Thái Cổ Thần Vương

Mắt Nguyệt Thần

Các cường giả của Thái Cổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tinh không trên vòm trời cao đó, trong lòng chấn động sâu sắc, cùng với việc các di tích của Thần dần dần được đề cập tới ở Thái Cổ, một vài những lời đồn đại cổ xưa cũng bắt đầu lan truyền trong Thái Cổ.
Nghe đồn, trong Thần lăng mai táng các thần từ thời viễn cổ, mà người sắp xếp bố trí mọi thứ này lại là một nhân vật cực mạnh, từng là Chủ của cả một Vực, Thần Vương Hồng Vực, Nguyệt Thần.
Ngân hà Cửu Thiên, ánh trăng, thứ sáng nhất trong bầu trời tinh tú, được người trong thế gian xưng tụng là Nguyệt Thần, chính là tín ngưỡng chí cao.
Nghe đồn, thời đại đó, sự cường đại của Nguyệt Thần có thể lợi dụng sức mạnh của các Thiên tinh tú để sử dụng cho chính mình, Thần thuật chí cường giáng xuống trời đất, nghe đồn hắn chỉ còn cách một bước nữa thôi là tới được siêu thoát rồi.
Hắn niêm phong bản thân mình trong di tích của Thần, chẳng lẽ, chính là vì chờ đợi có một ngày có thể một lần nữa trở lại sao?
- Đó là Thần Vương ư?
Mọi người tập trung nhìn vào thân ảnh vô thượng hư ảo mơ hồ, y có phải là đang mượn cơ thể của người kế thừ để giáng lâm không?
Nếu Thần Vương quay lại trong trận chiến này, vậy Tần Vấn Thiên, làm sao có thể chống cự được, huống hồ, cơ thể mà hắn mượn vốn dĩ đã là người được trời lựa chọn cực kỳ đáng sợ, Tần Đãng Thiên.
Cảnh này khiến các cường giả Thái Cổ dao động, có lẽ, Tần Đãng Thiên thật sự có thể chiến thắng thiên kiêu đệ nhất Thái Cổ hiện nay.
Người của Tần Tộc khi thấy cảnh tượng này thì cũng rúng động mãnh liệt như vậy, đây chính là Tần Đãng Thiên, người quay trở lại từ di tích của Thần sao, thảo nào mà Gia Chủ Tần Chính nói rằng, hiện nay, hắn cũng không thể nào thẳng nổi con trai Tần Đãng Thiên của hắn nữa, người được trời lựa chọn hiện giờ, đã thật sự có được sự quan tâm của Thần Vương, có sức mạnh không tưởng tượng nổi, chỉ tiếc, Tần Vấn Thiên đã tới, không cho hắn có đủ thời gian để trưởng thành lớn mạnh hơn, nếu không Tần Tộc chưa chắc đã không thể vượt qua kiếp nạn này, một bước nhảy vọt trở thành thế lực mạnh nhất Thái Cổ, sánh vai được với Tiểu Tây Thiên.
Giống như Tần Đãng Thiên đã nói, số mệnh đã định sẵn hắn là người được trời lựa chọn, nhưng mà trong trời đất luôn tồn tại những nhân tố không thể chống lại, ảnh hưởng tới số phận.
Tần Đãng Thiên được kế thừa từ Thần Vương, nhưng trớ trêu thay, Tần Tộc Tần Viễn Phong lại chính là người bảo vệ di tích của Thần, lẽ nào, đây không phải mệnh số sao?
Hiện nay, những gì bọn họ có thể làm, hình như chỉ có duy nhất một điều đó là thưởng thức trận đấu, Tần Tộc, cuộc quyết đấu số phận của hai thiên kiều tuyệt thế mang trên mình đầy ân oán này.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn về hư không, vô tận những ánh sáng tinh tú huyễn hoặc hóa thành hư ảnh Thần Vương, trên vòm trời cao, ánh tinh quang sáng ngời nhất chói lọi nhất đó hóa thành đôi mắt, đôi mắt của Nguyệt Thần.
Tương truyền, ở thời cổ đại, Mắt Nguyệt Thần có sức mạnh hủy diệt tiêu tan mọi thứ, hiện nay, xuất hiện trên cơ thể của Tần Đãng Thiên, thì sẽ mạnh tới mức nào?
Tần Vấn Thiên đi về phía bầu trời tinh tú, trên người hắn, cuồn cuộn tuôn trào một thần uy cường đại tới cực điểm, gió bão thời gian tập trung quanh người hắn, chỉ thấy hắn đưa tay ra vung lên, trong khoảnh khắc, có kiếm ý thời không có thể xé rách tất cả xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện quanh người Tần Đãng Thiên, hóa thành kiếm đạo chặt đứt thời không, ánh kiếm quang kinh người phóng ra trong bầu trời tinh tú, cực kỳ cường đại.
Sau lưng Tần Đãng Thiên, hư ảnh khổng lồ kia bay lên trời, bầu trời tinh tú vô tận diễn tiến biến hóa, sinh ra một mặt trăng siêu cường, giống như Thần trận, ánh sáng bao trùm cơ thể Tần Đãng Thiên, khi kiếm đạo thời không đó tấn công tới, không ngờ bị làm cho tan biến, hóa thành hư vô, như thể chưa từng xuất hiện.
Ánh sáng đó, giống như nắm giữ uy lực diệt đạo, có thể tiêu diệt mọi sức mạnh Thiên đạo, hệt như Thần uy chí cao, chúa tể của tất cả.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, tiếp tục thử tấn công bằng nhữn đạo pháp khác nhau, nhưng mà Tần Đãng Thiên dưới sự bảo vệ của hư ảnh đó, Nguyệt Thần trận hủy diệt các loại đạo pháp, hàng vạn Thần thuật đều không cách nào động được tới người Tần Đãng Thiên, mọi Thiên đạo tấn công đều như thể mất đi sức mạnh công kích vậy.
- Diệt đạo.
Mọi người kêu lên thán phục, đây là sức mạnh của Thần Vương sao, quá cường đại rồi, được truyền lại trên cơ thể của Tần Đãng Thiên, không ngờ có thể mượn cơ thể hắn để giải phóng ra loại năng lực này, thật sự là không thể tương tượng được, thủ đoạn của Thần Vương, trời đất khó đoán.
- Nếu cho ta thêm chút thời gian nữa, phụ thân Tần Viễn Phong của ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, huống gì là ngươi.
Giọng nói Tần Đãng Thiên ngạo nghễ, cho dù đây có thể là trận chiến cuối cùng của hắn, nhưng hắn vẫn sẽ không mất đi sự kiêu ngạo của mình, đây là trận chiến thuộc về hắn, hắn sẽ tỏa sáng chói lọi trong trận chiến này.
Hắn có sự tự tin tới cực điểm rằng, bởi vì sự kế thừa của hắn, sự kế thừa của Thần Vương, thì dù có là Tần Viễn Phong đi nữa chẳng qua cũng chỉ là người bảo vệ kế thừa mà thôi.
- Mượn sức mạnh của người xưa như vậy, không hiểu sự kiêu ngạo của ngươi từ đâu mà tới, nếu chỉ là ngươi, căn bản đến tư cách làm đối thủ của ta cũng không có.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, bồng bềnh trong bầu trời tinh tú, mắt hắn nhìn Tần Đãng Thiên nói:
- Ra tay đi, để cho ta xem cái gọi là sức mạnh kế thừa Thần Vương, mạnh tới chừng nào.
Thần Vương cổ xưa hắn chưa từng gặp, hiện nay, trên thế gian này nếu vẫn còn tồn tại Thần Vương cổ xưa thì có lẽ chỉ có một vị, đó chính là nhân vật của Tiểu Tây Thiên kia, sự tồn tại của người này, sẽ là đại địch của hắn, bởi vì, hắn muốn thật sự cảm nhận một chút xem sức mạnh của Thần Vương cổ cường đại tới mức nào, phụ thân của hắn, còn cả lão điên, liệu đã tới tầng bậc này chưa?
Nếu như chưa tới, thì khoảng cách là bao xa?
- Nực cười, lẽ nào thành tựu ngày hôm nay của ngươi, không dựa vào sự truyền lại của người khác, nếu trên người ta thì đương nhiên là sức mạnh thuộc về ta.
Tần Đãng Thiên lạnh lùng đáp trả, trong lòng không chút lay động, y nhìn Tần Vấn Thiên, thốt lên một tiếng:
- Mắt Nguyệt Thần.
Cùng với đạo âm thanh này, trong bầu trời tinh tú vô tận, hư ảnh uy nghiêm to lớn vô cùng đó, đôi mắt của Nguyệt chói lòa tới cực điểm đó phóng ra hai đạo ánh sáng, hai đạo ánh sáng này nhấn chìm mọi thứ, trong chớp mắt, cơ thể Tần Vấn Thiên bị bao trùm vào trong ánh sáng ấy, khoảng khắc ấy, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bản thân mình đến một thế giới khác, thế giới của Mắt Nguyệt Thần, ở trong này, hắn dường như mất đi mọi sức mạnh, tựa như một người phàm, trước mặt hắn, một vị thần cực kỳ to lớn vĩ đại đang đứng, giống như sự tồn tại của một Thần Vương, chỉ là ánh mắt liếc nhìn hắn là muốn hắn phải cúi đầu xưng thần, phủ phục trên mặt đất.
- Quỳ xuống.
Một âm thanh Thần linh truyền tới, chấn động âm vang trong đầu Tần Vấn Thiên, khiến trong hắn nảy sinh một xúc cảm muốn quỳ xuống bái lạy, ý chí của hắn, chịu sự tác động cực lớn.
Khẽ nhíu mày, Tần Vấn Thiên kiên định nhìn về phía thân ảnh đằng trước, hắn cũng là Thiên Thần, cho dù có là Thần Vương thật sự về đây, cũng không có tư cách bắt hắn quỳ xuống, hắn không quỳ.
- Khinh nhờn Thần Vương.
Giọng nói lạnh như băng vang lên, cùng với giọng nói đó, một Thần binh tuyệt thế xuyên tới, giống như binh khí của Thần Vương, tàn sát mọi thứ, không ai có thể ngăn cản, Tần Vấn Thiên giải phóng uy lực Thiên đạo của mình để chống lại, gió bão không gian sinh ra, muốn loại bỏ trục xuất Thần binh này, nhưng mà, khi Thần binh đó xuyên tới, đạo của hắn đã trực tiếp bị tiêu diệt, yếu ớt tới độ không chịu nổi một đòn, thần binh xuyên qua, đâm vào cơ thể hắn, một cơn đau mãnh liệt lan ra, Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn ngực mình, Thần binh xuyên thủng cơ thể hắn, máu tươi chảy phọt ra.
- Đây là sức mạnh gì?
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, dưới sự bao trùm của sức mạnh Mắt Nguyệt Thần, hắn giống như một người phàm, không chịu nổi một đòn, dễ dàng bị đâm xuyên cơ thể, nếu là như vậy, làm sao hắn có thể chiến đấu một trận với Tần Đãng Thiên? Đòn tấn công của hắn không khiến đối thủ lung lay, phòng ngự của hắn lại không có tác dụng gì, vậy thì còn chiến đấu thế nào được đây?
- Huyễn thuật.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói đạo, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tinh tú, đây là sức mạnh Thiên đạo Huyễn thuật, Mắt Nguyệt Thần, một cái liếc mắt đưa hắn vào trong Thiên đạo Huyễn thuật, ảnh hưởng tới hắn, trong huyễn cảnh, sức mạnh của hắn bị bào mòn tới cùng cực, sức mạnh Thiên đạo như thể không chịu nổi dù chỉ một đòn, hệt như một phàm phu tục tử, đối mặt với Thiên Thần, căn bản không có sức lực để phản kháng, chỉ có đường chết.
Ý chí của hắn cường đại, muốn vùng vẫy thoát ra khỏi Huyễn thuật, nhưng mà hắn lại phát hiện, Huyễn thuật nghịch thiên này, không hề có sự khác biệt với hiện thực, không có kẽ hở.
Đạo Huyễn thuật nghịch thiên thật sự, huyễn tức là thật, thật cũng là huyễn, hiện thực và Huyễn thuật, là một thể.
Mượn tinh không thành đạo, hóa Huyễn thuật chí cường, Mắt Nguyệt Thần cường đại tới mức nào, e là chỉ có người của thời đại đó mới có thể biết được.
- Ngươi làm sao để đấu với ta?
Lúc này, có âm thanh truyền tới, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, dưới ánh trăng, một đạo thân ảnh tuyệt thế xuất hiện, đó chính là thân ảnh của Tần Đãng Thiên, hắn của lúc này, giống như một Thần Vương thật sự, là Thần Vương mượn thân hắn quay lại để chiến đấu một trận, hay là hắn hóa thân thành Thần Vương?
- Giết.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, lại một đạo Thần binh tuyệt thế xuyên qua mọi thứ phóng tới, sắc mặt Tần Vấn Thiên lạnh như băng, nói:
- Thời không bất động.
Xung quanh, thời gian không gian giống như dừng lại, nhưng khi Thần binh tuyệt thế đó xuyên tới, đạo bất động thời không bị phá hủy, Thần binh đó lại một lần nữa giáng xuống, xuyên qua cơ thể hắn, không có bất kỳ sức mạnh nào có thể chống lại được, ngực hắn lại một lần nữa bị đâm xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ bộ đồ, cực kỳ thê thảm.
Cuộc chiến đấu như vậy, giống như là cuộc chiến mà cơ bản không có bất cứ điều gì phải băn khoăn, chỉ cần Tần Vấn Thiên không phá được đạo nay, thì hắn không thể chiến thắng được Tần Đãng Thiên.
Lúc này bên ngoài Huyễn đạo, bọn người Tần Vấn Thiên cũng đang ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trong hư không, nhìn cơ thể Tần Vấn Thiên bị đâm xuyên vào, máu tưới chảy ra xối xả.
- Ca ca.
Đôi mắt đẹp của Lạc Thần Lệ lắng đọng, rất lo lắng, cho dù Lạc Thần Thiên Tuyết cũng rất lo lắng nhìn về phía trời cao, chỉ duy nhất sắc mặt Tần Viễn Phong vẫn bình tĩnh như trước giờ, hắn hiểu hơn cả về những truyền thuyết từ thời cổ đại, hắn biết sự đáng sợ của đạo Nguyệt Thần, ở thời đại đó, Mắt Nguyệt Thần, một cái nhìn có thể bao trùm cả thế gian cả chúng sinh, khiến tất cả mọi người đều rơi vào trong huyễn thuật chí cường không cách gì thoát ra được, hắn có thể mượn các Thiên tinh tú hóa thành Mắt Nguyệt Thần, một khi đã khởi phát Thần thuật này, người trong thế gian, đều không cách nào trốn thoát.
Hiện nay, Tần Đãng Thiên kế thừa năng lực của hắn, đương nhiên cường đại, nhưng muốn được sánh vai với Thần Vương tuyệt thế của thời cổ đại đó, hiển nhiên là không thể rồi.
Hắn không ra tay, đây là thứ mà Tần Vấn Thiên buộc phải trải qua, tương lai của y, có thể sẽ phải đối mặt với cường giả Thiên thần thật sự, Thần Vương mượn cơ thể Tần Đãng Thiên quay lại trong trận chiến này, điều này đối với Tần Vấn Thiên mà nói, là một loại thách thức mà y cần phải chinh phục.
Con đường phía trước còn dài, nếu muốn hỏi trời xanh ai quyết định sự thăng trầm của cuộc đời, vậy thì hắn phải làm được những việc mà người khác không cách nào làm được.
Bí mật Thiên Quật con trai hắn còn phá giải được, hắn tin rằng, con trai hắn Tần Vấn Thiên, sẽ là kẻ siêu thoát khỏi số mệnh, vượt lên khỏi Cửu Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận