Thái Cổ Thần Vương

: Ba Mươi Năm

- Thanh Nhi, Khuynh Thành không cần, vậy ta hầu hạ nàng nhé.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển sang Thanh Nhi bên cạnh, còn chưa chờ Thanh Nhi tỏ thái độ, hắn đã nhanh chóng xoay người, ngồi sau lưng Thanh Nhi, để cho nàng tựa vào lòng mình, rồi bóp vai cho Thanh Nhi.
- Ta cũng không cần.
Thanh Nhi giòn giã, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Không sao cả, Thanh Nhi, nàng không cần thông cảm ta.
Mạc Khuynh Thành ở một bên oán hận nhìn người này, ai mà thông cảm hắn chứ, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Thanh Nhi tỷ tỷ.
Có điều Thanh Nhi cũng không nhiều lời, để mặt Tần Vấn Thiên dính vào, bị hai tay Tần Vấn Thiên tàn phá, thân thể của nàng mềm mại nằm nghiêng trong lòng Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng thành thật, Chỉ Yên tĩnh ôm nàng, lại kéo Mạc Khuynh Thành sang, ôm ấp hai vị giai nhân, cười nói:
- Tình cảnh này, chỉ làm uyên ương không làm tiên.
Thuyền rồng chạy vào giữa hồ nước, xuôi dòng trôi xuống, gió nhẹ lướt qua, dưới ánh mặt trời ấm áp càng hiện vẻ thư sướng.
- Cũng không biết Cổ Đế Thành ra sao rồi.
Thanh Nhi nói nhỏ một tiếng, hình như đang nhắc nhở Tần Vấn Thiên, bây giờ cường giả trong Tiên Vực hội tụ tại Cổ Đế Thành, bọn họ lại giống như không tranh sự đời, du lịch thiên hạ, tuy nàng thích ngày như vậy, nhưng mà nàng lại sợ mình làm chậm trễ việc tu hành của Tần Vấn Thiên.
- Thanh Nhi, nàng thấy có khi nào ta chậm trễ tu hành không.
Tần Vấn Thiên sớm tâm ý tương liên với hai nàng, sao lại không biết ý tứ trong lời nói của Thanh Nhi.
- Ừ.
Thanh Nhi gật gật đầu, đương nhiên rất tin tưởng Tần Vấn Thiên.
Bơi một ngày, hai người quay về khách sạn trong thành, cả khách điếm chỉ có ba người, đó là ba người Tần Vấn Thiên, khi bọn họ quyết định ở lại tòa thành này một thời gian, Tần Vấn Thiên mua lại trọn căn khách điếm này, đối với hắn mà nói, chuyện này chỉ như chín trâu mất sợi lông.
Trong viện hoàn cảnh tao nhã nhất của khách điếm, ánh sáng của sức mạnh tinh thần từ trong tinh không hạ xuống từ trên vòm trời, hàng lâm xuống phòng Tần Vấn Thiên, tu hành cũng là tu tâm, trong Cổ Đế Thành, hắn tự biết không có cách nào hiểu được gì nữa, nên dứt bỏ cơ duyên hấp dẫn mà người đời theo đuổi, đưa người yêu đi du lịch khắp thế gian, không phải là hắn buông bỏ việc tu hành, chỉ là đổi một cách thức khác để tìm hiểu thế giới này mà thôi.
Mấy năm qua, hắn đi qua giang hải hồ nước, hắn bước qua biển hoa tuyết sơn, hắn xem mặt trời ngắm mọc mặt trời lặn, xem hết phồn hoa thế gian, cảm ngộ thiên địa, mặc dù không thể nói mỗi thời mỗi khắc đều có cảm ngộ nhưng khi thì có chỗ cảm ngộ, đương nhiên xa xa không đủ để hắn đột phá cảnh giới, hắn cũng không ép buộc để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Con người lúc còn sống, nên tu hành thế nào, đó là tiêu dao thế gian, tự do tự tại, lúc này không phải hắn đang làm như thế sao, trong lòng có trời đất, tâm trạng của hắn vô cùng bình yên, tuy hắn hiểu sự bình tĩnh này chỉ là ngắn ngủi, chỉ cần hắn còn trong Tiên Vực này thì vĩnh viễn không thể né tránh làn gió bạo trong tiên vực, bởi vậy, tuyệt đối không thể lơ là chuyện tu hành.
Trong phòng Mạc Khuynh Thành, nàng cũng tu hành, có điều giờ phút này lại ngừng lại, bởi vì Thanh Nhi đến đây.
- Thanh Nhi tỷ tỷ.
Mạc Khuynh Thành đón Thanh Nhi vào phòng.
- Chàng không có ở đây phải không?
Thanh Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Chàng đang tu hành trong phòng mình mà.
Mạc Khuynh Thành nói khẽ:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, hôm nay tên kia lại khi dễ tỷ, chúng ta cần phải nghĩ cách đối phó hắn.
Thanh Nhi lắc lắc đầu, nói:
- Không.
- Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ lại đau lòng tên kia rồi.
Khuynh Thành dịu dàng cười nói:
- Tỷ càng mềm lòng, hắn sẽ càng khi dễ tỷ đó.
- Ai đang nói xấu sau lưng ta vậy.
Tần Vấn Thiên cười đi đến, mỉm cười nhìn Mạc Khuynh Thành nói:
- Khuynh Thành, ta chuẩn bị gia pháp hầu hạ nàng nhé.
- Chàng dám.
Mạc Khuynh Thành trốn sau lưng Thanh Nhi.
- Ta chỉ vận dụng gia pháp với thê tử mình thôi, có gì không dám.
Tần Vấn Thiên cười tiến lên, kéo Mạc Khuynh Thành qua đi.
- Thanh Nhi tỷ tỷ...
Mạc Khuynh Thành cầu cứu.
Nhìn thấy Thanh Nhi chắn phía trước, Tần Vấn Thiên cười xấu xa nói:
- Thanh Nhi, nàng là chuẩn bị giúp Khuynh Thành thừa nhận gia pháp sao, tuy nàng vẫn chưa qua cửa, nhưng trong lòng ta nàng đã là thê tử, đương nhiên cũng có thể dùng gia pháp.
Đương nhiên Thanh Nhi biết gia pháp Tần Vấn Thiên ngụ ý là gì, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ, kiều diễm vô song.
- Chàng hãy tìm Khuynh Thành đi.
Thanh Nhi giòn giã nói, không chút khách khí bán đứng Mạc Khuynh Thành.
- Thanh Nhi tỷ tỷ.
Mạc Khuynh Thành thấy Thanh Nhi né tránh thì nhanh chóng kéo lấy nàng đẩy về phía Tần Vấn Thiên, đụng ngay mặt.
- Thanh Nhi, đây là nàng đưa lên cửa đó.
Tần Vấn Thiên ôm thân hình mềm mại không xương của Thanh Nhi, nhìn dung nhan dần dần đỏ ửng kia, có phần tâm viên ý mã, nhanh chóng hôn qua.
Mạc Khuynh Thành thấy cảnh như vậy nhợt nhạt cười, nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, hôm nay ta đi phòng tỷ ngủ nhé.
Nói xong trực tiếp chạy ra ngoài, mắt Thanh Nhi chớp chớp, ngạc nhiên nhìn Mạc Khuynh Thành chạy đi, nàng đi phòng mình ngủ, có ý gì vậy?
Nghĩ vậy, trong chớp mắt mặt Thanh Nhi càng đỏ hơn, tim đập rộn lên.
Rời môi, Tần Vấn Thiên nhìn vẻ ngơ ngác của Thanh Nhi, trong con ngươi hiện lên một nét nhu tình.
Hai tay Tần Vấn Thiên nâng mông Thanh Nhi, khiến cho người Thanh Nhi như bị điện giật, hơi hơi run lên, lập tức bị Tần Vấn Thiên ôm lấy, đặt lên chiếc giường duy mỹ mềm mại kia.
Nằm trên đó ngơ ngác nhìn Tần Vấn Thiên, giờ phút này sao Thanh Nhi không biết mình bị lừa, Khuynh Thành vậy mà thông đồng với người này cùng nhau khi dễ nàng.
Nhưng mà nhìn thấy nhu tình trong mắt Tần Vấn Thiên, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, sớm đã chuẩn bị tâm lý như vậy, nếu Tần Vấn Thiên muốn đương nhiên nàng sẽ không từ chối.
Nhìn bóng dáng nữ tử thanh lãnh như nữ thần trước mặt, Tần Vấn Thiên dịu dàng cởi ra quần áo của nàng, nhìn da thịt hoàn mỹ không tỳ vết kia, trong lòng có ôn nhu vô tận.
- Thanh Nhi...
Tần Vấn Thiên muốn nói gì, lại thấy Thanh Nhi vươn ngón tay ra đặt lên môi mình, ngăn cản hắn nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn nhắm chặt như cũ, rặng mây đỏ dần dần lan tràn trên mặt.
Tần Vấn Thiên không nhiều lời, cúi người xuống dịu dàng hôn qua đôi má, đôi môi Thanh Nhi, hôn qua da thịt hoàn mỹ không tỳ vết kia, cảm thấy cơ thể mềm mại dưới thân run rẩy, Tần Vấn Thiên càng nâng niu, quý trọng hơn.
Trong căn phòng yên tĩnh, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có vô tận ôn nhu, bọn họ không nói chuyện lại giống như đã hiểu hết tâm tư của đối phương, toàn bộ đều là nước chảy thành sông.
Ngoài phòng, trong viện, Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy trời sao, trên mặt mang ý cười ngọt ngào, cuối cùng lại giải quyết xong một tâm sự.
Mấy năm qua, bọn họ tự do đi trong tiên vực, tuy nàng và Thanh Nhi đều đi bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi vẫn chưa có một tầng quan hệ kia, bởi vậy lúc đi chung đường, ban đêm Tần Vấn Thiên thường xuyên triền miên trong phòng mình, chuyện thẹn thùng như vậy đương nhiên bọn họ không thể nói ra lời.
Nàng và Thanh Nhi tình như tỷ muội, lại cùng là nữ tử, đương nhiên cũng có thể suy đoán một chút tâm tư Thanh Nhi, nhưng tính cách của Thanh Nhi như thế, không có khả năng chủ động đề cập chuyện như vậy, Vấn Thiên lại yêu Thanh Nhi sâu sắc, tuy sẽ trêu chọc nàng, nhưng vẫn luôn tôn trọng nàng, không có làm gì Thanh Nhi.
Vì thế cục diện vẫn luôn xấu hổ, chàng có tình, thiếp có ý, rõ ràng luôn có một chút suy nghĩ như vậy nhưng lại luôn không đột phá, nàng đành phải tới thành toàn, sáng tạo cơ hội cho bọn họ.
Quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng kia, một chút động tĩnh cũng không có, Mạc Khuynh Thành lại nhẹ nhàng cười, tươi cười trên mặt vô cùng sáng lạn, có đôi khi nàng cũng hy vọng xa vời nếu như ba người có thể bên nhau cả đời, đúng là chuyện tốt, đương nhiên nàng cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời, trên đường đi Tần Vấn Thiên chưa từng bỏ lơi chuyện tu hành, nàng biết sớm hay muộn gì hắn cũng phải trở về, trở về tranh giành thiên hạ, tranh giành vị trí đỉnh phong trong Tiên Vực.
Nam nhân của nàng, có thể tình mềm như nước, cũng có thể ngạo thị thiên hạ.
Năm tháng như giấc mộng, từ lúc Tần Vấn Thiên rời khỏi Cổ Đế Thành đã qua ba mươi năm.
Ba mươi năm đối với Tiên Vực mà nói là quá ngắn, đối với những vũ tu cao cao tại thượng này thì càng ngắn ngủi, có thể chỉ dùng một lần bế quan tu hành là đã qua.
Nhưng mà ba mươi năm này, đối với Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành mà nói là quá dài lâu, vô cùng tốt đẹp, như đã qua cả đời.
Trong một tòa thành nằm ở Thái Hoa tiên triều phía Đông Tiên Vực, trong trời đất quanh năm có hoa tuyết tung bay, duy mỹ lãng mạn, giữa nền tuyết trắng, có hai vị thiếu nữ mỹ lệ đang đắp người tuyết, các nàng cười rạng rỡ như đang đàm luận chuyện gì.
Đợi đắp người tuyết xong, một thiếu nữ nhìn về phía xa, cười hô:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, Khuynh Thành tỷ tỷ, hai tỷ nhìn xem có giống sư phụ không.
Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành đạp tuyết đi đến, nhìn kia người tuyết kia, quả thực có vài phần giống Tần Vấn Thiên, không khỏi cười nói:
- Giống, vô cùng giống.
- Ta xấu như vậy hả?
Tần Vấn Thiên sờ sờ mũi mình, cũng đạp tuyết đi tới, buồn bực nói.
- Sư phó đẹp trai nhất.
Một vị thiếu nữ nở nụ cười sáng lạn, nàng chừng mười lăm mười sáu tuổi này, hoạt bát đáng yêu, gọi Tần Vấn Thiên là sư phụ, lại gọi Thanh Nhi và Khuynh Thành là tỷ tỷ.
- Chỉ Yên tỷ, tỷ nói đúng không?
Thiếu nữ nhìn sang một thiếu nữ chừng mười tám tuổi bên cạnh hỏi.
- Ừ, sư nương là tiên tử đẹp nhất thế gian, đương nhiên sư phó cũng người đẹp trai nhất trong trời đất.
Chỉ Yên nhẹ giọng cười cười.
- Chỉ Yên, Chỉ Nhiên, các ngươi thật tinh mắt.
Tần Vấn Thiên khen, Mạc Khuynh Thành trừng hắn một cái, cười trêu chọc:
- Da mặt thực dày.
- Chẳng lẽ Thanh Nhi và Khuynh Thành nhà ta không phải tiên tử đẹp nhất thế gian sao?
Tần Vấn Thiên cười nói, Chỉ Yên và Chỉ Nhiên là một đôi tỷ muội, đều là cô nhi, mấy năm trước lúc hai tỷ muội ra ngoài du ngoạn thì gặp bọn Tần Vấn Thiên, thấy hai tỷ muội đáng yêu, Thanh Nhi và Khuynh Thành bảo các nàng mang mình tìm chỗ trú ngụ, lại không nghĩ tới thấy nhà hai tỷ muội bị diệt môn, Khuynh Thành và Thanh Nhi tâm địa thiện lương, bèn thu lưu các nàng, vì thế ba người mới dừng lại mấy năm trong tòa thành này.
- Đương nhiên sư nương là đẹp nhất.
Chỉ Nhiên vui vẻ cười nói, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi cũng nở nụ cười.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn vào hư không xa xôi, nhíu mày lại, ngay sau đó, mày Thanh Nhi cũng cau lại.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc lắc đầu, nói với Thanh Nhi và Khuynh Thành:
- Thanh Nhi, Khuynh Thành, các nàng có muốn tiếp tục du ngoạn không, có thể chúng ta phải đi về thôi.
- Trở về đi.
Thanh Nhi cười với Tần Vấn Thiên, làm bạn với các nàng nhiều năm như vậy, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, Mạc Khuynh Thành cũng mỉm cười gật gật đầu.
- Sư phụ sư nương phải đi sao?
Chỉ Yên nghe thấy bọn hắn nói vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu hỏi.
- Sư phụ sư nương, các ngươi có thể đừng vứt bỏ Chỉ Nhiên hay không.
Giọng của Chỉ Nhiên hạ xuống, các nàng biết Tần Vấn Thiên chỉ tới du ngoạn, năm đó lúc bọn họ mới gặp là các nàng dẫn đường cho Tần Vấn Thiên.
- Nha đầu ngốc.
Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành xoa đầu hai nàng, nói:
- Đương nhiên là không rồi, Chỉ Yên và Chỉ Nhiên có bằng lòng đi theo chúng ta không?
- Dạ, chúng ta bằng lòng.
Hai vị thiếu nữ lại nở nụ cười sáng lạn, liên tục gật đầu, có điều khi bọn họ nhìn thấy cường giả trên bầu trời chậm rãi hàng lâm lại thấy hoảng thần, uy áp của những người này cuốn sạch thiên địa, vô cùng đáng sợ, bao phủ trọn cả tòa thành, hình như đang nhắm đến sư phó sư nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận