Thái Cổ Thần Vương

Cuối cùng cũng đợi được ngươi đến

Tần Vấn Thiên đột nhiên nghĩ tưới Thiên Phù Giới của Thanh Huyền Tiên Vực, dường như cũng là như vậy, ở trong mảng không gian riêng mình, đây, là sức mạnh Giới Chủ, Thiên Tâm Ý Thức.
Đương nhiên Tần Vấn Thiên hiểu đây không phải là sức mạnh mà hắn lĩnh hội, mà là do vị Thiên Thần siêu cường này mượn lực của hắn để phóng ra loại uy lực này, là tạm thời, là giả, không phải là Thiên Tâm Ý Thức thật sự, dù gì hắn cũng không sinh ra giới tâm, nhưng mà cho dù là như thế, uy lực vẫn cực kỳ đáng sợ, dựa vào sức mạnh Thiên Thân của đối phương, đó tuyệt đối là một thứ sức mạnh siêu cấp khủng khiếp.
Nhưng mà, vị Thiên Thần của tộc Dực Thần kia cũng không phải nhân vật tầm thường, hắn từng là Thiên Thần, chỉ thấy đôi cánh chém ra đại đạo, trong chớp mắt trong trời đất vô tận những uy vũ sát phạt đại đạo chiếu xuống, cắt rạch hư không, chém rách khắp trời đất, cho dù là không gian hư vô, cũng sẽ bị cắt xuyên qua, không gì kháng đỡ được.
Chính vào tích tắc đó, trên người Tần Vấn Thiên bạo phát ra làn ánh sáng chói lòa không gì sánh được, đó tuyệt đối không chỉ thuần túy là sức mạnh quang minh, những ánh sáng này hóa thành hàng vạn hàng triệu triệu điểm sáng, mỗi một điểm sáng lại toát ra sức mạnh hủy diệt đáng sợ, những nơi nó đi qua, mọi thứ đều bị hủy diệt, các cường giả đứng phía xa điên cuồng lùi lại, đó còn là do sức khống chế của Thiên Thần cực mạnh mới không để cho uy lực của cuộc chiến ảnh hưởng bọn họ, nếu không, bọn họ chỉ có một con đường chết.
Vũ Phi Phàm vỗ đôi cánh cực lớn của mình, trời đất thét lên giận dữ, phát tán áp lực uy vũ đạo pháp tiêu diệt mọi vật, một đạo tia sáng xuất hiện, đối phương trực tiếp xuyên qua ánh sáng sát phạt vô tận đó, hóa thành lợi khí sắc bén nhất của thế gian, xông về phía thân thể Tần Vấn Thiên.
- Dự Thần Trảm.
Đây là thuật công phá siêu cường của tộc Dực Thần, xuyên thấu mọi thứ, chém hủy diệt hư không, những nơi nó đi qua đều bị hủy cả, hóa thành cát bụi, trong chớp mắt, là có thể chém chết cơ thể Tần Vấn Thiên.
“Oong”, ánh sáng chói lòa rực rỡ không gì sánh được phóng ra với trung tâm là cơ thể Tần Vấn Thiên, hóa thành Kiếm Vực siêu cường, bao bọc cơ thể của hắn vào trong, hàng triệu hàng vạn thanh kiếm cùng phóng ra, trong trời đất sức mạnh vô tận đều hóa thành kiếm ý bung ra, nhưng mà thân ảnh kia vẫn chém tới, lao tới chém giết trong màn ánh sáng rực rỡ chói lòa, màn ánh sáng này chất chứa những sức mạnh đại đạo vô cùng vô tận, đã cản được Dực Thần Trảm trong tích tắc, khi Vũ Dực của đối phương chém xuống, bóng dáng của Tần Vấn Thiên đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
“Oong…”, một đạo ánh sáng lóe lên lao tới, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy mắt của mình đã không thể nào theo kịp được tốc độ của đối phương, lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, cơ thể cũng rất khó chịu, khó có thể thích ứng được với trận chiến đối đầu ở cường độ như thế này, dần dần ý thức hắn có hơi không ổn định, chỉ cảm thấy cơ thể đang chuyển động với một tốc độ đáng sợ, đồng thời xảy ra một va chạm với tốc độ cao.
Còn về những người đang quan sát trận đấu thì họ đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhìn hai người chiến đấu với nhau từ mặt đất tới hư không, rồi lại từ hư không chiến đấu tiếp tới phía xa, từng đạo từng đạo cường quang không ngừng phóng ra, bọn họ thậm chí khó có thể nhìn rõ động tác của hai người đó, quá nhanh, tốc độ tấn công nhanh tới mức độ không thể tưởng tượng nổi, đừng nói là trong tầm nhìn, cho dù là tiên niệm cũng không cách nào nắm bắt được, tộc Dực Thần giỏi tấn công nhanh, sức mạnh công phá vô song, tộc Dự Thần liên tục chém ra không ngừng lại, mãi cho tới khi chém chết đối thủ.
- Bản thân ngươi có bản lĩnh sức mạnh thuộc tính nào phù hợp không, sức mạnh thuộc tính của ngươi không thích hợp với ta, còn đối phương lại là một sự hòa hợp hoàn mỹ, ta cần một vài bản lĩnh đặc biệt.
Một đạo thanh âm trực tiếp truyền vào trong ý thức của Tần Vấn Thiên, lúc này Tần Vấn Thiên cũng chẳng thể nào tính toán được quá nhiều nữa, hắn đưa rất nhiều ký ức vào trong ý chí của đối phương, hiện nay hắn đã tin vào vị tử nhân này, nếu dã chỉ là một luồng ý chí tồn tại, vậy thì cũng chẳng cần lo hắn sẽ tiết lộ điều gì cả, huống hồ, tính mạng của hắn hiện nay đang nằm trong bàn tay khống chế của đối phương.
Đối thủ của hắn, là một Thiên Thần đấy, hơn nữa Thiên Thần là kết hợp chiến đấu với hậu nhân trong tộc hắn.
“Ầm”, một đạo công kích đáng sợ tấn công lên người Tần Vấn Thiên, cơ thể hắn gần như bị xuyên thủng, một vệt máu đáng sợ xuất hiện, Tần Vấn Thiên hơi bối rồi, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan ra.
“Chuyện gì đang xảy ra?”, hắn cảm thấy cơ thể mình dừng lại, liếc nhìn cơ thể gần như bị nghiền nát, không hiểu vừa rồi có chuyện gì xảy ra, tại sao, hắn lại bị đánh trúng, hơn nữa còn xém chút nữa bị hủy diệt.
- Ta hiểu rồi.
Vậy mà vào lúc này, một sự xúc động khác xuất hiện trong đầu hắn, giống như một tiếng thở dài tới từ xa xưa.
- Cẩn thận.
Tần Vấn Thiên kêu lên một tiếng kinh hãi, hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng phóng tới, vị thiên thần đó không để ý tới sự xúc động của hắn, trực tiếp chém tới, những đại đạo ánh sáng khắp bầu trời rực rỡ rọi xuống, đôi cánh che lấp bầu trời, sau đó hóa thành từng đạo từng đạo sức mạnh sát phạt mọi thứ, lao bổ xuống chém giết từ trên bầu trời, muốn chém vỡ nát cơ thể Tần Vấn Thiên.
- Tới đây.
Âm thanh đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Tần Vấn Thiên, sau đó hắn cảm thấy cơ thể mình chịu đựng một đòn hủy diệt khủng khiếp, nhưng khoảnh khắc ấy, cơ thể Tần Vấn Thiên dường như hóa thành một cây cổ thụ khổng lồ, che lấp cả bầu trời che lấp cả mặt trời, tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lòa không gì sánh được, Dực Thầm Trảm điên cuồng chém xuống, muốn bổ cây cổ thụ do Tần Vấn Thiên hóa thân thành làm đôi, nhưng vào thời khắc ấy, trong đầu Tần Vấn Thiên phóng ra một đòn công kích đáng sợ, đó là thuật công phạt linh hồn, trực tiếp xuyên qua đôi cánh đại đạo, bao trùm lấy màn phòng ngự mạnh mẽ trên cơ thể đổi phương mà tấn công vào trong.
Một tiếng ầm cực lớn vang lên, cơ thể đối phương bay ra ngoài, lộn ngược vài vòng, ngay sau đó, vô tận những sức mạnh hủy diệt trực tiếp xuyên vào cơ thể của Vũ Phi Phàm, khuôn mặt hắn lộ ra thần sắc hoảng sợ tuyệt vọng kinh khủng.
- Á…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể Vũ Phi Phàm bị nghiền nát, khắp bầu trời là mưa máu, hắn đã bị tiêu diệt.
Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bản thân hắn muốn ngất đi, nhưng cảm xúc trong lòng hắn trào lên, thành công rồi, đã tấn công chết đối thủ, cơ thể hắn hồi phục với tốc độ cực nhanh, dần dần lại hoàn hảo như ban đầu, như thể chưa từng bị thương, năng lực hồi phục như vậy, đến hắn cũng không kiềm được phải thốt lên thán phục, hắn thì hắn không làm được như vậy.
- Làm sao có thể.
Một thân ảnh ý chí hư ảo xuất hiện, chính là nhân vật Thiên Thần cao ngạo không ai bì nổi kia, hắn mượn cơ thể của hậu nhân, mặc dù không thể nói là một sự phù hợp hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối là vô cùng thành thục, có thể phát huy sức mạnh rất lớn, cơ thể Tần Vấn Thiên mà đối phương mượn đó tuyệt đối không thể sánh được, nhưng hắn không ngờ lại bại.
Siêu Phàm của tộc Dực Thần sẽ không bị thua Tần Vấn Thiên, vậy thì chẳng phải điều đó có nghĩa là hắn, kẻ khống chế cơ thể của Vũ Phi Phàm đã thua đối phương, kẻ khống chế thân thể Tần Vấn Thiên sao?
- Ngươi là người của Thanh Huyền?
Vị Thiên Thần đó nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, từ miệng hắn phát ra một giọng nói tang thương:
- Ngươi bị bại không oan đâu.
Hắn hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, biết rằng đối phương đang nghĩ tại sao lại chiến bại, nhưng hắn thì biết, đối phương bại cũng chẳng oan, không phải là thắng lợi của hắn, mà là do cơ thể mà bọn hắn mượn có sự chênh lệch, cho dù Vũ Phi Phàm là nhân vật của Thiên Thần tộc, nhưng vẫn còn xa mới bằng được tiềm lực của Tần Vấn Thiên.
Huống hồ chi, lời tiên đoán cổ xưa đó sẽ trở thành hiện thực, đối phương đương nhiên bại cũng chẳng oan gì.
- Tại sao, lẽ nào hắn còn mạnh hơn hậu duệ của tộc Dực Thần ta?
Tiếng nói uy nghiêm của đối phương vẫn lộ vẻ không cam lòng, người của Thanh Huyền, cho dù là người đứng đầu Thanh Huyền thì sao chứ, Thanh Huyền cổ sớm đã bị hủy diệt, Thiên Thần tộc của Thái Cổ Tiên Vực cuối cùng sẽ chiếm lĩnh tất cả, mảnh chiến trường này xuất hiện lại trong ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều sẽ hóa thành cát bụi, những thứ mà những kẻ đó bảo vệ, đều sẽ hóa thành hư ảo.
- Ngươi vẫn không hiểu, ngươi cũng sẽ không hiểu.
Giọng nói tang thương đó một lần nữa thoát ra từ miệng Tần Vấn Thiên, hắn nói:
- Ta đã từng nói, Thanh Huyền vĩnh viễn là Thanh Huyền, việc năm đó các ngươi không thực hiện được, thì sau này cũng sẽ không thục hiện được, tới nay, cuộc chiến đấu này, chính là sự kiểm chứng cho tất cả, cũng là một sự mở đầu mới, lịch sử, cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.
- Ha ha ha, ngu muội, năm đó hắn đã chôn vùi mảnh chiến trường này, cho rằng như thế có thể ngăn cản được bước chân của Thiên Thần tộc Thái Cổ sao? Hắn để cho mọi người sống lại, trở thành những hoạt tử nhân tồn tại trong thế gian, muốn đợi chờ điều gì? Giống như ngươi nói, lịch sử sẽ không thay đổi, Thanh Huyền đến cuối cùng cũng sẽ diệt vong, đây sẽ là điều tất yếu của lịch sử.
Cường giả Thiên Thần tộc ngạo nghễ nói, hắn đã bị chôn vùi ở nơi này, hắn hận kẻ năm đó thấu xương, đối với Thanh Huyền thì cũng cực kỳ căm hận.
Hắn vẫn luôn suy đoán, đối phương chôn vùi Thanh Huyền, để cho người chết sống lại, là muốn mượn tay những người chết đó bảo vệ mảnh đất đổ nát này, nhưng mà có giữ được không, hiện nay Thái Cổ Tiên Vực đã tới đây rồi.
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả, Bất Diệt Thiên Chủ, sẽ tiếp tục bảo vệ mảnh đất này, cơ thể của người, máu thịt của người, đã hòa vào trong mảnh đất này, người sẽ mãi mãi bảo vệ, bất tử bất diệt.
Âm thanh phát ra từ miệng Tần Vấn Thiên rất nghiêm trang trang trọng, giống như một tín ngưỡng mạnh mẽ nhất trong trời đất, điều mà bọn họ tín ngưỡng cao hơn sinh mệnh, đó chính là Bất Diệt Vương, là Thiên Chủ từng dẫn dắt bọn họ chiến đấu.
- Có điều tất cả những điều này, ngươi đều sẽ không nhìn thấy được đâu, hôm nay, cuối cùng thì ngươi cũng sẽ hoàn toàn tan cùng mây khói.
Tần Vấn Thiên lại một lần nữa mở miệng, một luồng công kích đáng sợ vô hình xuyên qua hư không, tấn công thẳng vào thân ảnh hư ảo đang đứng trong hư không đó, phát ra tiếng nổ ầm ầm cực lớn, đối phương cuồng nộ gào thét, mở miệng nói:
- Ta không cam tâm.
“Ầm!”
Một sức mạnh vô hình tản ra, dần dần hóa thành hư vô, ý chí của một vị Thiên Thần đã bị hủy diệt, hoàn toàn biến mất khỏi trời đất, vĩnh viễn không còn tồn tại.
Vô số năm tháng đã trôi qua, bọn họ không tan biến, là vì bọ họ muốn xem tương lai của thế giới này, nhưng mà hôm nay, hắn vốn cho rằng hắn sẽ trở thành người chứng kiến, sẽ giành được một cuộc sống mới bằng một phương thức khác, nhưng hắn sai rồi, thứ đón hắn không phải là một cuộc sống mới, mà là hủy diệt.
- Tiền bối.
Lúc này Tần Vấn Thiên cảm thấy cực kỳ suy yếu, cả con người hắn dường như mệt lả, quá khó chịu, với thân thể của hắn, phát huy ra sức mạnh không thuộc về hắn, đây là một cuộc chiến vượt quá khả năng gánh chịu của hắn, nếu không phải vì cơ thể vững chắc, sẽ có thể có nguy cơ vỡ nát.
- Ừm.
Đối phương đáp trả, một đạo thân ảnh hư ảo xuất hiện, là ý chí của đối phương đã rời khỏi cơ thể của Tần Vấn Thiên, khuôn mặt hắn vô cùng tang thương, trải qua bao nhiêu năm tháng rồi nhưng nét tang thương vẫn còn đó, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên lúc này mang đầy sự ôn hòa và mang cả nụ cười, dường như vô cùng vui mừng, giống như nhìn thấy hậu bối của mình vậy.
- Cuối cùng, cũng đợi được ngươi đến.
Một đạo âm thanh phát ra từ miệng hắn, khiến cho Tần Vấn Thiên sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận