Thái Cổ Thần Vương

Thiên Viêm Vạn gia

Thiên Viêm thành Vạn gia là một trong thế lực gia tộc cường đại nhất trong tòa thành trì này, có cường giả Tiên Vương tọa trấn, đối với thành trì bình thường mà nói, một vị Tiên Vương đã là rất cường đại, đương nhiên, những thành chủ của Tiên quốc Tiên triều thì không nói, nơi đó tài nguyên phong phú, tất nhiên cũng chính là nơi cường giả tụ tập.
Thân là một trong những thế lực cường đại nhất của Thiên Viêm thành, Vạn gia cực kỳ rộng lớn, Tần Vấn Thiên theo lão già cùng nhau vào trong, trước lúc bọn họ hàng lâm, lão già đã phái người thông tri cho gia tộc trước, bởi vậy khi Tần Vấn Thiên tới, có không ít người tự mình đón chào, nhóm thân ảnh cầm đầu tất cả đều có khí chất bất phàm, khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì lộ ra ánh mắt tò mò.
- Người này là cường giả Tiên Vương à, sao trẻ tuổi thế?
Những người này thầm nghĩ trong lòng, Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì cũng không nói gì, lão già bên cạnh hắn thật đúng là tự tác chủ trương, hắn theo lão tới Vạn gia chỉ là muốn tìm hiểu chút tin tức, thuận đường chuẩn bị tới Bắc Minh Tiên sơn, nhưng mà đối phương lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngược lại khiến hắn khó có thể giải thích rõ.
- Tiền bối mà ngươi nói đang ở đâu?
Chỉ thấy một vị thanh niên ngẩng đầu nhìn lão già bên cạnh Tần Vấn Thiên, ánh mắt hắn rất sắc bén, giống như chất chứa liệt diễm, thân mặc trường bào, uy phong hiển hách, hiển nhiên là thân phận bất phàm, tu vi Tiên Thai đỉnh phong.
- Chính là vị này!
Lão già chỉ về phía Tần Vấn Thiên rồi nói.
- Chư vị làm gì thế, ta chỉ là tới Vạn gia thăm quan một chút, việc gì phải làm ra động tĩnh lớn thế.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía lão già nói:
- Ngươi phải chăng là có hiểu lầm gì à?
Lão già mắt lóe sáng, nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Tiền bối không phải nhân vật Tiên Vương?
- Tiên Vương?
Tần Vấn Thiên giả vờ không biết đối phương hiểu lầm, lập tức sắc mặt lão già liền thay đổi.
- Các hạ lúc trước đã lừa ta?
- Lừa ngươi?
Tần Vấn Thiên cười cười lắc đầu nói:
- Ta nói mình là cường giả Tiên Vương lúc nào.
- ...
Lão già thần sắc cứng đờ:
- Ta hỏi ngươi có phải tu hành ở đó không thì ngươi gật đầu, ta gọi ngươi là tiền bối, ngươi cũng chẳng cải chính, hơn nữa, ngươi trực tiếp quát người của Nghiêm gia cút đi, ngươi từ nơi xa muốn tới Bắc Minh Tiên sơn, những cái này chẳng lẽ đều không tính?
- Lão tiên sinh, ta quả thực là tu hành ở đó, đâu có lừa gì ngươi? Ngươi gọi ta là tiền bối, ta ở cảnh giới Tiên Thai cửu trọng, mà ngươi thì Tiên Thai thất trọng, có gì mà không đảm đương được? Về phần người của Nghiêm gia mà ngươi nói, tu vi của bọn họ không bằng ta, lại dám đối đãi với ta lạnh lùng như vậy, ta quát họ chẳng lẽ là không nên? Về phần tới Bắc Minh Tiên sơn, ta ở cảnh giới Tiên Thai đỉnh phong, tất nhiên muốn tới rồi, những cái này có vấn đề gì à?
Tần Vấn Thiên nhất nhất bác bỏ, lão già không ngờ á khẩu không nói gì được.
- Chẳng lẽ lão tiên sinh cung kính với ta chỉ vì hiểu lầm ta là Tiên Vương?
Tần Vấn Thiên cười cười lắc đầu, bộ dạng hồn nhiên không biết gì, chắp tay nói:
- Nếu bởi chuyện này mà khiến lão tiên sinh hiểu lầm và không đón chào thì Tần mỗ xin cáo từ thôi.
Lão già ngạc nhiên một hồi, nhưng lại không thể phản bác, những gì Tần Vấn Thiên nói đúng là không thể bới móc, tất cả thật sự chỉ là bởi vì tự lão hiểu lầm?
Nghĩ vậy lão cười khổ nói:
- Nếu Tần huynh đã đến rồi thì xin mời tới Vạn gia làm khách.
Lập tức hắn chắp tay nói với mọi người:
- Xin lỗi chư vị,là ta hiểu lầm.
Người của Vạn gia đều lộ ra ánh mắt khác thường, chỉ thấy một nữ tử có chút lạnh lùng cao ngạo, khá là xinh đẹp lạnh lùng nói:
- Tam thúc ngươi có phải là già nên hồ đồ rồi hay không, có lẽ người này là cố ý lừa ngươi, muốn vào Vạn gia của ta đó.
Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử đó, dáng người gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiêu ngạo, tu vi Tiên Thai thất trọng, tương đương với lão già, tuy rằng bối phận thấp, nhưng tu vi lại không thấp, hiển nhiên có thiên phú không tồi.
- Lão tiên sinh, vãn bối hay là cáo từ đây.
Tần Vấn Thiên chắp tay nói, trên đường đi hắn cũng đã tìm hiểu được một số tin tức rồi, có tới Vạn gia hay không cũng chẳng sao.
- Nếu đã mời ngươi đến thì tất nhiên phải lễ số chu đáo chứ, sao lại để ngươi đi được.
Lão già lắc đầu nói, kéo tay Tần Vấn Thiên:
- Không ngại gì đâu, tới phủ đệ của ta làm khách mấy ngày đi.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì xa xa đột nhiên có một cỗ khí tức ập tới, ánh mắt của mọi người đều thay đổi, sắc mặt lão già cũng vậy, là người của Nghiêm gia, không ngờ lại tìm tới cửa.
Những người này chính là cường giả của Nghiêm gia lúc trước giằng co với lão già này, chỉ thấy thanh niên cầm đầu thần sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi cũng dám lừa ta.
Lúc trước bị Tần Vấn Thiên quát lớn đuổi đi, hắn không dám mạo hiểm, nhưng không cam lòng chịu nhục như vậy, bởi vậy tới gần Vạn gia trước, đồng thời sai người giám thị động tĩnh ở bên ngoài, quả nhiên phát hiện Tần Vấn Thiên không ngờ không phải nhân vật Tiên Vương, hắn lập tức dẫn người tới.
- Người của Nghiêm gia dám đến ngoài Vạn gia ta giương oai à?
Lão già thần sắc lạnh lùng nói.
Bên cạnh thanh niên đó có hai vị lão nhân, ánh mắt sáng ngời, tu vi lợi hại, đều là cường giả Tiên Thai cửu trọng.
- Giao súc sinh này cho ta thì ta sẽ lập tức đi ngay.
Thanh niên tay chỉ về phía Tần Vấn Thiên, người này cứ mở miệng gọi mình là súc sinh, trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên ánh sáng sắc bén, đang chuẩn bị bước ra thì lúc này một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra:
- Đến Vạn gia ta đòi người? Ngươi đủ tư cách ư?
Thanh niên của Nghiêm gia nhìn nữ tử vừa lên tiếng, thân mặc áo gió, mặt lạnh như sương, khí chất trác tuyệt, tư sắc phi phàm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
- Vạn Diệu Nhan.
Thanh niên của Nghiêm gia thần sắc khó coi, nữ tử vừa lên tiếng này chính là một trong mấy người kiệt xuất nhất của Vạn gia, thiên phú vẻ đẹp tụ tập hết trên người, trong Thiên Viêm thành có không biết bao nhiêu người ngấp nghé vẻ đẹp của nàng ta, mơ mộng được cưới nàng ta về nhà, thanh niên của Nghiêm gia cũng sinh ra loại ảo tưởng này, nhưng mà hắn, biết, điều này không thực tế.
- Hắn hình như không phải là người của Vạn gia ngươi, có quan hệ gì với Vạn Diệu Nhan ngươi đâu?
Thanh niên của Nghiêm gia ở trước mặt người tình trong mộng không muốn mất mặt nên lạnh lùng nói.
- Nghiêm Lệnh, ngươi không thấy thẹn à, với thân phận của ngươi, có tư cách gì mà chất vấn Diệu Nhan tỷ? Cút đi.
Nữ tử lúc trước gọi lão già là tam thúc mở miệng nói, Nghiêm Lệnh sắc mặt lại càng khó coi.
- Vậy cáo từ.
Nghiêm Lệnh lạnh lùng lườm Tần Vấn Thiên một cái rồi lập tức dẫn người xoay người bỏ đi.
Tần Vấn Thiên vốn định giáo huấn thanh niên đó một phen, nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp hành động thì đối phương đã xám xịt bỏ đi rồi, mắt nhìn về phía Vạn Diệu Nhan, nữ tử này có tu vi Tiên Thai đỉnh phong, cảnh giới hùng hậu, là một trong hai người mạnh nhất nơi này, còn có một người là nam tử lúc hắn tới thì mở miệng hỏi đầu tiên.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên cười cười gật đầu với Vạn Diệu Nhan.
Vạn Diệu Nhan chỉ thản nhiên liếc hắn một cái rồi lập tức xoay người bước đi, nàng ta bảo Nghiêm Lệnh cút đi chỉ là bởi vì Nghiêm Lệnh ở trước cửa lớn của Vạn gia nàng ta đòi người chứ không phải là vì bản thân Tần Vấn Thiên.
- Tự tác đa tình.
Một nữ tử khác cười nhạt nói:
Tam thúc, ngươi định an bài cho hắn thế nào?
- Vẫn chưa nghĩ ra.
Lão già cười nói:
- Nhất Dao, ngươi có đề nghị gì?
- Không có.
Vạn Nhất Dao lạnh lùng nói, liếc Tần Vấn Thiên rồi cũng xoay người bỏ đi, các cường giả còn lại cũng đều lục tục bước đi, còn tưởng rằng thật sự có cường giả Tiên Vương giá lâm, vậy mà chỉ chẳng qua là một nhân vật Tiên Thai cửu trọng, không cần phải coi trọng.
Đừng nhìn chỉ cách có một bước, nhưng ở Thiên Viêm thành người có cảnh giới Tiên Thai cửu trọng tùy ý có thể thấy được, Tiên Vương lại là nhân vật đỉnh cấp, bất kể là Vạn gia hay là Nghiêm gia, thị vệ Tiên Thai cửu trọng đều có rất nhiều.
Khoảng cách của một bước này lại giống như là lên trời.
- Tần huynh, ta không gọi ngươi là tiền bối nữa, ngươi cũng có thể gọi thẳng tên ta là Vạn Trúc Thanh.
Lão già nói với Tần Vấn Thiên:
- Chúng ta giờ vào thôi.
- Mấy người lúc trước lên tiếng là ai thế, hình như ở Vạn gia có địa vị khá cao.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Người lúc đầu hỏi ta là Vạn Nhất Minh, là con trai của đại huynh ta, mà nữ tử lúc trước quát đuổi Nghiêm Lệnh là Vạn Diệu Nhan, là con gái của nhị huynh, hai người bọn họ là hai người có thiên phú tốt nhất trong Vạn gia, đây là hai người được Vạn gia ký thác rất nhiều kỳ vọng, hy vọng bọn họ có thể bước vào Bắc Minh Tiên sơn tu hành, tuy rằng đối với ngươi thì có chút hiểu lầm, nhưng ta thấy Tần huynh khí độ bất phàm, hơn nữa muốn tới Bắc Minh Tiên sơn, chắc cũng không phải là nhân vật bình thường, bởi vậy mới giữ Tần huynh lại, đến lúc đó cùng đi thì cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau.
Lão già cũng rất thực tế, lão ở Vạn gia đứng hàng thứ ba, hiện giờ Vạn gia do hai vị huynh trưởng quản lý.
- Chiếu ứng lẫn nhau.
Tần Vấn Thiên nhún vai nói:
- Hình như không được họ thích cho lắm.
- Có lẽ là vì lúc trước tưởng nhầm ngươi là tiền bối Tiên Vương mà có tâm lý trái ngược thôi, huống hồ hiện giờ ngươi đi ngay cũng không an toàn đâu, Nghiêm gia là kẻ thù truyền kiếp của Vạn gia ta, Nghiêm Lệnh tuy rằng bình thường, nhưng Nghiêm gia cũng có mấy nhân vật rất lợi hại, có thể sánh vai với Diệu Nhan và Nhất Minh, ngươi nếu rời khỏi thì có thể sẽ bị Nghiêm gia trả thù đó.
- Nếu lão tiên sinh đã có thịnh tình thì Tần mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.
Tần Vấn Thiên cười cười gật đầu, theo Vạn Trúc Thanh bước vào Vạn gia.
Sau khi bước vào Vạn gia, Tần Vấn Thiên tất nhiên phải tìm hiểu kỹ hơn về Bắc Minh Tiên sơn, nghe nói không lâu sau, Vạn gia sẽ phái người hộ tống Vạn Diệu Nhan và Vạn Nhất Minh xuất phát tới hoàng cung của hoàng triều, Tần Vấn Thiên sau khi biết vậy thì an tâm ở lại Vạn gia, đến lúc đó sẽ chuẩn bị đi theo.
Ngày thứ hai ở Vạn gia liền có người tới tìm Tần Vấn Thiên, nói là Vạn Nhất Dao gọi Tần Vấn Thiên đến, Vạn Nhất Dao và Vạn Nhất Minh chính là anh em ruột, là con gái của đại huynh của Vạn Trúc Thanh.
Tần Vấn Thiên đi theo thị nữ tới gọi mình, bọn họ tới một thành lũy ngự thú, ở đây có không ít cường giả thanh niên của Vạn gia, đang đứng cùng nhau quan sát nơi rộng lớn phía dưới, Tần Vấn Thiên đi tới phía sau bọn họ, nhưng không có ai quay lại, giống như phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Cất bước đi về phía trước, Tần Vấn Thiên đứng trên tường thành nhìn về phía dưới, nơi đó có không ít yêu thú tồn tại, đều là Vạn gia nuôi dưỡng, có một số yêu thú thậm chí còn rất thô bạo cường đại.
- Nghe nói ngươi cũng muốn tới Bắc Minh Tiên sơn à?
Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Tần Vấn Thiên đảo mắt liền thấy Vạn Nhất Dao mắt đẹp đang chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt đó mang theo vẻ kiêu ngạo.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Vừa hay, Diệu Nhan không phải đang thiếu một thị vệ chăm sóc tọa kỵ sao, có thể thay thế bổ sung.
Một thanh niên ở bên cạnh cười cười, lập tức mọi người đều lộ ra vẻ hứng thú, tên thị vệ trước của Vạn Diệu Nhan là chết vì tọa kỵ yêu thú thô bạo, Tần Vấn Thiên nếu đi chăm sóc thì chỉ sợ cũng lại chỉ có đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận