Thái Cổ Thần Vương

Vấn Thiên, ta nhớ ngươi

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Mạc Khuynh Thành có chút do dự nhìn về phía Hoa Tâm Di. Nàng vừa định cất lời cự tuyệt thì lại nghe Đông Lâm Vũ nói:
- Thiên Đạo Thánh Viện rộng lớn mênh mông, kết bạn đi cùng cũng có thể trợ giúp tiên tử ít nhiều, Tâm Di, ngươi nói có phải không?
Hoa Tâm Di thấy Đông Lâm Vũ tươi cười nhìn mình thì gật đầu nói:
- Đúng vậy Khuynh Thành, chúng ta cùng nhau đi.
- Vậy được rồi.
Mạc Khuynh Thành vì nghĩ đến lúc trước có người chặn đường mình thì nàng khẽ gật đầu. Hoa Tâm Di cùng với Đông Lâ Vũ này giống như nhân vật rất lợi hại, hơn nữa bọn họ là tình lữ, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống xấu hổ. Nàng hy vọng có thể nhanh tìm được địa phương mà hắn đang tu luyện.
- Đi thôi, dẫn ngươi đi tham quan thánh viện một chút.
Đông Lâm Vũ cười nói, rồi chậm rãi quay người bước đi. Đông Lâm Vũ chính là thiên kiêu của Bách Luyện Thánh Giáo, là người thay thế bổ sung cho vị trí thánh tử. Năm đó, hắn cùng người kia tranh đoạt vị trí thánh tử, sau cùng bại trong tay Lý Dục Phong nên vẫn luôn tâm niệm một ngày nào đó có thể chiến thắng người kia. Nhưng mà tư chất của Lý Dục Phong quả thực khiến người ta bội phục, thiên phú của hắn còn hơn Đông Lâm Vũ một bậc.
Nhưng địa vị của Đông Lâm Vũ ở Bách Luyện Thánh Giáo vẫn rất cao. Không những thế, bởi vì thực lực của hắn cường đại nên dọc đường có không ít người đối với hắn khách khí.
- Bách Luyện Thánh Giáo là thế lực đỉnh cấp của Tiên Vực phương bắc. Đông Lâm Vũ có cơ hội trở thành thánh tử, tư chất trác tuyệt, đối xử với ta cũng rất tốt.
Hoa Tâm Di nở nụ cười thân mật nói với Mạc Khuynh Thành.
- Qủa đúng như vậy, thật sự rất hâm mộ ngươi.
Mạc Khuynh Thành cười nói.
- Khuynh Thành tiên tử có dung nhan như vậy, nếu muốn tìm đạo lữ như ta cũng là không khó khăn.
Đông Lâm Vũ cười nhạt nói.
- Khuynh Thành quả thật có khuôn mặt đẹp, chỉ có điều muốn tìm nhân vật như ngươi trong Thiên Đạo Thánh Viện này cũng là hiếm thấy, làm sao có thể nói là dễ dàng.
Hoa Tâm Di mỉm cười nói. Mạc Khuynh Thành nghe được lời của hai người không nói gì, ngược lại nhỏ giọng nói:
- Các ngươi nói xem Thông Thiên giới có thể làm cho vòm trời hiện chữ cho tất cả mọi người nhìn được là sự thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Đông Lâm Vũ gật đầu.
- Ta muốn đi Thông Thiên giới xem.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Đông Lâm Vũ thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, lập tức gật đầu:
- Được, ta và Tâm Di cùng ngươi đi tới.
- Cảm ơn.
Mạc Khuynh Thành nói cảm ơn, sau đó tiến về phía Thông Thiên giới. Nhìn thấy Đông Lâm Vũ vẫn theo sau người Mạc Khuynh Thành, trong mắt Hoa Tâm Di hiện lên thần sắc khó coi, chỉ có điều nàng che giấu sự không hài lòng rất nhanh, đuổi theo sóng bước cùng với Đông Lâm Vũ.
- Khuynh Thành, ngươi có muốn ta giới thiệu giúp một đạo lữ cho ngươi không? Ở Thiên Đạo Thánh Viện này thiên kiêu nhiều như mây. Tại Bách Luyện Thánh Giáo cũng có không ít người ưu tú, nếu như ngươi cùng với một vị thiên kiêu của Bách Luyện Thánh Giáo kết đôi thành đạo lữ thì cũng sẽ không bị người khác tùy tiện chặn lại.
Hoa Tâm Di cười nói nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một ít mùi vị khác thường.
- Không cần, ta đã có người trong lòng.
Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng lắc đầu, bước chân không tự chủ được đã tăng nhanh vài phần.
- Hắn là người như thế nào? Thiên phú ra sao, có phải thuộc một thế lập đỉnh cấp không?
Hoa Tâm Di hỏi tới.
- Hắn đương nhiên là người cưc kỳ ưu tú.
Mạc Khuynh Thành vừa nghĩ đến không lâu nữa mình có thể thấy Tần Vấn Thiên nên không chú ý thái độ của Hoa Tâm Di, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười khuynh thành. Đông Lâm Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười như vậy, trong lòng lại sinh ra sóng lớn. Hắn ở trong Bách Luyện Thánh Giáo ngoại trừ có cảnh giới cao một chút thì không có cái gì bằng được Lý Dục Phong.
Ngay cả nữ nhân cũng là như vậy. Hoa Tâm Di tuy xuất chúng nhưng so sánh với người yêu của Lý Dục Phong là muội muội Bách Minh U Hoàng vẫn thua kém vài phần. Tư sắc của Mạc Khuynh Thành này đủ có thể vượt qua được vị ở Bắc Minh kia, thậm chí so với giai nhân tuyệt thế Bắc Minh U Hoàng của Tiên Vực phương bắc.
Mỹ nữ như vậy không cần thiên phú quá mạnh mẽ, mặc dù chỉ đặt ở trong nhà cùng có thể tạo thành cảnh đẹp ý vui. Huống hồ lại có thể gia nhập thánh viện, chính là đại biểu cho tư chất không tầm thường, cho nên trong lòng Đông Lâm Vũ nhất thời nổi lên sóng lớn.
Ba người nhanh chóng đi tới lối vào Thông Thiên giới, tiến thẳng đến khu vực trung tâm Thông Thiên giới. Nhìn dáng vẻ của Mạc Khuynh Thành, Đông Lâm Vũ mơ hồ đoán được đối phương có lẽ muốn tìm người trong Thông Thiên giới.
- Ta thực sự rất tò mò, không biết là thiên kiêu phương nào có thể khiến cho Khuynh Thành tiên tử nhớ mong như vậy.
Đông Lâm Vũ cười nói.
Hoa Tâm Di kéo cánh tay Đông Lâm Vũ, trông giống như đang lo lắng hắn sẽ bị cướp đi vậy. Hoa Tâm Di mở miệng nói:
- Hi vọng người yêu của Khuynh Thành không phải kẻ tầm thường nhưng bất kể thế nào, người đó sao có thể đánh đồng cùng với người. Khuynh Thành mặc dù xuất chúng nhưng người nàng thích sợ là xách giày cho ngươi cũng không xứng.
Đông Lâm Vũ từ chối cho ý kiến. Hoa Tâm Di cũng là người thông minh, nàng nhìn ra được sự nhỏ mọn của hắn nên nhân cơ hội này nịnh hót tiếp lời hắn. Điều này khiến lòng hắn phi thường đắc ý.
Mạc Khuynh Thành khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy thái độ của đối phương không đúng. Nghe Hoa Tâm Di nói về Tần Vấn Thiên như vậy đương nhiên khiến nàng mất hứng:
- Tuy Đông Lâm Vũ xuất chúng, ta cũng sẽ không so sánh trượng phu của ta cùng với hắn nhưng mà đối với lời nói của ngươi, trượng phu của ta cũng không nhận nổi.
- Trượng phu?
Ánh mắt Đông Lâm Vũ cùng Hoa Tâm Di đồng thời lóe lên. Trong lòng Đông Lâm Vũ có chút khó chịu, mỹ nữ như Khuynh Thành không ngờ đã là thê tử của người khác làm cho hắn không hài lòng. Về phần Hoa Tâm Di, nàng lại cười thầm.
Liếc mắt nhìn Đông Lâm Vũ bên cạnh, trong lòng Hoa Tâm Di thầm than, nam nhân tất cả đều là kẻ háo sắc giống nhau. Càng là thiên kiêu như Đông Lâm Vũ thì không có khả năng cả đời chỉ có một nữ nhân.
- Có thể xách giày cho Lâm Vũ chính là đã để mắt hắn.
Hoa Tâm Di hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thay đổi so với tốc độ lật sách còn nhanh hơn. Thần sắc Mạc Khuynh Thành khẽ biến, quay lại nhìn Hoa Tâm Di nói:
- Tại sao ngươi lại nói chuyện như vậy?
- Mạc Khuynh Thành, Thánh viện đã mở cửa gần bốn mươi năm, ngươi dùng chút thiên phú yếu kém gia nhập thánh viện chỉ sợ không biết rằng các thiên kiêu tại Thiên Đạo Thánh Viện có trình độ thế nào. Lâm Vũ có cơ hội trở thành thánh tử của Bách Luyện Thánh Giáo, là một đại giáo có thể hiệu lệnh vô số cường giả, hắn xuất chúng ra sao, ngươi sẽ không có cách nào tưởng tượng được. Trượng phu của người là cái thứ gì mà có được mỹ nhân như ngươi làm bạn, ta hoàn toàn cảm thấy hắn không xứng với ngươi.
Hoa Tâm Di lạnh lùng nói:
- Không bằng ngươi cùng ta hầu hạ Lâm Vũ, đương nhiên là nếu ngươi muốn rời đi, Lâm Vũ cũng sẽ không ngăn cản ngươi.
- Ngươi…vô sỉ.
Sắc mặt Mạc Khuynh Thành trở nên khó coi khi phát ra hai chữ này. Không nghĩ đến Hoa Tâm Di là bạn gái của Đông Lâm Vũ lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy. Mà giờ phút này, Đông Lâm Vũ ở bên cạnh lại không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn.
- Có cơ hội như vậy chính là vinh hạnh của Mạc Khuynh Thành ngươi. Không phải ta tự hào nhưng nếu không có ta và Lâm Vũ đi theo bảo hộ ngươi quãng đường này thì lấy tư sắc của người sợ là không ít người thèm nhỏ dãi muốn động thủ. Cho nên ngươi bỏ ra một chút cái giá hoàn trả lại ân tình là đương nhiên.
Hoa Tâm Di tiếp tục nói làm cho sắc mặt Mạc Khuynh Thành bị nghẹn đến đỏ bừng. Lúc này bọn họ đã đi đến khu vực trung tâm Thông Thiên giới, Mạc Khuynh Thanh lao thẳng đến cột đá, Hoa Tâm Di cũng không ngăn cản chỉ nhàn nhạt nhìn nàng. Đông Lâm Vũ có chút oán khí nói:
- Bạn gái như ta, ngươi đến nơi nào để tìm?
- Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.
Đông Lâm Vũ mỉm cười ôm Hoa Tâm Di vào trong ngực, vẫn giữ phong độ phiêu dật nhìn động tác của Khuynh Thành. Nàng dùng tay khắc một hàng chữ xinh đẹp lên trên cột đá trôi bồng bềnh trong không trung Thông Thiên giới.
Mạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào hàng chữ trôi trên không trung, mặt lộ ra một tia hi vọng, thì thào nói nhỏ:
- Vấn Thiên, ta nhớ ngươi…Khuynh Thành.
Hàng chữ cổ trên vòm trời chính là điều Mạc Khuynh Thành đang nhỏ giọng nói. Câu nói yếu ớt như âm thanh của muỗi lại chứa đựng nỗi nhớ sâu sắc. Giờ phút này có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn chữ viết trên vòm trời. Trong đó, có không ít người năm đó đã nghe thấy âm thanh của Thạch Chung Bích vang lên bốn phía trong thánh viện cùng với một câu kia cũng chứa đựng sự tưởng niệm thâm tình, Thanh Nhi, ta nhớ ngươi!
Trong hàng chữ xinh đẹp - Vấn Thiên, ta nhớ ngươi- mặc dù không có tiếng chuông làm bạn cũng không có sự nhớ nhung nồng đậm nhưng chỉ cần nhìn thấy hàng chữ này lại có thể cảm nhận được tình cảm của người khắc chữ.
Năm đó, tiếng Thạch Chung Bích truyền ra để tưởng niệm người kia hình như chính là Tần Vấn Thiên. Hiện tại, người này cũng là Vấn Thiên, chẳng lẽ lại là Tần Vấn Thiên.
Thế gian sao lại có chuyện khéo như vậy. Tần Vấn Thiên lấy tiếng chuông để truyền sự nhớ nhung của mình đối với con gái của Trường Thanh. Hiện tại nữ tử tên Khuynh Thành này lại tới đây khắc chữ biểu đạt ý sự nhớ nhung của nàng.
Ánh Mắt Đông Lâm Vũ khẽ biến nhìn Mạc Khuynh Thành nói:
- Trượng phu của ngươi tên là gì?
Mạc Khuynh Thành quay đầu về phía Đông Lâm Vũ nói:
- Trượng phu ta tên gọi là Tần Vấn Thiên.
Trong nháy mắt chân mày của Đông Lâm Vũ nhíu lại, biến đổi. Hắn đã nghe nói qua, Tần Vấn Thiên vào hai năm trước đây đã từng ở Thông Thiên giới làm ra chuyện không nhỏ. Đây là một nhân vật lợi hại, Hoàng Hữu Địch và Lôi Phách đều chịu thiệt trong tay hắn.
- Chưa nghe nói qua. Ta khuyên ngươi không phải ai cũng có cơ hội hầu hạ Lâm Vũ. Đây cũng là số mệnh của người, nếu không nam nhân của ngươi đến lại phải mất mặt rời đi, lúc đấy ngươi là người xấu hổ.
Tuy Tần Vấn Thiên có danh tiếng nhưng bốn phía thánh viện không phải ai cũng biết hắn. Hoa Tâm Di không biết đến Tần Vấn Thiên cũng là điều đương nhiên.
Đông Lâm Vũ nghe được lời của nàng thì cau mày. Đúng lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước đã thấy một nhóm người xuất hiện. Đoàn người này có khí độ không tầm thường. Dẫn đầu là một nam một nữ, nam tử tuấn tú còn nữ tử là một người đẹp. Tuy vị nữ tử này không thể so sánh với Khuynh Thành nhưng đối phương so với Hoa Tâm Di lại càng xuất chúng hơn, nhất là khí chất cao quý bẩm sinh phát ra từ người nàng.
- Đông Lâm Vũ, ngươi thực sự càng lúc càng khiến người khác không chịu được.
Người nam tử dẫn đầu lạnh lùng nói.
Hoa Tâm Di nhíu mày nói:
- Ngươi là cái gì mà dám ăn nói với Lâm Vũ như thế.
Lý Dục Phong mỉm cười liếc mắt nhìn Hoa Tâm Dĩ, khẽ lắc đầu nói:
- Nữ nhân như nàng mà cũng làm ngươi để ý. Qủa thực nồi nào úp vung nấy.
Dứt lời hắn nhìn về phía Khuynh Thành, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc vì sắc đẹp của đối phương. Hắn nói:
- Ngươi đến tìm Tần Vấn Thiên?
- Đúng, ngươi biết hắn ở nơi nào sao?
Mạc Khuynh Thành gật đầu. Người này hình như biết câu trả lời mà nàng cần.
- Biết, chỉ có điều hắn vẫn chưa đi ra. Ngươi ở nơi này kiên trì chờ một lát. Sẽ có người nhanh chóng tới đây đón ngươi.
Lý Dục Phong nhìn Mạc Khuynh Thành và nói. Điều này làm cho nàng thực sự cao hứng, nàng cảm giác được khí độ của Lý Dục Phong còn cao hơn Đông Lâm Vũ rất nhiều, hắn sẽ không lừa gạt nàng chứ. Chỉ là không biết người đến đón nàng là ai? Liệu có phải là hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận