Thái Cổ Thần Vương

Thân thể bất tử

Tần Vấn Thiên dùng kiếm trận giết chết một vị Tiên Vương đỉnh phong, nhưng khuôn mặt không hề có chút biểu cảm, bình tĩnh vô cùng. Những con cá Tiểu Kiếm trong kiếm hà bơi xung quanh Tần Vấn Thiên. Phù quang không ngừng lấp lánh trên những tảng đá, không ngừng chiếu về kiếm trận xung quanh Tần Vấn Thiên.
Không lâu sau đó, lại có một vị cường giả tới, nhìn thấy một màn trước mắt, trong mắt lập tức tràn đầy sát khí. Tần Vấn Thiên không hề khách khí, vươn tay chỉ một cái, lũ Tiếu Kiếm trong nháy mắt liền phóng ra kiếm hà ngút trời. Kiếm ý kinh thiên động địa, không gì chống cự nổi. Những Tiên Vương trung cấp không chịu nổi một kích, chết ngay tức khắc.
Cùng với sáu vị cường giả đến, số người Tần Vấn Thiên giết ngày càng nhiều, trên mặt đất chất đầy xác người.
Khi Mạc Lam Sơn tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mặt liền biến sắc. Y nhìn thấy các sư đệ của Thái Dương Thánh giáo bị chém thê thảm, xác la liệt dưới đất.
- Không ngờ ngươi lại giỏi trận pháp.
Hai con mắt Mạc Lam Sơn tràn đầy sát ý, ánh mắt ấy như ẩn giấu cả mặt trời, phóng ra lửa hận, bao trùm trời đất, thiêu đốt tất cả.
Tần Vấn Thiên vốn giỏi trận pháp, hơn nữa lại có sự trợ giúp của sức mạnh trong Loạn Thạch lâm, hắn đã giết bao cường giả của Thái Dương Thánh giáo và Đông Lăng Nhất mạch.
Lúc đó, lại có một vị cường giả từ sau Mạc Lam Sơn đạp tới, là cường giả của Kim Cương tông. Hắn ta nhìn thấy một màn trước mắt cũng thất kinh, mặt tái xanh lại.
- Với thiên tư của ngươi, cũng không phải dạng vô danh gì, rốt cuộc ngươi là ai? Mạc Lam Sơn nói:
- Cho dù ngươi không nói, Thái Dương Thánh giáo ta chỉ cần tra, rất nhanh sẽ biết, kể cả ngươi có chết ở chỗ này, thì ta vẫn muốn biết ngươi là ai.
- Tần Vấn Thiên của Thiên Biến Tiên môn phía đông tiên vực.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Trên núi Thần hoang dã này chỉ có Thái Dương Thánh giáo các ngươi đến phiền ta, đến cả Thánh Tử của Thái Dương Thánh giáo cũng bị ta giết. Thật không ngờ trong Loạn Thạch lâm này, người của Thái Dương Thánh giáo cũng bỏ mạng trong tay ta, ngươi nói có đáng cười không?
- Hóa ra là người mà Tiên Vực để ý, là con rể mà Trường Thanh đại đế coi trọng muốn thu nhận.
Mạc Lam Sơn dường như có biết tới cái tên Tần Vấn Thiên. Dù y có ở Thái Dương Thánh giáo xa xôi nhưng thân là Thánh Tử cũng phải biết thế sự nhân gian, biết đến Tiên Vực và những nhân vật có tiếng. Mà Tần Vấn Thiên gần đây khá là có tiếng ở phía đông Tiên Vực.
- Ta là Thánh Tử của Thái Dương Thánh giáo - Mạc Lam Sơn, ngươi chết trong tay ta cũng không oan ức.
Mạc Lam Sơn chậm rãi nói:
- Cho dù ngươi có Trường Thanh đại đế làm hậu thuẫn, nhưng ngươi sát hại nhiều người của Thái Dương Thánh giáo ta như thế, ta vẫn phải giết ngươi.
- Lại là một vị Thánh Tử nữa sao, vì sao các ngươi ai cũng tự tin như vậy. Cuối cùng không phải cũng chết dưới tay ta sao?
Mạc Lam Sơn châm chọc nói.
- Rồi ngươi sẽ thấy.
Mạc Lam Sơn không nói nhiều, hai con mắt y hừng hực, tiên y ngút trời. Trong nháy mắt, một luồng thái dương mãnh liệt bộc phát, như thâu trọn đất trời, tiêu diệt tất cả, mà luồng ánh sáng ấy lại lao về Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn luồng thái dương mãnh liệt kia, trong lòng có chút khiếp sợ, không hổ là Thánh Tử của Thái Dương Thánh giáo, quả nhiên năng lực bất phàm, pháp thuật thần thông hơn người.
- Đi.
Tần Vấn Thiên vung tay lên, kiếm hà động đậy, cuốn cả trời đất, đánh lại luồng thái dương kia. Nhưng không ngờ lại bị luồng ánh sáng đỏ thẫm kia nuốt trọn, hóa thành hư vô. Tiểu Kiếm tiếp tục xuất ra kiếm ý ngút trời, xuyên qua gió bão, lao về phía Mạc Lam Sơn.
- Lĩnh ngộ được Thánh Ý của ta rồi sao?
Mạc Lam Sơn cười lạnh. Hai mắt hắn như hai ngọn lửa vô cùng đáng sợ. Hai tay thì ngưng ấn, đột nhiên rung một cái, lập tức thánh kiếm chói mắt xuất hiện. Thánh kiếm Thái Dương này tuôn ra kiếm mạc kinh hồn, ngăn cản tất cả. Những con Tiểu Kiếm bị chém không thương tiếc, mà cũng không có cách nào cản phá.
- Bạo.
Mạc Lam Sơn quát lạnh một tiếng, thái dương trước mặt trực tiếp nổ tung, khói cuồn cuộn ngút trời. Cả không gian như hóa thành ngày tận thế, tất cả đều bị phá hủy. Mà Tần Vấn Thiên lúc này đây lại đang ở giữa trung tâm gió bão.
Người Tần Vấn Thiên không ngừng phát ra tiên quang, chỉ thấy hắn vươn tay chỉ một đường trong hư không nhấn một cái, nhất thời chín đạo Thánh Ý Tiểu Kiếm vờn quanh, bện thành một kết giới phòng ngự, bất kì thứ gì đánh tới đều bị cắn nát bấy.
- Phá.
Mạc Lam Sơn lần nữa thét lớn, ánh thái dương bị xé rách. Y bước vào trong trận kiếm pháp của Tần Vấn Thiên. Đất trời lay chuyển nứt toác. Khí thế mạnh mẽ của y lao về Tần Vấn Thiên. Y thân là Thánh Tử Tiên Vương đỉnh cấp của Thái Dương Thánh giáo, cho dù Tấn Vấn Thiên có ỷ uy lực của kiếm trận ra oai, y cũng phải giết bằng được.
Thấy đối phương đi vào, thần sắc Tần Vấn Thiên lạnh đến cực điểm. Khoảnh khắc thánh kiếm Thái Dương chém tới, hắn liền rút tiểu tháp ra. Tiểu tháp trực tiếp hòa vào trong, trong phút chốc, một luồng khí tức trấn áp thiên địa hạ xuống, cả không gian như bị nén lại, muốn chìm xuống.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, không chút sợ hãi bước về phía đối phương, kiếm hà cuồn cuộn cũng theo hắn mà động, hóa thành một thanh kiếm lục thiên. Cả không gian cũng bày ra hình kiếm đánh về phía Mạc Lam Sơn.
Hai con mắt Mạc Lam Sơn càng trở nên đáng sợ hơn. Một vòng thái dương như nước xoáy xuất hiện, bảo vệ y, y tuy bị trấn áp nhưng vẫn chậm rãi bước về trước như cũ. Cả hai đều không hề sợ hãi, nhất định muốn giết chết đối phương.
- Ngược lại ta muốn xem, ngươi lấy tự tin ở đâu mà dám thách đấu cùng ta.
Mạc Lam Sơn thét lớn một tiếng, cường giả Tiên Vương càng đến gần, sức mạnh càng lớn. Bọn họ đều có thân thể của Tiên Vương, chính là căn cơ, là nơi sức mạnh bộc phát, tất nhiên cũng là nơi mạnh nhất.
- Ta tự tin có thể giết ngươi.
Tần Vấn Thiên cao giọng nói, mặt bình thản kiên định, tựa như tất thắng.
- Ngươi quá đề cao kiếm trận của mình rồi.
Mạc Lam Sơn nói, tiếp tục bước về phía trước. Không gian thực sự quá kinh khủng. Thân thể Tần Vấn Thiên cũng đỏ ửng như sắp bị đốt cháy, cả quy tắc cũng sắp bị thiêu đốt rồi.
Tần Vấn Thiên không nói gì, vẫn từng bước đến gần đối phương. Tiểu tháp thì trấn áp không gian, trấn áp đối phương.
Vị cường giả của Kim Cương tông ở phía sau thấy hai người chiến đấu như vậy cũng kinh hãi run sợ, quá ác liệt. Nếu hắn ta mà là Mạc Lam Sơn, có lẽ đã sớm chết trong tay Tần Vấn Thiên. Trận chiến như thế này, đến tư cách tham gia hắn ta cũng không có.
Lúc bọn họ truy sát Tần Vấn Thiên, cũng không nghĩ hắn lợi hại như vậy. Nếu Mạc Lam Sơn chết trong tay hắn vậy không còn ai có thể khắc chế được hắn rồi.
Cuối cùng, hai bên cũng tới sát đối phương. Vầng sáng quanh người Tần Vấn Thiên dường như bị nứt. Hắn lúc này như ở trong gió bão thái dương vậy. Mạc Lam Sơn hét lớn một tiếng:
- Đi chết đi.
Tiếng thét vừa dứt, gió bão thái dương bùng phát, nhấn chìm tất cả.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đầy lạnh lùng, chín đạo tiểu kiếm Thánh Ý mang theo uy lực của trận pháp bay về phía trước. Lúc này, chín đạo hóa thành một, chỉ nghe một âm thanh phù một cái, đầu Mạc Lam Sơn xuất hiện một lỗ hổng, lại một âm thanh khe khẽ, đầu y nổ tung, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã bị giết chết.
Dĩ nhiên, Tần Vấn Thiên cũng không dễ chịu gì, sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ như thế điên cuồng xông vào cơ thể hắn, khiến thân thể hắn cũng hóa thành màu đỏ, muốn thiêu cháy cả hắn.
- Lấy mạng đổi mạng sao?
Vị cường giả của Kim Cương tông đứng ở phía xa xa thấp giọng nói. Kết cục này quả là quá chấn động.
Nhưng ngay vào lúc này, hắn ta nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang nhìn hắn, ánh mắt đáng sợ kia như khinh thường tất cả, khiến hắn ta run lên một hồi, sau đó, hắn ta thấy thân thể Tần Vấn Thiên dần dần hồi phục, từng chút hồi phục như ban đầu, giống như thân thể Ma Thần.
- Không thể nào.
Vị cường giả của Kim Cương tông kinh hô, hai mắt Tần Vấn Thiên lúc này lạnh băng đầy sát ý. Vị cường giả nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên hồi phục dần thì thét một tiếng:
- Tại sao lại là thân thể bất tử.
Dứt lời, hắn quay người chạy trốn, không dám tiếp tục ở lại nơi này, sợ Tần Vấn Thiên trong cơn thịnh nộ giết cả hắn ta.
Lần này Thái Dương Thánh giáo dẫn quân đi, Thánh Tử Mạc Lam Sơn phải chết vô ích, vì cuối cùng thì Tần Vấn Thiên vẫn không chết.
Nhìn thấy đối phương rời đi, khí tức trên người Tần Vấn Thiên cũng dần nhạt xuống, không còn chút tinh thần nào. Thân mình hắn sáng rực, chuẩn bị rời khỏi Loạn Thạch lâm.
- Ngươi rước phiền phức đến cho ta như vậy, lẽ nào cứ thế mà rời đi sao? Một âm thanh truyền tới tai Tần Vấn Thiên, hắn khẽ run nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng là không còn cách nào khác, xin tiền bối thứ tội.
- Kiếm trận từ đâu mà có? Vị cường giả không xuất hiện kia mử miệng hỏi.
- Trận đạo là đạo tu hành, tu hành thông suốt rồi, thì trận đạo cũng hiểu được.
Tần Vấn Thiên đáp.
- Hay cho cái trận đạo tu hành của ngươi, ngươi có thể đi rồi.
Thanh âm kia mờ mịt, Loạn Thạch lâm xuất hiện một con đường.
- Đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Loạn Thạch lâm chắp tay, thân thể chợt lóe sáng, sau đó rời đi.
Sau khi hắn đi, trong Loạn Thạch lâm, môt vị lão giả xuất hiện, không ngờ lại là Loạn Thạch tiên đế, người nhìn bóng lưng rời đi của Tần Vấn Thiên, khóe miệng khẽ cười.
- Cường giả của Thái Dương Thánh giáo đến Loạn Thạch lâm này làm phiền ta bị ta giết, có liên quan gì đến ta?
Hắn cười một tiếng, lập tức trận pháp biến mất, cả không gian sáng sủa trở lại, trong chốc lát, những người còn sống đều nhìn thấy những thi thể bị Tần Vấn Thiên giết, tất cả đều tái nhợt, kinh hãi không nói nên lời.
Bọn hộ một đoàn người hùng dũng tới đuổi giết Tần Vấn Thiên cho rằng nhất định sẽ giết được hắn, không ngờ lại chết nhiều cường giả như vậy.
- Mạc Lam Sơn cũng bị giết rồi.
Có người nhìn thấy thi thể không đầu thì mở miệng. Mạc Lam Sơn thân là Thánh Tử của Thái Dương Thánh giáo, là Tiên Vương đỉnh cấp, thực lực địa vị đều bất phàm, vậy mà lại bỏ mạng ở nơi này. Trên người y còn lưu lại kiếm ý, rõ ràng bị kiếm giết.
- Chúng ta nên làm thế nào?
Có người hỏi.
- Mang thi thể trở về, bẩm báo đúng sự thật.
Mọi người nhìn về phía xa thở dài não nề, tâm trí rối loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận