Thái Cổ Thần Vương

Phá Trận

Đại sư trận pháp đều kiêu ngạo, ai kêu bọn họ có địa vị cao. Cùng là tán tu, nhưng tán tu tầm thường rất thảm, phải chạy khắp nơi tìm tài nguyên tu hành, nhưng nếu tán tu là đại sư trận pháp thì không cần lo, tài nguyên tu hành có người tự đưa lên cửa. Có thể dễ dàng tham gia vào thế lực lớn, được nhiều thế lực tôn là khách quý.
Nên Đế đại sư bí ẩn này kiêu ngạo, bí hiểm không khiến người thấy có gì kỳ, ngược lại cảm giác bình thường.
Đại sư trận pháp kiêu ngạo, thế gia trận pháp càng ngạo hơn.
Nhan thị, thế gia trận pháp này sao cho phép người ta khinh nhờn. Bọn họ nhiều lần triệu tập các đại sư trận pháp tán tu lại luận bàn, chỉ điểm giang sơn. Đại sư trận pháp phải thật lợi hại mới được làm khách khanh của Nhan thị. Giờ một đại sư trận pháp mà dám tới cửa khiêu chiến, Nhan thị không thể tha thứ.
Nên ngoài cửa Nhan thị đặt một trận đài toát ra hơi thở trận đạo đáng sợ, dường như đại trận mở ra sẽ có uy năng khủng bố.
Một lão nhân râu bạc đứng trên trận đài, tuy già nhưng tinh thần phơi phới, tinh khí thần dồi dào, tu vi là Tiên Đế sơ giai. Đứng trong trận pháp hiển nhiên là một vị đại sư trận pháp rất lợi hại, lão canh giữ trận đài dường như đang chờ đại sư bí ẩn đến.
Người xung quanh biết người này là ai, một cao thủ trận pháp siêu lợi hại, đại sư khách khanh của Nhan thị, Mao đại sư.
Nhìn hai bóng người đạp hư không đến, Mao đại sư lạnh lùng nói:
- Người đến hãy báo tên!
Người áo đen ở giữa hư không lạnh lùng nói:
- Đế Thiên.
Đế Thiên nhìn lướt qua trận đài:
- Nhan thị đãi khách như vậy sao?
Mao đại sư lạnh lùng nói:
- Ta là khách khanh của Nhan thị. Nhan thị là thế gia trận đạo, nếu ai đều có thể khiêu khích vào cửa thì không yên ổn được. Rất nhiều người muốn mượn Nhan thị nổi tiếng, không thiếu mình ngươi. Nhưng ngươi muốn vào cánh cửa đó phải có tư cách vào cửa, trận pháp trên trận đài này là ta khắc, ngươi phá nó là có tư cách vào cửa, nếu không làm được thì chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, đừng ở đây mất mặt nữa, thừa dịp còn sớm biến đi!
Mao đại sư toát ra sự kiêu ngạo, năm xưa lão là người nổi bật trong cuộc đàm luận trận đạo Nhan thị mời đại sư tán tu, sau đó lão thành khách khanh. Đế Thiên này giỏi rồi, từ chối thẳng thừng lại còn tìm tới cửa khiêu chiến, cách làm nâng cao giá trị con người kiểu này làm khách khanh như họ rất mất mặt.
Cường giả đi mời Đế Thiên cũng có mặt tại đây, gã đứng trước ngưỡng cửa Nhan thị, chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Đế Thiên:
- Mao đại sư nói đúng, Nhan thị ta không phải ai đều có tư cách vào. Trận pháp này là Mao đại sư tùy ý khắc một tòa đại trận, nếu không phá được nó thì biến ra xa đi!
Các cường giả mắt lấp lóe. Quả nhiên Nhan thị cho rằng Đế đại sư muốn lợi dụng họ để nổi tiếng nên khắc trận đài ngoài cửa, Đế đại sư không phá được trận pháp thì không có tư cách vào cửa, Đế Thiên sẽ bị mất mặt, danh tiếng bị bôi xấu. Qua đó biểu thị địa vị của Nhan thị không phải ai đều có thể nhúng chàm.
Cho dù Đế Thiên phá được trận này cũng mới có tư cách vào cửa, vẫn không thể chứng minh được gì. Nhìn sao đều có lợi cho Nhan thị, không uổng là thế gia, không cho phép người ta lợi dụng mình.
Giờ chờ xem Đế Thiên có thể phá cục không.
Đế Thiên nhìn người lúc trước đi mời mình và Mao đại sư, biểu tình bình tĩnh không cãi lại. Hành động luôn có sức chấn nhiếp hơn lời nói, giờ y cần phá trận trước.
Đế Thiên liếc về phía Mao đại sư, mở miệng hỏi:
- Ngươi ở bên trong điều khiển trận này?
Mao đại sư lạnh lùng cười:
- Không cần như vậy, trận đạo đã thành tự nhiên có uy lực, không cần ta khống chế.
Mao đại sư cất bước, ánh sáng rực rỡ vô tận bừng lên. Khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ nối liền chín tầng trời, ánh sáng sao giáng xuống, ánh sao cùng sáng, đây là trận pháp đế đạo.
Lực lượng hủy diệt kinh người bộc phát từ trận pháp, trận đài toát ra lực lượng phá hủy tất cả, đường vàng vô tận có thể cắt đứt mọi thứ. Nếu bước lên trận đài e rằng thân thể sẽ bị hủy diệt trong khoảnh khắc.
Mọi người mắt lóe tia sáng:
- Trận pháp mạnh quá!
Không uổng là khách khanh của Nhan thị, Mao đại sư khắc trận đủ giết Tiên Đế trung giai bình thường. Đế đại sư chỉ là Tiên Đế sơ giai, hắn đã chứng minh năng lực bày trận nhưng phá trận thì sao?
Đối phương không đấu trận pháp với y, người Nhan thị cho rằng y chưa có tư cách đó, chỉ bày trận đài cho y phá giải. Nhan thị rất thông minh, nếu Đế đại sư không phá được trận thì mất hết mặt mũi.
Mao đại sư vươn tay mời:
- Đế đại sư, mời.
Mao đại sư biểu hiện khách sáo nhưng khóe môi cong lên kiêu ngạo, có chút trào phúng. Mới nổi tiếng đã đến khiêu chiến Nhan thị, không biết tự lượng sức mình, chỉ riêng trận pháp này đủ làm y xấu mặt. Mao đại sư lắc người đi xuống trận đạo đài, như lão nói, trận đạo đã thành, không cần lão điều khiển.
Đế Thiên nhìn trận pháp, cất bước lên trước, vươn tay ra. Thoáng chốc hư không hiện ra cây thiên chuy to vô biên, đầu chùy mở rộng nhanh. Ánh sáng sao chiếu xuống thiên chuy siêu khổng lồ, phù quang lấp lóe vô tận trên thiên chuy, đan xen nhấp nháy như đồ án kỳ diệu.
Đế Thiên tiến lên trước một bước, tay chộp hư không nắm thiên chuy, tóc đen bay, cánh tay vung. Thoáng chốc thiên chuy khổng lồ phủ lên nguyên trận đài đập mạnh xuống. Hai luồng sáng chói mắt va chạm, sợi tơ vàng hơi thở từ trận đài bắn lên cắt xé tất cả.
Mao đại sư cười lạnh, lão như trông thấy thiên chuy bị cắt nát.
Hai đế quang siêu mạnh đan vào nhau. Khi sợi tơ vàng hủy diệt cắt vào thiên chuy, từ thiên chuy dâng lên các đồ án phù văn đáng sợ lấp lánh rắc xuống như có thể trấn áp phong ấn tất cả. Sợi tơ vàng như bị phong ấn không ngừng đè xuống dưới.
Ánh sáng va chạm vào nhau nhanh kinh người, trong khoảnh khắc đám người nghe tiếng nổ nhức óc, thiên chuy đập xuống trận đạo đài. Một đồ án phong ấn đáng sợ to lớn in xuống trận đạo đài bao phủ trận pháp, khiến trận đạo đài không phát tán chút hơi thở nào nữa.
Đế Thiên thả tay ra, thiên chuy tan biến, y cất bước bình thản đứng trên trận đạo đài, giẫm lên trận pháp.
- Cái này . . .
Tiếng ầm ầm còn quanh quẩn giữa hư không, mọi người nhìn trân trân, mắt sáng rực.
Thủ đoạn phá trận này quá bá đạo trực tiếp. Mặc cho lực lượng của ngươi mạnh đến đâu, ta đập một chùy trực tiếp phong ấn, mặc kệ trận pháp gì.
Trên thiên chuy như khắc trận pháp, đại trận phong ấn của Đế đại sư hiện ra dưới đầu chùy đập xuống, quá bá đạo.
Nhiều người còn sững sờ bỗng thấy Đế Thiên đứng trên trận đạo đài. Một số người từng thấy cảnh phá trận nhưng chưa bao giờ xem kiểu phá trận bá đạo như vậy, không nhìn tất cả, trận pháp của ngươi lợi hại đến đâu thì sao? Ta phong ấn trận pháp thì ngươi chơi cái gì?
Mặt Mao đại sư không chút máu. Bọn họ vốn muốn làm Đế Thiên xấu mặt, mất hết danh tiếng, nhưng một chùy đập xuống Đế Thiên càng nổi như cồn. Dù Đế Thiên sẽ bị người trong Nhan thị đánh bại thì y vẫn tích lũy đủ danh tiếng, mục đích nổi tiếng của y đã đạt đến. Mao đại sư thành đá kê chân, bị bôi nhọ tiếng tăm, sau này người ta nhắc đến lão sẽ nghĩ ngay tới trận pháp của lão bị người một đầu chùy phong ấn, nát bét không giá trị. Đó không phải kiểu phá trận tầm thường mà là một chùy đập nát trận pháp của lão.
Cường giả Nhan thị lúc trước mỉa mai Đế Thiên cũng nhìn trân trối, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Một chùy đập xuống quá bẽ mặt.
Đế Thiên lười để ý tâm trạng của hai người, y bước xuống trận đạo đài, từng bước tiến lên trước, không thèm nhìn Mao đại sư cái nào.
Khi đi ngang qua Mao đại sư, Đế Thiên tạm dừng, nhẹ giọng nói:
- Nhan thị cho ngươi trông cửa là vì Nhan thị không có ai hay là ngươi quá vô dụng?
Câu này đánh trả lại lời mỉa mai trước đó của Mao đại sư, một câu làm mặt lão xanh như tàu lá, hai nắm đấm siết chặt nhưng không thể phản bác lại. Trận pháp của lão bị người một chùy đập nát, cũng đập bể tiếng tăm, kiêu ngạo của lão, đường đường là đại sư trận pháp mà chỉ là kẻ giữ cửa sao?
Giọng nói nhẹ tênh nhưng người xung quanh có tu vi thế nào? Bọn họ nghe rõ rành rành, thầm nghĩ không uổng là đại sư, không cho phép người ta vũ nhục. Nhan thị, Mao đại sư làm điều này là muốn nhục nhã Đế Thiên, không cho y vào cửa. Đế Thiên dùng thủ đoạn mạnh mẽ đáp trả Nhan thị và cả Mao đại sư.
Cường giả Nhan thị từng đi mời Đế Thiên lạnh lùng nói:
- Trận pháp này chẳng qua là Mao đại sư tùy tay khắc, dù bị ngươi phá cũng không đại biểu được gì, chẳng qua là tư cách vào cửa.
Đế Thiên ngước lên nhìn đối phương, mắt lóe tia trào phúng rõ rệt, cười khẩy nói:
- Lừa mình dối người, ngươi nghĩ các vị ở đây đều là đồ ngốc? Ngươi từng đi mời ta tham gia tụ hội đại sư trận pháp, người nổi bật trong đó mới được làm khách khanh của Nhan thị. Hiện giờ khách khanh của Nhan thị ngươi chỉ có bấy nhiêu tạo nghệ trận pháp, ta khuyên ngươi một câu, sau này đừng làm chuyện mất mặt như vậy nữa, tránh cho người cười.
Nói xong Đế Thiên từng bước tiến lên trước, phớt lờ đối phương mặt đen như than, y bước qua cửa Nhan thị.
Thị nữ đẹp như tiên yên lặng theo sau Đế Thiên, thân hình cao kều đứng thẳng tắp dường như hãnh diện lây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận