Thái Cổ Thần Vương

Tần Chung

Thiên Vực, Tần tộc.
Cổ điện nguy nga, sừng sững trong mây, trên thềm đá tinh thần, một đạo thân ảnh đầu đội tử kim quan, người mặc cẩm bào, giống như tụ tập hết uy nghiêm của thiên địa lên người.
Nếu Tần Vấn Thiên ở đây thì tất nhiên sẽ nhận ra người này, trong ký ức của phụ thân hắn, người này từng xuất hiện mấy lần.
Tần Chính, hiện giờ là người cầm lái của Tần tộc, cha của thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên.
Hắn khoanh tay đứng trên thềm đá, giống như chủ của đất trời.
Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía dưới thềm đá, thân ảnh vừa xuất hiện này cũng có khí chất siêu nhiên, giống như hòa mình với thiên địa, giống như đại biểu cho bản thân của thiên địa, người này chính là một vị thiên thần của Tần tộc.
- Gia chủ tìm ta à?
Thiên thần đó tên là Tần Chung, đã bước vào cảnh giới này nhiều năm, nhưng ở trước mặt Tần Chính vẫn phải bảo trì sự tôn trọng nên có, cho dù hắn là trưởng bối của Tần Chính.
- Chung thúc, có chuyện phải phiền ngươi đi xử lý.
Tần Chính lên tiếng, Tần Chung là tộc thúc của hắn.
- Được.
Tần Chung gật đầu, cũng không hỏi là chuyện gì.
- Chuyện này ta vốn nên để Đãng Thiên đi làm, có điều Đãng Thiên năm đó ở Thiên Đạo Thánh viện chịu một số bất lợi, bế quan đến giờ vẫn chưa xuất quan, chỉ đành phiền Chung thúc đi một chuyến vậy.
Tần Chính bình tĩnh nói.
Tần Chung thờ ơ trả lời:
- Gia chủ cứ nói.
- Ừ.
Tần Chính gật đầu.
- Lạc Thần thị truyền tin đến, contrai của Tần Viễn Phong hiện giờ đang ở Lạc Thần thị. Ngươi đến Lạc Thần thị mang hắn về Tần tộc.
Tần Chung mắt lóe sáng, hiếu kỳ nói:
- Gia chủ, bên Lạc Thần thị không ngờ lại truyền tin tức đến Tần tộc à?
- Lạc Thần thị hiện giờ đang có nội đấu nghiêm trọng, Lạc Thần Mộ muốn đoạt quyền, lực lượng trong tay hắn có thể nói đã ngang ngửa với Lạc Thần Xuyên, chỉ còn cần mấy lão già ủng hộ. Cho nên cần một cơ hội, thái độ của hắn là sau khi chấp chưởng Lạc Thần thị rồi sẽ hóa giải ân oán với Tần tộc ta.
Tần Chính thản nhiên nói.
- Cho nên nếu ta tới Lạc Thần thị, chỉ cần dùng danh nghĩa của Tần tộc bắt con trai của kẻ phản nghịch của Tần tộc thì Lạc Thần Mộ sẽ phối hợp?
Tần Chung nói.
- Chỉ cần hắn kiềm chế được bên Lạc Thần Xuyên là được, mấy lão già của Lạc Thần thị sớm đã tiêu tan nhuệ khí rồi, không muốn tiếp tục đấu với Tần tộc ta nữa. Lạc Thần Xuyên nếu mạnh mẽ can thiệp thì cách ngày hạ vị cũng không còn xa.
Tần Chính nói một cách rất tùy ý, giống như nắm rõ tất cả.
- Được, ta giờ xuất phát ngay.
Tần Chung gật đầu.
- Cố gắng nhanh một chút, dùng phương thức nhanh nhất tới đó đi.
Tần Chính lên tiếng. Tần Chung xoay người rời đi, chậm chễ dễ sinh biến, tất nhiên phải nhanh chóng tới Lạc Thần thị, để tránh Tần Vấn Thiên rời đi.
Nếu như Tần Viễn Phong thật sự còn sống, như vậy, bắt Tần Vấn Thiên rồi hắn chắc sẽ xuất hiện.
...
Tần Vấn Thiên đang ở Lạc Thần thị không biết việc phát sinh ở Thiên Vực Tần tộc, hắn cũng không ngờ người của Lạc Thần thị lại truyền tin tức cho Tần tộc.
Dù sao, Lạc Thần thị và Tần tộc, ân oán của hai bên tồn tại đã lâu, vốn là cừu địch.
Tần Vấn Thiên Lúc này đang đi tới một tòa quảng trường rộng lớn trên Lạc Thần sơn, không chỉ có hắn đến, cường giả các mạch của Lạc Thần thị cũng có rất nhiều người tụ ở đây, đều là những nhân vật phe phái có chút địa vị trong Lạc Thần thị. Mà lúc này, Tần Vấn Thiên hiển nhiên cảm giác được tranh đấu phe phái hiện giờ của Lạc Thần thị, quảng trường rộng lớn chia làm hai trận doanh. Một trận doanh thì lấy gia chủ hiện giờ của Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên làm chủ, mà ở đối diện quảng trường thì xuất hiện một vị nhân vật thiên thần cực kỳ uy nghiêm, chính là Lạc Thần Mộ.
Phía sau Lạc Thần Mộ, cường giả như mây, số lượng cường giả tụ tập so với bên Lạc Thần Xuyên thì chỉ nhiều chứ không ít hơn. Hơn nữa, Tần Vấn Thiên còn nhìn thấy hai vị nhân vật giới chủ ngày xưa từng hộ tống Lạc Thần Lệ bước vào thế giới luân hồi, trong mắt hắn có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất. Hai người này ở thế giới luân hồi đã bán đứng Lạc Thần Lệ, chính bởi vì sự kiện lần đó mà dẫn tới trăm năm sau, mâu thuẫn trong Lạc Thần thị càng trở nên gay gắt tới mức như bây giờ.
Thậm chí, các cường giả của Lạc Thần thị đã bắt đầu chia phe một cách rõ ràng, đưa hẳn tranh đấu ra bên ngoài, không còn che giấu.
Ánh mắt của Lạc Thần Mộ tỏa định Tần Vấn Thiên, sau khi hắn ngồi xuống liền đối với hỏi Tần Vấn Thiên:
- Ngươi chính là con trai của Thiên Tuyết à. Không ngờ thoáng cái đã lớn vậy rồi, hơn nữa có một thân tu vi, có thể dễ dàng chèn ép một giới chủ cường đại, còn nhớ năm đó Thiên Tuyết trưởng thành ở trong tộc, khi đó nó ưu tú làm sao, đáng tiếc lại đi vào ngã rẽ.
Thanh âm của Lạc Thần Mộ không mang theo một chút tức giận nào, giống như chỉ là nói chuyện với vãn bối trong tộc, đâu có phải nhằm vào Tần Vấn Thiên, không hổ là nhân vật thiên thần, công phu dưỡng khí đã tới mức lô hỏa thuần thanh.
- Vãn bối Tần Vấn Thiên bái kiến tiền bối. Có điều lời của tiền bối thứ cho ta không thể công nhận. Theo ta được biết thì mẫu thân ta chưa bao giờ đi vào ngã rẽ. Tiền bối cho rằng là sai thì không có nghĩa nó là sai.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đáp lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
Lạc Thần Mộ nhẹ nhàng gật đầu, có điều rất nhiều người bên cạnh hắn khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên thì ánh mắt lại cực kỳ bất thiện. Nhất là cường giả lúc trước hàng lâm tới chỗ của Lạc Thần Dụ rồi sau đó thảm hại bỏ đi. Bọn họ biết Tần Vấn Thiên này cực kỳ cuồng vọng, không coi ai ra gì, căn bản không để người của Lạc Thần thị bọn họ vào mắt.
- Có điều, ta nghe nói lúc trước ngươi và người của Lạc Thần thị nổ ra một số xung đột, nói ngươi đến Lạc Thần thị, chỉ là để vấn an cữu cữu, muội muội của ngươi chứ không có liên quan gì tới Lạc Thần thị đúng không?
Lạc Thần Mộ hỏi hỏi.
- Đúng vậy.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Lời này có chút không đúng rồi. Chuyện năm đó chắc ngươi cũng biết một chút, Lạc Thần thị ta bởi vì chuyện của cha mẹ ngươi mà từng phát sinh nhiều lần xung đột với Tần tộc. Hiện giờ, rất nhiều nhân vật hậu bối, trưởng bối, cha mẹ của bọn họ đều bởi vậy mà chết, đau đớn tột cùng. Mà Thiên Tuyết nàng ta lại bỏ đi, vứt lại hết tất cả mọi chuyện lại cho gia tộc gánh chịu. Ngươi là con trai của Thiên Tuyết, ngươi chẳng lẽ vẫn cho rằng ngươi không có liên quan gì tới Lạc Thần thị ư?
Lạc Thần Mộ bình tĩnh nói, trong giọng nói vẫn không hề mang theo vẻ tức giận.
- Vãn bối muốn thỉnh giáo tiền bối, nếu như con nối dòng của tiền bối phát sinh xung đột với thế lực lớn khác và bị ức hiếp thì Lạc Thần thị có nhúng tay vào không?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Lạc Thần Mộ trầm ngâm một lát, lập tức minh bạch ý tứ của Tần Vấn Thiên, hắn thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên là có rồi.
- Nếu bởi vậy mà Lạc Thần thị phải chịu tổn thất thì Lạc Thần thị có quy trách nghiệm lên đầu con nối dòng của tiền bối không?
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:
- Không thể đối phó với cừu địch lại đi chỉ trích người trong tộc. Nếu Lạc Thần thị hành sự như vậy thì chỉ e là thành trò cười cho thiên hạ, nói ra chỉ tổ làm người ta nhạo báng.
- Càn rỡ.
Một người quát lớn.
- Xin thỉnh giáo, câu nào của ta là càn rỡ.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía người vừa quát lớn, thản nhiên hỏi.
Lạc Thần Mộ xua tay, cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Lời nói của ngươi không phải không có lý, nhưng mà năm đó hôn sự của phụ mẫu ngươi không được Lạc Thần thị đồng ý. Mà mẫu thân ngươi thì khư khư cố chấp, cuối cùng tạo thành một số hậu quả, cái đó với ví dụ mà ngươi nói thì không hề giống nhau.
- Bất kể đúng sai, nếu Lạc Thần thị ngay cả tộc nhân của mình cũng không thể bảo vệ, ngược lại còn đi chỉ trích, như vậy Lạc Thần thị có còn cần thiết phải tồn tại không?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng châm chọc:
- Tiền bối để ý đúng sai như vậy, thế thì năm đó trong thế giới luân hồi, hai vị giới chủ của Lạc Thần thị bán đứng người đồng tộc của mình, thậm chí không ngại ra tay đối phó, dâng cho cừu địch, hành vi hèn hạ nhục nhã như vậy vì sao hai người đó vẫn có thể xuất hiện trong đám người của Lạc Thần thị, chứ không phải bị trục xuất khỏi Lạc Thần thị?
Hai gã giới chủ thiên kiêu của Lạc Thần thị thấy Tần Vấn Thiên chĩa đầu mâu về phía mình thì thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng.
- Không ngờ con trai của Tần Viễn Phong, lại là người răng sắc lưỡi nhọn như vậy.
Một lão già châm chọc.
- Tiền bối muốn biện lý vậy thì ta giảng lý, hiện giờ, nói đạo lý không thắng thì thẹn quá hóa giận lên tiếng sỉ nhục, loại hành vi này...
Tần Vấn Thiên lắc đầu, vị châm chọc rõ ràng không chút che giấu.
- Ngươi nói rất có đạo lý.
Lạc Thần Mộ mỉm cười gật đầu:
- Lúc trước đánh một trận, một kiếm muốn phong hầu, phong thái này rất có thiên phú của phụ thân ngươi năm đó, ngươi vừa rồi nói đúng, hai chữ đạo lý khó có thể phân biệt rõ ràng. Ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là, Lạc Thần thị nếu ngay cả tộc nhân cũng mình bị vũ nhục mà không thể bảo vệ, như vậy thì không xứng là Lạc Thần thị. Bởi vậy, đối với việc ngươi làm nhục tộc nhân của Lạc Thần thị lúc trước, có cần phải trả lại công đạo hay không?
- Vậy bọn họ lúc trước vũ nhục cha ta, vũ nhục huynh trưởng ta, vậy có nên trả lại công đạo không?
Lạc Thần Lệ lạnh lùng nói. Gia chủ Lạc Thần Xuyên của Lạc Thần thị thì ngược lại không nói gì, đang xem Tần Vấn Thiên sẽ ứng đối như thế nào.
- Nên chứ, lúc trước có ai vũ nhục Dụ nhi thì tự đứng ra đi, vũ nhục một câu thì tự vả vào miệng mình một cái.
Thanh âm của Lạc Thần Mộ đột nhiên trở nên lạnh lùng, cực kỳ uy nghiêm. Các cường giả lúc trước sắc mặt cứng đờ, không ít người trong bọn họ đều là nhân vật giới chủ, bảo bọn họ tự vả vào miệng mình sao?
Mắt của Lạc Thần Xuyên cứng lại, Lạc Thần Mộ này dùng thủ đoạn ác quá, đây là chuẩn bị hạ sát thủ à?
- Lời ta nói các ngươi không nghe thấy à?
Thanh âm của Lạc Thần Mộ càng lạnh hơn. Mấy người đó đều đi ra, sắc mặt khó coi, nhưng bọn họ cũng minh bạch Lạc Thần Mộ là muốn đối phó với Tần Vấn Thiên nên mới làm như vậy, thế là đành ở trước mặt mọi người tự vả vào miệng mình.
Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì thần sắc cực kỳ lạnh lùng, đây là muốn lấy cớ để đối phó mình.
Lạc Thần Mộ im lặng nhìn mấy người đó tự vả vào miệng, sau đó lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Bản thân ngươi cũng nói, ngươi tới Lạc Thần thị là để vấn an cữu cữu, không liên quan gì tới Lạc Thần thị. Hiện giờ bọn họ đã phải trả giá vì hành vi của mình ra, còn ngươi vũ nhục người của Lạc Thần thị, thậm chí lấy kiếm chỉ vào cổ họng, mũi kiếm nhuốm máu, việc này nên giải quyết thế nào đây?
- Có người vũ nhục ta, vũ nhục cữu cữu của ta. Ta tất nhiên phải phản kích, tiền bối nếu muốn vì nhân vật hậu bối mà xuất thủ đối phó ta thì ta cũng không thể nói gì được nữa.
Tần Vấn Thiên cười nhạt, thiên thần xuất thủ, đối phương nếu làm vậy thì vị ngoại công, gia chủ của Lạc Thần thị của hắn cũng không phải là đồ trang trí.
- Ta tất nhiên sẽ không ra tay.
Lạc Thần Mộ nói.
Nụ cười của Tần Vấn Thiên càng trở nên sáng lạn hơn, nói:
- Một khi đã như vậy, có người muốn đòi nợ vì chuyện lúc trước thì cứ ra tay đối phó ta. Nếu có thể lấy kiếm phong hầu ta thì ta chấp nhận, nếu không thể lại bị phong hầu ngược lại thì đừng có trách ta.
- Cuồng vọng.
Cường giả bên Lạc Thần Mộ đều lộ ra vẻ phẫn nộ, dứa con trai này của Tần Viễn Phong không phải ngông cuồng, không coi ai ra gì một cách bình thường mà quả thực là không để cường giả của Lạc Thần thị vào mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận