Thái Cổ Thần Vương

Thánh tử và công chúa

Bắc Minh Tiên triều, thế lực đỉnh cấp phía bắc Tiên Vực, cụ thể là mạnh tới cỡ nào thì Tần Vấn Thiên không thể biết được, nhưng chắc không thể yếu hơn Trường Thanh Tiên quốc đã trải qua nội chiến.
Tiên triều mhư vậy, cường giả trong hoàng thành rất nhiều, chẳng trách Vạn Thanh Sơn hạ lệnh không được đắc tội với người khác, Thiên Viêm thành của bọn họ đối với hoàng thành mà nói thì chỉ là một tòa thành nhỏ không đáng nhắc tới, gia tộc Tiên Vương ở Thiên Viêm thành có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở đây thì tùy ý gặp phải một Tiên Vương cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Người của Vạn gia đều lộ ra vẻ tò mò và hưng phấn, quan sát hoàng thành hùng vĩ uy nghiêm này, mỗi một con đường đều như cự long uốn lượn, to lớn mà hùng tráng, náo nhiệt phi phàm, người qua lại, cảnh giới Tiên Thai là cảnh giới bình thường nhất, khắp nơi đều có, cường giả có thể tùy ý đi ngang qua họ đều chính là nhân vật Tiên Vương.
Chỉ độc có ở bên trong kiệu, Tri Âm vẫn chuyên tâm với thư họa của nàng ta, vô cùng chuyên chú, giống như không hề có hứng thú với tòa hoàng thành hùng vĩ này.
- Vạn thúc, có chuyện ta vẫn không hiểu.
Tần Vấn Thiên nói với Vạn Trúc Thanh, trên đường đi hai người đã thân nhau hơn, Tần Vấn Thiên xưng hô với lão cũng thân thiết hơn nhiều, trực tiếp gọi là Vạn thúc.
- Ta biết nghi hoặc của ngươi là gì, cái này cũng không cần phải giấu diếm, tâm tính của nha đầu Tri Âm ngươi cũng biết đấy, không màng thế lợi, ở Thiên Viêm thành có mấy thế lực lớn cường đại như Vạn gia, khi có cạnh tranh va chạm, có những lúc thanh niên đồng lứa cũng tranh khí phách, thường thường rất găng với nhau, nhưng mà khi Vạn gia hy vọng Tri Âm có thể vì Vạn gia mà chiến thì nha đầu này lại chẳng bao giờ xuất thủ, nói vậy chắc ngươi hiểu rồi chứ.
Vạn Trúc Thanh cười khổ lắc đầu.
Tần Vấn Thiên kinh ngạc, lập tức bật cười, hắn không ngờ, việc này nói ra cũng thật nực cười, những gia tộc đó cũng ưa mặt mũi thật, tranh phong võ đạo, Tri Âm rõ ràng có thiên phú nhưng lại không tham dự, không chiến đấu vì gia tộc, tất nhiên là bị bài xích.
- Tri Âm, ngươi thật đúng là đặc biệt.
Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử trước mắt, cười nói.
Tri Âm buông giấy bút trong tay ra, mấy ngày nay nàng ta vẽ không ít tranh chân dung, vẽ Tần Vấn Thiên, vẽ Vạn Trúc Thanh, thần vận đều khác nhau, bản thân Tần Vấn Thiên cũng không biết là mình có thể có nhiều tư thái bất đồng như vậy.
- Đặc biệt à? Vì sao không phải là các ngươi đặc biệt?
Tri Âm ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên nói.
Tần Vấn Thiên mắt chớp chớp, hắn không biết phải đáp lại thế nào.
- Đúng, là chúng ta đặc biệt.
Tần Vấn Thiên gật đầu, Tri Âm cười nhạt, lập tức quấn tranh lại.
- Ngươi vẽ nhiều như vậy làm gì.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Để ngắm.
- Ngắm á?
Tần Vấn Thiên nghi hoặc.
- Ừ, đẹp thì tất nhiên là phải ngắm, ngươi không biết ngươi rất dễ nhìn à.
Tri Âm nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ nghiêm túc.
Tần Vấn Thiên ngẩn người, Vạn Trúc Thanh bên cạnh thì không nhịn được phá lên cười, nha đầu này nói mấy câu đã có thể khiến Tần Vấn Thiên luống cuống.
- Vạn thúc, ta phát hiện Tri Âm không chỉ thiên phú tu hành tốt, mà còn có một ưu điểm.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Vạn Trúc Thanh, nói.
- Ưu điểm gì?
Vạn Trúc Thanh có chút hứng thú.
- Rất tinh mắt.
Tần Vấn Thiên nghiêm trang nói.
- ...
- ...
Cha con Vạn Trúc Thanh và Tri Âm nhìn nhau rồi lập tức đều bật cười, Tri Âm nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Ngươi tuy rằng dễ nhìn, nhưng da mặt rất dày.
Tần Vấn Thiên sờ sờ mặt mình, nghiêm túc nói:
- Bình thường mà.
- Vấn Thiên, Tri Âm, các ngươi thật hợp nhau.
Vạn Trúc Thanh tâm tình không tồi, cũng ở bên cạnh trêu, có điều lần này hình như đùa hơn quá, Tần Vấn Thiên và Tri Âm há hốc miệng, sau đó... im lặng.
- Khụ khụ, ta lại nói bừa rồi.
Vạn Trúc Thanh nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của hai người thì giảng hòa, lão quả thật là nói hơn tùy tiện.
- Chưa bao giờ xa nhà, cũng không biết hoàng thành này thế nào.
Tri Âm lan tâm huệ chất, cố ý nói sang chuyện khác, vén màn lên, nhìn ra hoàng thành bên ngoài.
- Bắc Minh Tiên sơn mở ra, chẳng phải là toàn bộ cường giả của Bắc Minh Tiên triều đều tới hoàng thành này sao?
Tần Vấn Thiên cũng biết Tri Âm xấu hổ nên quanh sáng nói chuyện với Vạn Trúc Thanh.
- Ừ, Bắc Minh Tiên sơn mười năm mở một lần, đích xác có vô số cường giả tiến đến, có điều cũng không quá khoa trương, dù sao Bắc Minh Tiên sơn sừng sững ở đó, mười năm mở một lần, đối với cường giả trùng kích Tiên Vương và đã bước vào Tiên Vương cảnh mà nói thì rất là ngắn, rất nhiều người đều là khi nắm chắc mới đến, dù sao vượt qua một quãng đường dài cũng không phải là một chuyện thoải mái gì.
- Cũng đúng, cũng chỉ mười năm mà thôi, nhưng người ở cảnh giới này trong Bắc Minh Tiên triều cũng không phải ít, cho dù chỉ là một bộ phận tới thì cũng là một con số khủng bố rồi, tòa hoàng thành này hiện giờ có tất nhiên có người từ các phương tụ tập về.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Đấy là điều tất nhiên.
Vạn Trúc Thanh gật đầu.
- Xem ra là một hồi thịnh thế của Bắc Minh Tiên triều.
Tần Vấn Thiên cười cười.
- Ừ, ta ở Thiên Viêm thành có nghe nói, công chúa Lộng Nguyệt của tiên triều tu vi đã rất cao, hơn nữa đã bước một bước vào cánh cửa Tiên Vương, lĩnh ngộ được khả năng của Tiên Vương, điều này có nghĩa là cũng có thể vào Bắc Minh Tiên sơn để lĩnh ngộ, như vậy, lần thịnh thế võ tu Tiên Thai này có thể sẽ do Lộng Nguyệt công chúa chủ trì, đến lúc đó Vấn Thiên ngươi có thể nhìn thấy nhân vật công chúa cực kỳ nổi danh của Bắc Minh Tiên triều rồi, nghe đồn cũng là một đại mỹ nhân đó.
Vạn Trúc Thanh cười bảo.
- Bắc Minh Lộng Nguyệt à.
Trong đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đối với vị công chúa này của Bắc Minh Tiên triều, hắn cũng có chút hào cảm, bởi vì do Lý Dục Phong.
Đôi tình lữ đó cũng là những người rất thú vị.
- Đúng là mỹ nhân, có điều nàng ta đã có người trong lòng rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
Vạn Trúc Thanh nhìn Tần Vấn Thiên nhướn mày, cười bảo:
- Vấn Thiên, nói cứ như là ngươi đã gặp Lộng Nguyệt công chúa rồi vậy, về phần người trong lòng của Lộng Nguyệt công chúa thì ta chưa được nghe nói đến, ngươi kể thử đi.
- Thánh tử Lý Dục Phong của Bách Luyện Thánh giáo.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngươi còn biết tên của thánh tử Bách Luyện Thánh giáo à, xem ra ta là cô lậu quả văn rồi.
Vạn Trúc Thanh tất nhiên biết cỗ thế lực Bách Luyện Thánh giáo này, cũng là thế lực đỉnh cấp của bắc bộ Tiên Vực, ở cạnh Bắc Minh Tiên triều, về phần thánh tử là Lý Dục Phong thì lão lại không biết, dù sao cũng không phải chuyện của Bắc Minh Tiên triều, lão làm sao mà biết được.
Tần Vấn Thiên thấy Vạn Trúc Thanh vẫn nhìn mình thì hỏi.
- Sao thế?
- Thằng nhóc ngươi cũng giỏi đùa thật, nói cứ như là ngươi biết thật vậy.
Vạn Trúc Thanh bật cười, Tần Vấn Thiên chớp chớp mắt rồi cũng bật cười, không giải thích thêm gì.
Dù sao, đối với Vạn Trúc Thanh mà nói, Bắc Minh Lộng Nguyệt hay là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo đó là nhân vật phong vân, Tần Vấn Thiên cho dù là thiên phú tốt, nhưng ở trước mặt bọn họ vẫn chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, tiểu nhân vật thì sao có thể biết được những chuyện này.
- Đùa á, là vô sỉ mới đúng
Bên ngoài, có một thanh âm châm chọc truyền đến, nói:
- Hai người này cũng thú vị thật, một người tự cho mình là thanh cao, kẻ còn lại thì càng buồn cười hơn, không ngờ lấy Lộng Nguyệt công chúa và thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo ra để tự nâng bản thân lên, đúng là vô sỉ, tam thúc ngươi nói không sai, hai người bọn họ đúng là rất xứng đôi.
Đây là thanh âm của Vạn Nhất Dao, nàng ta hiển nhiên vẫn luôn nghe cuộc nói chuyện ở trong kiệu.
Vạn Trúc Thanh thần sắc khẽ biến, nói:
- Nhất Dao, chớ có nói bậy.
- Tam thúc ngươi cảm thấy ta nói không đúng à, vậy ngươi hỏi những người khác thử đi.
Vạn Nhất Dao cười lạnh, ở bên ngoài không ít người cũng đều bật cười.
- Lộng Nguyệt công chúa, thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, đây là rồng trong loài người, không ngờ có người ở đây nói bốc nói phét, đúng là đồ chuột nhắt không biết trời cao đất dày.
- Cho dù ta là chuột nhắt, nhưng cũng không đến mức vô sỉ nghe lén người khác nói chuyện rồi lại châm chọc nói móc đâu.
Tần Vấn Thiên cười thản nhiên:
- Bất kể ta nói bốc nói phét như thế nào thì có liên quan gì tới các ngươi?
- Ngươi ở trong Vạn gia ta hưởng thụ sự bảo vệ, tất nhiên là có quan hệ, không ngờ còn có mặt mũi ngồi trong kiệu, đúng là vô liêm sỉ.
Vạn Nhất Dao lại nói.
- Nhất Dao, ngươi thật quá đáng, Vấn Thiên là khách của ta, ta an bài như thế nào ngươi cũng có ý kiến à.
Vạn Trúc Thanh lạnh lùng nói, đồng thời vỗ vỗ vai Tần Vấn Thiên, ý bảo hắn đứng tranh cãi làm gì, nhịn đi cho xong.
- Tam thúc nếu như vậy che chở người ngoài như vậy thì ta không còn gì để nói.
Vạn Nhất Dao hừ lạnh một tiếng.
Lúc này ở ngoài hoàng thành, lại có một nhóm cường giả đi vào, đám cường giả này uy danh cực thịnh, mấy người cầm đầu thì tư thế oai hùng phi phàm, nhất là một thanh niên trong đó, mày kiếm mắt sáng, dung nhan anh tuấn lộ ra chất tiêu sái, đang mỉm cười đi vào hoàng thành.
- Dục Phong, lần này ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến Bắc Minh Tiên triều chắc không chỉ là vì Bắc Minh Tiên sơn thôi nhỉ, ta nghe nói lần này Bắc Minh Lộng Nguyệt có thể sẽ chủ trì thịnh thế.
Bên cạnh, một vị thanh niên mỉm cười nói, nhìn Lý Dục Phong.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Dục Phong nở ra nụ cười, hắn lần này đến tất nhiên không chỉ là vì muốn vào Bắc Minh Tiên sơn.
- Ngươi nói đi chứ, có phải là chuẩn bị đến Bắc Minh Tiên triều để cầu hôn không?
Người bên cạnh lịa nói.
- Ta thế này đến cầu hôn thì Bắc Minh Tiên triều liệu có đồng ý không?
Lý Dục Phong lại cười nói.
- Cũng chưa biết chừng, có lẽ quốc chủ của Tiên triều coi trọng thiên tư của ngươi, trực tiếp đòi ngươi làm con rể, đồng ý chuyện hôn nhân đấy.
- Nghe đồn Bắc Minh U Hoàng, tỷ tỷ của Bắc Minh Lộng Nguyệt chính là mỹ nhân tuyệt thế, nổi tiếng phía bắc Tiên Vực, nhưng chưa từng được thấy dung nhan, đáng tiếc nàng ta hình như vẫn luôn ở trong Thiên Đạo Thánh viện, xem ra không có cơ hội gặp được rồi, Dục Phong, ngươi lần trước được thấy rồi, so với Bắc Minh Lộng Nguyệt thì thế nào?
Người bên cạnh cười xấu xa, hỏi.
- Nếu so với vẻ đẹp thì Bắc Minh U Hoàng xuất chúng hơn mấy phần.
Lý Dục Phong đáp lại, cũng thừa nhận dung mạo tuyệt thế của Bắc Minh U Hoàng.
- Thực sự muốn được kiến thức một phen, ha ha.
Người đó cười cười, đoàn người khống chế pháp bảo cường đại để ngự không, giống như từng đạo tia chớp, không ngờ trực tiếp lướt qua đỉnh đầu đoàn người bọn Tần Vấn Thiên.
Người của Vạn gia ngẩng đầu, nhìn về phía những nhân vật đó trong hư không, trong lòng thầm nghĩ, những người này, tất nhiên là người của thế lực lớn, pháp bảo của họ thật sự rất lợi hại.
Tần Vấn Thiên ở trong kiệu nên cũng không để ý, dù sao tuy rằng bọn họ Tiên niệm rất mạnh, nhưng khi có việc gì thì sẽ không lúc nào cũng phóng thích Tiên niệm của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận