Thái Cổ Thần Vương

Lão Sài

Nếu Tần Vấn Thiên muốn giết Thương Viêm Thác, Thương Viêm Thác chắc chắn phải chết.
Nhưng Thương Viêm Thác dù sao cũng là tỷ phu của ma nữ , hơn nữa ma nữ và Hắc Thạch Ma Vương cũng đang ở Thương Viêm gia, có tầng quan hệ huyết mạch chém không đứt này, nếu hắn giết Thương Viêm Thác, sẽ chỉ làm Hắc Thạch Ma Vương và ma nữ lâm vào nguy cảnh.
Mặc dù hắn không giết, nhưng chiến đấu của Thương Viêm Thác hiển nhiên đã đến chung kết, người bị thương nặng, nếu hắn không rời khỏi chiến trường, đợi chờ hắn chính là một con đường chết, chỉ thấy hắn đút một viên đan dược vào miệng, ngay sau đó bò dậy, đi về phía màn sáng hư không, mang theo oán hận không cam lòng, rời khỏi chiến trường.
Phía ngoài, người của Thương Viêm gia tộc sắc mặt xanh mét, người kia lạnh nhạt nói:
- Thác nhi vận khí kém, gặp phải tên kia.
Hắc Thạch Ma Vương cười châm chọc.
- Hắc Thạch Ma Vương, ngươi có ý gì?
Ma Vương của Thương Viêm gia lạnh lùng nói.
- Lúc trước hắn và ta chào hỏi các ngươi không chú ý tới sao, hắn chính là ma tướng dưới trướng của ta mà các ngươi vừa nhắc tới.
Hắc Thạch Ma Vương cười lạnh một tiếng, nhất thời người của Thương Viêm gia sắc mặt biến hóa, thần sắc thật sự khó coi.
Mới vừa rồi, bọn họ còn châm chọc ma nữ thích một vị ma tướng, đề nghị gả ma nữ cho Thương Viêm Thác, nói đó là vinh quang của Nhan Ngọc Nhược, nhưng trong nháy mắt, Thương Viêm Thác kiêu ngạo của bọn họ đã bị ma tướng của Hắc Thạch Ma Vương đè áp đánh bại rất thê thảm.
Hừ lạnh một tiếng, người của Thương Viêm gia không nói gì nữa, sự thật bày ra trước mắt, bọn họ không có gì có thể phản bác.
Bên kia, sắc mặt Nhan Ngọc Hân cũng trắng bệch như tờ giấy, vô cùng khó coi, giờ phút này, trong lòng nàng đã sớm không biết đang cảm thấy thế nào nữa, thanh niên mà bọn họ xem thường, sợ rằng đồng dạng cũng xem thường vợ chồng bọn họ, vì vậy rất tự nhiên trực tiếp rời đi, cuộc chiến trong chiến trường vừa rồi, chắc chắn là bọn hắn tự rước lấy nhục.
Nếu không đủ loại châm chọc lúc trước, làm gì có khuất nhục tức giận như bây giờ.
Thương Viêm Thác sau khi trở về đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, thân thể vẫn run nhè nhẹ , câu nói kia quanh quẩn bên tai, rất lâu vẫn không cách nào tiêu tán, thì ra, ngươi yếu như vậy, Thương Viêm Thác hắn yếu như vậy, nhưng lại tự cho là mình rất mạnh.
Trận chiến này có đả kích rất lớn với người của Thương Viêm gia, có lẽ, trong chiến trường một vị thiên kiêu nào đó bị thua, đều có thể tác động không ít nhân tâm, nhưng đối với người thắng trận mà nói, cũng không nghĩ quá nhiều, chiến đấu còn phải tiếp tục, hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều người bị đào thải, nhất là đối với Tần Vấn Thiên, Thương Viêm Thác chưa bao giờ là mục tiêu của hắn, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.
Nếu không phải gặp nhau, hắn thậm chí có thể sẽ quên mất tồn tại của người này.
Rừng cây tựa hồ rất lớn, Tần Vấn Thiên vẫn ở trong đó đi về phía trước, hắn thỉnh thoảng thấy có người bộc phát ra đại chiến, những người đó thấy hắn xuất hiện sẽ lập tức sinh ra cảnh giác, phòng ngừa hắn đánh bất ngờ, nhưng Tần Vấn Thiên chỉ liếc mắt nhìn rồi rời đi, căn bản không có ý định đi nhúng tay vào chiến đấu của những người khác, mục tiêu của hắn chỉ có một, lưu đến cuối cùng.
Hắn biết rõ, tiền kỳ chiến đấu, nhất định chỉ là đào thải từng nhóm pháo hôi, người được Ma Đế bổ nhiệm, chỉ có mười người mà thôi.
Những người còn lại có lẽ ngoại trừ hy vọng xa vời được Ma Đế bổ nhiệm, cũng ôm hi vọng được thế lực Ma tông cường đại coi trọng, nhưng Tần Vấn Thiên hắn thì khác, trên thực tế, không trở thành một trong ba người có thể nói lên yêu cầu, cũng đã coi như thất bại của hắn.
Bên trong chiến trường, quần ma loạn chiến, đại chiến bộc phát mọi chỗ làm người ở phía ngoài đang xem cuộc chiến đều khẩn trương đến kích động, còn nhân vật cấp bậc Ma Vương chỉ thưởng thức, chọn lựa nhân vật mình coi trọng.
Nhưng bên trong chiến trường, cũng không thiếu một số người cơ trí, bọn họ dùng mọi thủ đoạn né tránh giao chiến chính diện, nhưng đối với những người phía ngoài, các loại thủ đoạn của bọn họ đều bị bại lộ, có người tu hành phương pháp ẩn nấp, lợi dụng ma niệm chế ngự sơ hở, từ đó tránh né trong núi đá, hoặc chôn mình xuống dưới đất, nhẫn nại không lộ diện.
Còn có người am hiểu nghe gió đoán vị, thường có thể né tránh trước khi gặp những ma tu khác, những hành vi này mặc dù làm cho người ta có chút bất xỉ, nhưng cũng là lựa chọn vô cùng thông minh.
Trong chiến trường cường giả vô tận, trừ phi ngươi chân chính đứng đầu, nếu không sẽ luôn gặp được tồn tại đáng sợ hơn mình, nếu như vậy sẽ bị loại sớm hơn, ngay cả cơ hội được chú ý cũng không có.
- Cường giả chân chính, không sợ chiến tranh, thần cản sát thần, ma chặn giết ma.
Có nhân vật Ma Vương bá đạo cường đại mở miệng nói, có một số tồn tại, chính là người như vậy.
Theo chiến đấu không ngừng tiến hành, những người này càng dễ làm người khác chú ý.
Thí dụ như đám người Hoàng Sát Thiên, Hạ Viên, Phách Kiêu.
Rất nhiều người trên Đọa Lạc ma đảo quen biết Hạ Viên và Phách Kiêu, nhưng Hoàng Sát Thiên lại làm kẻ khác sợ hãi thán phục, lúc trước chỗ ngồi của hắn, chính là vị trí ở khu vực trọng yếu nhất, hôm nay biểu hiện ra chiến lực tuyệt đối, lại kinh thiên động địa.
Phảng phất, chiến trường dù rộng lớn cũng chưa gặp phải đối thủ chân chính của hắn.
Bên trong màn sáng hư không đáng sợ, lóng lánh lộ ra nửa đoạn ma kiếm, ma đao cùng với trường mâu, phảng phất như một nửa ở trong không gian hư vô, một nửa bên ngoài, chỉ cần ý niệm trong đầu hắn vừa động, một nửa khác trong hư vô sẽ sát phạt ra, đồng thời lực lượng không gian trói buộc bao phủ đối thủ, có thể nói là vô địch.
- Người này rút cuộc là ai?
Rất nhiều người sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, lúc trước mấy người ngồi ở khu vực trọng yếu tất nhiên đều là trọng điểm chú ý của mọi người, Hoàng Sát Thiên chắc chắn là tồn tại bắt mắt nhất trong đó, nếu so sánh, Tần Vấn Thiên lu mờ hơn rất nhiều, mặc dù hắn cũng đánh bại mấy đối thủ, nhưng vẫn lộ ra vẻ thiếu hụt khí khái bá đạo, chủ yếu đều tránh chiến, dần dần, chú ý của mọi người đối với hắn cũng càng ngày càng ít.
- Tần công tử, ngươi rút cuộc là người như thế nào vậy?
Hinh Vũ là một trong những người vẫn luôn chú ý đến Tần Vấn Thiên, hắn đối mặt với uy hiếp của Phách Kiêu, không chút do dự rời khỏi Ma Tiên Cư, cường thế bá đạo, hắn rõ ràng có thực lực rất mạnh, nhưng lại khiêm tốn nhẫn nhịn, thà rằng bị người ta lên án, khiến cho người ta nhìn không thấu, hắn nên biết biểu hiện của hắn bên trong chiến trường sẽ lọt vào trong mắt những người bên ngoài, từ đó sẽ ảnh hưởng đến chuyện hắn không được Ma Vương cường đại coi trọng.
- Bọn họ đụng độ rồi.
Đúng lúc này, ánh mắt Hinh Vũ chợt lóe, nhìn về phía một phương hướng khác, Phách Kiêu đang ở phương hướng đấy, nàng bất ngờ phát hiện, Phách Kiêu và Tề Đại thuộc hạ của Tần Vấn Thiên sắp đụng độ, hơn nữa, bọn họ có lẽ đã thấy được sự tồn tại của đối phương, Phách Kiêu bước về phương hướng kia, xuất hiện trước mặt Tề Đại.
- Tần công tử cũng ở đây sao.
Đôi mắt đẹp của Hinh Vũ lóe ra, nàng sở dĩ chú ý tới Phách Kiêu và Tề Đại, là bởi vì bọn hắn đang ở vị trí Tần Vấn Thiên đi tới, mặc dù giữa bọn họ cũng không thiếu người, nhưng nếu như Tần Vấn Thiên cứ đi về phía trước, nhất định sẽ gặp phải.
Khí chất cuồng bạo trên người Phách Kiêu điên cuồng bộc phát, ma uy cuồn cuộn, thổi quét ra xung quanh, hắn nhìn Tề Đại, nói:
- - Trước khi giết chết chủ tử của ngươi, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi trước.
Dứt lời, hắn bước ra, trong hư không xuất hiện một thanh hạo thiên ma chùy, một chùy kinh khủng từ trên vòm trời đập xuống, tia chớp ma đạo bao phủ thiên địa, ầm rơi xuống, đồng thời ma chùy tích chứa trọng lực cực kỳ trầm trọng, như muốn đè sập mảnh hư không kia.
Phách Kiêu được khen là nhân vật tam giáp trên ma bảng, khi thực lực của hắn hoàn toàn bộc phát, chắc chắn sẽ vô cùng kinh khủng.
Giờ khắc này, Tề Đại phảng phất như gặp phải tai ương khó khăn.
- Két.
Trên thân hình Tề Đại bộc phát ra tiếng bùm bùm cách cách, toàn bộ thân hình cũng phảng phất trở nên to lớn hơn, từng đạo phù văn từ trong huyết mạch xương cốt của hắn lóng lánh phóng ra, trong phút chốc, toàn thân hắn đều là ánh sáng của Đấu Chiến chí cường.
Người của Đấu Chiến Thánh tộc, có Đấu Chiến thánh huyết, Đấu Chiến thánh cốt, cho dù bị tróc ra khỏi truyền thừa đáng sợ nhất, bọn họ vẫn có thiên phú cực kỳ đáng sợ, một luồng chiến ý xông thẳng lên trời, đồng thời có một Đấu Chiến thần vượn, lưng đeo thanh thiên.
Tề Đại giơ cánh tay lên, thần vượn kia cũng giơ cánh tay lên giống hắn, ném tới thanh Hạo Thiên ma chùy trong hư không, công kích đơn giản nhất, cũng là công kích cuồng bạo nhất, người của Đấu Chiến Thánh tộc sao lại né tránh chiến đấu.
Trong hư không bộc phát ra tiếng va chạm kinh thiên, tiếng nổ kinh khủng vang vọng đi xa, giống như một kích sấm vang trên bầu trời, nhất thời từ nơi xa có không ít ma tu ngẩng đầu nhìn về phương hướng chiến đấu của bọn hắn, ngay sau đó thân thể nhanh chóng cử động, đi về phía phương hướng chiến đấu của bọn hắn.
Phách Kiêu và Tề Đại bộc phát chiến đấu, Hạo Thiên ma chùy cường thế bá đạo, Đấu Chiến thánh pháp bách chiến bách thắng, Phách Kiêu ở ngưỡng cửa ngắp nghé Ma Vương lâu hơn, cảnh giới cao hơn, nhưng Tề Đại lại có ưu thế ở phương diện khác.
- Người này là ai, Phách Kiêu thân là tồn tại trong tam giáp ma bảng, làm sao gặp phải một nhân vật tầm thường cũng không bắt được?
Ánh mắt mọi người chợt lóe, có không ít người của Đọa Lạc ma đảo chú ý tới trận chiến giữa Phách Kiêu và Tề Đại.
Hai người lấy công đối công, càng đánh càng cuồng bạo, loại chiến đấu kịch liệt cuồng bạo này có động tĩnh cực lớn, cho dù ở rất xa mọi người vẫn bị hấp dẫn kéo đến, đã có không ít ma tu xuất hiện ở khu vực này, yên lặng đúng ở bốn phía xung quanh quan sát cuộc chiến, cũng có người thực lực yếu kém lặng lẽ rút đi.
- Thú vị.
Lúc này, chỉ thấy một vị cường giả đứng dựa vào một thân cây, nhìn về cuộc chiến đấu phía trước, trong tay cầm một thanh đao nhìn cực kỳ bình thường, giống như sài đao.
- Là Lão Sài, hắn cũng xuất hiện ở đó, Phách Kiêu và đối thủ của hắn gặp nguy hiểm rồi.
Có người thầm nghĩ, Lão Sài có thể là nhân vật vô cùng nguy hiểm, nếu hắn đang ở đây làm ngư ông đắc lợi..., cho dù Phách Kiêu và đối thủ của hắn đều rất cường đại, vẫn vô cùng nguy hiểm.
- Các ngươi ở chỗ này nhìn cái gì, không nên ảnh hưởng tới chiến đấu của người khác..
Lão Sài cười đi về phía trước, đi về phía chính giữa chiến trường, nói với mọi người chung quanh.
- Ngươi ở đây làm gì?
Có người nghi vấn hỏi.
Lão Sài nhìn hắn cười cười, đi về phía hắn:
- Chắc chắn là thưởng thức cuộc chiến đấu này rồi, đối quyết lợi hại như thế, không nên bị các ngươi quấy rầy.
- Thật sao?
Trên thân người kia phóng ra khí tức, cảnh giác nhìn Lão Sài đang đi về phía mình.
Lão Sài cười cười, mu cầm đao bàn tay gác ra sau lưng, ngay vào lúc này, một đạo tàn ảnh xuất hiện, trên thân người kia khí tức đột nhiên bộc phát, đồng thời thân thể lui về sau, nhưng đúng lúc này, sài đao của Lão Sài đánh xuống phía trước, một đao kia rơi xuống, trong hư không cũng phảng phất xuất hiện một vết dựng thẳng.
Sau đó, đám người thấy một đạo huyết tuyến xuất hiện, thân thể người nọ còn đang lui về sau, nhưng trực tiếp bị một đao bổ ra làm đôi!
- Thật là đao pháp đáng sợ.
Rất nhiều người kinh hãi không dứt.
- Chư vị, cũng cẩn thận một chút.
Mấy vị ma tu đi tới cùng nhau, mơ hồ có ý muốn liên thủ, để tránh gặp phải Lão Sài săn giết, nhưng lúc này Lão Sài chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang chiến đấu trên không trung, trong con ngươi già nua lộ ra mấy phần sát ý.
Một đao kia đi xuống, có lẽ sẽ có cơ hội giải quyết hai gã đối thủ cạnh tranh cường đại.
- Lão nhân gia đã lớn tuổi rồi còn hạ thủ ác như vậy.
Một giọng nói truyền ra, Lão Sài ngẩng đầu nhìn về phía trước, nụ cười hiện lên khuôn mặt già nua, người này dĩ nhiên là vị thanh niên ngồi cùng khu vực với hắn lúc trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận