến cả trên mặt hắn cũng có vết máu. Uy lực của bảo hoàn càng mạnh thì ánh sáng càng thêm óng ánh loá mắt, có vẻ như chỉ trong một ý nghĩ là Tần Vấn Thiên đã có thể đánh chết hắn.
- Sự kiên trì của ta có hạn, hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi muốn như thế nào?
Tần Vấn Thiên lần thứ ba mở miệng hỏi, hào quang vô tận bắn ra từ bên trong bảo hoàn, trên người Tần Vấn Thiên cũng tràn ngập sát ý. Các cường giả khác thấy cảnh tượng này mà trong lòng thầm run sợ. Cái tên này cũng quá điên cuồng rồi? Vậy mà lại dám cả gan làm loạn như thế, không coi Thiên Thần tộc ra cái gì.
Lẽ nào hắn thật sự không hiểu hậu quả khi làm như vậy hay sao?
Tuy nhiên, bất luận hậu quả có như thế nào, vấn đề bây giờ là, vị cường giả Thiên Thần tộc kia có thể thỏa hiệp dưới sự hung hăng của Tần Vấn Thiên hay không. Nếu hắn không thỏa hiệp, liệu kẻ điên ngông cuồng trước mắt kia có trực tiếp đánh chết hắn tại chỗ hay không?
Một nhân vật của Thiên Thần tộc như hắn mà lại bị người của Hạ giới giết chết tại đây hay sao? Vậy thì cũng quá uổng đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận