Thái Cổ Thần Vương

Trầm Luân

Tuy nói bây giờ ở phía đối địch với Tần Đỉnh nhưng mà vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc, một vị cường giả có được đạo pháp cực hạn, nhưng đã chết rồi.
Đạo pháp đến cực hạn, có thể có được năng lực khủng bố, Thần Vương Hi tuy chết đi, thân thể hắn hóa thành thiên quật, ý niệm hóa thành Thần Tuyệt Lộ, linh hồn hóa thành ngôi sao tiểu nhân, thủ đoạn nghịch thiên đến mức độ này, thần tiên cũng không dám tưởng tượng.
Bây giờ Tần Thiên Cương thể hiện năng lực của mình đã tạo nên sự kinh thiên động địa.
Thân thể đã chết, lại có thể xuyên không để trở về, còn mang theo sự không cam lòng của mình.
- Đệ đệ của ta, nếu như ngươi muốn hận thì hãy hận ta, ta làm tất cả cũng chỉ vì gia tộc, ta không thẹn với lương tâm.
Tần Đỉnh nói với Tần Thiên Cương.
- Ha ha ha, được lắm, không thẹn với lương tâm.
Tần Thiên Cương cười to rồi nói, chỉ thấy ông ta đi về phía Tần tộc, lớn tiếng nói:
- Vì mảnh giang sơn này của Tần tộc, ta lập nên biết bao nhiêu công lao, cuối cùng, lại chỉ thành toàn cho cha con các người, ta lang bạt ở thiên quật, có được bảo vật, truyền thừa lại cho Viễn Phong, các ngươi lại ham muốn chiếm đoạt lấy nó, tất cả mọi thứ của Tần Thiên Cương ta, ngươi có phải muốn chiếm lấy làm của riêng hay không, cái này gọi là không thẹn với lương tâm sao?
Những người Tần tộc không còn lời gì để phản bác, từ xưa bọn họ đã lấy lợi ích làm đầu, năm đó, khi Tần Đỉnh nắm quyền, nếu Tần Thiên Cương không chết còn tốt, có thể áp chế dã tâm của hắn, nhưng khi vợ chồng Tần Thiên Cương chết đi, Tần Viễn Phong có được bảo vật, Tần Đỉnh muốn đoạt lấy, giống như là chuyện đương nhiên, những người Tần tộc đều không cho đó là sai trái, nghe theo mệnh lệnh, khi đó ngoại trừ một số thuộc hạ của Tần Thiên Cương, ông ta còn một ít thân tín bên ngoài, lại không có ai đứng ra che chở cho Tần Viễn Phong, thậm chí những người thân tín của ông ta còn làm phản.
Đây chính là đại thế, nhưng mà bây giờ, Tần Thiên Cương trở về, Tần tộc còn có thể nói cái gì cơ chứ?
- Năm đó nếu ta đã từng vì gia tộc này mà bỏ ra tâm huyết của mình, như vậy ngày hôm nay ta sẽ tự tay mình hủy diệt nó, đây là điều mà Tần tộc nợ ta.
Tần Thiên Cương lạnh lùng nói, một luồng bão táp kinh người tàn phá Tần tộc, từng cơn cuồng phong cực kì khủng bố thổi quét qua không gian, tiếng vang ầm ầm không ngừng phát ra, từng tòa kiến trúc đồ sộ đổ sập xuống, rất nhiều cường giả phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Tần Thiên Cương nhắm mắt lại, đây là gia tộc của ông ta, nhưng ông ta lại hận nó
Gia tộc của ông ta, không chỉ có giết một mạng là ông ta, còn giết cả con trai của ông ta, cướp đoạt tất cả những gì con trai ông ta có, bây giờ, còn muốn mạng cháu nội của ông ta.
- Năm đó giết con trai ta, còn có chư vị thần tiên tham dự, thiên hạ này, tại sao lại có gia tộc vô tình đến như vậy.
Tần Thiên Cương dậm chân, mảnh đất Tần tộc to lớn sụp đổ xuống.
- Ngươi không thể làm như vậy.
Chỉ thấy một vị thần tiên bước về phía trước, muốn ngăn cản Tần Thiên Cương, đó là Tần Quân, vừa nãy Tần Thiên Cương đã nói từng cứu một nhà hắn.
- Năm đó, ta cứu một nhà của ngươi, ngươi lại lấy oán báo ơn, giết con giết cháu của ta, nếu đã như thế, Tần Quân, mạng của ngươi cũng nên trả lại.
Tần Thiên Cương nói, ông ta đánh ra một chưởng, không gian bị phá nát, không gian xung quanh Tần Quân xuất hiện những vết nứt đáng sợ, xé tan tất cả.
- Không…
Sắc mặt Tần Quân biến đổi kịch liệt, lộ ra sự khủng hoảng vô tận, làm sao có thể mạnh đến như vậy.
- Rầm!
Một chưởng đánh ra, thân thể Tần Quân nổ tung, lại một vị thần tiên chết đi, Tần tộc ở bên ngoài có vô số cường giả, giờ phút này không có ai dám bước ra khai chiến nữa, Tần Thiên Cương trở về, để ngừng lại cuộc chiến thần tiên này, đất trời được trả lại sự yên tĩnh vốn có, ông ta xuyên qua thời không, mang theo sự không cam lòng, đến đây để báo thù.
Bên trong Tần tộc không ngừng truyền ra những tiếng kêu sắc bén.
Tần Đỉnh vẻ mặt lạnh lùng, hắn không có đi tìm Tần Thiên Cương mà đi thẳng về phía Tần Vấn Thiên đang đứng.
Bước về phía trước, Tần Đỉnh đi ngang qua hư không, Thẩm Phán kích trong tay đâm ra, trong đất trời xuất hiện một luồng ánh sáng hủy diệt, xuyên qua tất cả đạo pháp, tấn công về phía Tần Vấn Thiên.
Một bàn tay lớn hạ xuống, giống như bàn tay của trời xao, ngăn cản thế tấn công của Thẩm Phán kích, bóng người của Viện trưởng Diệp xuẩt hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Tần Đỉnh.
Tần Thiên Cương hét lớn một tiếng, ông ta nện xuống một quyền, đánh về phía Tần tộc, sau đó xoay người, đi về phía Tần Đỉnh.
Tần Đỉnh muốn hấp dẫn Tần Thiên Cương đánh nhau với hắn, tuy rằng đạo pháp của Tần Thiên Cương đã đến cực hạn, nhưng mà ông ta cũng là người đã chết rồi, mang theo sự không cam lòng của mình mà xuyên không đến đây, có thể có được bao nhiêu sức chiến đấu, hắn không sợ.
Xung quanh thân thể gió cuộn lên từng cơn, Thẩm Phán kích trong tay đâm ra, đất trời sinh ra âm dương, hóa thành bầu trời âm dương, hủy diệt trời xanh.
Tần Thiên Cương tức giận gầm lên một tiếng, há miệng ra, giống như yếu thú Thôn Thiên, lại nuốt mảnh trời Âm Dương kia vào trong miệng, trong miệng ông ta giống như có không gian vô cùng to lớn, có thể nuốt trọn tất cả.
- Gia gia, chúng ta đi cứu Hàn tiền bối.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, năm đó, Tần Vấn Thiên định dùng thần tiên Tần tộc trao đổi cùng với Lạc Thần Hàn, nhưng mà Tần Chính lại nửa đường bày mưu phá đám nên không trao đổi thành công.
Lạc Thần Hàn và Lạc Thần Thị Thập Đại Giới Chủ vẫn bị nhốt ở Tần tộc.
- Côn tiền bối.
Tần Vấn Thiên lên tiếng gọi, thân hình của côn chủ lóe lên, bay ngang qua đất trời, đi thẳng về phía Tần tộc, xung quanh có rất nhiều cường giả, những nhân vật thần tiên trước kia đối phó với Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở đây, nhưng không có ai ra tay cản Tần Vấn Thiên lại, bây giờ, trong lòng bọn họ đã có sự kiêng dè.
Chiến Thần Tần Thiên Cương của Tần tộc trở về quá mạnh mẽ, những thần tiên bình thường ở trước mặt ông ta cũng chỉ như côn trùng, tình hình trận chiến của trận chiến của ông ta và Tần Đỉnh không rõ ràng, mọi người đều có sự kiêng kị, không ai dám dễ dàng động thủ.
Huống chi hai đời giáo chủ của Càn Khôn giáo, Cửu Thiên Huyền Nữ, Viện trưởng Thiên Đạo Thánh Viện đều ở đây, sẽ không để cho bọn họ ra tay giết Tần Vấn Thiên.
Dưới tình huống này, chỉ có thể quan sát, ai cũng không muốn rơi vào trong đó, nhỡ đâu cơn giận của Tần Thiên Cương lại nhằm vào bọn họ, bọn họ chỉ còn một còn đường chết thôi.
Thân hình Côn chủ bay ngang qua không gian, rồi hạ xuống địa phận của Tần tộc, thần niệm của thần tiên bao trùm lên không gian vô tận, trong nháy mắt đã tìm được nơi Lạc Thần Hàn và Lạc Thần Thị Thập Đại Giới Chủ bị nhốt, bọn họ bị giam giữ bên trong không gian của một thần binh, những chuyện xảy ra bên ngoài bọn họ đều nhìn thấy được, trong lòng cực kì kích động, bây giờ đã có hi vọng thoát khỏi khốn cảnh.
Ánh sáng thần phạt xuất hiện, Tần Chính muốn ngăn cản, Lạc Thần Xuyên triệu hoán vạn yêu, bước về phía trước, đến gần Tần Chính.
Thê tử của Tần Chính cũng đi đến để ngăn cản, Long chủ phóng lên trời, vuốt nhọn xé rách bầu trời, công kích về phía hắn.
Tần Đãng Thiên bước ra, Thôn Thiên Yêu Chủ cũng xông về phía trước, đi đến đối diện với đối phương.
Kiếm Quân Lai cũng ra tay ngăn cản thần tiên của Tần tộc, không ai có thể ngăn cản Côn chủ, hắn không nhìn thấy đạo pháp cản đường, đi thẳng đến chỗ cần đến.
- Giết Lạc Thần Hàn.
Tần Chính hạ lệnh, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm.
Một vị thần tiên canh giữ ở cửa nhận lênh, không gian giam giữ bỗng nhiên phát ra hào quang vô tận, sức mạnh đạo pháp bạo phát.
Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm chèm ngang qua tất cả, mang theo sự oai phong của đạo pháp, vang lên tiếng coong coong, kiếm kia giống như đại bang, nhanh đến cực hạn, chạm vào bên trên không gian giam cầm, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, nơi giam giữ bị nổ tung, Tần Vấn Thiên bước về phía trước, đến gần vị thần tiên này, Phong bạo thứ nguyên sát phạt xuất hiện, thân thể của vị thiên thần kia nhanh chóng lùi về sau.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, Côn chủ đã đến gần chỗ Lạc Thần Hàn bên kia, Lạc Thần Hàn và Lạc Thần Thị Thập Đại Giới Chủ đều lộ ra sự vui mừng, sau đó được đôi cánh của Côn chủ vây lấy, đưa bọn họ lên thân thể của mình.
- Đi.
Côn chủ lên tiếng nói.
- Ta chém người này trước.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, thần tiên của Tần tộc có không ít, cũng bị giết không ít, bây giờ, hắn có thể chém một người chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thần tiên Tần tộc kia bị hãm sâu vào trong đôi mắt của Tần Vấn Thiên, tiến vào không gian chi giới của Tần Vấn Thiên.
Bây giờ người trong Tần tộc có thể ngăn cản được Tần Vấn Thiên không được mấy người.
Những người ở xa xa nhìn thấy tình hình trận chiến đấu với Tần tộc, trong lòng thầm run rẩy, hôm nay là ngày vui của Tần tộc, Tần Đãng Thiên cưới đệ nhất mỹ nữ Thiên Vực là thần nữ Nghê Thường, nhưng e là mọi người có nằm mơ cũng không tới, Tần tộc đang ở thời kì thịnh vượng, ngày hôm nay sẽ phải đón nhận một trận đả kích mang tính hủy diệt.
Lần đả kích này, cho dù thế lực của Tần tộc là đỉnh cấp Thiên Vực cũng khó có thể chịu đựng được.
Lúc này, ở một nơi sâu bên trong Tần tộc, đột nhiên phát ra một luồng khí tức làm cho người ta sợ hãi, cực kì đáng sợ.
- Tần tộc, còn che giấu điều gì?
Rất nhiều người nhìn về phương hướng đó, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục phát ra, luồng khí tức kia càng ngày càng khủng bố.
- Vấn Thiên, đi.
Côn chủ mở miệng nói, Tần Vấn Thiên nhìn vị thần tiên kia đã bị giết chết, thân hình lập tức bay lên, trở về trên lưng Côn chủ, Côn chủ vỗ cánh bay lên, kéo mọi người về phía mình, nhóm người Tần Chính cũng không dám tùy tiện truy kích, bọn họ bây giờ đã không còn chiếm ưu thế.
- Đó là khí tức gì?
Lạc Thần Xuyên nhìn về phía sâu bên trong Tần tộc, ở đó có một tấm bia đá xuất hiện vết nứt, trên tấm bia đó có khắc chữ cổ, hình như là chữ Tần, bia mộ của một vị tổ tiên, trên bia đã kia xuất hiện vết nứt thời gian, văn tự trên bia hóa thành màu đỏ như máu, trên bia đá, máu tươi chảy ra.
Tinh lực càng ngày càng mạnh, một đạo huyết quang đnág sợ xuất hiện, hướng thẳng lên trời xanh.
Tần Đỉnh đang cùng Tần Thiên Cương đánh nhau cảm nhận được, Thẩm Phán kích của hắn xẹt qua hư không, lập tức chỉ xuống phía dưới, trong phút chốc, vô tận huyết quang theo gió lốc phát ra từ Tần tộc, liên kết cùng Thầm Phán kích, ánh sáng màu máu đáng sợ kia không ngừng chảy vào trong đó, uy thế của Thấm Phán kích càng ngày càng đáng sợ.
Thời khắc này, mọi người lại nghĩ đến lời đồn mà mình nghe được, Thẩm Phán kích là do một vị tổ tiên cực kì mạnh mẽ của Tần tộc đã dùng đạo pháp đúc thành trước khi chết đi, chẳng lẽ, máu tươi này là của chủ nhân, chính là…Nghĩ đến đây, rất nhiều người run sợ.
- Thiên Cương, những việc ngươi gây ra, tổ tiên đều tức giận.
Tần Đỉnh mở miêng nói.
- Thiên địa bất nhân, tổ tiên cho rằng ngươi làm đúng, như vật thì hắn không xứng làm tổ tiên của ta.
Tần Thiên Cương lạnh lùng nói, đánh một chưởng về phía đó, nơi sâu bên trong Tần tộc nổ tung, dường nhưu muốn đánh nát tấm bia đá kia, tổ tiên thì làm sao, đối với ông ta mà nói thì con trai và cháu nội mới là người quan trọng nhất của mình, giết con ông ta rồi lại muốn giết cháu của ông ta, ai quan tâm ngươi là tổ tiên gì chứ.
Máu tươi chảy ra vẫn không hề ngừng lại, máu của tổ tiên, dường như đều chảy vào bên trong Thầm Phán kích, làm cho cảm bầu trời đều bị huyết quang bao phủ, uy thế kia mạnh mẽ đến không biết bao nhiêu.
- Mạng của ngươi là do tổ tiên cho, ngươi đã chết, lại trở về như cũ, trả thù gia tộc, bây giờ ngươi về tới tổ tiên, đi chết đi.
Tần Đỉnh nói, chữ chết vừa nói ra, Thẩm Phán kích đã đâm về phía trước lần nữa, trong chớp mắt này, ánh sáng thẩm phán vô tận bao phủ trời xanh, không chỗ nào tránh thoát.
Tần Thiên Cương cảm nhận được uy lực của ánh sáng thẩm phán kia, ông ta không có ý định né tránh, mà bước về phía ánh sáng thẩm phán, lớn tiếng nói:
- Ta vốn đã chết, đã không còn gì để sợ, nhưng mà ngươi, ta muốn ngươi chết chung với ta.
Dứt lời, hai tay của ông ta ngưng thần kết ấn, trời xanh run rẩy, toàn bộ trời xanh giống như bị xé đi, trật tự đất trời đều bị xáo trộn.
Trời cao xuất hiện vết đen ngòm, khiến cho mọi người hoảng sợ, Tần Đỉnh nhìn từng vết nứt xung quanh không gian hắn đang đứng, sắc mặt tái xanh, nhìn chằm chằm Tần Thiên Cương phía trước, không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, giận dữ hét lên:
- Ngươi đang làm cái gì?
- Ta muốn ngươi, đi vào bên trong không gian rối loạn vô tận, trầm luân.
Tần Thiên Cương vừa dứt lười, mảnh trời kia, dường như thật sự bị xé ra để lộ không gian kia ra, thân thể hai người cùng lúc bị hút vào bên trong không gian kia, đi vào bóng tối vô tận, biến mất không thấy tăm hơi.
Giờ phút này, đất trời đều yên tĩnh không có một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận