Thái Cổ Thần Vương

Dược Hoàng cùng Giới chủ

Cao tầng Hoàng Cực Thánh Tông cũng bị kinh động, thân là cường giả Hoàng Cực Thánh Tông, bọn họ đều không phải là mỗi ngày đều nhìn chằm chằm việc trong tông môn, trên thực tế Tể Thu làm những chuyện như vậy, người biết đến cũng không nhiều.
Nếu như lúc trước Tể Thu báo cáo Hoàng Cực Thánh Tông trước rồi mới động vào Tần Vấn Thiên và Khúc Ca, có lẽ trưởng bối của hắn không nhất định sẽ đồng ý hắn áp dụng phương thức hấp tấp như thế, Tể Thu cũng biết một điểm này, cho nên mới sẽ lựa chọn tiên trảm hậu tấu, lấy thủ đoạn bạo lực trực tiếp nhất giết Khúc Ca, để sự tình không thể vãn hồi.
Lúc này, việc Tể Thu làm mới bị một số người biết, mà chuyện Tể Thu bị cường giả họ Quý kêu đi nói chuyện, đã làm, cường giả họ Quý chung quy không có khả năng thừa nhận Tể Thu ngộ sát, mang hắn giao ra? Hơn nữa Tần Vấn Thiên từng từ chối hắn, vì thế hắn liền tùy ý Tể Thu xử lý việc này, cường giả họ Quý đã quyết đoán, người khác biết tình huống đương nhiên cũng sẽ không đi can thiệp.
Nhưng không có ai ngờ được thế mà có người dám mang sự tình làm tới mức dư luận xôn xao, thiên hạ đều biết, rất hiển nhiên, đây là người Dược Hoàng cốc làm, Dược Hoàng cốc thật là có đảm lượng như vậy, vậy đã là đứng ở mặt đối lập Hoàng Cực Thánh Tông, hôm nay, cao tầng Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều bị kinh động, nhiều lần triệu Tể Thu đến nói chuyện, khiến trên người Tể Thu gánh vác áp lực thật lớn.
Hoàng Cực Thánh Tông cai quản thiên hạ, dựa vào là thực lực trấn áp thiên hạ, người trong thiên hạ tôn nó làm thánh địa, thiên tài cuồn cuộn không ngừng vào trong đó, có thể nói hội tụ anh hùng thiên hạ, nhưng nếu như Thánh Hoàng thành truyền lại như vậy, Hoàng Cực Thánh Tông là giết oan Khúc Ca cùng Tần Vấn Thiên, như vậy chính là gièm pha cực lớn, tuy vẫn không ai có thể đủ làm gì được bọn họ, nhưng bọn họ không thể không tự hỏi ảnh hưởng của việc này.
Cuối cùng, cao tầng Hoàng Cực Thánh Tông đạt thành ý kiến nhất trí, xử trí đối với Tần Vấn Thiên, trấn sát!
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nhất định phải ngồi vững tội danh của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên và Khúc Ca, hãm đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông vào hoàn cảnh nguy cơ, chống lệnh Hoàng Cực Thánh Tông, vô luận hắn là thiên kiêu cỡ nào, nhân phẩm như thế, vô luận hắn thiên phú như thế nào cũng phải giết không tha, đây mới là Hoàng Cực Thánh Tông.
Một đường, đi đến cùng, đây là Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch đạt thành ý kiến thống nhất, làm Tể Thu thừa nhận áp lực thật lớn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhiều ngày qua, hắn suýt nữa hít thở không thông, may mà tông môn đã có quyết định, rốt cuộc có thể đường đường chính chính giết Tần Vấn Thiên, báo thù cho Tôn Tĩnh sư đệ.
Một ngày này, nơi Khúc Ca chết, đám người Tôn Tĩnh, Hạ Thánh tụ tập ở đây, người của bọn họ cũng không phải quá nhiều, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy ít ỏi mấy vị cường giả Thiên Tượng cảnh, nhưng chung quanh mảng không gian này, không biết có bao nhiêu cường giả.
Trên không cách đó không xa, có một đám bóng người bước chậm đến, quả nhiên, không có người Trượng Kiếm tông nhất mạch, một người cũng không có, giống như Trượng Kiếm tông nhất mạch thật sự hoàn toàn sẽ từ trong chuyện này thoát ly ra ngoài, hoàn toàn không tham dự.
Người đến, trừ Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cầm đầu sóng vai mà đi, mọi người còn lại, cũng đều là người của Dược Hoàng cốc.
- Tần Vấn Thiên, ngươi biết tội chưa?
Ánh mắt Tể Thu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lạnh như băng nói.
- Tội gì?
Tần Vấn Thiên đáp trên mặt đất, ánh mắt nhìn Tể Thu đối diện, trong mắt lạnh như băng mơ hồ tỏa ra một tia ánh sáng lạnh đáng sợ, giống như ẩn chứa sát khí sắc bén.
Khúc Ca, bị Tể Thu giết oan.
- Trước khi vào bí cảnh, Quý tiền bối từng nói, bước vào trong bí cảnh, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của Hạ Thánh sư huynh, nếu không có Hạ Thánh sư huynh, thì nghe ta hiệu lệnh.
Tể Thu lạnh lùng hỏi.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ta bảo ngươi cứu Tôn Tĩnh, ngươi làm trái mệnh lệnh ta, thế mà lại không nhận tội?
Tể Thu nói.
- Ngươi ngẫm lại cho kỹ tình hình lúc đó, ngươi chỉ hướng Khúc Ca hô lên một câu, ‘Khúc Ca, cứu Tôn Tĩnh’, mà chưa hạ đạt mệnh lệnh đối với ta, huống hồ ở thời khắc nguy cơ như vậy, hành động của ta căn bản chính là ra từ bản năng. Tể Thu, ngươi muốn giết ta, lại ở đây trợn tròn mắt nói dối, còn không bằng không nói trực tiếp động thủ tốt hơn, ngươi bôi nhọ ta muốn giết ngươi cũng được.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, khiến cho Tể Thu ánh mắt bị kiềm hãm.
Hắn mơ hồ nhớ, lúc ấy hắn quả thực chỉ hướng Khúc Ca hô một câu, bảo Khúc Ca cứu Tôn Tĩnh, mà chưa hô Tần Vấn Thiên, như vậy, Tần Vấn Thiên không tính vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Nhưng, tội danh thật sự giết Tần Vấn Thiên và Khúc Ca, điều thứ hai là đủ rồi.
- Miệng lưỡi trơn tru. Như vậy, ngươi cùng Khúc Ca dẫn người trong mộ về phía Thương sư muội, hại đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông ta vào cảnh nguy cơ tử vong, Thương sư muội ở đây, ngươi còn có lời gì có thể nói?
Tể Thu lạnh nhạt nói.
- Phải không, cô ta nói thì là sự thật? Cô ta nếu nói người chết trong lần bí cảnh này đều là ta hại chết, chẳng phải là càng dễ dàng hơn chút.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, sau đó lạnh như băng nhìn quét về phía nữ tử họ Thương kia, lạnh nhạt nói:
- Thương Lệ, ngươi hãm hại Phạm Diệu Ngọc, hôm nay vu cáo ngược hại ta cùng Khúc Ca, Khúc Ca chết, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.
- Làm càn.
Một tiếng quát lạnh truyền ra, chỉ thấy một vị cường giả bên cạnh Tể Thu lạnh lùng nói:
- Tần Vấn Thiên, việc ngươi làm quá mức ti tiện, hôm nay lại vẫn dám bôi nhọ nói xấu Thương Lệ, nếu nói ngươi không làm, có thể qua đây, ta tự có biện pháp khiến ngươi nói thật, nếu là oan uổng ngươi, Hoàng Cực Thánh Tông ta nhất định trả lại ngươi một cái công đạo.
Tần Vấn Thiên nghe đối phương nói năng đầy chính nghĩa, đột ngột cười lên, hiển lộ hết sự cuồng ngạo:
- Thật sự là quá buồn cười rồi, ta nếu bị ngươi khống chế, lấy địa vị bá chủ của Hoàng Cực Thánh Tông, dùng chút thủ đoạn khiến ta lâm vào trong ảo cảnh còn không phải dễ dàng, sự kiện lần này, chưa điều tra rõ chân tướng, Khúc Ca đã bị đám người Tể Thu bao vây giết chết, Tể Thu lại vẫn không mất một sợi lông đứng ở chỗ này định tội ta, hôm nay ngươi nói muốn cho ta một cái công đạo, thật sự là chuyện cười trong thiên hạ. Ta hỏi các ngươi, vì sao Phạm Diệu Ngọc bị mang đi?
- Ta làm sao biết được chuyện Phạm Diệu Ngọc.
Người nọ hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nếu chết không thừa nhận, chúng ta cũng không có cách nào, nhưng hôm nay, nhất định phải lưu lại, về sau sau khi điều tra rõ chân tướng, lại xử trí thêm.
- Buồn cười đến cực điểm.
Lúc này, chỉ thấy một thanh âm truyền ra, sau đó Mạc Khuynh Thành chậm rãi đi về phía trước, trong tay cầm một viên đan dược, nhìn người của Hoàng Cực Thánh Tông đạo:
- Không cần chờ về sau điều tra rõ chân tướng, đan dược này chính là Mê Thần Đan, người ăn vào đan này, ở trong thời gian một nén nhang, ngươi hỏi hắn bất cứ chuyện gì, hắn đều sẽ trả lời theo sự thật, chỉ cần mang viên đan dược cho Thương Lệ dùng, tất cả đều sẽ tra ra manh mối.
- Các ngươi, dám sao?
Ánh mắt Mạc Khuynh Thành lạnh như băng, khiến trong lòng cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đều hơi run rẩy, đôi mắt sạch sẽ tuyệt đẹp kia thế mà lại bắn ra biểu cảm sắc bén như lưỡi đao, đối mặt bọn họ, không có một chút khiếp đảm.
- Nói đùa, ai biết đan dược này tác dụng thật sự là gì, nếu là các ngươi động tay động chân, chẳng phải là bảo Thương Lệ nói cái gì nàng liền nói cái đó.
Tể Thu lạnh nhạt nói.
- Dòng họ Tể, vì sao sẽ có tộc nhân ngu như vậy.
Mạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tể Thu, thanh âm lạnh lùng, khiến sắc mặt Tể Thu nháy mắt khó coi vô cùng, trên người thậm chí có sát khí tràn ngập.
- Nàng ăn vào đan này, không cần chúng ta hỏi, do các ngươi tới hỏi, không phải là đủ rồi? Nếu như ngươi còn hoài nghi đan dược có vấn đề, Hoàng Cực Thánh Tông bá chủ thiên hạ, luyện đan sư cường đại cũng có không ít, trực tiếp lấy đan dược giám định cũng dễ dàng, nếu đan này có bất cứ vấn đề gì, Mạc Khuynh Thành ta có thể lấy tính mạng đến hoàn lại.
Mạc Khuynh Thành thanh âm cứng cỏi, nói năng có khí phách:
- Nếu như Hoàng Cực Thánh Tông không muốn để Thương Lệ ăn vào đan này, như vậy các ngươi cũng không cần nhiều lời, muốn giết, có thể trực tiếp động thủ, không cần tìm bất cứ tội danh ‘có lẽ có’ nào nữa, giấu đầu hở đuôi, Hoàng Cực Thánh Tông, làm trò cười cho người trong nghề.
Dứt lời, nhất thời hư không yên tĩnh một phen, lời Mạc Khuynh Thành nói, không thể cãi lại, nếu hoài nghi đan dược có vấn đề, nàng lấy tính mạng đặt vào, hơn nữa Hoàng Cực Thánh Tông, quả thực có luyện đan sư cường đại.
- Quá càn rỡ rồi, việc của Hoàng Cực Thánh Tông ta, khi nào đến lượt ngươi nha đầu kia đến quản, chuyện cười trong thiên hạ.
Một vị lão giả quát lớn thành tiếng, dẫn tới hư không cũng vì vậy run lên, một áp lực làm người ta hít thở không thông đập vào mặt, bao phủ Mạc Khuynh Thành, ở dưới áp lực kinh khủng này, Mạc Khuynh Thành giống như khó có thể hít thở.
Tần Vấn Thiên cất bước ra, cùng Mạc Khuynh Thành sóng vai mà đứng, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành lúc này vẻ mặt kiên nghị, không có bất cứ sự sợ hãi nào, nàng vẫn thẳng lưng, nhìn đối phương nói:
- Thiên hạ mênh mông, Hoàng Cực Thánh Vực quản hạt chín đại phái, hoàng triều Đại Thương, Đại Chu hoàng triều, tụ anh hùng thiên hạ ở đây, có thể phóng xạ đất một vực, nắm ức vạn sinh linh, nhất hô bá ứng, tuy chưa thật sự thống ngự thiên hạ, nhưng thực ra đã nắm quyền thiên hạ, nếu muốn giết người, không ai có thể ngăn trở, hôm nay chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền có thể khiến chúng ta máu tươi năm bước, chiêu cáo thiên hạ, lại lấy thủ đoạn thiết huyết trấn áp dị nghị đối với Hoàng Cực Thánh Tông người, những thứ này, Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều làm được, bởi vậy mới có việc hôm nay, Tể Thu, mới có thể không đặt tất cả vào mắt như thế.
- Chỉ là, Hoàng Cực Thánh Tông có sự phát triển hôm nay, cai quản đất một vực vô số năm tháng, thiên hạ coi nó là thánh địa, dựa vào là cái gì, thực lực trấn áp thiên hạ, thực lực này từ đâu mà đến, từng thế hệ thiên kiêu hành hương mà đến, bái vào Hoàng Cực Thánh Tông, hôm nay hành vi của các ngươi, có lẽ không đủ để dao động căn cơ Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng nếu thiên hạ ly tâm, mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau, không biết Hoàng Cực Thánh Tông còn có thể đứng sừng sững ở đây, nguy nga không ngã hay không.
Mạc Khuynh Thành thanh âm vang vọng, tóc đen bay lên, nói một phen, thế mà lại khiến các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt đẹp trước mắt, rất khó tưởng tượng, Mạc Khuynh Thành có thể nói ra lời như thế.
- Nói rất đúng, không hổ là đệ tử bổn tọa, Mê Thần Đan chính là bổn tọa luyện chế thành, Hoàng Cực Thánh Vực này ai dám hoài nghi, nếu các ngươi không dám để nữ tử kia dùng, như vậy, thì đừng vọng ngôn định tội nữa, Tần Vấn Thiên đã đính hôn với đệ tử Mạc Khuynh Thành của ta, nếu Hoàng Cực Thánh Tông dám tùy tiện giết hắn, tính khí bổn tọa cũng không được tốt như vậy.
Một thanh âm hư vô mờ mịt từ bầu trời ập tới, nhìn không thấu, nắm không được, trong Hoàng Cực Thánh Tông, từng đạo khí thế mạnh mẽ phóng lên cao, tựa như muốn bắt giữ người nói chuyện ở đâu.
- Các vị cũng đã đến Hoàng Cực Thánh Tông ta, cần gì còn che che giấu giấu.
Trong Hoàng Cực Thánh Tông có thanh âm truyền ra, hắn vừa dứt lời, phía sau Mạc Khuynh Thành cách đó không xa xuất hiện bóng người hai lão giả, rõ ràng chính là bóng người ngày đó từng xuất hiện bên ngoài Tiên Vũ giới.
Trừ bọn họ, ở phương vị khác, cũng có một đám bóng người bước chậm đến, những người này mặc thuần màu trắng, khí chất nhẹ nhàng, khiến ánh mắt rất nhiều người co lại.
Những người này, thế mà, là sứ giả Tiên Vũ giới!
- Tần Vấn Thiên, Hoàng Cực Thánh Tông không chào đón mà nói, cánh cửa của Tiên Vũ giới vẫn rộng mở cho ngươi như cũ.
Trong sứ giả Tiên Vũ giới một người nọ mở miệng nói, Tần Vấn Thiên nhìn về phía người nọ, rõ ràng chính là giới chủ Tiên Vũ giới năm đó trong không gian tấm giới bi Tiên Vũ giới, Vũ Mục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận