Thái Cổ Thần Vương

Yếu như vậy

Mặc dù Tần Vấn Thiên cũng không sợ khiêu chiến liên tục, nhưng chiến trường này hiện tại chính là quần ma loạn vũ, tất cả cường giả Ma Thai đứng đầu của Đọa Lạc Ma vực đều bước chân vào bên trong, chắc chắn trên đường đi hắn sẽ gặp phải rất nhiều, nhưng nếu gặp người nào cũng muốn khai chiến..., chịu đựng đối với hắn sẽ rất lớn, như vậy, thời điểm đối mặt Hoàng Sát Thiên, làm sao có thể có đủ trạng thái tốt nhất.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, tránh ra đi.
Tần Vấn Thiên dứt khoát nói rõ, người ở đây sớm muộn gì cũng sẽ không ngừng bị loại bỏ khỏi cục diện, cho dù hắn không chiến đấu, những người khác cũng sẽ chiến, nếu như có thể làm cho bọn họ không đánh mà lui, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng chỉ dựa vào một câu nói của hắn lại muốn một vị ma tu thối lui, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Chỉ thấy khóe miệng ma tu kia hiện ra nụ cười lạnh, giữa hai tay có huyết quang lóng lánh, hóa thành huyết thủ đáng sợ, tràn ngập khí tức máu tanh nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, ngay sau đó tâm thần khẽ động, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm kêu leng keng, phát ra yêu khí, chiết xạ ra hàn quang sáng chói, mũi kiếm mỏng manh làm cho người ta cảm giác được một luồng hàn khí nhàn nhạt, tựa như có thể một kiếm phong hầu.
- Sử dụng thần binh sao?
Ánh mắt cường giả Ma Thai kia chợt lóe:
- - Ngươi thật không xứng ngồi ở vị trí kia.
- Giữa ma tu thủ thắng đầu tiên, sẽ quan tâm quy tắc sao?
Tần Vấn Thiên lắc đầu, phía sau hắn như có cánh chim Đại Bằng xuất hiện, thân hình chợt lóe, giống như một pho tượng chim đại bàng bay thẳng đến bên cạnh, khiến cho cường giả kia kinh ngạc, hắn lại muốn né tránh không chiến?
- Đáng xấu hổ.
Cường giả kia bước tới truy kích, huyết quang đáng sợ.
Phía trước Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, người này đúng là chấp nhất, hắn không chiến, lại vẫn muốn truy kích.
- Ông.
Thân thể Tần Vấn Thiên bỗng nhiên xoay sang, nhanh đến mức giống như một pho tượng đại bàng, chợt lóe rồi biến mất, bay thẳng đến thân thể người kia trùng kích.
- Muốn chết.
Huyết thủ ma tu cường đại trong nháy mắt trở nên to lớn, đánh về phía thân thể Tần Vấn Thiên, huyết quang trực tiếp bao phủ khắp người Tần Vấn Thiên.
- Phụt...
Kiếm quang như trăng lạnh, thân thể Tần Vấn Thiên trực tiếp xuyên qua đối phương, đến phía sau đối phương liền dừng lại, trên người đều là lực lượng quy tắc đáng sợ, còn trên thân thể ma tu kia xuất hiện dấu vết kiếm xuyên qua.
Kèm theo một tiếng vang khúc khích, kiếm khí trong phút chốc hoàn toàn bộc phát, sắc mặt ma tu kia lộ ra thần sắc sợ hãi cực độ, ngay sau đó kêu thảm một tiếng, thân thể hoàn toàn tan vỡ, hóa thành hư vô.
Nơi xa có hai vị ma tu vừa vặn nhìn thấy màn này, bọn họ không tiến lên, mà lặng lẽ xoay người rời đi, một kiếm kia khiến cho bọn họ cảm giác được cả người phát rét, người này tạm thời không nên trêu chọc thì tốt hơn.
- Kiếm đi nghiêng mũi sao.
Hắc Thạch Ma Vương nhìn thấy hành động của Tần Vấn Thiên âm thầm gật đầu, người này rõ ràng cường đại nhưng khiêm tốn, thậm chí ra sức né tránh chiến đấu, mặc dù chuyện này có thể làm người ta lên án, nhưng Hắc Thạch Ma Vương mơ hồ hiểu được Tần Vấn Thiên, đây là vì dã tâm của hắn quá lớn, chỉ vì chiến đấu cuối cùng.
- Tên tiểu tử này cũng có hứng thú.
Đôi mắt đẹp của Ma Cơ rơi về phía Tần Vấn Thiên cười nói.
- Mới vừa khai chiến đã rút thần binh, hơn nữa mặc dù thần binh này chưa phóng ra uy năng, nhưng cũng không hề thua kém, mặc dù thực lực bản thân hắn rất mạnh, nhưng cuối cùng không phải là vương đạo, chỉ có Hoàng Sát Thiên giết chết người cản hắn, đây mới là ma tu bá đạo, loại khí khái vương giả này có thể so sánh với người ngự kiếm đó.
Hạ lão Ma Vương ở bên cạnh thản nhiên nói, hắn vẫn coi trọng Hoàng Sát Thiên hơn.
Bá đạo, lạnh lùng, giết chết người cản hắn, ma tu như thế mới thật sự là ma đầu, chỉ có ma đầu, mới có thể thành tựu ma đạo mạnh nhất.
- Hạ lão nói như thế, đương nhiên có lý.
Ma Cơ cười nhẹ nói, nàng chính là Cư chủ của Ma Tiên Cư, cách đối nhân xử thế dĩ nhiên là cực kỳ khéo đưa đẩy, Ma Tiên Cư muốn đứng vững ở Đọa Lạc ma đảo, tất nhiên cần phải có tầng quan hệ của Ma Đế, buổi tiệc hôm nay mọi người đều đã thấy nàng rúc vào người Ma Đế, Ma Đế còn ở đây một ngày, thử hỏi có ai dám động đến Ma Tiên Cư?
Nhưng Ma Cơ cũng hiểu, có một số người vẫn không thể đắc tội, thí dụ như Hạ lão đầu này, phân lượng của lão đầu này ở trong lòng Ma Đế rất nặng , tuyệt đối không thể trêu chọc, dĩ nhiên phải theo lời của hắn.
- Nhìn Hạ Viên cũng rất tốt, có khí khái của ngươi năm đó.
Ma Đế cười cười, ánh mắt lại rơi xuống người Hạ Viên trên chiến trường.
- Hạ Viên mặc dù không tệ, nhưng nếu chính diện giao phong với Lão Sài, chỉ sợ hắn vẫn có thể thất bại.
Hạ lão Ma Vương khẽ nhíu mày, mặc dù hắn vô cùng coi trọng Hoàng Sát Thiên, nhưng đối với hậu nhân Hạ Viên của mình dĩ nhiên cũng vô cùng coi trọng, vì vậy đặc biệt chú ý.
Ngoài Hạ Viên và Hoàng Sát Thiên, hắn còn chú ý một người khác chính là Lão Sài.
Lão Sài cầm một thanh sài đao, luôn cười hì hì, thoạt nhìn cả người lẫn vật rất vô hại, giống như vừa già lại vô dụng, nhưng một đao đánh xuống, là có thể lấy mạng người, chém giết đối thủ giống như chẻ củi, chỉ nhìn tư thế kia, những ma tu này cũng biết người chết trong tay Lão Sài kia không biết có bao nhiêu, mới có thể tu luyện ra đao pháp sài đao giết người thông thuận như vậy.
Hạ Viên bá đạo, Lão Sài âm hiểm máu lạnh, Hạ lão Ma Vương càng xem trọng thực lực của Lão Sài.
- Nhưng, nếu Lão Sài gặp Hoàng Sát Thiên, dưới ma chi bá đạo, Lão Sài chắc chắn vẫn phải chết.
Trong mắt Hạ lão Ma Vương lóe lên một vẻ sắc bén.
Trên mặt Ma Cơ hiện lên một nụ cười ý nhị, Hạ lão Ma Vương là nhân vật như thế, lại hi vọng hậu bối Lão Sài chết.
Chắc bởi vì Hạ Viên và Lão Sài cùng là hai người kinh diễm nhất trên ma bảng, hơn nữa Lão Sài nguy hiểm, hắn cảm giác Lão Sài có thể uy hiếp được tính mạng của Hạ Viên.
Nhưng Lão Sài cũng là người vô cùng thông minh, hắn biết sự lợi hại và thân phận của Hạ Viên, làm sao có thể dễ dàng hạ thủ với Hạ Viên.
Rất nhiều cường giả Ma Vương phía sau lại chú ý đến người khác với Hạ lão Ma Vương, bọn họ đều đặc biệt chú ý đến người mình mang đến, nếu có thể được Ma Đế xếp hạng vào danh sách mười nhân vật đứng đầu, như vậy bọn họ có thể lưu lại một ấn tượng cho Ma Đế, hơn nữa, cũng là một chuyện vô cùng vinh quang.
Chỗ tốt lớn hơn nữa là, một khi có thể được Ma Đế bổ nhiệm, tiếp theo chính là được Ma Đế ban thưởng, bọn họ chắc chắn có thể gia nhập vào thế lực Ma tông siêu cấp trên Đọa Lạc ma đảo, thậm chí là lực lượng trực thuộc dưới trướng Ma Đế, nếu như vậy, sau này bọn họ cũng đã có người trên Đọa Lạc ma đảo.
Nhưng người trong chiến trường lại không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào để chiến thắng, lưu lại trong trận này, muốn được Ma Đế bổ nhiệm, bọn họ nhất định phải ở đến cuối cùng, nếu không sẽ bị loại bỏ, ngươi nói thiên phú của mình khá hơn nữa cũng vô ích, Ma Đế không thể nào bổ nhiệm một người bị đào thải, nếu bị tru diệt thì càng thảm.
Bên trong chiến trường, chiến đấu không ngừng bộc phát, giống như vết dầu loang, thậm chí có xuất hiện đại hỗn chiến khắp chiến trường, thường xuyên có đại chiến song phương đột nhiên gặp gỡ tập kích.
Thí dụ như chiến đấu lúc trước của Tần Vấn Thiên, nếu hắn không thể giết chết đối thủ ngay lập tức, vậy đã nhìn thấy hai vị ma tu muốn làm ngư ông đắc lợi .
Ở một nơi nào đó, Thương Viêm Thác đang cùng một vị cường giả giao thủ, thân là cường giả Ma Thai đỉnh của Thương Viêm thế gia, thực lực của Thương Viêm Thác dĩ nhiên không kém, mặc dù không xuất chúng bằng cường giả trên ma bảng, nhưng vẫn có lực chiến đấu rất mạnh.
Trên người hắn ma uy cuồn cuộn, cả người giống như tắm rửa trong ma lửa, giống như ma đầu của địa ngục thâm sâu, toàn bộ hư không đều trở nên vô cùng nóng bỏng, dấu vết của hỏa diễm đỏ bừng, hắn điên cuồng phát ra công kích cường đại va chạm với đối phương, mỗi một chưởng Thương Viêm chưởng đánh ra, đều sẽ lưu lại mầm móng ma hỏa hủy diệt trong cơ thể đối phương, hơn nữa chưởng ấn hấp thu lực lượng chung quanh, càng ngày càng bá đạo.
- Thác nhi cũng không tệ.
Ở chỗ ngồi Ma Vương, gia chủ Thương Viêm gia chú ý tới biểu hiện của Thương Viêm Thác, âm thầm gật đầu.
- Hắc thạch, nữ nhi của ngươi có thể gả vào Thương Viêm gia ta là phúc phận lớn lao.
Gia chủ Thương Viêm nói với Hắc Thạch Ma Vương đang ngồi cách đó không xa, song phương là thân gia, hắn dĩ nhiên biết Hắc Thạch Ma Vương.
- Gia chủ có điều không biết, Hắc Thạch Ma Vương lâu nay vẫn không hài lòng, hôm nay, Hắc Thạch Ma Vương mang theo tam nữ đến nhà chúng ta, tam nữ này còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình, nhưng tính tình cũng kiêu ngạo, hoàn toàn không có ý tứ tôn trọng tỷ phu Thác nhi, hình như thích một gã ma tướng thủ hạ của Hắc Thạch Ma Vương.
Một vị cường giả bên cạnh nói.
Lời nói này khiến cho gia chủ sửng sốt, mở miệng nói:
- Hắc Thạch Ma Vương, không bằng ngươi cũng gả tam nữ cho Thác nhi đi? Thác nhi ưu tú hơn người thế nào, ngươi cũng thấy đấy, dĩ nhiên sẽ không làm bẽ mặt hai nữ nhi của ngươi.
- Thương Viêm gia chủ cần gì sỉ nhục ta như thế?
Hắc Thạch Ma Vương lạnh giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
- Sỉ nhục?
Thương Viêm gia chủ lắc đầu:
- Đây không phải là phúc phận của con gái ngươi sao.
Vừa nói, ánh mắt của hắn di chuyển, tiếp tục xem Thương Viêm Thác chiến đấu, lúc này, công kích cuồng bạo của Thương Viêm Thác đã đánh đối phương bị trọng thương, nhưng chân mày hắn khẽ nhíu lại, nói:
- Người kia sắp đến rồi, thực lực của hắn không biết như thế nào, nếu cường đại..., sợ là Thác nhi khó ứng phó.
Trong mắt Hắc Thạch Ma Vương hiện lên một vẻ sắc bén, là Tần Vấn Thiên đến.
Tần Vấn Thiên rời khỏi Thương Viêm gia rất sớm, vì vậy Ma Vương của Thương Viêm gia cũng không biết hắn, chỉ mơ hồ nghe nói Hắc Thạch Ma Vương có đem theo một vị ma tướng và con gái hắn hình như thích ma tướng kia.
Bên trong chiến trường, Thương Viêm Thác cuối cùng đánh đối thủ trọng thương chật vật bỏ chạy, nhưng lúc này, hắn cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện, thần sắc nhất thời âm trầm, Trức khi bước vào thịnh yến của Ma Đế, hắn luôn xem thường Tần Vấn Thiên, nhưng sau đó Diệp Tử Mặc xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên, hơn nữa, Tần Vấn Thiên đi tới vị trí trọng yếu nhất, khiến cho nội tâm của hắn cảm nhận được kích thích và khuất nhục mãnh liệt.
Hiện giờ, đứng đối diện Tần Vấn Thiên, hắn ngược lại rất muốn thử xem Tần Vấn Thiên rút cuộc mạnh thế nào.
- Cút ngay đi.
Tần Vấn Thiên cầm Yêu kiếm trong tay, phun ra một câu nói lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.
- Thu hồi ma binh, đánh với ta một trận.
Lực lượng quy tắc khắp người Thương Viêm Thác buông thả đến mức tận cùng, toàn bộ hư không dưới nhiệt độ lôi cuốn, nóng bỏng vô cùng.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn Thương Viêm Thác, sau đó thu hồi Yêu kiếm.
Cũng tốt, nếu như vậy, cũng nên làm cho nha đầu ma nữ kia có chút thể diện.
Khí thế cuồng bạo trong nháy mắt phóng ra, quy tắc lần đến toàn thân, thân hình Tần Vấn Thiên phóng về phía Thương Viêm Thác, giống như một đạo tia chớp rất mạnh.
Thương Viêm Thác quát lên một tiếng, đại ấn thủ hỏa diễm nóng chảy giống như địa ngục thâm sâu chụp xuống thân thể Tần Vấn Thiên, giống như Ma Vương của địa ngục hỏa diễm đang há miệng ra vậy.
Thân hình Tần Vấn Thiên nhanh đến mức tận cùng, không dừng lại, bàn tay hắn giơ lên, đánh về phía chưởng ấn khổng lồ, một tiếng nổ vang, chưởng ấn xuất hiện một phá động, thân thể Tần Vấn Thiên từ chính giữa trực tiếp lao ra.
Thần sắc Thương Viêm Thác đại biến, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thân thành Thương Viêm cự nhân, Thương Viêm chưởng dời non lấp biển, điên cuồng kích động sát phạt.
Thân thể Tần Vấn Thiên bộc phát ra quang hoa cực hạn, Tiên Thai hoàn mỹ kèm theo ma lực bộc phát ra, thân thể quy tắc đáng sợ hoàn toàn phóng ra, giống như một kích truy sát diệt thế, hóa thành vòng xoáy vô cùng đáng sợ, đánh tan tất cả Thương Viêm chưởng, bay thẳng đến thân thể Thương Viêm Thác.
Thương Viêm Thác giơ hai tay lên, hung mãnh đánh ra, Phương Thiên Họa Kích ầm vang trong lòng bàn tay hắn, hét thảm một tiếng, thân thể của hắn trực tiếp bị đâm một vết hủy diệt, trực tiếp bị đánh bay, nặng nề té ngã xuống đất.
- Thì ra ngươi yếu như vậy.
Chân mày Tần Vấn Thiên cau lại, lắc đầu rời đi, không giết hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận