Thái Cổ Thần Vương

Tự sát

Bên trong Vân Châu thành, cường giả Thiên Biến Tiên môn bắt đầu hành động, phong tỏa Vân Châu thành, thậm chí tiến hành cấm không trên bầu trời Vân Châu thành, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào ngự không phi hành.
Người bị bắt cóc là Tần Dao và Nhược Hoan, theo thứ tự là tỷ tỷ và sư tỷ của Tần Vấn Thiên, mà Tần Vấn Thiên một mực bị người cho là đệ tử thân truyền của Thiên Biến đế quân. Đây không phải là chuyện đùa, chuyện này tám chín phần mười là Đông Thánh Tiên môn làm. Những năm gần đây giữa Thiên Biến Tiên môn và Đông Thánh Tiên môn gian không ngừng xảy ra ma sát lớn có nhỏ có, nhưng Vân Châu thành thân là thành trì tổng bộ của Thiên Biến Tiên môn, còn không có người của Đông Thánh Tiên môn đến khiêu khích qua, nếu như là Đông Thánh Tiên môn thì đây là lần đầu tiên.
Thời kỳ phi thường tự nhiên là thủ đoạn phi thường, trong lúc nhất thời nhiều quân đoàn tiên nhân tuần tra giám thị trong hư không, hạ lệnh ngoại trừ người Thiên Biến Tiên môn ra, cấm chỉ bất kỳ kẻ nào ngự không phi hành.
Người Vân Châu thành rất là phối hợp, Thiên Biến Tiên môn mấy năm này một mực tận sức cải tạo một tòa đô thành phồn hoa, người Vân Châu thành đều biết xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là cần tra xét nghiêm minh, đáng tiếc thế lực Thiên Biến Tiên môn tại Vân Châu thành vẫn chưa đủ mạnh, nếu Nam Hoàng tiên thành xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể Nam Hoàng thị sẽ tróc nã người trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này Tần Vấn Thiên đứng ở bầu trời Vân Châu thành, thân thể Tiểu Hỗn Đản biến trở nên khổng lồ, cả người đều là lệ khí đáng sợ.
- Ngươi nói đối phương am hiểu năng lực huyễn thuật gì đó có thể làm cho người bị mê hoặc?
Tần Vấn Thiên nghe Tiểu Hỗn Đản giảng thuật qua thì không khỏi chau mày.
- Vâng.
Tiểu Hỗn Đản đáp:
- Bọn họ muốn mang người đi trong lúc bất tri bất giác, trước đó có thể đã không chú ý tới tôi.
- Nói như vậy nếu như ngươi không có ở đó, sẽ không ai phát hiện tình huống Tần Dao tỷ và sư tỷ chủ động đi cùng bọn họ, thậm chí sẽ không có người phát hiện.
Thần sắc Tần Vấn Thiên xanh mét, hiện tại Vân Châu thành quản hạt rất cấp bách, nhưng nếu như đối phương có năng lực mê hoặc lòng người như thế, đích xác có thể mang người ra khỏi Ly Vân châu thành vô thanh vô tức.
- Đúng vậy, bất quá tôi lên tiếng hô kinh động đến người tuần tra, bọn họ sẽ không ly khai khỏi Vân Châu thành.
Tiểu Hỗn Đản có chút tự trách, nói:
- Đều tại tôi.
- Không phải lỗi của ngươi, đối phương dám trà trộn vào Vân Châu thành nhằm ra tay, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, trừ phi hai người Tần Dao vĩnh viễn không ra khỏi Thiên Biến Tiên môn, nếu không chung quy cũng bị đối phương ám toán.
Trong hư không không ngừng có cường giả Thiên Biến Tiên môn ngự không đi, thậm chí thỉnh thoảng cũng có cường giả cấp bậc Tiên Vương bay qua, cùng tiên niệm mạnh mẽ càn quét các phương, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh của Tần Dao và Nhược Hoan.
- Tần thiếu gia.
Một nhân vật Tiên vương đạp bước đến, lên tiếng gọi Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối, như thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Nếu đối phương không ly khai khỏi Vân Châu thành, như vậy là có pháp bảo đặc thù ngăn cách tiên niệm. Dù sao Tần thiếu gia cứ yên tâm, dám hạ thủ ở Vân Châu thành, cho dù phải lật cả thành lên cũng nhất định sẽ tìm được người.
Trong mắt đối phương lóe lên một đạo hàn mang, Đông Thánh Tiên môn cho người Tiên Đài cảnh giới hạ thủ, xem ra biết được mục tiêu Tiên vương quá lớn, một khi vào Vân Châu thành cũng sẽ bị nhìn ra.
- Vâng, phiền toái đến tiền bối rồi.
Tần Vấn Thiên cảm tạ, Thiên Biến Tiên môn phong cấm Vân Châu thành nhanh như vậy, đương nhiên là nguyên nhân chính vì mình, bọn họ biết Tiểu Hỗn Đản là yêu thú của hắn, bởi vậy sau sự cố xảy ra đã hành động ngay lập tức.
Lúc này, trong một sân bình thường tại Vân Châu thành có một cổ lực lượng vô hình bao phủ mảnh không gian sân này, có thể phong cấm tiên niệm dò xét. Sân vườn này ẩn tàng trong một quần thể kiến trúc liên miên, cho dù cường giả Thiên Biến Tiên môn có nhiều hơn nữa cũng không thể lần lượt tìm tòi được hết. Thành trì của Tiên vực rộng lớn đến bực nào, Vân Châu thành có trăm ức nhân khẩu, muốn đi tìm người bằng ánh mắt thật như lên trời a.
Trong phòng, trước trà lâu bất ngờ xuất hiện vài tên thanh niên ở nơi đó, thần sắc của bọn họ đều có chút khó coi.
- Sư huynh, làm sao bây giờ?
Có người lên tiếng hỏi người đã xuất thủ Tần Dao và Nhược Hoan.
- Chết tiệt, không để ý đến một con yêu sủng.
Một người bên cạnh bực dọc nói, nếu như không có con linh sủng ấy thì bọn họ đã lén mang người đi , chờ cho đến khi Thiên Biến Tiên môn phát giác thì bọn họ đã đã đi ra khỏi Vân Châu thành rồi.
- Suy tính kỹ càng nếu như không dẫn theo được, vậy đành phải bỏ qua bọn họ vậy.
Người đó đưa mắt nhìn hai nữ tử xinh đẹp ở phía trước, Tần Dao cùng với Nhược Hoan, thời khắc này các nàng đã khôi phục thanh tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không dám lộn xộn, những người này có thực lực mạnh hơn các nàng rất nhiều. Trước đó Tần Dao muốn tháo chạy cho nên áo khoác đã bị xé rách, thời khắc này bờ vai thon của nàng cũng bị lộ ra ngoài, nàng dựa vào Nhược Hoan thật sát.
- Như vậy nhiệm vụ sư tôn giao cho chẳng phải là đã thất bại rồi?
Một người có chút không cam lòng, nói:
- Mãi mới chờ cho đến lúc bắt được thân nhân của Tần Vấn Thiên, dùng các nàng dẫn dụ bắt được tay Tần Vấn Thiên, thậm chí chỉ cần giao các nàng ra cũng là công lao không nhỏ, sư tôn tất có tưởng thưởng.
- Chúng ta đi mà không dẫn các nàng theo.
Sư huynh kia mở miệng nói, làm sao hắn không biết bắt được hai nữ nhân này là công lao của rất nhiều sư tôn đệ tử, có không ít đệ tử đã trà trộn vào bên trong Vân Châu thành, bọn họ thật vất vả mới thành công được, có cơ hội lập công ai sẽ muốn bỏ qua chứ.
- Cũng đúng.
Mọi người đều hiểu giờ này bên ngoài khắp nơi đều là người của Thiên Biến Tiên môn, xem ra Tần Vấn Thiên rất coi trọng đối với hai nữ nhân này.
- Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, giết sao?
Sư đệ kia lên tiếng hỏi.
- Đợi ta hỏi hỏi trước rồi tính.
Sư huynh đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt trở nên yêu dị lên, nhìn Tần Dao rồi nói:
- Trên người ngươi có tiên niệm không?
Tần Dao cắn môi, muốn giữ vững lý trí, nhưng không khống chế nổi thần trí của bản thân mình, đáp lại:
- Có.
Mắt của đối phương sáng lên, quay đầu lại nhìn mấy vị sư đệ cho hay:
- Giết không được, nếu không sẽ bị bại lộ.
- Vậy làm sao bây giờ? Đánh các nàng ngất đi rồi sau đó thả ra, chúng ta cứ như vậy mà ly khai?
- Sư huynh, hao phí sức lực lớn như vậy, công lao ẩn tàng mấy năm mới tìm được một cơ hội, đệ thật không cam lòng a.
- Có cái gì mà không cam lòng. Hai người này dù gì cũng đều là mỹ nữ hiếm có, các ngươi cứ sung sướng một phen để đền bù cho các ngươi.
Sư huynh thản nhiên nói, thần sắc của Nhược Hoan và Tần Dao tái nhợt.
“Tần Dao, động thủ giết ta, nhanh!”
Nhược Hoan truyền âm nói, Tần Dao biến sắc, nhìn Nhược Hoan.
“Nhanh.”
Âm thanh của Nhược Hoan lại vang lên trong đầu Tần Dao. Thân thể Tần Dao rung động, lại nghe sư huynh đó tiếp lời:
- Muốn các nàng chủ động thuận theo hay là cho kích thích một chút?
- Chúng ta tự đến đi.
Người đó đưa mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Nhược Hoan, ánh mắt sáng lên. Sư huynh nói không sai, nếu không mang người đi được, lại không thể giết, vậy để đền bù cho tổn thất của bọn họ chỉ có thể hưởng thụ một phen.
- Ta chọn mỹ nữ này.
Sư đệ kia chỉ tay về phía Nhược Hoan. Nhược Hoan hấp dẫn xinh đẹp hơn khiến cho người ta động lòng.
- Ta chọn nàng này.
Có người thích loại trong sáng như Tần Dao, chinh phục mỹ nữ như vậy khẳng định là khoái hoạt phi thường.
- Ông.
Một đạo quang mang lóng lánh xuất ra, lực lượng của Nhược Hoan ngưng tụ thành một cây chủy thủ, khiến cho đối phương khẽ biến sắc, nhưng Nhược Hoan lại đâm chủy thủ vào chính mình.
- Nhược Hoan tỷ.
Tần Dao kinh hô một tiếng, đã thấy chủy thủ của Nhược Hoan mới vừa đụng phải lồng ngực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận