Thái Cổ Thần Vương

Lục Tuyết Giai xuất chiến

Cúc Vũ ngẩng đầu nhìn quần sáng chữ cổ xuất hiện phía trên không trung, trong lòng nàng dấy lên một trận sóng lớn.
Hai con mắt thâm thúy của nàng liếc nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh, chỉ thấy hai tay của Tần Vấn Thiên này giống như tay của thần ma, không ngừng gõ lên trống trận. Mỗi lần đánh đều khiến cho trống trận vang rền như sấm, chữ cổ cuốn lấy cả vòm trời.
Lục Tuyết Giai nhíu mày, thần sắc nàng lạnh giá. Rất nhiều ma kỵ sĩ ở phía sau đồng loạt ra tay, trong phút chốc tiếng trống trận rít gào, ma uy vô tận hội tụ vào một chỗ, hóa thành một thanh ma kiếm chém trời. Thanh ma kiếm này cực mỏng, như thể có thể chém đứt hư không.
Một kiếm chém xuống phá tan vòm trời phủ đầy chữ cổ.Tuy nhiên những chữ cổ này cất chứa lực đàn hồi cực đáng sợ, mặc dù đã bị chém đứt nhưng lại vẫn điên cuồng trấn áp chống lại, khiến cho oai lực của ma kiếm cũng dần dần tiêu hao rồi biến mất.
Ma kỵ sĩ sau lưng Cúc Vũ sau đó đồng loạt ra tay phản kích về phía Lục Tuyết Giai. Nếu Lục Tuyết Giai đã lựa chọn các nàng làm làm đối thủ, vậy thì chỉ có một con đường chiến đấu.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, khắp chiến trường bạo phát ra tiếng trống trận kinh thiên. Ma Tướng thứ nhất yên tĩnh ngồi trên chiến xa như một vị kim giáp Ma Vương, hắn thậm chí không ra tay, ma kỵ sĩ phía sau lưng hắn cũng là quân đoàn cường đại nhất, bách chiến bách thắng của Hắc Thạch Ma Tông, ngoại trừ quân đoàn dưới quyền Hắc Thạch Ma Vương.
Ma Tướng thứ hai Huyết Thủ đồ tể có phần hứng thú nhìn chiến trường này, nhưng cũng không tham chiến.
Ma Tướng thứ ba Tông Diễm quay sang hỏi Hoàng Hàn Linh bên cạnh:
- Có muốn trực tiếp ra tay loại bọn hắn không?
- Không vội, mục tiêu của ta là mạng của hắn, thả cho hắn vào vòng kế tiếp.
Hoàng Hàn Linh nói.
- Vậy thì cũng dễ thôi.
Tông Diễm thản nhiên nói:
- Khiến cho Lục Tuyết Giai dừng tay.
- Rõ.
Ma kỵ sĩ phía sau lưng hắn tuân mệnh, lập tức tiếng trống trận nổi lên, trong phút chốc ma uy hóa thành một con hỏa long đen sẫm đáng sợ xông về phía Lục Tuyết Giai. Sắc mặt Lục Tuyết Giai cứng đờ, hai tay tinh tế điên cuồng đánh lên trống trận, một kiếm khai chiến với hỏa long.
- Ta muốn hắn thăng cấp.
Tông Diễm mở miệng nói, sắc mặt Lục Tuyết Giai có chút không được tốt lắm. Ma Tướng thứ ba Tông Diễm thật đúng là bá đạo, hắn muốn Tần Vấn Thiên thăng cấp liền bảo nàng dừng tay.
Chỉ có điều, vì gặp phải mũi nhọn công kích của Tông Diễm, Lục Tuyết Giai quả thật dừng tay. Nàng dừng lại, không công phạt Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ nữa, chỉ là lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, giống như đang nói với Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ, coi như các ngươi may mắn, tránh được một kiếp.
- Xem ra, thứ hạng đã tăng lên.
Cúc Vũ nhàn nhạt cười nói.
Tần Vấn Thiên liếc mắt thoáng nhìn về phía Tông Diễm và Hoàng Hàn Linh. Hắn đương nhiên biết đối phương không phải thật sự muốn giúp hắn, chỉ là muốn đùa bỡn hắn, muốn mạng của hắn.
Thả cho hắn thăng cấp sao?
Vậy thì hắn cũng mỏi mắt mong chờ.
Bởi vì có Ma Tướng thứ ba Tông Diễm cường thế tham dự, từng vị Ma Tướng lần lượt bị đào thải. Không ngờ lại không tiếp tục có Ma Tướng công kích Cúc Vũ nữa, cho tới lúc xác định thứ hạng của mười bốn vị Ma Tướng bị loại cũng không thấy có tên Cúc Vũ.
Lần này, Ma Tướng thứ hai mươi tám Cúc Vũ trực tiếp tiến vào trong nhóm mười bốn người đứng đầu.
Kết cục như vậy ngược lại khiến cho Cúc Vũ cảm thấy có chút buồn cười.
Mười bốn vị Ma Tướng lui ra khỏi chiến trường.
Ma trận biến mất, còn lại mười bốn vị Ma Tướng trong chiến trường.
Ma Tướng thứ nhất ngồi trên chiến xa mở mắt ra, nhìn lướt qua chiến trường rồi nói:
- Tiếp theo, tuyển ra Ma Tướng thứ tám đến thứ mười bốn, quy định các ngươi hắn cũng đã rõ ràng.
- Quy định gì?
Tần Vấn Thiên quay sang truyền âm hỏi Cúc Vũ.
- Loạn tướng chiến.
Thần sắc Cúc Vũ nghiêm túc hẳn lên. Có thể tiến vào nhóm mười bốn Ma Tướng đứng đầu đã là may mắn, trận chiến này lại bị Hoàng Hàn Linh cùng Lục Tuyết Giai chĩa mũi nhọn vào, e là không có cách nào đi về phía trước được.
- Loạn tướng chiến là do hộ pháp tới chiến, hộ pháp nào chiến thắng thì sẽ tiếp tục ở lại chiến trường, hộ pháp nào chiến bại thì Ma Tướng sẽ xuất chiến. Ma Tướng xuất chiến cần phải đấu với Ma Tướng và hai vị hộ pháp phía đối phương. Nếu như lại một lần nữa chiến bại thì sẽ bị trực tiếp đào thải. Đồng dạng, nếu như chiến thắng được ba người phía đối phương thì đối phương sẽ bị đào thải.
Cúc Vũ nói.
- Nói cách khác, hộ pháp và Ma Tướng của một phe cùng bị đánh bại thì phe đó sẽ bị đào thải.
Tần Vấn Thiên nói.
- Có thể hiểu như vậy.
Cúc Vũ gật đầu.
- Nói như vậy, nếu như hộ pháp còn lợi hại hơn Ma Tướng thì chẳng phải là rất thú vị sao.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Chỉ có điều loại tình huống này bình thường hẳn là không có khả năng phát sinh, hộ pháp nếu mạnh mẽ hơn Ma Tướng thì chỉ sợ hắn sớm đã nghĩ biện pháp thay thế Ma Tướng, sao lại còn là hộ pháp cơ chứ. Trừ khi là hộ pháp của Ma Tướng có thứ hạng trong tốp đầu lợi hại hơn Ma Tướng xếp ở thứ hạng thấp thì còn có khả năng.
Ví dụ như hộ pháp của Ma Tướng thứ nhất rất có khả năng mạnh hơn những Ma Tướng xếp ở hạng thấp hơn, nhưng bọn họ tình nguyện làm hộ pháp của Ma Tướng thứ nhất, bởi vì như vậy sẽ có rất nhiều lợi ích. Tuy trên danh nghĩa bọn hắn chỉ là hộ pháp ma kỵ sĩ nhưng quyền thế cũng chẳng kém gì những Ma Tướng xếp ở hạng thấp hơn.
- Còn nữa, trận chiến này có thể sẽ xuất hiện tình trạng tử trận. Nếu như biết rõ mình chắc chắn thất bại, vậy thì cứ chịu thua sớm một chút.
Cúc Vũ truyền âm nhắc nhở một tiếng.
- Lục Tuyết Giai, một vị hộ pháp ma kỵ sĩ của người dường như là tạm thời tuyển ra phải không, e rằng chiến trường này sẽ gây bất lợi cho ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý theo ta hàn huyên một hồi, ta sẽ để cho hộ pháp của ta thay ngươi giải quyết gia hỏa kia, có được không?
Tư Đồ yêu dị vừa cười vừa nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tuyết Giai nhìn lướt qua Tư Đồ, mở miệng nói:
- Hộ pháp không phải Ma Tướng, kết cục của trận chiến này chung quy vẫn là do Ma Tướng tới quyết định. Cho dù hộ pháp của ta có chiến bại thì ta cũng vẫn có thể tiến về phía trước.
- Cúc Vũ, đây vốn dĩ không nên là vị trí của ngươi. Trận chiến này, hộ pháp của ngươi xuất chiến trước tiên đi, sớm cút khỏi đây một chút.
Có một vị Ma Tướng không chút khách khí nói. Cúc Vũ vốn là Ma Tướng hạng chót, nàng có thể đi tới bước này đã là may mắn, hiện tại chắc hẳn là nên cút đi rồi.
- Ta bảo đảm ngươi sẽ vào trong bảy vị trí đầu tiên.
Tần Vấn Thiên quay sang nói với Cúc Vũ, khiến cho ánh mắt của Cúc Vũ ngưng lại, sau đó nàng liền thấy Tần Vấn Thiên đi ra ngoài. Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Cúc Vũ liền cười cười, quay sang nói với một vị hộ pháp khác bên cạnh:
- Ngươi cũng theo hắn xuất chiến đi.
- Được.
Người kia gật đầu, cùng Tần Vấn Thiên bước ra.
- Bảo hộ pháp của ngươi ra đây.
Tần Vấn Thiên nhìn Lục Tuyết Giai nói.
Thần sắc Lục Tuyết Giai lạnh giá. Lúc trước Tần Vấn Thiên đã chém một hộ pháp của nàng, vị hộ pháp còn lại e rằng cũng không phải là đối thủ của Tần Vấn Thiên.
- Ngươi tự biết sao bản thân lại được thăng cấp chứ? Nếu như trận chiến đầu tiên này ngươi lựa chọn ta, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận.
Lục Tuyết Giai mở miệng nói một tiếng, hai vị hộ pháp của nàng đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên thoáng lộ ra một tia nghiêm trọng.
- Ầm.
Tiên lực hủy diệt của Tần Vấn Thiên điên cuồng phun ra, trong bàn tay hắn ngay lập tức xuất hiện một thanh phương thiên họa kích toàn thân đen sẫm do quy tắc tiên lực hủy diệt ngưng tụ thành, giống như màu sắc của tinh hồn của hắn.
Thời khắc này, trên người Tần Vấn Thiên đã rút đi bộ dáng thản nhiên an bình, chỉ còn lại bá đạo sắc bén.
Nếu là chiến trường của ma tu, vậy thì hắn sẽ lấy phong thái của ma tông trấn áp các cường giả khác.
- Ầm!
Một khí thế cuồng bạo đến cực điểm cuốn lấy tất cả trào ra. Tần Vấn Thiên hiện tại uy thế đáng sợ tới mức nào, tuy chỉ là cảnh giới Tiên Thai thất trọng, nhưng cỗ uy thế ngập trời này lại khiến cho hộ pháp của Lục Tuyết Giai cảm thấy sợ hãi.
Tần Vấn Thiên bước chậm ra, đáp xuống phía trước mặt một vị hộ pháp của Lục Tuyết Giai, phương thiên họa kích hung bạo đánh ra một đòn. Một đòn này thay đổi bất ngờ, lực lượng hủy diệt đổ sụp xuống, giống như một cái miệng to như chậu máu, muốn một hơi nuốt sạch sinh mạng của hộ pháp bên phía đối phương.
Ma tu hộ pháp này nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân đều toát ra huyết quang đáng sợ. Hắn tập trung tất cả lực lượng đánh ra một đạo ma quyền chí cường.
Kèm theo một tiếng động rất lớn vang lên, quyền quang nát bấy, trên phương thiên họa kích khủng khiếp có chùm sáng hủy diệt cực hạn chôn vùi tất cả. Phù một tiếng, phương thiên họa kích trực tiếp đâm vào thân thể của ma tu hộ pháp, trấn áp giết chết hắn.
Sắc mặt của Lục Tuyết Giai khẽ biến. Mặc dù nàng biết hộ pháp của nàng có khả năng không thắng nổi Tần Vấn Thiên nhưng cũng không ngờ tới lại thua thảm đến như vậy. Không thể không nói, lúc trước nàng chọn Tần Vấn Thiên làm hộ pháp của nàng chính là một quyết định vô cùng sáng suốt, đáng tiếc hắn và hộ pháp của Ma Tướng thứ ba lại có thù oán.
Tần Vấn Thiên cầm phương thiên họa kích trong tay đi về phía một gã hộ pháp khác. Người kia lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, nói:
- Ta chịu thua.
Không nói đến Tần Vấn Thiên cường đại, bên cạnh Tần Vấn Thiên còn có một người nữa. Trận chiến này căn bản không có chút phần thắng nào, chỉ có chịu thua.
Trước một đòn cường thế của Tần Vấn Thiên, hộ pháp của Lục Tuyết Giai chiến bại.
Tần Vấn Thiên sở dĩ cường thế như vậy chính là muốn nói cho những Ma Tướng này biết, muốn tìm người thì phải cẩn thận một chút. Cũng coi như là lời đáp lại cho Ma Tướng lúc trước mắng nhiếc Cúc Vũ, muốn Cúc Vũ bị loại thì đầu tiên phải vượt qua được cửa ải hộ pháp này.
Cũng như nếu muốn đào thải Lục Tuyết Giai phải vượt qua được hộ pháp của Lục Tuyết Giai vậy.
Hiện tại, hộ pháp của Lục Tuyết Giai đã chiến bại.
Tiếp theo, Lục Tuyết Giai phải xuất chiến.
Thần sắc Lục Tuyết Giai lạnh lùng, đôi mắt lạnh như bang của nàng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên:
- Ngươi là không cam lòng vì ta vứt bỏ ngươi sao? Ở Ma Tông, không cam lòng lại có ích lợi gì.
Nói rồi Lục Tuyết Giai bước ra, toàn thân nàng như có lực lượng quy tắc lưu động, ma lực chạy khắp toàn thân, ánh mắt của nàng cũng khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Một trận đánh này, Lục Tuyết Giai cần khiêu chiến Ma Tướng và hộ pháp của đối phương. Nàng có thể không chọn Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ, nhưng nàng sẽ chỉ lựa chọn Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ.
- Cúc Vũ, lăn ra đây.
Lục Tuyết Giai lạnh lùng nói, nhất thời Cúc Vũ cũng đồng dạng bước chân vào chiến trường.
Một trận chiến này, ai bại thì kết cục của người đó sẽ là trở thành Ma Tướng thứ mười bốn.
Không hề nghi ngờ, khả năng chiến bại của Cúc Vũ là cao hơn.
Lục Tuyết Giai ngồi trên vị trí Ma Tướng này đã được hơn mười năm, sao lại có thể bị dao động bởi Ma Tướng hạng chót và một vị hộ pháp nhìn có vẻ có chút lợi hại được.
Mặc dù trong đám hộ pháp, Tần Vấn Thiên có khả năng rất mạnh, nhưng hộ pháp sao lại có thể so sánh được với Ma Tướng.
- Ta tới kìm chế nàng, hai người các ngươi phụ chiến.
Cúc Vũ quay sang nói với hai người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nghe được lời này ánh mắt liền lóe lên, lập tức nhàn nhạt cười, gật đầu nói:
- Được.
- Cúc Vũ, Ma Tướng hạng chót mà cũng xứng đánh với ta một trận sao.
Lục Tuyết Giai vừa dứt lời, trong phút chốc khắp toàn thân đều là ma đạo lợi kiếm. Thân thể nàng được bao bọc bởi ma kiếm đồ văn, dường như đó là ma kiếm thân thể, là ma quy tắc, kiếm quy tắc.
Ánh mắt nàng không nhìn Cúc Vũ mà là nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói:
- Lúc trước mượn trống trận có phần bị hạn chế, hiện tại kẻ phản đồ như người đã trực diện đối đầu với ta, ngươi còn có thể bất tử hay sao?
Nói rồi, bàn tay nàng vươn ra, ngay lập tức nơi lòng bàn tay xuất hiện một thanh ma kiếm rất nhỏ. Tuy nhiên ma kiếm này lại phun ra từng chùm sáng khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận